Chương 1: Tây hồ khán mai vũ - Sơn thượng bi cố sự
Mới cuối giờ thìn mà tầng ba của Tây Hồ đại tửu lâu đã đầy ắp tửu khách. Ngoài kia trời vẫn mờ mịt vì cơn mưa phùn lạnh lẽo.
Hàng năm, vào khoảng trung tuần tháng sáu, khu vực trung và hạ du Trường giang thường có những trận mưa phùn kéo dài cả tháng. Đây cũng là lúc hoa mơ nở rộ nên người đời gọi hiện tượng này là mai vũ.
Đó là lý do vì sao nhân sĩ Hàng Châu tụ tập trên tửu lâu này.
Trời u ám, mặt nước Tây hồ nổi sóng. Ngọn cô sơn giữa hồ ẩn hiện, huyền hoặc như núi Bồng Lai ngoài Đông Hải. Cảnh vật kỳ tú này có thể khiến bậc tao nhân mặc khách ngắm nhìn suốt ngày mà không biết chán.
Trong hơn trăm tửu khách có mặt hôm nay chẳng có mấy người đáng mặt thi nhân. Nhưng dẫu sao thì những vò rượu Thiệu Hưng lâu năm, thơm phức cũng khiến một số đông người ngỡ mình là Lý Bạch.
Phần lớn thực khách là đám thiếu niên thế gia công tử, tuổi trên dưới đôi mươi. Họ là con cháu của các bậc quyền quý, các nhà đại phú ở Hàng Châu. Cũng có vài chàng hiệp sĩ vai mang bảo kiếm, y phục diêm dúa, mặt mũi lạnh lùng cao ngạo.
Nhưng lạ thay, đám công tử coi trời bằng vung này hôm nay lại rất đạo mạo và nghiêm túc. Họ chậm rãi nhâm nhi những hớp rượu nhỏ, say sưa ngắm cảnh Tây hồ, đầu gật gù đắc ý với những vần thơ ngẫu hứng.
Khi đã chắc mẩm mình đã tìm ra câu tuyệt cú, họ bèn đọc lên để bằng hữu cùng bình phẩm bàn luận.
Giọng ngâm trầm bổng, trau chuốt và hơi lớn quá mức cần thiết. Mắt họ liếc về chiếc bàn kê sát lan can phía Tây. Nữ lang áo vàng kia chính là đích ngắm, là thần tượng mà mỗi người gửi gấm nỗi niềm.
Tây Hồ Tiên Nữ Dư Tiểu Phàm tuổi mới đôi mươi, nổi tiếng là đệ nhất nữ nhân vùng Giang Nam. Nàng còn nổi tiếng bởi pho Việt Nữ Kiếm ảo diệu và lợi hại phi thường. Nhưng thực ra bản lãnh nàng chỉ thuộc hàng nhị lưu trong võ lâm. Mọi người nể sợ Dư Tiểu Phàm vì nàng quá xinh đẹp và cũng vì nàng là ái nữ của Giang Nam Thần Kiếm Dư Tâm Nhiên.
Dư lão không những là cao thủ số một vùng Hoa Nam mà còn là một đại tài chủ có gia tài cự vạn. Được lọt vào mắt xanh của một nữ nhân tuyệt sắc và giàu có là mơ ước của bất cứ nam nhân nào.
Nhưng rất tiếc, Dư Tiểu Phàm lại chẳng hề để ý tới ai cả. Nàng là người con gái tinh ranh, ngang ngạnh và tàn nhẫn Nàng vẫn thường ban phát những nụ cười, những ánh mắt mê hồn và thỉnh thoảng buông ra những câu nói bâng quơ khiến người nghe ngượng ngùng và bối rối.
Đã có mấy chàng công tử bị nàng trêu ghẹo, xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất. Nhưng sau đó, họ lại tiếp tục nhìn nàng bằng cặp mắt si dại, tôn thờ.
Hôm nay cũng vậy, Dư Tiểu Phàm đến đây không phải là vì cảnh đẹp của Tây hồ trong mùa mai vũ. Nàng đến chỉ để nghe những câu thơ ngớ ngẩn của đám thanh niên. Nàng đóng kịch rất giỏi nên chỉ mỉm cười khuyến khích, nhưng khi về đến Dư gia trang, nàng sẽ đọc lại tất cả cho phụ thân và đám tỳ nữ nghe. Họ sẽ cùng nàng ôm bụng cười thỏa thích.
Tuy nhiên, giờ đây lòng nàng không được vui. Đôi mắt phượng thường liếc về phía một chàng thư sinh áo vải trắng tinh. Bàn của chàng ta chỉ cách nàng có hơn một trượng nhưng chưa một lần chàng ta nhìn nàng. Dư Tiểu Phàm không chấp nhận được cái gã học trò kia đui mù nên không biết rung động trước nhan sắc thiên kiều bá mị của mình. Nàng cố tình hắng giọng, bật cười khúc khích. Tiếng cười trong trẻo như ngọc vỡ làm xao xuyến cử tọa nhưng chẳng thể khiến chàng thư sinh quay lại.
Dư Tiểu Phàm hậm hực nhìn mãi, cố chờ đợi một chút lưu ý của đối phương. Và càng nhìn lâu, nàng phát giác ra cảm giác rung động len lén dâng trong hồn.
Chàng thư sinh tuổi đã gần tam thập, gương mặt nhìn nghiêng trông thanh tú và rắn rỏi lạ lùng. Đôi mắt sâu như mang nỗi buồn thăm thẳm, dõi nhìn bóng cô sơn trong làn mưa bụi. Thỉnh thoảng, bàn tay tả với những ngón thon dài, nâng chung rượu với động tác khoan thai, tao nhã một cách rất tự nhiên.
