Mặt trận giữa Đường tổng quản và Hấp Tinh Nhân Ma có vẻ cân sức hơn. Thủ pháp phóng ám khí của Đường môn lừng danh thiên hạ nên lão ác ma luôn phải đề phòng, không phát huy được sở học.
Lúc đầu, Tổ Triệu Đang dùng pho chưởng pháp thành danh Hàn Băng chưởng để đối phó với trường kiếm của Đường lão. Từng loạt chưởng phong lạnh lẽo bao phủ đấu trường, thấm dần vào cơ thể đối phương.
Đường Hải Lam nghe tay bắt đầu tê cóng liền cười nhạt biến chiêu. Trường kiếm trong tay lão bỗng vung lên vo vo, hóa thành muôn ngàn đốm hàn tinh chụp lấy Nhân Ma.
Tổ Triệu Đang nhận ra chiêu kiếm cực kỳ bá đạo vội cử chưởng tống ra hai đạo chưởng kình mãnh liệt rồi đảo bộ lùi nhanh. Nhưng chiêu kiếm vẫn ập đến, cắn nát hai ống tay áo và rạch ba đường trên người Hấp Tinh Nhân Ma. Vết thương không chạm đến gân cốt nhưng khá sâu nên máu tuôn xối xả. Tổ Triệu Đang giận dữ gầm lên, rút kiếm trả đũa.
Nhân Ma thành danh nhờ chưởng pháp chứ chẳng phải do vũ khí. Thế mà hôm nay, lão ta lại dùng kiếm và đánh ra một chiêu lợi hại phi thường. Kiếm quang dàn dua khí lạnh, vẽ thành ba vòng sáng bạc liền nhau.
Ba chiếc vòng ấy phá tan lớp hàn tinh quanh người Đường Hải Lam rồi luồn vào cơ thể lão. Họ Đường hoàn toàn bất ngờ, rú lên thảm thiết rồi gục chết. Vết thương nơi cổ khiến đầu lão gần như đứt lìa và hai tay cũng bị chặt sát nách. Ngực và bụng mở toang khiến phủ tạng rơi ra ngoài. Cái chết cực kỳ thảm khốc ấy chính là kết quả của chiêu kiếm quái dị, tàn độc kia.
Hấp Tinh Nhân Ma đắc ý bật cười cuồng ngạo rồi lao về phía anh em họ Dư. Cũng vẫn chiêu kiếm lúc nãy, lão phân thây hai thủ hạ của Giang Nam Thần Kiếm.
Ba người còn lại điên cuồng lăn xả vào bọn hắc y, cố mở đường máu cho Tiểu Phàm đào thoát. Nhưng họ đã chết mà không hoàn thành nhiệm vụ, để Tây Hồ Tiên Nữ ở lại dương gian.
Không còn người hộ vệ, chỉ vài chiêu là Tiểu Phàm đã bị đánh bay trường kiếm. Y phục nàng tơi tả, chiếc mũ thư sinh rơi mất và mái tóc huyền xõa xuống, rối bù. Bọn hắc y biết ý Nhân Ma nên không gϊếŧ hay đả thương nàng. Chúng chỉ vây chặt và mỉm cười hiểm ác.
Tổ Triệu Đang chậm rãi bước đến trước mặt nữ nhân. Đôi mắt yêu tà như dán chặt vào l*иg ngực đang nhấp nhô vì mệt nhọc và căm hận.
Tiểu Phàm thấy Đường tổng quản và năm anh em họ Dư chết thảm, lửa giận bừng lên khiến nàng không còn biết sợ là gì, chỉ mặt lão ác ma mà mắng :
- Lão yêu quái kia, ta có chết cũng biến thành âm hồn ám ảnh lão suốt đời!
