Ôn Đình Sơn véo mạnh hai đầu v*, ngón tay thon dài chậm rãi thưởng thức.
Tư Viện càng trở nên mềm mại dâʍ đãиɠ bởi hành động rất nhỏ này, cô thậm chí còn ưỡn ngực lên phối hợp với hắn đùa bỡn. Muốn, muốn nhiều hơn nữa.
Ôn Đình Sơn thấy bộ dáng dâʍ đãиɠ trong vô thức của cô, khóe môi nhếch lên cười khẽ: “Thích bao nhiêu?”
Thích bao nhiêu?
Tư Viện không thể nói rõ, cô chỉ cảm thấy, vào giờ khắc này, nếu như bị hắn làm chết cũng đáng giá.
Ôn Đình Sơn đương nhiên nghe thấy suy nghĩ của cô, nhưng hắn muốn chính miệng cô nói ra, dưới camera giám sát, thừa nhận du͙© vọиɠ sâu trong nội tâm của mình, thừa nhận bản thân dâʍ đãиɠ đáng xấu hổ đến mức nào.
Thấy cô không nói lời nào, Ôn Đình Sơn dừng lại. Vốn thân thể cọ xát tạo ra kɧoáı ©ảʍ, một khi dừng lại, Tư Viện chỉ cảm thấy ngứa khó chịu, cực kì khổ sở.
Cô tựa như một kẻ nghiện thuốc, bắt đầu hoảng loạn đau đớn, vặn vẹo cơ thể van xin hắn chiếm hữu.: “Cử động đi mà, được không, xin anh đấy.”
Ôn Đình Sơn vẫn bình tĩnh trầm ổn, như thể người đang làʍ t̠ìиɦ không phải là hắn vậy.
Hắn nhéo cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mình: “Nói cho tôi, cô thích bao nhiêu?”
Tư Viện nhìn đôi đồng tử màu xanh thẳm của hắn, hoàn toàn đắm chìm trong đó, mất hết lý trí. Tay nhỏ sờ lên ngực hắn, dâʍ đãиɠ nói: “Làm chết tôi đi, được không?”
Ôn Đình Sơn cười, lại hỏi: “Tôi là ai?”
“Ôn tiên sinh?”
Ôn Đình Sơn không dao động.
“Ôn Đình Sơn?”
Ôn Đình Sơn cuối cùng mới vừa lòng, hung hăng cắm vào, hai tay nhấc hai chân cô lên dùng sức ch*ch thật mạnh: “Nhớ kỹ, là cô cầu xin tôi.”
Tư Viện mơ màng, căn bản không biết mình vừa cầu xin cái gì. Chỉ tuân theo bản năng của cơ thể, khao khát hắn dùng sức chiếm hữu mình. Tốc độ của hắn rất nhanh, hông như thể được gắn mô-tơ chạy bằng điện vậy, côn th*t thô dài được dâʍ ɖị©ɧ bao bọc cứ thế hoành hành trong tiểu huyệt. Mỗi một tế bào bên trong đều phát ra tiếng kêu dâʍ đãиɠ thỏa mãn, theo thỏa mãn của Tư Viện mà hóa thành từng tiếng kêu to dâʍ đãиɠ.
“A, dùng sức, dùng sức…” Nàng hoàn toàn trở thành da^ʍ nô, chìm đắm giữa kɧoáı ©ảʍ của du͙© vọиɠ.
Hắn đi tìm tới tận sâu bên trong, nơi mà Hàn Túc chưa từng chạm tới được, nơi hắn khai mở những khao khát thầm kín của cô. Hàn Túc không chỉ ngắn nhỏ mà kỹ thuật còn không hề tốt.
Thời gian dài nhất của Hàn Túc cùng lắm là hơn năm phút, mỗi lần xong việc anh ta đều mệt muốn chết, còn hỏi Tư Viện sướиɠ hay không.
