Chương 3

Mùa đông ở trang viên Rockfeld cực kỳ lạnh. Tuyết rơi trắng xóa phủ lên lá khô, trắng nõn không tỳ vết giống như tấm vải dùng rửa tội cho một sinh mạng mới chào đời.

Robert hiếm khi nổi lòng tốt, hắn đưa cho chúng tôi ít than củi và chăn nệm dư thừa, đủ để chúng tôi không bị chết cóng trong mùa đông. Dù hắn không đưa, chúng tôi cũng sẽ có cách.

Từ trước đến nay Robert luôn lạnh như băng đối với chúng tôi, thỉnh thoảng hắn còn mỉa mai anh em tôi, phần lớn thời gian đều không vui lòng nhìn thấy bọn tôi. Hắn gọi chúng tôi là

“con của ác ma”,

trước giờ chưa từng có người gọi anh em tôi như vậy. Rất nhiều người gặp chúng tôi đều nói bốn anh em tôi là những đứa trẻ xinh đẹp nhất, chúng tôi hoàn mỹ. Tôi cũng cho là vậy.

Câu nói của Robert làm tôi để ý, tôi đoán mẹ và hắn che giấu gì đó, nhưng sẽ không ai nói ra chân tướng cho bốn anh em tôi biết, trừ phi tự chúng tôi tìm ra…

“Julian, cái này treo ở đây được không?”

Morgan đứng trên bàn, treo đồ trang trí làm xong lên đèn. Tôi đi đến bế thằng bé xuống, tránh cho nó không cẩn thận bị ngã, sau đó tự treo lên.

Thời gian thấm thoát trôi qua đầu ngón tay, chúng tôi đã ở dưới tầng hầm được nửa năm.

Tôi gạch một nét lên tường, đã ba tuần mẹ không đến gặp chúng tôi.

Dần dần, chúng tôi từ sợ hãi đến kỳ vọng, cuối cùng biến thành chết lặng. Lily và Morgan đã không còn kêu gào đòi mẹ, hai đứa nhỏ hoàn toàn quen với cuộc sống dưới tầng hầm, chúng tôi dần coi đây là “nhà” của chúng.

Anh em tôi đang chuẩn bị cho Lễ Giáng Sinh, tất cả mọi người dùng hết khả năng trang trí một phen, chúng tôi có thể tìm được một vài thứ có ích trong đống đồ đạc lộn xộn chất thành đống này. Mấy thứ này không có ích gì trong tình cảnh của chúng tôi, nhưng có thể giúp anh em tôi vui vẻ một chút. Thậm chí bốn người còn chuẩn bị quà Giáng Sinh.

“Chúng ta có nên chuẩn bị quà cho cậu Robert không?” Emma hỏi.

Morgan kháng nghị: “Không, em không thích cậu Robert!”

“Dù sao chúng ta có chuyện nhờ cậu, hơn nữa em thấy có lẽ cậu không quá xấu xa.” Emma nhìn tôi, cô hy vọng tôi quyết định.

Mặc dù Robert không thân thiện với chúng tôi, nhưng cũng không thật sự tổn thương chúng tôi, ngược lại, hắn giúp anh em tôi rất nhiều. Tôi cho rằng trong ngày lễ quan trọng này, cần phải cảm tạ hắn một chút. Anh em tôi quyết định để Lily và Morgan dùng thuốc màu vẽ một bức tranh, tôi và Emma giúp đỡ, tất cả đều mong chờ đến ngày lễ.

Lễ Giáng Sinh đến, chúng tôi mặc bộ đồ tươm tất nhất. Thậm chí Emma còn mặc bộ váy mới xinh đẹp. Trước đó cô còn sầu khổ vì không có cơ hội mặc nó. Sau khi mặc vào, trông Emma vô cùng xinh đẹp. Lily và Morgan mở quà của chúng, tôi tự tay làm đồ chơi mới cho Morgan. Emma cắt váy của cô may thành váy áo cho búp bê, tặng cho Lily. Hai đứa nhỏ rất vui vẻ, hiện tại nụ cười của chúng là thứ duy nhất khiến tôi thỏa mãn.