Dứt lời, nàng thè lưỡi vào giữa hai hàm răng định tự sát. Nhưng một tên hắc y ở phía sau đã ập đến điểm vào sáu huyệt đạo sau lưng. Thân thể Tiểu Phàm cứng đơ như tượng gỗ, cả xương hàm cũng bất động. Nàng kinh hãi và đau đớn nghĩ đến cảnh ngọc nát châu trầm trong tay lão da^ʍ ma. Hai hàng lệ tuôn trào từ đôi mắt rực lửa.
Nhân Ma cười khả ố, vung kiếm chém nhanh. Mũi kiếm lướt sát da, cắt phăng cả áo lẫn mảnh yếm bên trong, làn da ngà ngọc và đôi ngọc nhũ mơn mởn hiện ra. Đám kiếm thủ hắc y phá lên cười dâʍ đãиɠ.
Bỗng từ bên ngoài vang lên tiếng hừ lạnh lẽo. Nhân Ma vội quay lại. Nhận ra kẻ mới đến chỉ là một tiểu tử quê mùa, rách rưới, lão quắc mắt bảo :
- Ngươi chán sống rồi hay sao mà lại dám xen vào chuyện của lão phu?
Đôi mắt sói kia bỗng lóe sáng khiến họ Tổ giật mình. Chàng trai gằn giọng :
- Ta rất ghét những kẻ hà hϊếp nữ nhân!
Hai gã hắc y đứng cạnh Nhân Ma bất ngờ xông đến. Trường kiếm trong tay chúng bao phủ toàn thân đối phương. Nhưng một ánh bạc lóe lên rồi tắt lịm trong tiếng gào ghê rợn. Thanh kiếm xấu xí kia đã chui vào trở lại chiếc vỏ da trâu và hai gã hắc y biến thành bốn đoạn.
Nỗi khϊếp sợ trước chiêu kiếm tàn khốc và nhanh như chớp kia đã đóng đinh bọn Nhân Ma xuống mặt đường. Phải một lúc sau họ mới hết choáng váng.
Nhân Ma giận dữ vung kiếm lao đến. Ba chiếc vòng tử thần chụp vào người chàng trai bịt mặt. Dường như chàng ta đánh giá cao chiêu “Quỷ Kiếm Tam Hoàn” nên đã tung mình lên không tránh bớt nhuệ khí rồi bủa lưới kiếm xuống.
Ba chiếc vòng sáng bạc bị phá vỡ và Hấp Tinh Nhân Ma rú lên đau đớn. Một đường kiếm chuẩn xác đã đâm xuyên ngực trái lão ác ma.
Bọn hắc y kinh hoàng quay lưng đào tẩu hết. Chàng trai quê mùa kia lau kiếm vào xác Nhân Ma rồi mới tra vào vỏ. Gã bước đến trước mặt Tiểu Phàm, thản nhiên nhìn vào thân trên ngà ngọc. Gã nhíu mày suy nghĩ, lát sau thò tay giải huyệt cho nàng.
Tây Hồ Tiên Nữ vừa mừng vừa hổ thẹn. Nàng khép hai vạt áo rách, cúi đầu lí nhí :
- Tiểu nữ là Dư Tiểu Phàm, xin cảm ơn thiếu hiệp đã cứu mạng. Xin cho biết đại danh?
Gã lạnh lùng đáp :
- Tại hạ là Đông Môn Thù!
Tiểu Phàm sững người nhớ đến họ Tây Môn của Sĩ Mệnh. Nàng nhìn sáu tử thi thủ hạ, ngượng ngùng nói :
- Tiểu nữ yếu đuối, chẳng thể chôn cất được người thân. Mong thiếu hiệp giúp một tay.
