- Đại ca! Tiểu muội đã thề sẽ lấy cho được chàng nên mới mặt dày như vậy. Cũng may chàng nói thực lòng mình, nếu không tiểu muội tự sát vì xấu hổ mất.
Tiểu Phàm lõα ɭồ nằm trong lòng tình lang, bị hơi ấm và mùi hương nam nhân kí©h thí©ɧ. Sĩ Mệnh chưa động dục mà lòng xuân nữ đã rộn ràng.
Lửa tình cộng với tính hiếu thắng thúc giục nàng trêu ghẹo chàng :
- Có thực định lực của đại ca ta vững vàng hơn Liễu Hạ Huệ ngày xưa không? Nếu vậy sao lại không dám ngủ chung giường với tiểu muội?
Sĩ Mệnh tự tin vào công phu hàm dưỡng của mình, bồng nàng về phía giường. Chàng đặt nàng xuống rồi cởϊ áσ ngoài, ngả lưng nằm cạnh.
Chàng nhắm mắt hít sâu, lẩm nhẩm khẩu quyết Hỗn Nguyên tâm pháp, giữ cho tâm hồn tĩnh lặng, trống không.
Lát sau, chàng sắp sửa đi vào trạng thái vô ngã thì nghe cánh tay nữ nhân vòng qua người. Bàn tay mềm mại khi vuốt ve da thịt chàng, rồi cả thân hình vệ nữ kia trườn lên áp sát vào da thịt chàng. Đôi môi thơm run rẩy hôn lên mắt, lên môi chàng. Sĩ Mệnh bất giác mất tự chủ, đưa tay vuốt dọc sống lưng nàng. Khi chạm phải bờ mông tròn trịa, mịn màng mới biết Tiểu Phàm đã hoàn toàn lõa thể.
Chàng nghe lửa dục bốc lên vội vã hít vài hơi chân khí, thanh trừng tạp niệm. Khi đã nghe lòng tĩnh lặng, chàng tự phong bế các giác quan, đi vào cõi hư vô.
Tiểu Phàm vốn chẳng phải là da^ʍ nữ, mà chỉ vì trẻ dại và hiếu thắng mà muốn biến yêu thương thành sự hiến dâng. Thấy chàng đã ngủ say, nàng bĩu môi thất vọng. Cơn buồn ngủ ập đến ru nàng vào giấc ngủ, ngay trên người của tình quân.
Sáng ra, nàng thức trễ, phát hiện Sĩ Mệnh đã đi mất, chỉ còn mảnh hoa tiên trên bàn :
“Phàm muội!
Ta còn mối huyết hải thâm thù cần phải báo phục. Nàng cứ trở về Hàng Châu phụng dưỡng huyện đường. Ngày nào liễu kết hận thù, ta sẽ mang sính lễ đến cầu hôn.
Sĩ Mệnh cẩn bút.”
Tiểu Phàm thấy chàng nói đến chuyện hôn ước, lòng rất hân hoan. Nhưng nghĩ đến cảnh phái xa cách chàng, nàng không chịu nổi, quyết tìm cho được tình lang, cùng chàng sát cánh đối phó với kẻ thù. Với trúc phù của Cái bang trong tay, nàng tin rằng sẽ sớm tìm ra tung tích của Sĩ Mệnh.
* * * * *
Phần Sĩ Mệnh, tự biết cuộc chiến với Hồng Bào Tôn Giả ở núi Lễ Sơn thập phần hung hiểm nên không muốn đưa Tiểu Phàm đi cùng.
Không có nàng bên cạnh, chàng thoáng nghe lòng bâng khuâng, nhung nhớ. Sĩ Mệnh là người tu đạo lão Trang nên không xem trọng lễ nghi. Chàng không hề vì hành động phóng đãng đêm qua mà khinh thường Tây Hồ Tiên Nữ. Tiểu Phàm mang bản chất thuần phác và nồng nhiệt, có phần ngây thơ như trẻ con. Nàng thuận theo tình cảm tự nhiên mà làm, chẳng chút gò bó. Điều này vô tình lại hợp với tính cách của Sĩ Mệnh.
