Bọn bang chúng Tam Hoàn bắt đầu sử dụng đến những sợi dây thừng để bắt sống đối phương. Ba mươi sợi dây thòng lọng lao đến tới tấp. Chung Đối Nguyệt nào phải kẻ tầm thường, lão ôm côn lăn tròn trên mặt đất, đập gãy liền mười mấy lóng xương chân.
Phượng Hoàng đài chủ động sát khí bốc lên cao rồi bủa lưới chưởng xuống, chấp nhận gϊếŧ oan cả mấy tên thủ hạ. Cuồng Sư đâu ngờ họ Tưởng lại tàn độc như vậy nên đã trúng một đòn vào vai hữu, thanh côn sắt dời khỏi tay. Lão giận dữ bật dậy, múa tít song quyền lao về phía Tưởng Thanh Ngưu.
Đài chủ cười nhạt, cử chưởng đỡ chiêu. Chung Đối Nguyệt hộc thêm một ngụm máu nữa nhưng cũng đẩy lùi được đối phương ba bước. Tưởng lão tặc thầm kinh hãi trước thần lực của Cuồng Sư. Nhưng mấy vòng dây đã bay dện, khóa được hai tay họ Chung. Cuồng Sư quát vang như sấm, giật mạnh đầu dây, kéo hai gã hắc y về phía mình và vung cước đá vào ngực. Chúng rú lên đau đớn, văng xa hơn trượng.
Tiếc rằng đó là chiến tích cuối cùng của Thiết Diện Cuồng Sư. Thêm bảy, tám vòng dây nữa đã chụp vào cổ và thân thể lão Bọn hắc y hợp lực kéo căng đầu dây vì e sợ thần lực của họ Chung.
Cuồng Sư vùng vẫy, gào thét như mãnh thú nhưng chỉ hoài công. Bỗng lão xuôi tay, không phản kháng nữa mà ngạo nghễ nói :
- Tưởng Thanh Ngưu! Lão tưởng trói được ta là có thể lấy được họa đồ ư? Lão nhầm rồi! Chung mỗ thà chết chứ không bao giờ để phường gian ác lấy được tuyệt học Ngũ Hành cung. Nó hiện đang nằm ở trong đầu ta đây này!
Nói xong, lão ngửa mặt lên trời, sa lệ khấn thầm :
- Tây Môn đại nhân! Tại hạ thụ mệnh mà không làm tròn trọng trách, đành đem cái chết đền ơn tri ngộ.
Lúc đầu, Sĩ Mệnh cho rằng bọn Tam Hoàn bang không dám gϊếŧ Cuồng Sư, mà chỉ bắt sống lấy họa đồ. Vì vậy, chàng ẩn nhẫn không can thiệp, chờ chúng đắc thủ xong thì sẽ theo dõi đến tận sào huyệt. Nào ngờ Chung Đối Nguyệt kiên cường, bất khuất, thà chết chứ không chịu sống thừa. Lại nghe nhắc đến Tây Môn đại nhân nào đó, chàng chấn động tấm can, từ đỉnh cây cao lao vυ"t xuống.
Thanh Tam Tiết kiếm lập tức chặt đứt mười mấy sợi dây chão, trả tự do cho Cuồng Sư. Chung Đối Nguyệt mừng rỡ, nhảy đến đập chết hai gã hắc y.
Sĩ Mệnh quan sát kiếm pháp bọn Tam Hoàn, biết chúng chính là các sát thủ đảo Bành Hổ nên sát bốc lên ngùn ngụt. Tổng cộng đã có hơn hai trăm người của Từ gia trang bị chúng sát hại, cả những đứa bé thơ ngây.
Sĩ Mệnh động nộ, hóa thành ánh chớp bạc bay về phía lão hộ pháp Tam Hoàn bang. Chàng biết rằng có gϊếŧ được lão ta thì bọn hắc y kia mới chịu rút lui.
Phượng Hoàng đài chủ nổi danh võ lâm đã mấy chục năm nay, cơ trí và bản lãnh đều hơn hẳn Ngũ đại hung thần, nay dù bị bất ngờ vẫn ung dung cử chưởng đón chiêu. Lão chỉ sai lầm ở một điểm rằng đối phương đã dùng đến phép Ngự kiếm. Kiếm khí xé toang màn chưởng kình, ập đến như cơn lốc, liếʍ vào cơ thể Tưởng Thanh Ngưu.
Cũng may, Tưởng lão ma phản ứng cực kỳ thần tốc, lập tức ngã ngửa người, đẩy mạnh song cước, lướt trên mặt cỏ, rời khỏi vùng nguy hiểm. Nhưng lão cũng bị Tam Tiết kiếm rạch mấy đường sâu hoắm trên ngực, bụng và đùi, máu tuôn xối xả.
Thanh Ngưu đau đớn và khϊếp sợ, ra lệnh rút quân và đào tẩu ngay.
Toán bang chúng Tam Hoàn thấy Đại hộ pháp không chịu nổi một chiêu của kẻ lạ mặt, chúng sợ khϊếp vía lẩn cả vào bóng đêm.
Sĩ Mệnh định bám theo nhưng thấy Thiết Diện Cuồng Sư lảo đảo vì thương thế, chàng đành bỏ ý định ấy, quay lại chăm so họ Chung. Sau khi được điểm huyệt và truyền ít nội lực, Chung Đối Nguyệt tỉnh lại. Lão trầm giọng hỏi :
- Các hạ là cao nhân phương nào và vì sao lại cứu tại hạ?
Sĩ Mệnh biết lão nghi ngờ mình cũng âm mưu chiếm đoạt tấm họa đồ Ngũ Hành cung nên rất e ngại, chàng cười đáp :
- Tại hạ có thù riêng với Tam Hoàn bang nên mới xuất thủ chứ không phải vì muốn cứu các hạ. Nếu thương tích của các hạ không nặng lắm thì tại hạ xin cáo từ.
