- Nay đã tìm được thiếu chủ nhân, để xem tam đệ còn mượn cớ gì để say sưa nữa? Nếu không vì chè chén thì đâu đến nỗi lộ việc ngươi có họa đồ Ngũ Hành cung?
Cuồng Sư hổ thẹn cúi đầu biện bạch :
- Hôm ấy tiểu đệ bực mình vì tìm mãi không thấy bí cung nên mới buột miệng nhắc đến chữ Ngũ Hành cung. Nào ngờ lại có đến mấy chục người nghe được nên mới lộ chuyện.
Chu Đan Khâu bỗng hỏi :
- À, mà vì sao ngươi lại gặp được thiếu chủ nhân?
Cuồng Sư nhăn nhó kể lại cuộc tập kích của Tam Hoàn bang, do Phượng Hoàng đài chủ Tưởng Thanh Ngưu thống lĩnh.
Nghe nói Sĩ Mệnh chỉ cần một chiêu đã đả thương được họ Tưởng, anh em họ Chung nhìn chàng với ánh mắt ngưỡng mộ. Sĩ Mệnh lắc đầu ngao ngán :
- Tại hạ đã dồn hết công lực vào chiêu Ngự kiếm và xuất thủ rất bất ngờ. Lão hộ pháp Tam Hoàn bang không chết chứng tỏ chiêu ấy sẽ hoàn toàn vô dụng với Tam Hoàn bang chủ. Theo tại hạ được biết thì võ công của Tam Hoàn ẩn sĩ còn cao hơn cả Huyết Y Thần Quân. Lão lại chính là kẻ chủ mưu vụ huyết án sát sai gia phụ mẫu.
Sĩ Mệnh liền kể cho họ nghe những lời khai báo của Hồng Bào Tôn Giả Cổ Hạo. Câu chuyện vừa dút thì trời rạng sáng.
Bạch Bì quả phụ đưa chàng đi rửa mặt, chuẩn bị ra mắt đại di và di trượng trong bữa điểm tâm. Ma Ảnh Tử thì đến khách điếm lấy ngựa và hành lý cho Sĩ Mệnh.
Chương 5: Đông Môn bạt kiếm Nhân Ma tử - Phân thi ác đạo thị Tây Môn
Nhắc lại, Tây Hồ Tiên Nữ cùng sáu thủ hạ đuổi theo Sĩ Mệnh đến Cát An thì gặp cường địch.
Trưa ngày cuối tháng bảy, nghe bọn khất cái nói Sĩ Mệnh đã đi thẳng về hướng Tây sông Cảm, Tiểu Phàm nóng ruột ra roi phi nước đại. Quá giờ ngọ, nàng nghe đói bụng nên ra hiệu dừng chân nơi một phạn điếm ven đường quan đạo. Đường tổng quản và năm gã kiếm thủ họ Dư cũng đói rã rời nên mau mắn hộ tống tiểu thư vào quán.
Cái nắng cuối hạ khiến cho mặt giai nhân đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm nơi trán và sống mũi. Dư Tiểu Phàm ngao ngán nói :
- Lục vị cứ ăn uống thong thả, chờ bớt nắng rồi hãy lên đường.
Nàng chỉ ăn hai chén đã buông đũa nhìn quanh. Trong đám thực khách chỉ có vài nhân vật giang hồ, kỳ dư đều là thường dân. Nàng vô tình liếc ra cửa quán và thích thú quan sát kẻ mới bước vào.
Đó là một chàng trai tuổi độ hai mươi, có làn da rám nắng và đôi mày kiếm xếch ngược đến tận chân tóc.
Gã mặc bộ võ phục đen bạc màu, chân đi đôi giày cỏ đã rách nát, thanh kiếm lủng lẳng ngang hông trái cũng mộc mạc chẳng kém gì chủ nhân. Bao kiếm được khâu bằng da trâu xấu xí còn chuôi kiếm đẽo bằng gỗ thô kệch như chuôi dao của một gã nông phu.
Nhưng bọn tiểu nhị, hay bất cứ ai khác trên đời, chẳng hề dám coi thường và cũng chẳng dám nhìn lâu vào cặp mắt chàng trai. Đôi mắt ấy to tròn và xinh đẹp nhưng lại rất đáng sợ. Gã như con ác thú rời rừng xanh, lạc vào chốn chợ đời, nhìn mọi người với vẻ nghi kỵ, xa lạ. Thỉnh thoảng, ánh mắt ấy ngập tràn sát khí, khiến cho người đối diện phải rùng mình.
Tiểu Phàm là người ngang bướng, tinh nghịch nên ngang nhiên quan sát mà chẳng hề kiêng kỵ. Chàng thanh niên áo đen nhận ra điều ấy, gã bực bội quắc mắt nhìn nàng.
Tây Hồ Tiên Nữ nghe cơn sợ hãi ập đến, vội quay đầu nhìn sang hướng khác. Đường tổng quản cũng nhận ra vẻ khác thường của người mới đến, ông hạ giọng thì thầm :
- Gã này có dáng đi của mãnh sư và đôi mắt của loài sói. Lão phu chưa hề thấy cao thủ nào lại nặng nề sát khí như vậy!
Lúc này, chàng thanh niên lạ mặt kia đã ngồi xuống một bàn gần đấy và gọi cơm rượu.
Tiểu Phàm dù khϊếp vía nhưng không dằn được tính hiếu kỳ, lén nhìn đối phương. Nàng bỗng nhận ra gương mặt lão có nét rất quen thuộc.
Ngoài trời nắng đã dịu lại vì những đám mây đen, Tiểu Phàm quyết định lên đường.