Chúng tôi giống cha và mẹ của chúng, Emma nói vậy.

“Flett tiên sinh.” Emma như một quý cô cao quý, căng thẳng hỏi: “Xin hỏi ngài đã chuẩn bị gì cho tôi?” Cô rất chờ mong món quà này.

Tôi phất tay, lắc lắc đầu. Emma mếu máo, quay đầu qua một bên.

Cô tức giận, trò đùa của tôi quá trớn rồi. Tôi đi đến cạnh Emma, cô càng xoay mặt né tránh. Tôi đứng phía sau giơ một vật đến trước mặt cô, Emma nhìn thấy, kinh ngạc mở to hai mắt. Đó là một đóa hoa sơn trà, rực rỡ tươi tốt. Trước khi nam người hầu ôm bó hoa nở rộ được buộc cẩn thận vào phòng ngủ của nữ chủ nhân, tôi lặng lẽ hái một đóa.

Tôi cài hoa lên tóc Emma, nó rất hợp với cô, khiến cô càng thêm quyến rũ.

“Ôi chao, em rất thích món quà này, em cũng có quà đáp lễ tặng anh.”

Emma nhón chân, hôn lên miệng tôi.

Tôi nếm được mùi mật và hương hoa, đó là một cảm giác mới lạ, mềm mại như kẹo đường, đầu lưỡi Emma liếʍ lên môi tôi một chút.

Một tiếng động thật lớn đột nhiên vang lên khiến chúng tôi tách ra.

Robert bước ra khỏi bóng tối, chúng tôi không nhận ra hắn bước vào. Hắn âm u nhìn hai chúng tôi, nhất là Emma, ánh mắt hắn như muốn đυ.c một cái lỗ trên người cô. Như ma quỷ trồi lên từ đáy hồ, Robert nghiến răng nghiến lợi: “Trên người bọn bây chảy dòng máu của ả, tao sớm biết bọn bây sẽ làm ra loại chuyện thế này.”

“Cái gì?” Chúng tôi không hiểu hắn đang nói gì.

Robert đi tới kéo mạnh Emma từ sau lưng tôi ra. Cô hét ầm lên, Robert kích động tóm lấy cô: “Dù mày che giấu thế nào cũng vô dụng! Tao đã nhìn thấu chúng mày từ lâu, che giấu linh hồn ác ma dưới vẻ ngoài điềm đạm đáng yêu, chúng mày… đồ dâʍ đãиɠ ma quỷ!”

Tôi đứng lên cố đẩy tên điên này ra, Emma nhào vào lòng tôi. Cô gái đáng thương, cô run rẩy cả người khóc trong lòng tôi.

Robert lùi vài bước, mặt mày tái xanh nhìn chúng tôi. Morgan và Lily nghe tiếng động chạy đến, trên tay còn cầm bức tranh tặng Robert.

Morgan nhìn chúng tôi một cái, sau đó do dự đi đến trước mặt Robert, đưa bức tranh cho hắn: “Đây là cháu và Lily vẽ.” Cậu bé nhỏ giọng nói: “Giáng Sinh vui vẻ, cậu Robert.”

Robert nhìn xuống bức tranh một lúc lâu, cuối cùng hắn nhận lấy, Morgan và Lily chạy ra sau lưng tôi. Robert nắm chặt bức tranh, gương mặt hắn tái nhợt như xác chết. Cuối cùng hắn bỏ đi.

“Em ghét hắn, em ghét hắn. Hắn phá hủy ngày hôm nay, phá hủy tất cả…” Emma uất ức khóc to.

