Cổ môn chủ bèn bắt lão giới sắc, thả hết những nữ nhân ở Lễ Sơn ra. Hồng Bào Tôn Giả vì mối hận ở Chiết giang, đành bấm bụng vâng lời. Lão về ở hẳn Nam Lĩnh, tham gia sự vụ của môn phái. Chính vì vậy, hôm nay lão đến Thiệu Dương. Huyết Y môn đã có ý đặt Phân đàn ở nơi này.
Thiệu Dương vốn là nơi sầm uất, thịnh vượng nhất ở miền Tây nam của tỉnh Hồ Nam. Nếu nắm được vùng này, Huyết Y môn sẽ thu lợi không nhỏ.
Nhắc lại, Hồng Bào Tôn Giả uống xong chén trà, báo hiệu rằng đã đến lúc nhận lễ vật. Quần hào vội tuần tự đến đặt lên bàn túi bạc của mình. Chẳng ai dám giữ lại phân nào vì giang hồ truyền tụng rằng lão ma rất tinh quái, chỉ cần nhìn nét mặt cũng đoán ra, và lão đã từng đánh vỡ sọ vài người gian dối.
Sĩ Mệnh không hề biết quy củ của Cổ Hạo, nhưng chỉ quan sát cũng đoán ra nội tình. Chàng cũng bước đến, tay cầm túi bạc. Sĩ Mệnh không sợ lão ma nhận ra mình, vì hôm nay chàng mặc áo màu lam. Hơn nữa, lão ác ma chưa hề nhìn thấy mặt chàng.
Bộ trường bào thư sinh và dung mạo thuần phác của chàng chỉ khiến Hồng Bào Tôn Giả lấy làm lạ chứ không đề phòng. Chàng thư sinh này chẳng có vẻ gì là biết võ công cả. Lão trợn mắt nói :
- Lão phu không nhận lễ vật của bọn thường nhân, ngươi không cần phải nộp bạc.
Chàng cười đáp :
- Tiền bạc chỉ là thân ngoại vật, mọi người đều dâng hiến cho đại vương, thì tiểu sinh cũng chẳng tiếc gì.
Chàng vừa nói vừa bước về phía lão. Thói thường, người có nội công thâm hậu thì mắt sáng như sao, thái dương gồ lên, cước bộ khinh khoái mà vững chắc. Nhưng Sĩ Mệnh lại được chân truyền tâm pháp vô thượng của Đạo gia nên võ công càng cao siêu thì vẻ ngoài càng nhu nhược. Lão Tử vốn chủ trương nhược thắng cường, nhu thắng cương. Chính vì vậy mà lão ma không hề nghi ngờ, chỉ cho chàng là một gã học trò gàn dở, nhút nhát.
Sĩ Mệnh bình thản bước đến sát Tôn giả, vươn tay đặt túi bạc của mình xuống bàn. Bất ngờ, tay tả chàng búng nhanh vào ba huyệt Thiên Dung trên gáy, Cự Cốt trên vai và Phách Hộ sau lưng. Ba huyệt này đều nằm ở mé hữu.
Là một ác ma thành tinh, Cổ Hạo dù không coi trọng chàng thư sinh nhưng cũng theo bản năng mà vận Huyết Ma âm công bảo vệ toàn thân. Dẫu chàng có đánh lén cũng không sợ.
Nhưng ba đạo chỉ phong này lại là tuyệt học của Thiên Hạc chân nhân, chứa đựng năm thành Hỗn Nguyên khí công, nên đã phá tan màn cương khí hộ thân của Cổ Hạo.
Tôn giả nghe nửa thân bên phải tê tái, chân khí không lưu chuyển được, lão kinh hãi định phản kích thì chẳng còn chút sức lực nào. Lão càng khϊếp đảm hơn khi nghĩ đến chuyện đối phương đã dùng cách không chỉ lực. Phách Không chưởng thì ai có công lực hơn hai mươi năm đều có thể luyện được, nhưng chỉ lực thì đã thất truyền từ lâu.
Lúc này, Sĩ Mệnh đã nắm chặt cánh tay lão, lôi lùi lại nửa trượng. Mười gã đệ tử Huyết Y môn thấy Thiếu môn chủ đã lọt vào tay người đành thúc thủ.
Sĩ Mệnh trầm giọng bảo đám hào kiệt Hồ Nam :
- Chư vị có thể thu hồi túi bạc của mình.
Họ đang sửng sốt trước diễn biến bất ngờ này, không biết phải xử trí ra sao? Dù chàng thư sinh kia có gϊếŧ chết Cổ Hạo thì Huyết Y môn vẫn còn đó, họ đâu dám nghe lời chàng.
Sĩ Mệnh cũng đã đoán ra, chàng nói tiếp :
- Tại hạ còn ác độc và tàn nhẫn hơn Hồng Bào Tôn Giả. Chư vị cứ lấy bạc và rời khỏi đây, nếu không chớ trách ta không nói trước.
Lời hăm dọa này lập tức có hiệu lực, họ ùa đến nhặt hầu bao của mình, rút xuống dưới.
Nãy giờ, Hồng Bào Tôn Giả lặng lẽ vận khí, cố dùng công lực thâm hậu giải tỏa những huyệt đạo bị bế, khi biết là vô vọng, lão căm hận hỏi :
- Ngươi là ai và có thù oán gì với lão phu mà lại dùng thủ đoạn hạ lưu ám toán?
Chàng điềm đạm nói :
- Lão bảo mười gã áo đỏ kia đi xuống rồi chúng ta sẽ nói chuyện.
Một luồng chân khí từ tay tả chàng truyền vào cơ thể lão, công phá kinh mạch, gây cảm giác đau đớn không cùng. Lão ma chẳng thể sính cường bèn quát thủ hạ rút lui.
