Quyển 2 - Chương 5
Tiên môn bị đám yêu quái đánh lén!
Bùa Dẫn Âm trong người truyền đến giọng nói sốt ruột của sư đệ: “Đại sư huynh, huynh ở đâu! Mau trở lại!”
Thần Mộ nhắm mắt lại, không rảnh đáp lời, đem tất cả pháp thuật chuyên tâm giải cấm chú trên cơ thể. Không đến một lát, hắn mở mắt, cấm chú chung quanh đã tan hết: “Sư phụ ở đâu?” Hắn thông qua bùa Dẫn Âm đáp lời. Sư đệ bên kia dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Đại sư huynh! Rốt cục huynh cũng đáp lời, đệ còn lo lắng huynh xảy ra chuyện gì, sư phụ tọa trấn Chủ Điện, sư phụ đương nhiên không sao, những tiểu yêu đánh lén sư phụ đều đã bị đóng đinh trên Đào Mộc, chẳng qua tiểu yêu rải rác có hơi khó xử lý.”
Khóe môi Thần Mộ khẽ động đậy, cuối cùng cũng không hỏi về Mộ Dung Thanh Thanh, hắn ngự kiếm bay về tiên môn.
Thần Mộ sắc mặt âm trầm tới đại điện, trên Đào Mộc ngoài điện đóng đinh rất nhiều yêu quái, hắn chưa vào cửa, chợt nghe đệ tử trong đó hoảng hốt hô: “Tiểu sư muội!”
“Thanh Thanh!”
“Sư phụ! Vì sao người. . . . . .” .
Trong lòng Thần Mộ hoảng hốt, vội vàng bước vào trong điện, thấy dây trói yêu của sư phụ đang treo Mộ Dung Thanh Thanh trên không, trên ngực nàng cắm một thanh kiếm gỗ đào, máu tươi chảy ròng ròng trên mặt đất.
“Lão già Đạo Tịch quả nhiên. . . . . . lòng dạ độc ác.”
“Yêu quái dù sao vẫn là yêu quái.” Sư phụ ngồi trên chủ tọa, ánh mắt ông trầm ngâm, mặc dù đã trên năm mươi tuổi, nhưng không hề có vẻ già nua, “Mặc dù đã tẩy yêu tủy, cũng vẫn không thay đổi được bản tính dối trá đáng ghê tởm. Với các ngươi thì cần gì phải nhân từ?”
Mộ Dung Thanh Thanh nở nụ cười, nhưng mà lúc sắp chết tiếng cười của nàng không hiểu sao lại làm người ta cảm thấy thê lương. Những người ở trong điện hơn một nửa đã ở chung với nàng, tuy rằng nàng có che dấu ngụy trang, nhưng ở cùng nhau lâu như vậy, làm sao có thể lúc nào cũng che giấu kín kẽ. Sư phụ nói . . . . . . Có lẽ. . . . . . Cũng có chút không đúng.
“Ta đáng ghê tởm dối trá, ngươi là thuần thiện thật thà, ta gϊếŧ người đó là sai, ngươi gϊếŧ ta đó là đúng, quả là tên khốn chỉ giỏi ra vẻ đạo mạo.”
“Sư phụ, tiểu sư muội. . . . . . Mộ Dung Thanh Thanh lúc ở trên núi chưa từng hại người, mong sư phụ hạ thủ lưu tình.” Một người bỗng nhiên ôm quyền quỳ xuống, trầm giọng cầu xin, mọi người thấy thế cũng quỳ xuống theo. Sư phụ nhướng mày: “Yêu quái này đã cho các con ăn bùa mê thuốc lú rồi!” Trường kiếm trong tay phất lên, “Như thế, lại càng không thể giữ lại được!”
Thần Mộ hoảng hốt, không kịp nghĩ đã phi lên cởi dây trói yêu cho Mộ Dung Thanh Thanh, ôm nàng vào trong lòng, ngự kiếm bay đi. Sư phụ giận tím mặt, đứng dậy muốn đuổi thei, lại bị đệ tử khác kéo chân. Rơi vào đường cùng, ông đành từ bỏ. Dù sao bị Đào Mộc xuyên tim, tiểu yêu này cũng không sống nổi.
Mây mù lướt qua bên người, Mộ Dung Thanh Thanh lại không nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác, chỉ cảm nhận thấy Thần Mộ kề sát thân thể nàng, truyền đến tiếng tim đập dồn dập của hắn.
“Vì sao còn muốn cứu ta?” Nàng hỏi.
Thần Mộ không trả lời.
“Mẹ kiếp, tiếp cận ngươi chỉ vì ngươi là Đại Đệ Tử chính tông của lão ta, chiêu thức của ngươi tương tự với lão ta nhất. Mục đích của ta là tới tìm phương pháp phá giải, ta chỉ lợi dụng ngươi mà thôi.”
Thần Mộ biết, cho nên nàng nhiệt tình theo đuổi như vậy, nhưng khi hắn bắt đầu đáp lại thì nàng vội vàng rời đi. Hắn chỉ nghĩ một chút là đã biết: “Mộ Dung Thanh Thanh, ta hỏi lại muội lần cuối cùng.” Vẻ mặt hắn cực lạnh, nhưng trong giọng nói lại mang theo vài tia cứng ngắc rất khó phát hiện, “Muội có thực lòng dù chỉ một chút thôi hay không?”