Đông Môn Thù cau mày nhưng vẫn nhận lời. Cũng như hàng trăm người khác đang ẩn mặt quanh đây, Đông Môn Thù đã đến từ rất lâu nhưng không can thiệp. Những người khác khoanh tay vì sợ hãi, còn gã thì chẳng muốn dính vào. Chỉ đến khi Nhân Ma ức hϊếp Tiểu Phàm, gã lại nhớ đến một lời giáo huấn khác của mẹ hiền. Gã không biết mặt cha mình nhưng vẫn thường được nghe kể rằng ông là một bậc chính nhân quân tử, khiêm cung, hòa nhã, yêu thương và tôn trọng thê thϊếp, bà bảo rằng những kẻ hà hϊếp nữ nhân chỉ là phường đốn mạt, nếu có chết cũng đáng tội.
Đông Môn Thù rất hiếu thuận với mẹ nên luôn tuân theo lời dạy dỗ của mẫu thân. Trước mặt gã dẫu có bao nhiêu gã đàn ông gục chết cũng chẳng sao. Nhưng đừng ai đánh đập một nữ nhân, kẻ đó sẽ khó mà toàn mạng.
Đương nhiên Đông Môn Thù nhận biết sáu thủ hạ của Tiểu Phàm. Gã kéo họ vào mảnh đất mềm ven đường, rồi vung chưởng giáng xuống mặt cỏ. Những đạo chưởng phách không nặng như núi quét bay từng lớp đất và sỏi đá. Khi gã ngưng tay thì đã có một lỗ huyệt nông nhưng cũng đủ để vùi sáu xác người.
Trước khi chôn họ, Đông Môn Thù gỡ lấy túi bạc để sang một bên. Tiểu Phàm đã mở bọc hành lý lấy áo khác mặc thêm vào rồi đến xem Đông Môn Thù làm việc.
Gã lấp mộ xong, nàng quỳ xuống khóc lóc :
- Chỉ vì ta mà lục vị phải chết oan. Tiểu Phàm vô cùng hổ thẹn!
Nàng khóc chán mới đứng lên. Đông Môn Thù cầm sáu túi bạc đến trao cho nàng. Gã ngượng ngùng hỏi :
- Cô nương có thể trả công tại hạ được không?
Ánh mắt gã rất thành thực và thẳng thắn. Tiểu Phàm bật cười :
- Chút bạc này nào có xá gì. Nếu thiếu hiệp cần thì dù ngàn vàng tiểu nữ cũng xin dâng tặng.
Đông Môn Thù lắc đầu :
- Không cần! Tại hạ đổ mồ hôi chôn dùm cô nương mấy cái xác kia nên muốn nhận chút thù lao để làm lộ phí.
Tiểu Phàm thấy gã không hề nhắc đến ơn cứu mạng mà lại đòi tiền công chôn xác, nàng bỗng đâm ra thích thú con người kỳ dị này. Nàng cười hỏi :
- Thiếu hiệp định đi đâu?
Đông Môn Thù nhét mấy túi bạc vào bọc hành lý rồi đáp :
- Tai hạ đi tìm một lão đạo sĩ có pháp danh là Tùy Vân đạo trưởng.
- Dám hỏi người ấy ở địa phương nào?
Đông Môn Thù có vẻ bối rối :
- Tại hạ không biết chỗ và cũng chẳng biết ông ta còn sống hay đã chết.
Tiểu Phàm suy nghĩ một lúc rồi bảo rằng :
- Tiểu nữ nắm trong tay Trúc phù của Cái bang, có thể nhờ mấy chục vạn hóa tử trong cả nước truy tìm Tùy Vân đạo trưởng dùm thiếu hiệp.
Đông Môn Thù cười rạng rỡ :
- Nếu quả đúng vậy thì tại hạ sẽ mang ơn cô nương đến suốt đời. Gia sư từng nói rằng chỉ có Cái bang mới đủ nhân sự để tìm ra hạ lạc của lão đạo sĩ kia.
Tiểu Phàm ranh mãnh nói :
- Nhưng trong thời gian chờ đợi, phiền thiếu hiệp đồng hành với tiểu nữ. Nếu không, khi nhận được tin của Tùy Vân, chẳng biết thiếu hiệp ở đâu mà tìm.