Sĩ Mệnh điểm thêm vài huyệt đạo nữa rồi buông tay ra. Cổ Hạo đứng như trời trồng, nhìn đối thủ ngồi chễm chệ trên ghế với ánh mắt hận thù, lão rít lên :
- Ngươi có giỏi thì giải huyệt cho lão phu rồi cùng nhau tử đấu. Đánh lén đâu phải là bản sắc anh hùng?
Chàng mỉm cười :
- Đừng khích tướng uổng công, tại hạ chẳng hề muốn làm anh hùng hay quân tử. Thực ra, dẫu có tỷ thí lão cũng sẽ bại thôi.
Dứt lời, chàng đứng lên rút Tam Tiết kiếm chém liền. Kiếm khí lạnh lẽo liếʍ vào người lão ma mà không hề chạm tới da. Lúc chàng dừng chiêu, hai mươi vạn sợi tóc và chòm râu cằm xoăn tít đã bị cạo sạch.
Cổ Hạo kinh hãi, nhận ra kiếm thuật đối phương đã đến mức thượng thừa, còn hơn cả Giang Nam Thần Kiếm. Lão buồn rầu hỏi :
- Vậy ngươi muốn gì?
Sĩ Mệnh nghiêm mặt :
- Hai mươi năm trước, lão và ba cao thủ nữa đã nhận lệnh của thái giám Lưu Cẩn, tập kích thuyền của Hình bộ Thượng thư Tây Môn Thường, sát hại toàn gia. Lão hãy khai báo tung tích của U Linh Quỷ Kiếm và Miêu Nhãn Tú Sĩ, cũng như lai lịch của người thứ tư.
Cổ Hạo giật mình :
- Té ra ngươi là đứa bé đã thoát chết năm xưa?
Lão đảo cặp mắt gian hiểm, nói :
- Lão phu có nói ra thì cũng chết, hà tất phải khai báo với ngươi?
Sĩ Mệnh hiểu ý lão muốn cầu sinh, chàng thản nhiên bảo :
- Nếu lão thành thật thổ lộ, ta sẽ mở cho một con đường sống, chỉ điểm vài huyệt đạo để phong tỏa kinh mạch. Lão có thời gian một năm để tìm cao nhân chữa trị. Nếu thất bại, huyết mạch toàn thân sẽ vỡ ra. Đó là cơ hội duy nhất của lão.
Cổ Hạo nhớ đến thân phụ mình và các trưởng bối Huyết Y môn tài ba quán thế, liền nhận lời :
- Được! Lão phu chấp nhận điều kiện ấy. Miêu Nhãn Tú Sĩ hiện đang là trưởng lão của phái Võ Đang, pháp danh là Thanh Trần. U Linh Quỷ Kiếm thì đã thí phát quy y, trở thành sư đệ của Phương trượng Thiếu Lâm, pháp danh là Viên Linh. Còn người thứ ta chắc ngươi chẳng bao giờ nghĩ đến, lão ta chính là Toàn Chân trưởng giáo Võ Từ Sơn.
Nãy giờ Sĩ Mệnh chiếu đôi huệ nhãn vào đáy mắt Cổ Hạo nên biết rằng lão ta nói thực. Chàng thầm chấn động, trầm ngâm suy nghĩ.
Hồng Bào Tôn Giả lo sợ nói :
- Tiểu tử không tin ư? Lão phu tuy ác độc nhưng đã hứa thì bao giờ cũng giữ lời.
Chàng lắc đầu :
- Không! Ta biết lão nói thực lòng, nhưng chỉ thắc mắc một điều là nhân vật nào đã xếp đặt cho bốn lão liên thủ và bắt Quỷ Kiếm, Tú sĩ phải vào tiềm phục trong hai phái lớn kia?
Hồng Bào Tôn Giả hết lòng thán phục cơ trí của chàng trai có dung mạo tầm thường này. Lão gật đầu khen ngợi :
- Tiểu tử ngươi quả là có tâm cơ tinh tế, thâm trầm. Đúng là còn có một nhân vật nữa nhưng rất tiếc lão phu không được biết gì hết. Năm xưa, người này đã gửi một phong thư cho gia phụ, vì vậy lão phu được phái đi hành sự. Sau này ta có hỏi lại thì gia phụ tỏ vẻ sợ hãi và bảo rằng nhân vật kia cực kỳ lợi hại, thoáng ẩn thoáng hiện như thần long. Lão ta đã âm thầm khống chế nhiều đại cao thủ trong võ lâm. Chính gia phụ cũng từng bị lão đả bại và bắt uống thuốc độc mãn tính. Cứ mỗi năm lại có người đem giải dược đến. Thỉnh thoảng lão ta sai phái làm một việc gì đó, thường là gϊếŧ người.
Sĩ Mệnh hòa nhã hỏi :
- Trong những bức thư ấy có tiêu chí gì để nhận biết và kỳ hạn uống giải dược của lệnh tôn sắp đến chưa?
Cổ Hạo nhớ lại :
- Theo lão phu được biết thì trong thư có vẽ ba vòng tròn nhỏ, dính vào nhau. Còn kỳ hạn uống thuốc là rằm tháng mười sắp tới.
Sĩ Mệnh chỉnh sắc bảo :
- Ta bảo thực với lão rằng phép điểm mạch của ân sư ta trên đời không có người thứ hai giải nổi. Ba tháng sau, nếu lão quyết tâm phục thiện, rời bỏ ác đạo, trở thành người hiền lương, dẫn dắt Huyết Y môn vào đường lành, và giúp ta điều tra chân tướng của nhân vật bí ẩn kia, ta sẽ bỏ qua thù hận, trả lại sự sống cho.