Không quá ba ngày, trên dưới trong phủ đều biết bốn cô gái này không được nam chủ nhân ưu ái.
Quan Quân Hầu phủ là phủ mới xây, bởi vì Hoàng Thượng rất sủng ái Hoắc Khứ Bệnh, nô tỳ đều là người đán tin cậy được cử từ Chiêm Sự Phủ và phủ Bình Dương công chúa. Bọn họ thường là người hầu thượng đẳng có căn cơ.
Thế nhân đều biết, ai cũng có lòng yêu cái đẹp nhưng đâu ai ngờ ai cũng tồn tại trong lòng lòng đố kỵ cái đẹp. Bọn họ không có bất kì hảo cảm nào với bốn cô gái không có gì ngoài dung mạo này.
Hoắc Khứ Bệnh chưa từng có ý định tự quản lí phủ đệ của chính mình, một năm thì ở doanh trại tám chín tháng. Cũng đâu rảnh để ý tới hạ nhân trong phủ.
Trong Hoắc phủ nếu không có một ai là thân tín của nam chủ nhân, cho nên hạ nhân hai phủ Bình Dương, Chiêm Sự Phủ đương nhiên đều muốn giành quyền chấp chưởng. Hoắc phủ mặt ngoài bình yên nhưng thật ra luôn có sóng ngầm, mà bốn thị thϊếp cư nhiên thành nạn nhân của cuộc tranh giành quyền lực, động một chút là ra tội trạng, chẳng mấy chốc mà ngay cả phòng ngủ đều không hề được cung cấp than lửa. Trường An mùa đông tuyết dày ba thước, bốn cô nương không biết trụ được đến khi nào?
Không có ai dựa vào không bằng dựa vào chính mình? Ánh mắt Lục Giai tìm tới tìm lui, vẫn dừng ở trên người Hoắc Khứ Bệnh.
Thời cơ luôn dành cho người có tâm, tết Thượng Tị sẽ được tổ chức vào tháng ba.
Hoắc Khứ Bệnh theo thường lệ tùy giá đi trừ tà, trường hợp này, công chúa, quận chúa, quý nữ, mệnh phụ đều sẽ trình diện. Trước kia Hoắc Khứ Bệnh chỉ là quân binh dưới trướng Vệ Thanh cho nên luôn đi một mình. Hiện tại hắn đã được liệt vào hàng công hầu Đại hán, đương nhiên muốn dẫn người theo hầu hạ.
Nhân lúc bốn cô nàng ngoan ngoãn không nhiều nhiều miệng, hắn liền sao cũng được đưa Tử Vân và Lục Giai đi cùng.
Các nàng xuất thân thấp hèn, chưa từng thấy qua cảnh tượng hoành tráng bao giờ, thịnh yến hoàng cung đối với các nàng mà nói không hề có trông mong, chỉ có sợ hãi.
—— Nếu không muốn rẻ như bùn thì hãy nghênh đón khó khăn trước mắt.
Đêm trước, hai cô nàng cổ vũ lẫn nhau, quyết tâm không để sự trúc trắc của bản thân biến thành yếu đuối. Mặc kệ trong lòng tự ti cỡ nào, cũng muốn được ngẩng cao đầu.
Như Lục Giai phỏng đoán, các nàng mặc dù giả vờ cứng cỏi, nhưng ngược lại nhận được sự thừa nhận của Hoắc Khứ Bệnh.
Được sự thừa nhận của Hoắc Khứ Bệnh hiệu quả hơn bất kì điều gì khác.
Vài tháng tranh giành quyền lực trong Hoắc Phủ dưới sự phản công sinh tồn của bốn cô gái, dần dần lắng xuống.
Hoắc Khứ Bệnh vẫn không có ý thu các nàng làm thϊếp.
Ước chừng nửa năm trước, Thanh Sương Tử Vân tròn mười sáu tuổi. Luật lệ triều Hán ghi chép rằng: Phàm con gái bình dân tròn mười sáu tuổi mà không cưới gả, thì cha mẹ phải tội. Vệ Thiếu Nhi xuất thân nô ɭệ cho nên quản gia tương đối phúc hậu. Niệm tình hai đứa nhỏ mấy năm gần đây vất vả, như không gánh trách nhiệm “Thị thϊếp” hư danh tiền đồ vô vọng bèn ban ân hứa thoát nô tịch cho các nàng đồng thời ban cho nhiều ngân lượng, để cha mẹ lãnh về quê chọn mối khác.