Tôi cũng khó chịu như cô. Ngoại trừ việc ôm chặt các em, tôi chẳng làm được gì. Câu nói của Robert lởn vởn quanh tai tôi, một dự cảm kỳ quái nảy lên trong tôi, nhưng tôi chưa kịp nắm lấy thì nó đã biến mất.

Sương giá và băng tuyết thổi đến, như vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.

Sau Lễ Giáng Sinh, chúng tôi mới được gặp mẹ.

Bà hào hứng nói bà đi Paris, giống như những lần trước, bà mang quà cho bốn anh em.

“Julian, con làm sao vậy?” Mẹ nghi ngờ nhìn tôi.

Hiện tại bà còn thời thượng hơn, cái mũ trên đầu đủ cho chúng tôi chi tiêu một tháng. Vẻ hớn hở của mẹ khi nhắc đến việc đi Paris kia, quả thật là vui sướиɠ không muốn về.

Mẹ vẫn còn yêu chúng con chứ?

Tôi viết lên giấy.

Mẹ ngước mắt nhìn tôi, bà mím môi, đi đến kéo tay tôi. Tôi đẩy mẹ ra.

“Julian…” Bà ôm ngực, thoạt nhìn vô cùng khổ sở. Tôi và các em vẫn yêu mẹ như trước, chẳng qua tôi không cách nào tin bà nữa rồi.

Con cần biết chân tướng.

Tôi dùng sức viết chữ, khiến nó xiêu xiêu vẹo vẹo.

Mẹ nhìn tôi một lúc lâu, sau đó hít một hơi, hiện tại bà hoàn toàn giống một quý phu nhân cao quý, dù đang bi thương vẫn tao nhã như cũ: “Con cứ hỏi thoải mái, nếu mẹ có thể trả lời con.”

Mẹ và Robert quan hệ thế nào?

Bà siết chặt khăn tay: “Mẹ biết sớm muộn gì con cũng phát hiện ra, dù sao con thông minh và nhạy cảm như thế…” Bà chậm rãi nói: “Hắn là người chồng đầu tiên của mẹ.”

Tôi sớm nên đoán được điều này. Robert không phải là cậu của chúng tôi, hắn và mẹ có quan hệ không tầm thường.

“Hắn oán trách mẹ bỏ hắn, thế nhưng mẹ là bất đắc dĩ, không người phụ nữ nào sẵn lòng sống cả đời với một gã nát rượu. Sau đó mẹ yêu cha các con, thế nên mới cùng ông bỏ trốn. Robert ghen ghét mẹ vì người đàn ông khác sinh ra bốn đứa con, thế nên hắn mới làm khó dễ các con.”

Bà giơ hai tay ôm mặt tôi: “Julian đáng thương của mẹ, đôi khi mẹ muốn con là con gái, chắc chắn sẽ có người sẵn lòng cưới con vì ngoại hình của con. Con biết mẹ không cách nào bỏ rơi các con mà, lúc nào mẹ cũng tính toán vì tương lai các con. Bây giờ mẹ không có bất cứ quan hệ nào với Robert, hắn nhận tiền của mẹ mới đồng ý chăm sóc tốt các con. Hắn biết chỉ cần các con có chuyện, hắn sẽ không được chia dù chỉ là hạt bụi.”

Có thật không?…

Tôi hỏi bà.

“Mẹ có thể thề, con trai à.” Bà ôm tôi, bình tĩnh nói.

Giờ phút này, tôi tin bà nói thật. Cái ôm của bà vẫn ấm áp mềm mại như thế, khiến người khác không thể nào hoài nghi.

Cho đến cuối cùng tôi mới hiểu được, những lời này của bà không phải nói dối, nhưng chân tướng ẩn giấu quá sâu, quá nhiều bẩn thỉu và du͙© vọиɠ nương theo nó…

…..

Chúng tôi vượt qua mùa đông ở trang viên Rockfeld, cho đến khi băng tuyết tan đi, nước sông tan băng. Chịu đựng qua mùa đông, mầm xanh lại tươi tốt, trang viên cũng tăng thêm vài phần sức sống.