Nghe giọng nói, họ Chung biết chàng còn trẻ. Lão kinh ngạc nhưng yên tâm hơn. Cuồng Sư cười khổ :
- Giang hồ hung hiểm, gian trá phi thường, tại hạ chẳng thể mất cảnh giác được. Dù lòng dạ các hạ như thế nào thì Chung Đối Nguyệt cũng xin lạy tạ ơn cứu mạng.
Lão sụp xuống lạy ba lạy. Sĩ Mệnh bước tránh sang một bên rồi điềm đạm bảo :
- Chung các hạ bất tất phải nhắc đến chuyện ân nghĩa, chỉ cần trả lời tại hạ một việc là đủ.
Chung Đối Nguyệt là một tay lão luyện giang hồ nên đáp ngay :
- Nếu việc ấy không liên quan đến tấm họa đồ Ngũ Hành cung thì tại hạ chẳng dám từ nan.
Sĩ Mệnh thầm khen, gật đầu nói :
- Tại hạ chỉ muốn biết lúc nãy các hạ đã khấn vái vị Tây Môn đại nhân nào vậy?
Cuồng Sư chấn động, suy nghĩ một lúc rồi bảo :
- Nếu các hạ thực tâm muốn biết việc ấy thì hãy theo tại hạ đến một địa phương khác. Nơi đây không còn là chỗ an toàn nữa rồi.
Nói xong, lão đứng lên, lảo đảo bước đi, Sĩ Mệnh vội đưa lưng ra :
- Các hạ thọ thương, không nên cử động nhiều. Cứ chỉ đường để tại hạ cõng đi.
Cao thủ võ lâm tối kỵ việc quay lưng trước mặt người khác. Chỉ một cái điểm nhẹ vào tử huyệt là mạng vong. Cuồng Sư chợt hiểu chàng trai bịt mặt này không có cái tâm tàn ác, lão vững dạ trèo lên.
Chung Đối nguyệt là người có thân hình khôi vĩ, chắc nịch, nặng đến gần một trăm năm chục cân, thế mà Sĩ Mệnh vẫn lướt nhanh như gió khiến Cuồng Sư càng hết lòng khâm phục, tự hỏi chàng là đệ tử của bậc cao nhân nào.
Lạ thay, Cuồng Sư lại chỉ đường cho Sĩ Mệnh trở vào thành Nam Bình. Qua nhiều đường ngang ngõ tắt, hai người có mặt ở phía sau một tòa dinh thự. Nơi đây có chiếc cổng nhỏ. Cuồng Sư tuột xuống, cầm vòng cửa đập nhẹ bảy cái. Không lâu sau, có tiếng bước chân người bước ra, cẩn thận hỏi nhỏ :
- Ai đấy?
Cuồng Sư hạ giọng :
- Đại ca, tiểu đệ đây.
Cánh cửa hé mở cho hai người bước vào. Dưới ánh đèn l*иg, Sĩ Mệnh thấy một lão già áo xanh, tóc bạc, râu dài, ăn mặc như viên Tổng quản của một nhà quyền quý.
Lão có về bất ngờ khi thấy Cuồng Sư mang về một người bịt mặt. Lão hỏi ngay :
- Chung đệ, vị này là ai?
Cuồng Sư mỉm cười :
- Có thể chàng công tử đây chính là người mà đại ca đang mong đợi đấy.
Lão già áo xanh thoáng biến sắc, quay lưng dẫn đường, cước bộ dường như nhanh hơn lúc đi ra.
Ba người đi xuyên qua vườn hoa, đến hậu viện của tòa dinh thự, bước vào một phòng lớn.
Lão già khép cửa lại rồi đốt cả năm ngọn trên giá nến. Dường như tiếng ho của lão là ám hiệu nên lát sau có thêm hai người đẩy cửa bước vào. Đó là một nữ nhân tuổi ngũ tuần có thân hình mập mạp, da trắng muốt. Mặt bà hiền lành, phúc hậu, chẳng có vẻ gì là biết võ công. Người kia thì trái lại, gã không gầy ốm nhưng người mỏng mảnh, ánh mắt ảm đạm, mờ tối nhưng chiếc miệng rộng và đôi môi mỏng dính chứng tỏ một bản chất tàn nhẫn lạnh lùng.
Cả bốn người lặng lẽ ngồi xuống quanh chiếc bàn đen bóng. Sĩ Mệnh cũng thản nhiên ngồi theo. Chiếc ghế mà họ chừa lại cho chàng ở giữa lão nhân tóc bạc và hán tử miệng rộng.
Chàng vừa an tọa thì họ nhất tề gác tay lên thành ghế sau lưng. Sĩ Mệnh biết rõ những ngón tay kia đang nhằm vào sáu đại huyệt trên vai mình. Họ dồn chân khí đến mức chót nên đã vô tình lay động màn cương khí hộ thân của Sĩ Mệnh. Với năm thành Hỗn Nguyên khí công, chàng đủ sức bảo vệ được thân mình nên không hề lo sợ.
Thiết Diện Cuồng Sư đã nắm chắc cục diện, mỉm cười bảo :
- Tại hạ chẳng phải là người có lòng lang dạ sói, lấy oán báo đức. Có điều câu hỏi của các hạ đã chạm đến một bí mật trọng đại của anh em tại hạ. Vì vậy, mong các hạ lột khăn và thành thực khai báo lai lịch.
Sĩ Mệnh có công phu hàm dưỡng rất thâm hậu, tính tình lại rộng rãi, phóng khoáng, nên không hề bị khích nộ. Chàng đưa tay lột khăn che mặt, hòa nhã nói :