Lão Tử thường nói: “Phù lễ giả trung tín chi bạc, nhi loạn chi thủ”. Hàn Phi tử lại viết: “Bậc quân tử giữ tình, bỏ vẻ ngoài thích thực chất mà ghét sự trang sức” Đạo gia chủ Trương Bảo Phác quy chân nên không coi trọng lễ nghi. Sĩ Mệnh cũng vậy.
Mấy ngày sau, chàng vượt ranh giới, đi vào địa phận Hồ Nam, định bụng sẽ đến Trường Sa. Nhưng thoáng nghe đám kỵ sĩ trên đường nói về một con thủy quái đang hoành hành ở Động Đình hồ, chàng liền đi theo họ. Một trong những đức tính cơ bản của người tu đạo là rất yêu thương bách tính. Lão Tử và Trang Tử đã từng kịch liệt đả kích bọn vua chúa, quan lại tham lam, hà khắc, đem lại nỗi khổ cho lê thứ.
Động Đình hồ là hồ nước ngọt lớn nhất Trung Hoa thời trước. Nó có diện tích khoảng hai vạn dặm vuông, còn được gọi là Bát bách lý hồ.
Một mặt, hồ Động Đình nhận nước của bốn con sông lớn ở Hồ Nam là các sông Tương, Tư, Nguyên, Lễ. Một mặt thông với Trường Giang qua bốn cửa Trùng Tư, Thái Bình, Ngẫu Trì và Diệu Huyền.
Đây cũng là chốn mưu sinh của mấy vạn ngư dân quanh hồ. Bọn kỵ sĩ nói rằng đã có hơn trăm ngư dân bỏ mạng vì thủ quái. Sĩ Mệnh thân mang tuyệt nghệ và lòng nhân ái, chẳng thể thờ ơ trước việc này. Chàng theo các hào khách vượt sông Tương để đến bờ Nam của hồ. Nơi đây đã tập trung mấy trăm quân của Hồ Nam, cùng hơn ba trăm cao thủ võ lâm, đang sẵn sàng lên thuyền, tham gia tiêu diệt quái vật.
Trên mặt hồ, sáu chiếc thuyền binh, đầy ắp những người thủ cung, tên giáo mác, đang lượn lờ chờ thủy quái trồi lên.
Sĩ Mệnh len đến sát bờ hồ, nhảy lên một ngọn cây đào già để quan sát.
Mùa mai vũ đã qua, vầng thái dương mùa hạ sáng mẹ trên cao, soi tỏ cảnh vạt. Bất chợt, từ mé tả một chiến thuyền có chiếc đầu dài to tướng, lởm chởm những răng ló lên, tồi cả thân hình dài hơn hai trượng cũng vươn hẳn đến mạn thuyền. Mặc cho giáo thương tua tủa đâm xuống, nó táp lấy người gần nhất rồi lôi xuống.
Dù cách xa đến hơn mười trượng nhưng nhãn quan tinh tường của Sĩ Mệnh cũng nhận ra hình dáng kỳ lạ của thủy quái. Rõ ràng nó có chiếc đầu của ngạc ngư nhưng lại không có chân. Lớp da đen bóng, trơn láng kia chính là của loài cá kình.
Chàng đã nghe sư phụ kể rằng sông Trường Giang có hai loài thú hiếm đó là cá sấu và kình sông. Như vậy, con quái vật này là sự lai tạp giữa hai loài kia.
Lúc này, thủy quái đã nuốt xong con mồi, nó nổi lên, vung chiếc đuôi to bằng mảnh chiếu, đập ầm ầm trên mặt nước.