Lúc tôi và Emma đi đến phòng bếp, trong phòng không có ai, nồi đun trên bếp lò đang sôi sùng sục, trên bàn bày các loại điểm tâm. Chúng tôi dùng bình đựng một ít súp, cầm ăn một chút liền rời đi. Đến nửa đường, Emma bỗng nói: “Mứt trái cây của chúng ta hết rồi, phải lấy một ít.” Tôi quay ngược lại, may mà bà Rogers vẫn chưa trở lại, có lẽ bà đang trốn ở đâu đó mơ mơ màng màng.

“Nhanh lên, Julian.”

Tôi đứng trên ghế, bà Rogers đặt mứt trái cây trên kệ cao. Tôi thò tay vói lên, chợt bắt được thứ gì đó, bỗng một thứ sắc bén kẹp lấy bàn tay tôi! Tôi đau đớn rụt tay, lọ đựng mứt rơi xuống đất vang lên một tiếng thật lớn!

“Julian!” Emma che miệng, một cái bẫy chuột kẹp lấy tay tôi, răng cưa bén nhọn đâm vào da thịt.

Ngay sau đó là tiếng bước chân nhốn nháo truyền đến!

“Mau xem chúng ta bắt được cái gì, đám chuột này quá hung hăng ngang ngược!” Giọng nói oang oang của bà Rogers vang lên.

Tôi và Emma vội vàng chạy ra, không xong rồi, có người đuổi theo chúng tôi.

Lúc hai anh em tôi chạy đến phòng khách, tôi đẩy Emma vào trong một cửa phòng.

“Julian, nhanh lên!” Cô giơ tay về phía tôi.

Tôi đóng cửa lại, khẽ cắn môi chạy về phía cầu thang. Tôi phải dẫn những người này rời đi, bằng không tất cả chúng tôi sẽ bị phát hiện.

“Nó ở đây!”

Nghe thấy tiếng hô phía sau, tôi không kịp quay đầu nhìn, chỉ có thể chạy như điên về phía trước. Tôi chưa từng đi đến chỗ này, rêu xanh đầy trên bệ cửa sổ, mấy tia nắng chiếu lên mặt thảm cũ kỹ.

Tôi mở cánh cửa cuối cùng, đầu tiên là ánh sáng nhức mắt rọi vào mặt___ Nơi này giống một phòng làm việc, khắp nơi đều là các bức tượng điêu khắc và thạch cao trắng toát, một vài cái đã hoàn thành, vài cái thì chưa, chúng đứng trong phòng như có mấy chục cặp mắt đang nhìn bạn, dù là ban ngày vẫn có cảm giác rợn người.

Tôi ôm bàn tay phải đi vào, muốn tìm một góc để trốn, bỗng tiếng chó sủa vang lên bên cạnh!

Là con chó săn màu đen kia!

Nó rất hung dữ, hàm răng bén nhọn phát ra âm thanh uy hϊếp. Tôi hoảng sợ lùi ra sau mấy bước, lảo đảo vấp ngã xuống sàn. Vết thương trên tay tôi vẫn đang chảy máu, mùi máu tanh khiến con chó hưng phấn, tôi không nghi ngờ gì nó có thể cắn đứt cổ tôi.

Ngay lúc con chó sắp nhào vào tôi, một tiếng “cộc cộc” vang lên. Đó là tiếng gậy chống xuống đất.

Kỳ tích là, con chó đang giương nanh múa vuốt dừng lại. Nó phục tùng mà ngồi xuống, cổ họng phát ra mấy tiếng gừ gừ.

Dưới tấm vải trắng trên pho tượng, tôi thấy một đôi giày bóng loáng và một cây gậy thân sĩ. Một bàn tay cầm gậy, các ngón tay thon dài hơi gầy, chẳng qua quá mức tái nhợt khiến người ta không khỏi nhớ tới các bức tượng này.