Mộ Dung Thanh Thanh nhìn mây trắng lặng lẽ lướt qua bên người, nàng biết tiếp tục đi về phía trước là Thanh Vân Phong, nhưng chỉ sợ cuối cùng nàng không đến được đó. . .
“Không có.” Nàng nói vô cùng rõ ràng, “Một chút cũng không có.”
Thần Mộ nắm chặt đầu vai nàng: “Muội quả thật. . . . . . đáng giận vô cùng.”
“Không sai, a, thật đáng giận, ai bảo ta. . . . . . lại là yêu quái cơ chứ.” Giọng nói yếu dần, nàng giống như một nắm cát, bị gió khẽ thổi, hóa thành nhiều điểm sáng lấm tấm, biến mất khỏi thế gian. Tẩy sạch yêu tủy yêu, cuối cùng cả thi thể cũng không còn. Nàng chẳng là gì. . . . . .
Thần Mộ ngừng lại, đứng trên mây trắng nhìn những điểm sáng trôi qua giữa những ngón tay, không còn hình dạng.
Có một cô gái, da mặt dày xông vào thế giới của hắn, sau đó lặng lẽ rời đi, chỉ để lại trong lòng hắn một đống hỗn độn, không thể thu thập nổi.
Thần Mộ hận yêu quái, hắn tạ tội với sư phụ, theo lệnh xuống núi. Trong lúc du tẩu trần gian, yêu quái nào rơi vào tay hắn đều không có kết cục tốt.
Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, hắn đã năm mươi, cũng giống như sư phụ, năm tháng không lưu lại trên mặt hắn quá nhiều dấu vết, hắn vẫn đi khắp các phố xá ngõ nhỏ. Một ngày, khi đi qua cầu Tiểu Thạch ở Giang Nam, trên người thư sinh bay tới một cỗ yêu khí nhàn nhạt, sắc mặt hắn hơi trầm xuống. Hắn không đi theo thư sinh, mà truy tìm dấu vết yêu khí, tới một căn nhà nhỏ trong ngõ hẻm. Trong nhà có một cô gái bận rộn đi qua đi lại. Nàng ngâm nga câu hát, dường như cực kỳ vui vẻ.
Hình ảnh này không biết vì sao lại phá vỡ xiềng xích trong ký ức của hắn, gọi ra những hình ảnh hắn không hiểu sau đó ghép lại, một lần nữa hiện ra trước mặt hắn.
Thư sinh không ở nhà, nàng xử lý xong tất cả việc nhà, sau đó đứng ở cửa viện ngây ngốc luyện tập: “Tướng công chàng đã về rồi.” “Tướng công rốt cục chàng đã về rồi.” “Ai nha, không đúng, rốt cuộc con gái loài người làm như thế nào nhỉ.”
Nàng nỗ lực muốn làm tốt như vậy.
Thần Mộ đột nhiên không xuống tay được, hắn yên lặng xoay người rời đi. Ở thành nhỏ Giang Nam hơi có chút mất phương hướng, đợi đến ngày hắn nhớ ra, lại một lần nữa đến tiểu viện kia, nữ yêu đó vẫn nhanh nhảu vui vẻ hầu hạ tướng công của nàng ta như vậy. Thần Mộ nhìn đến thất thần, mãnh thú trong bóng đen ký ức rỉa rói sạch sẽ ký ức của hắn. Hắn thường đi dạo trước tiểu viện, hắn nghĩ, một ngày nào đó hắn sẽ không lại nhớ tới, một ngày nào đó, hắn không hy vọng nhớ lại. . . . . . Mộ Dung Thanh Thanh
Nhưng, hắn chưa chờ được ngày đó, nữ yêu đã bị một đạo sĩ khác gϊếŧ chết rồi.
Ngày ấy khi hắn đi, nữ yêu đã sắp chết, thư sinh biết nàng là yêu quái thì rất sợ hãi nhưng vẫn muốn ôm lấy nàng. Bộ mặt nữ yêu dữ tợn, nàng nói: “Ta chỉ vì hấp dương khí của ngươi mới đến, ngươi còn tới gần ta làm gì! Cút! Cút xa ra! Ta không muốn gặp lại ngươi.”
Nàng phủ nhận tất cả tình cảm đã từng nỗ lực, nàng nói những lời đó đều là giả.
Nhưng làm sao có thể là giả được. Dịu dàng từ sâu trong đáy mắt trào ra kia làm sao có thể là giả!
Nàng. . . . . . Nàng biết mình sắp chết, nàng không nỡ để hắn đau lòng, không nỡ để một mình hắn nhớ tới những điều đáng lẽ phải thuộc về hai người. Cho nên nàng muốn hắn quên đi, muốn cho hắn hận nàng. Nhưng yêu quái không biết, đó chẳng phải hận, đó là. . . . . . Không cam lòng. . . . . .
Mà không cam lòng, thay đổi làm cho người ta cố chấp, thay đổi làm cho người ta chú ý cả đời.
Mộ Dung Thanh Thanh làm được, nàng khiến hắn chú ý cả đời.
Thần Mộ một mình về Thanh Vân Phong, sống suốt quãng đời còn lại ở đó. Mỗi ngày hắn rời giường đúng giờ Dần, ở trong sân chờ đợi, nhưng… đến suốt cuộc đời, hắn vẫn không chờ được người nên tới kia.