Tư Viện chỉ cảm thấy đau, có đôi khi ngẫu nhiên sẽ có một chút kɧoáı ©ảʍ, nhưng vừa mới khơi dậy thì hắn đã kết thúc rồi.
Hàn Túc không dịu dàng, cũng không lợi hại, nhưng lại luôn bắt bẻ Tư Viện ở trên giường không khác gì cá chết. Thậm chí về sau anh ta nɠɵạı ŧìиɧ cũng mắng chửi Tư Viện, nói tất cả là lỗi tại cô.
Hiện giờ ở trên người Ôn Đình Sơn, Tư Viện có được kɧoáı ©ảʍ vô tận, cô hành động phóng túng, hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ muốn càng nhiều thỏa mãn hơn nữa.
Cuối cùng Ôn Đình Sơn cũng tìm được điểm G của cô, hung hăng va chạm kí©h thí©ɧ. Tư Viện chịu không nổi, lập tức một đợt d*m thủy phun trào cọ rửa qυყ đầυ của hắn.
Ôn Đình Sơn dừng lại, nhìn Tư Viện trợn trắng mắt, hưởng thụ cao trào cực hạn. Trên người cô đầm đìa mồ hôi, trong không khí đều là mùi xạ hương nồng nặc.
Ôn Đình Sơn áp sát xuống dùng sức hôn môi cô.
Tư Viện ngoan ngoãn hé miệng, hoan nghênh hắn chiếm hữu. Hai chân chủ động mở ra, cắn chặt côn th*t hắn không bỏ.
Ôn Đình Sơn bất ngờ phát hiện, dù cho đã cao trào, tiểu huyệt của cô cũng chủ động liếʍ mυ"ŧ côn th*t của hắn, hết lần này đến lần khác làm hắn tê dại sung sướиɠ.
Ma cà rồng thích nhất hai việc, tìиɧ ɖu͙© và rượu nho.
Đêm nay, hắn đã chinh phục được người phụ nữ này, trong máu cô vua rượu do chính hắn chọn lựa. Hai thứ hắn yêu thích nhất kết hợp với nhau, Ôn Đình Sơn vô cùng hài lòng.
Hắn duỗi tay ra, chiếc ly được rót đầy rượu ngay lập tức nằm trong tay hắn. Hắn nhấp một ngụm, cúi đầu xuống hôn môi Tư Viện.
Rượu ấm theo đầu lưỡi của Ôn Đình Sơn rót vào trong miệng Tư Viện. Cô hé miệng ra nghênh đón, nuốt chửng, đói khát đến tột cùng. Muốn, còn muốn nữa.
Ôn Đình Sơn lại nhấc người lên, rút côn th*t ra để dâʍ ɖị©ɧ chảy ra ngoài, cứ thế dòng nước ấy chảy dọc ngăn tủ rồi nhỏ giọt xuống mặt đất.
Hắn xoay người đi, Tư Viện ngẩn người, mê mang nhìn hắn.
Ôn Đình Sơn đi đến ven tường, xoay một chai rượu nho, bức tường tự động mở ra để lộ không gian tối như mực.
Tư Viện khó hiểu, Ôn Đình Sơn lại vẫy tay với cô: “Lại đây.”
Tư Viện thuận theo bò dậy, trần trụi đi đến trước mặtt hắn. Ôn Đình Sơn vừa lòng nhìn cả người cô đều là dấu vết do mình để lại, nắm lấy tay cô nhấc chân đi vào bóng tối.
Khi đó Tư Viện không biết rằng kể từ giây phút này, cuộc đời cô đã hoàn toàn thay đổi.
Bị Ôn Đình Sơn nắm tay đi vào bên trong, rõ ràng là một mảnh tối om, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng cô lại quên cả sợ hãi. Rất nhanh hai người tới một căn phòng bí mật khổng lồ.