Hắn đi đến, tôi rụt vào góc phòng. Tôi biết rõ làm vậy chẳng có tác dụng gì, chẳng qua là sợ hãi theo bản năng___ Tiếng quát lớn tức giận chậm chạp không vang lên, tôi dè dặt mở mắt ra.

Khi đối diện với cặp mắt kia, tôi suýt quên cả thở.

Mắt của hắn màu trắng, giống như có một lớp màn trắng che phủ, tiêu cự lạc mất ở đâu đó, thoạt nhìn mắt hắn giống hệt mắt những pho tượng ở đây, khiến người ta sởn tóc gáy. Màu da của hắn cũng trắng như thạch cao. Thậm chí tôi nghĩ, không chừng hắn là một bức tượng cũng nên.

Gậy chống của hắn lại gõ xuống đất, con chó săn kia ngoan ngoãn đi đến bên chân hắn. Hắn giơ tay xoa xoa đầu con chó.

Lại có tiếng bước chân từ xa đến gần, ông quản gia già mở cửa ra.

“Ồ, ông chủ.” Quản gia hơi ngạc nhiên, câu nệ nói: “Thật xin lỗi, nếu tôi biết ngài ở đây, tuyệt đối sẽ không lỗ mãng như vậy…”

“Xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của hắn cực kỳ dễ nghe.

Nếu tiểu thư Liliane ở đây, nhất định sẽ đánh giá cực cao. Liliane là giáo viên dạy kèm sau này của tôi, cô chỉ dạy anh em tôi mấy tháng đã bị cho nghỉ, vì chúng tôi không có tiền trả lương cho cô.

“Không, không có gì cả, ông chủ.” Ông không để lộ bất kỳ sơ hở nào, giống như thật sự chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hắn đi tới, con chó đi theo sau hắn. Bước chân hắn chuẩn xác mà vững vàng, hoàn toàn không giống một người mù, xem ra hắn đã quen với mỗi viên gạch, mỗi viên ngói ở đây.

“Vừa nãy tôi nghe vài tiếng động kỳ lạ.” Phòng làm việc này thông với phòng sách và phòng ngủ của hắn. “Có lẽ là u linh ở đây, tôi biết, chúng nó vẫn lảng vảng ở đây, chưa từng rời đi…” Giọng nói của hắn dần xa.

Tôi quay về tầng hầm.

“Julian!” Mấy đứa em chạy về phía tôi.

“Anh có sao không?” Emma lo lắng hỏi: “Sắc mặt anh rất tệ, họ không phát hiện ra anh, đúng không?”

Tôi lắc đầu, Lily nhìn thấy tay tôi liền kêu lên: “Anh chảy máu kìa!”

Mấy đứa em lập tức lấy nước sạch cho tôi, máu đã khô, chỉ có điều vết thương rất sâu, tôi có cảm giác bàn tay không cử động nổi. Lúc Emma xử lý vết thương cho tôi, tôi đau đến chết lặng.

“Sau này chúng ta không thể lại đến phòng bếp, họ đã phát hiện chúng ta.” Emma bất an nói. Cô cột nút thắt trên tay tôi, chỉ mong tay tôi không bị phế.

Tôi khẽ gật đầu. Đúng vậy, tuy chúng tôi rất cẩn thận, cố gắng lấy một chút thôi, thế nhưng thức ăn mỗi ngày đều giảm bớt, họ không có khả năng không phát hiện.

“Chúng ta phải làm sao đây?” Emma dựa mặt vào đầu gối tôi. Tôi vuốt tóc cô nhìn vào gương, Julia trong gương đang ngồi trên giường, lông mày nhíu chặt, dường như rất phiền não.

Tôi nên nói cho các em biết không? Tôi đã gặp chủ nhân của trang viên Rockfeld, người mù đa nghi tính tình cổ quái trong lời đồn.