Quyển 2 - Chương 3
Mộ Dung Thanh Thanh bị đại sư huynh Thần Mộ cự tuyệt và ghét bỏ công khai, đệ tử tiên môn đều nói đại sư huynh quả nhiên là người bạc tình, ngay cả cách cưỡng bức hiến thân mạnh mẽ nhất cũng không thể khiến đại sư huynh động lòng, thật sự là một lòng hướng đạo, trong lòng không có việc gì khác sao.
Nhưng những lời đồn này không tiếp tục náo nhiệt trong tiên môn quá lâu, nguyên nhân là vì đại hội thử kiếm của tiên môn sắp được tổ chức. Đây là đại hội tỷ thí mỗi năm một lần, người thắng có thể được sư phụ tặng cho một bảo bối, ai ai cũng tấm tắc, đề tài nhanh chóng quay ngoắt về phía đại hội thử kiếm.
Vòng thứ nhất của đại hội là so đấu pháp lực bình thường.
Mộ Dung Thanh Thanh đương nhiên cũng muốn tham gia, tuy nàng nhập môn trễ, nhưng cũng may thiên tư thông tuệ, bằng không cũng sẽ không được sư phụ tuyển chọn làm đệ tử quan môn.
Vòng thứ nhất loại một nửa số người, vòng thứ hai là trận đấu so bản lĩnh gϊếŧ yêu quái. Vì vấn đề an toàn, cho nên hai người một tổ. Tổ gϊếŧ được nhiều yêu quái nhất sẽ tiến vào vòng tiếp theo. Mà vòng thứ ba, hai người thắng còn lại sẽ đối chiến cùng sư phụ vừa đi vân du về. Sư phụ sẽ bình xét xem đệ tử nào học tập tốt hơn. Sau khi Mộ Dung Thanh Thanh biết quy tắc của trận đấu này đã sửng sốt mất một lúc lâu không nói gì, nhưng gần đây nàng luôn thất thần như vậy, cho nên những người ở cùng đều không để ý lắm.
Lúc tổ đội, Mộ Dung Thanh Thanh cầu xin tất cả mọi người, bảo bọn họ ngàn vạn lần đừng tổ đội với nàng. Mỗi khi nghe nói có ai cố ý muốn tổ đội với Thần Mộ, nàng liền chạy tới tha thiết mong chờ nhìn người ta. Chuyện của nàng và Thần Mộ, trên dưới tiên môn đều biết, nhưng cái biết này đều thái quá hơn thực tế phát sinh một tẹo, cho nên mọi người ai ai cũng tiếp tay cho nàng.
Vì thế, mười ngày trước vòng đấu thứ hai, Mộ Dung Thanh Thanh đứng ở trước mặt Thần Mộ, nàng ra vẻ đau lòng: “Đại sư huynh, không có ai muốn tổ đội cùng muội, đành phải nhờ huynh rồi.”
Đuôi lông mày Thần Mộ nhăn lại. Mộ Dung Thanh Thanh âm thầm làm mấy chuyện này không phải hắn không biết, nhưng vài ngày nay không gặp nàng, không hiểu sao hắn lại không thấy ghét bộ dáng da mặt dày này của nàng. Thấy ý cười giấu trong đáy mắt nàng, trong lòng Thần Mộ lại nổi lên vài phần dung túng.
Hắn trầm mặt, lạnh lùng nói: “Đừng làm vướng tay vướng chân.” Nói xong, hắn xoay người định đi.
Nhưng Mộ Dung Thanh Thanh sao có thể dễ dàng thả hắn đi như vậy. Nàng vươn tay chồm đến, Thần Mộ sớm có chuẩn bị, kéo tay lại, Mộ Dung Thanh Thanh chụp hụt, dưới chân nàng không may trượt một cái. “Ai nha” một tiếng, Mộ Dung Thanh Thanh té ngã trên đất. Thần Mộ ngừng lại, chỉ tạm dừng trong chớp mắt, Mộ Dung Thanh Thanh đã giống như dây mây ôm lấy đùi của hắn: “Đại sư huynh! Muốn muội không làm vướng tay vướng chân thì dạy muội pháp thuật đi!”
Thần Mộ chưa từng bị người khác ôm lấy như vậy, vừa cáu vừa giận: “Buông tay ra!”
“Không buông!” Mộ Dung Thanh Thanh hạ quyết tâm, nói, “Nếu huynh không dạy muội, không cần chờ đến mười ngày sau muội kéo chân huynh, bây giờ muội kéo luôn, không buông tay!”
Bị người ta uy hϊếp đến mức này, dù lạnh lùng như Thần Mộ cũng tức giận đến thở dốc: “Được! Được! Mộ Dung Thanh Thanh muội được lắm!”
Mộ Dung Thanh Thanh chỉ cảm thấy sát khí trên đầu ngùn ngụt, nàng không quan tâm, ôm đùi hắn cả người gần như đều trèo lên, nhắm mắt cắn răng như chuẩn bị làm trường kỳ kháng chiến.
“Buông ra!” Thần Mộ quát.
“Huynh đồng ý dạy muội đã!”
“Ta dạy!”