Ở đây bày đủ các loại dụng cụ kỳ lạ, giường lớn màu đỏ, bàn đu dây màu đỏ, giống như những căn phòng dâʍ ɭσạи không ai biết trong phim. ( 42 – thevampiremasquerade)
Ánh đèn thủy tinh trong phòng rất đặc biệt, không quá sáng chói nhưng lại đủ ái muội, khiến cho người ta sa vào du͙© vọиɠ vô tận.
Ôn Đình Sơn chỉ vào bàn đu dây màu đỏ nói: “Ngồi lên đi.”
Tư Viện ngoan ngoãn nghe theo, ngồi lên trên bàn đu dây, cô không hiểu làm vậy để làm gì. Nhưng vừa mới ngồi lên, cành dây leo kỳ quái lập tức cố định hai tay cô, mà Ôn Đình Sơn đã cởi hết quần áo, đi đến trước mặt cô.
Ôn Đình Sơn thong thả nói nói: “Muốn sao?”
Muốn sao?
Rõ ràng đã đạt được cao trào, nhưng đối mặt với câu hỏi của hắn, Tư Viện vẫn cảm thấy phía dưới trống rỗng, rất muốn, muốn hắn bắn vào trong cơ thể cô, dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đưa cô lên cao trào.
Cô gật gật đầu, Ôn Đình Sơn hơi nhấc tay lên, dây leo kéo hai chân cô ra tạo thành hình chữ M. Với tư thế như vậy, cô ngồi trên bàn đu dây đung đưa trước mặt hắn.
Hành động phóng đãng như vậy, nếu là Tư Viện khi đang tỉnh táo thì đánh chết cũng không làm.
Nhưng cô của lúc này chỉ còn du͙© vọиɠ thể xác.
Ôn Đình Sơn nhìn chăm chú vào tiểu huyệt của cô, từng chút từng chút một đung đưa trước mặt hắn.
Hắn cầm một chùm nho, mỗi lần Tư Viện đu đến trước mắt là một lần hắn đút một quả nho vào miệng cô.
Cô ngây ngốc ăn, thỏa mãn một cách kỳ lạ.
Ăn được vài quả, Ôn Đình Sơn nói: “Miệng nhỏ phía trên được ăn no rồi, phía dưới có phải cũng nên ăn không?”
Tư Viện gật đầu, ngoan ngoãn khiến người khác hài lòng. Nhưng Ôn Đình Sơn vẫn có dấu vết không vui, ham muốn chinh phục này còn thiếu một chút. Về sau, hắn muốn để cô dưới trạng thái tỉnh táo, cực kì lý trí biết rõ bản thân có dâʍ đãиɠ đến mức nào.
Hắn muốn cô quỳ gối trước mình, van xin hắn chiếm hữu.
Người phụ nữ quật cường này phải thuộc về hắn cả thể xác lẫn tinh thần.
Ôn Đình Sơn cười quái dị, ngắt một quả nho, không có ý tốt nhìn cô.
Tư Viện còn chưa kịp hiểu ra thì hắn đã ném một quả nho về phía cô, đánh chính xác vào giữa tiểu huyệt của cô, tiến vào trong âm đ*o.
Tiểu huyệt mẫn cảm vô cùng, lập tức kɧoáı ©ảʍ dâng trào, d*m thủy chảy ra khiến quả nho rơi xuống đất.
Quả nho lăn đến bên chân Ôn Đình Sơn, hắn nhìn một lúc, không mấy vui vẻ: “Bé con dâʍ đãиɠ, đến cái này cũng không kẹp được, tôi nên trừng phạt cô thế nào đây?”
Tư Viện lắc đầu, bị ánh mắt của hắn dọa sợ, dường như hắn rất tức giận, như thể muốn ăn thịt cô đến nơi.
Bàn đu dây chậm rãi dừng lại, Ôn Đình Sơn đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm tiểu huyệt da^ʍ mỹ nói: “Người xưa từng dùng nơi này để ngâm táo, không bằng tôi cũng thử, nếm thử xem táo ngâm trong huyệt nhỏ rốt cuộc có hương vị gì.”