Bên kia, chàng trai áo đen cũng gọi tiểu nhị tính tiền. Gã móc trong lưng ra một túi bạc bằng lụa dày màu hồng nhạt. Đây là loại hầu bao của nữ nhân trong những gia đình quyền quý, vì vậy trông rất lạc lõng trên bàn tay thô kệch của gã.
Tiểu Phàm nhận ra ánh mắt dữ dội kia dịu đi và gã nhẹ nhàng mở túi bạc, như sợ làm rách mất. Nàng đoán rằng túi bạc kia là kỷ vật của mẫu thân gã hay một nữ nhân nào đó đã tặng.
Đường lão thanh toán xong tiền cơm, mời Tiểu Phàm khởi hành. Nàng nhớ đến Sĩ Mệnh liền rảo bước.
Đi được một dặm, phía đối diện bỗng xuất hiện một đoàn người ngựa phi ngược lại. Bọn họ có đến hơn hai mươi người và dàn hàng ngang nên bọn Tiểu Phàm phải nép vào lề.
Nhưng bọn chúng vừa đi qua đã quay ngựa lại và cất tiếng quát vang :
- Đường Hải Lam đứng lại!
Đường tổng quản biến sắc bảo anh em họ Dư :
- Nếu cường địch mạnh quá, chư vị phải đưa tiểu thư thoát đi ngay, đừng để ý đến chuyện sinh tử của ta.
Năm gã kiếm thủ lạnh lùng nhận lệnh, không nói một lời. Bọn lạ mặt kia đã vây chặt và một lão già áo trắng cười vang :
- Đường Hải Lam! Hai mươi năm nay ngươi núp bóng Giang Nam Thần Kiếm, chẳng dám ló mặt ra chốn giang hồ, khiến lão phu không trả được mối hận cũ. Nay gặp nhau ở đây, đừng mong sống sót mà trở về.
Bạch y lão nhân có dung anh tuấn nhưng ánh mắt đầy quỷ khí Giọng nói già nua mà râu tóc đen nhánh và da dẻ mịn màng.
Đường lão cười nhạt :
- Hấp Tinh Nhân Ma, ngươi quả là kẻ hẹp hòi hiếm có! Năm xưa lão phu đã tha mạng cho đồ đệ lão và chỉ trừng phạt bằng cách lấy đi một cánh tay, như thế cũng là rộng lượng lắm rồi, sao lão lại oán hận lão phu?
Tiểu Phàm nghe nói đến danh hiệu Hấp Tinh Nhân Ma lòng vô cùng sợ hãi. Tổ Triệu Đang còn da^ʍ ác hơn cả Hồng Bào Tôn Giả, lão đã dùng thuật thái bổ hút tinh lực của rất nhiều nữ nhân vô tội.
Nhân Ma cười ghê rợn :
- Giang hồ ai chẳng biết lão phu là kẻ ác độc. Nếu sợ chết thì cứ quỳ xuống lạy ta ba lạy.
Đường Hải Lam nhận ra đám kỵ sĩ đi theo Nhân Ma đều là những tay hảo thủ. Lão thầm lo lắng cho an nguy của Tiểu Phàm nên trầm giọng đáp :
- Ta nào có xem cái thanh danh của Ngũ đại hung thần kia ra gì. Nhưng oán có đầu, nợ có chủ. Lão hãy để sáu thủ hạ của ta rời khỏi chốn này.
Hấp Tinh Nhân Ma chăm chú nhìn vào mặt Dư Tiểu Phàm rồi phá lên cười da^ʍ ác :
- Thì ra Tây Hồ Tiên Nữ lại cải nam trang, xem ra lão phu lại gặp may rồi!
Đường lão biến sắc cãi :
- Nói bậy! Hắn chỉ là một đệ tử của Giang Nam Thần Kiếm.
Nhân Ma cười nhạt :
- Tài dịch dung của ngươi không đáng một đồng xu. Thứ nhất là trên đời này chẳng có một nam nhân nào xinh đẹp như vậy Thứ hai, mùi phấn son nồng nặc như thế kia làm sao giấu được ai?
Tiểu Phàm hối hận và hổ thẹn đến sa lệ. Chính nàng đã bắt Đường tổng quản không được làm mất vẻ đẹp của mình. Hơn nữa, lúc bôn hành, nàng sợ mình bất ngờ gặp Sĩ Mệnh trong tình trạng thân thể hôi hám, nên đã lén xức Bách hoa tinh.
Đường lão biết việc đã bại lộ liền quát vang :
- Gϊếŧ!
Hai tay lão bất ngờ tung ra một trận mưa độc châm, phủ xuống hàng ngũ đối phương.
Nhưng hai mươi gã hắc y kia đã chứng tỏ bản lãnh của mình. Trường kiếm lập tức rời khỏi vỏ, dệt lưới quanh thân, đánh bạt ám khí. Chỉ có vài con tuấn mã trúng độc châm, cất vó hí vang trời.
Năm gã họ Dư hộ vệ Tiểu Phàm định phá vòng vây thoát đi. Họ thúc ngựa lao đến tấn công bọn hắc y. Chỉ chiêu đầu họ đã đả thương được mấy tên nhưng cũng bị chặn lại. Kiếm pháp của anh em họ Dư cao cường hơn bọn hắc y, nhưng nhân số của đối phương lại đông hơn gấp bội nên họ phải cố gắng lắm mới duy trì được trận thế.
Tiểu Phàm cũng rút vũ khí, đem pho Việt Nữ kiếm ra thi thố. Kiếm pháp của nàng rất linh diệu, nhưng công lực lại yếu kém, chỉ lát sau đã nghe hổ khẩu đau rát, cánh tay tê chồn. Do bản tính cương cường, nàng cắn răng chiến đấu.