Mộ Dung Thanh Thanh liền lập tức buông tay, nàng ngồi dưới đất, che mặt: “Huynh nói sớm có phải tốt hơn không, làm loại chuyện này, dù là muội cũng sẽ rất thẹn thùng. Đáng ghét!”
Thần Mộ quả thực không phản bác được.
Thần Mộ tuy là người lạnh lùng, nhưng trước giờ đều rất giữ lời, lúc này hắn đồng ý dạy, mặc kệ là đồng ý kiểu gì, nhưng cuối cùng nhất định sẽ dạy. Hắn sửa sang áo bào, lạnh lùng ném lại một câu: “Giờ dần ngày mai, ngự kiếm đến Thanh Vân Phong.”
“Đại sư huynh thật tốt!”
Ánh mắt Thần Mộ lạnh lùng: “Chuẩn bị sẵn tư tưởng chết đi.”
Giọng Mộ Dung Thanh Thanh trong trẻo vang dội: “Không thành vấn đề, đại sư huynh!”
Giờ dần ngày hôm sau, Mộ Dung Thanh Thanh theo lời ngự kiếm mà đến, đã thấy Thần Mộ ngồi trong viện từ lâu, sương lạnh làm ẩm đầu vai, nhìn thấy Mộ Dung Thanh Thanh, hắn từ từ mở mắt: “Đến quá muộn.”
“Vâng, đại sư huynh, ngày mai muội sẽ đến sớm hơn.”
Dù thế nào, thái độ của Mộ Dung Thanh Thanh cũng đáng được khen ngợi, Thần Mộ liếc nàng một cái: “Đầu tiên chạy quanh Thanh Vân Phong mười vòng, khởi động xong về đánh với ta.” Đã là săn yêu quái, thực chiến là phương thức huấn luyện tốt nhất.
Mộ Dung Thanh Thanh ngoan ngoãn làm theo, nhưng nàng không ngờ chờ nàng chạy xong mười vòng trở về, đại sư huynh lại thật sự dùng sức như muốn gϊếŧ nàng liều mạng với nàng! Thì ra hôm qua hắn nói chuẩn bị tốt tư tưởng chết không phải nói đùa! Thế này thì chết người chứ còn gì nữa!
Hết ngày đầu tiên, Mộ Dung Thanh Thanh mệt đến mức không còn sức ngự kiếm bay về, lết thân xác tàn tạ xuống khỏi Thanh Vân Phong, phải để thủ vệ đệ tử nâng về.
Ngày thứ hai, buổi sáng Thần Mộ thức dậy muộn hơn một chút, hắn vốn tưởng rằng theo tình hình ngày hôm qua, Mộ Dung Thanh Thanh tốt xấu gì cũng phải giờ mẹo mới rời giường, chờ đến được chỗ hắn ít nhất trời cũng đã sáng bảnh. Nhưng không ngờ, khi hắn vừa bước ra khỏi viện, giờ dần một khắc, Mộ Dung Thanh Thanh trên tay bọc băng vải, thẳng tắp đứng ở trong sân, nhìn hắn: “Đại sư huynh, huynh đến muộn.”
Trời chưa sáng hẳn hẵng còn nhập nhèm, trong mắt Mộ Dung Thanh Thanh dường như có ánh sáng đang lấp lánh, Thần Mộ không thể không nói, hắn thật sự kinh ngạc, hơn nữa. . . . . . Bội phục.
Cô nương đáng chết da mặt lại dày này quả thật có sự chịu đựng hơn hẳn người thường. Vậy hắn cũng nên nghiêm túc dạy dỗ, xem như, đáp lại sự nghiêm túc của nàng.
Cả một ngày tập luyện, Mộ Dung Thanh Thanh không biết là nhờ có ngày đầu tiên mệt nhọc, hay do lúc hoàng hôn Thần Mộ bất chợt dừng tay chỉ điểm cho nàng một hai câu, mà nàng học được nhiều hơn hẳn ngày hôm qua. Mộ Dung Thanh Thanh thông minh, chỉ ra chỗ sai, dạy một lần nàng sẽ hiểu. Hôm nay dạy xong, Thần Mộ cũng không nhịn được khen ngợi: “Muội rất có thiên tư, hôm nào cũng dốc sức như hôm nay, sau này chắc chắn đại thành.”
Mộ Dung Thanh Thanh vội nói: “Vậy cũng phải có người ngày ngày dạy muội như vậy mới được!” Nàng cười ghé mặt lại gần, “Đại sư huynh, cho dù đại hội thử kiếm đi qua, huynh cũng vẫn ngày ngày dạy muội như thế này, được không?”
Ráng chiều phủ lên mặt nàng ánh sáng dịu dàng, mồ hôi trên trán nàng cùng đôi mắt trong suốt lóe ra ánh sáng lấp lánh, Thần Mộ hơi thất thần.
“Đại sư huynh?”
Phát hiện mình luống cuống, Thần Mộ ho một tiếng, lùi về phía sau một bước: “Để nói sau.”
Mộ Dung Thanh Thanh nở nụ cười: “Huynh không cự tuyệt! Nhớ nhé!” Nàng ngâm nga câu hát, giống như ngày trước quét xong sân cho hắn, thoải mái tiêu sái đi mất.