Một tay thần xạ nào đó đã bắn trúng mắt thủy quái. Nó đau đớn và càng trở nên hung dữ, lao đến tấn công sáu chiếc thuyền. Hàm răng cứng như thép kia dễ dàng phá hủy luôn chiếc thuyền gỗ và kèm theo vài cái đập đuôi là chiếc thuyền tan vỡ, chìm xuống đáy hồ.
Chỉ trong gần hai khắc, cả sáu chiếc thuyền đều bị đắm. Hơn trăm người trên ấy cố bơi vào bờ nhưng chỉ có hơn hai chục người sống sót. Số còn lại đều bỏ mạng trong hàm răng và những cú đập đuôi như trời giáng của ác thú.
Sĩ Mệnh nghe lòng phẫn nộ, cố tìm phương cách tiêu diệt tai họa cho bách tính.
Thủy sư Đề đốc Hồ Nam thở dài ngao ngán :
- Mười lăm chiếc thuyền đều đã bị đắm cả, lấy gì mà chiến đấu với thủy quái nữa đây.
Đứng cạnh ông là một lão nhân cao lớn mặc thanh bào và nữ lang áo hồng che mặt. Sau lớp sa mỏng là một dung nhan thiên kiều bá mị. Lão nhân bi phẫn cao giọng :
- Kính cáo chư vị anh hùng. Lão phu là Động Đình Nhất Bá, chịu trách nhiệm cho việc mưu sinh của hàng vạn ngư dân Hồ Nam. Nay thủy quái hoành hành khiến cho mọi người lâm vào cảnh đói khát, lão phu bất lực nên rất hổ thẹn. Lão phu hứa rằng sẽ gả khuyển nữ Động Đình Long Nữ Trình Bội Linh cho hảo hán nào gϊếŧ được thủy quái.
Long nữ luôn che mặt nhưng ai cũng biết nàng xinh đẹp tuyệt trần, là một trong võ lâm tứ đại mỹ nhân. Lời tuyên bố kia vừa ban ra, đã có năm chàng thiếu hiệp nhảy lên chèo thuyền về phía quái vật.
Đáng thương thay, chẳng một ai quay lại. Thủy quái được ăn no nê, ngoác chiếc mồm đầy máu, rống lên những tràng quái dị.
Mọi người đau đớn, nhìn nó với đôi mắt căm ghét và sợ hãi.
Lúc này, Sĩ Mệnh đã tìm ra cách đối phó. Chàng nhảy xuống đất, lặng lẽ dùng Tam Tiết kiếm chặt những thân liễu non quanh hồ thành những khúc dài độ hai gang tay. Khi đã được độ gần trăm lóng, chàng ôm tất cả, đi ra mép nước, cao giọng hỏi :
- Tại hạ muốn gϊếŧ thủy quái, nhưng không biết chèo thuyền, mong vị anh hùng nào đưa ra giúp. Chỉ cần đưa đến nửa đường là đủ.
Giọng chàng điềm đạm hòa nhã nhưng rõ ràng, mấy trăm người đều nghe rõ. Họ thấy chàng ôm bó cây, chẳng hiểu thế nào, liền nhìn với cặp mắt ngỡ ngàng. Bỗng một hán tử tam tuần mặc áo đen, vóc người trung bình, cười hì hì bước ra :
- Tại hạ rất chán ghét con vật xấu xí kia nhưng không làm sao được, xin góp một tay đưa công tử ra.
Đôi mắt gã tinh ranh xảo quyệt nhưng nụ cười thì rất dễ mến. Sĩ Mệnh gật đầu, dặn dò :
- Các hạ chỉ cần chèo đến cách thủy quái chừng bốn trượng là có thể quay lại.
Hán tử cười hề hề đáp :
- Tại hạ bơi nhanh hơn cá, đâu đến nỗi sợ chết như vậy. Tại hạ sẽ quanh quẩn gần đấy để chờ đưa công tử quay về.