Ngồi chung bàn với Dư Tiểu Phàm còn có hai ả tiểu tỳ thân tín Tiểu Yến và Tiểu Oanh đã cùng lớn lên với nàng trong Dư gia trang. Họ cũng xinh đẹp nhưng không thể so với Tây Hồ Tiên Nữ.
Tiểu Oanh tinh ý nhận ra tâm sự của chủ nhân. Nàng bực bội nói :
- Tiểu thư để ý làm gì gã học trò ngu dốt ấy. Nếu gã là người thông minh thì đã không thờ ơ trước nhan sắc của tiểu thư.
Dư Tiểu Phàm mỉm cười lắc đầu. Đúng lúc ấy, một chàng công tử mặc võ phục màu lam, bằng gấm Hồ Châu thượng hạng, ngất ngưởng đứng lên, bước lại phía bàn nữ nhân. Gã đã đủ say để có dũng khí đến hầu chuyện với người mình tôn thờ.
Gã là Hàng Châu Nhất Long Du Tuấn Vỹ, nam tử của Du bá hộ, và là cháu quan tuần phủ. Với dung mạo khá anh tuấn và chút thanh danh trong võ lâm, họ Du là ứng cử viên sáng giá.
Du Tuấn Vỹ đã uống hết một vò rượu năm cân nên không còn biết sợ là gì nữa. Gã hiên ngang vòng tay nói :
- Tại hạ mạo muội xin được bồi tiếp tiểu thư vài chung rượu.
Dư Tiểu Phàm đang trong tâm trạng xấu nên trút giận lên đầu họ Du. Nàng ranh mãnh hỏi :
- Té ra công tử tửu lượng kinh nhân, đã cạn một vò mà còn có thể uống được nữa?
Du Tuấn Vỹ huênh hoang đáp :
- Được đối ẩm với nữ nhân thì Võ này dẫu có uống ngàn chung cũng chẳng say.
Mọi người nhìn nụ cười trên môi Tiểu Phàm, biết ngay họ Du sắp gặp tai họa.
Nàng lộ vẻ hân hoan :
- Thật là đáng khâm phục! Hôm nay thϊếp mới được chứng kiến bản lãnh bậc anh hùng.
Nàng nhìn sang, cao giọng bảo gã tiểu nhị :
- Ngươi mau đem ra một vò rượu quý năm cân để Du công tử thưởng thức.
Tiểu Phàm không mời ngồi nên Tuấn Vỹ phải đứng. Dẫu đã say, nhưng khi thấy tiểu nhị đặt vò rượu trên bàn, gã cũng thức ngộ rằng mình đang tự thắt cổ.
Dư Tiểu Phàm bưng vò rượu trao tận tay gã, miệng mở một nụ cười mê hoặc :
- Xin công tử uống cạn để thϊếp được đại khai nhãn giới.
Hàng Châu Nhất Long than thầm trong bụng, cười khổ nhận lấy, ngửa cổ uống cạn một vò. Dẫu đã cố tình để rượu trào ra áo nhưng số còn lại cũng khiến gã bổ nhào. Hơi rượu xông lên tận óc, gã mê man ngã khuỵu xuống, nằm dài trên sàn gỗ. Tay vẫn ôm chặt vò rượu, miệng lè nhè :
- Tại hạ... đã... uống xong.
Gã nói xong, lật ngang ngủ như chết. Tây Hồ Tiên Nữ cười nửa miệng hỏi :
- Chẳng hay còn bậc anh hùng nào muốn đối ẩm với tiện thϊếp nữa không?
Toàn trường lặng lẽ như tờ, giả như ngắm cảnh Tây hồ. Bất chợt, từ đầu cầu thang có giọng âm u cất lên :
- Lão phu xin được hầu hạ nữ nhân.
Câu nói chưa dút thì một bóng đỏ đã đến bên Tiểu Phàm. Đó là một lão già búi tóc theo kiểu đạo sĩ nhưng tấm đạo bào bằng tơ lại đỏ như máu, trước sau có hình bát quái thêu chỉ đen. Dung mạo xú ác của lão khiến nữ nhân kinh hãi, nàng cùng hai tỳ nữ lùi nhanh đến sát lan can.
Đôi mắt lộ đỏ ngầu, chiếc mũi hếch to tướng, lởm chởm lông dài ló ra cũng như cái miệng nhỏ xíu kia đã đi vào truyền thuyết võ lâm.
Hồng Bào Tôn Giả là một trong Ngũ đại hung thần, danh tiếng lẫy lừng hơn cả Giang Nam Thần Kiếm, thân phụ của Tiểu Phàm. Ngoài tính hiếu sát, lão còn là kẻ hiếu sắc, da^ʍ ác phi thường.
Cổ Hào hùng cứ ở Hồ Nam, chưa một lần đến Chiết Giang nhưng gương mặt quái dị là tiên chỉ mà ai cũng biết. Mọi người run rẩy, liếc quanh tìm đường tẩu thoát. Tôn giả cười hô hố :
- Chẳng lẽ lão phu không xứng hầu rượu với Tây Hồ Tiên Nữ hay sao?
Tiểu Phàm cố trấn tĩnh nói :
- Tiền bối là bậc trưởng thượng, tiểu nữ không dám mạo phạm.
Cổ Hao nhìn nàng bằng cặp mắt tà quái, dâʍ đãиɠ. Ánh mắt lão khiến da thịt Tiểu Phàm nhột nhạt, rờn rợn. Lão gật gù bảo :
- Dư nha đầu không những xinh đẹp mà cốt cách cũng phi phàm. Ta sẽ nhận nàng làm đồ đệ, chỉ ba năm là có thể ngạo thị giang hồ.