Ân điển của Vệ Thiếu Nhi khiến cho Lục Giai bị kìm kẹp trong Hầu phủ, vốn tưởng rằng tương lai sẽ ảm đạm như tro, nay lại có cảm giác nhìn thấy ánh bình minh.
Nàng đem y phục của Hoắc Khứ Bệnh chậm rải ủi phẳng, lòng nghĩ: Sắp đến phiên nàng xuất phủ rồi đúng không?
- ----
Ruộng hoa bên đường
Triệu Phá Nô dẫn xe ngựa đến trước mặt các nàng: “Lục Giai cô nương, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”
Lục giai vén rèm rửa hoa văn phượng hỏa vân lưu ra, bước ra khỏi đình nhỏ, chuông đồng trên mái hiên mái hiên kêu đinh đang giống như tiếng ngọc bội chạm nhau. Lục Giai tiến đến ngồi vào mặt sau xe ngựa.
Đây là loại xe thùng bằng đồng thau, chuyên dụng vận chuyển đồ ăn hàng hóa. Quân doanh trên đại mạc ước chừng có hai vạn tướng sĩ, rau dưa thịt cá đều được vận chuyển đến từ phụ cận Trường An, mỗi mười ngày đưa đến một lần. Hoắc Khứ Bệnh lại là chủ soái thống lĩnh, đồ ăn của hăn cần Lục Giai đi lựa ra đồ tốt mang về.
Đây hẳn là lý do tại sao lần này Hoắc Khứ Bệnh sai người đưa Lục Giai Hồng Khuyết đến quân doanh. Hắn muốn các nàng dạy các tướng sĩ của hắn cách chuẩn bị nguyên liệu, chế biến và nấu ăn cho hắn, còn muốn các nàng xây cho hắn một bể tắm hợp ý…… Nói dễ hiểu là hắn yêu cầu Lục Giai Hồng Khuyết thiết kế sinh hoạt của hắn giống sự tiện nghi trong Quan Quân Hầu phủ.
Hắn vốn dĩ quanh năm trụ lại quân doanh của Vệ Thanh, Tướng quân Vệ Thanh xuất thân thấp kém, ăn mặc ở đều không mấy quan tâm, thường cùng các quân sĩ ăn chung một chỗ. Nhưng không hiểu sao lại bồi dưỡng ra thói kén cá chọn canh của Hoắc Khứ Bệnh. Chớ nói chi cơm canh rau dưa trong quân nói ra chỉ kém nhà quan lại đại thần mộ chút, hắn còn ngại không hợp khẩu vị.
Nghe nói, có một lần Hoàng Thượng nảy ra tâm tình “hoài cổ” bèn mở tiệc chiêu đãi mấy võ tướng ăn đùi dê nướng tẩm gia vị không đều và có mùi rất tệ. Lý Quảng tướng quân, Vệ Thanh tướng quân, Công Tôn Ngao tướng quân nghĩ đến *Cao Tổ khai quốc lang bạt kỳ hồ, áo cơm ít khi no đủ, mới có thể đánh hạ giang sơn mênh mông này, ngậm trong miệng là thịt còn trong l*иg lực chính là hào khí. Bao nhiêu thổn thức, nhất thời lão lệ tung hoành, hận không thể thét dài mấy tiếng cho vơi nổi lòng.
*Hán Cao Tổ Lưu Bang là hoàng đế khai quốc nhà Hán, nhờ công của ông và các tướng sĩ qua bao năm bôn ba chinh chiến với Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ mà giành được giang sơn.
Hoàng Thượng Lưu Triệt cũng vô cùng cảm động trước sự vất vả của tổ tiên, thiên nhan rơi lệ, bèn xắn tay áo cùng ăn uống bình dị với các võ tướng.
Duy chỉ có Hoắc Khứ Bệnh không động một đũa đến món thịt dê do cung nữ dâng lên. Hoàng Thượng bảo hắn ăn thịt để hồi tưởng lại những ngày cay đắng ngọt bùi với chúng đại thần, Hoắc Khứ Bệnh lấy lý do “Thần ăn không quen” để từ chối.
Lý Quảng tướng quân hít vào ngụm hơi: Đây là đứa bất hiếu, đá ra ngọ môn đi;
Vệ Thanh đấm ngực dậm chân: Dám chạm vảy ngược Hoàng thượng sao, thật cô phụ mấy năm dạy dỗ của cữu phụ;
Công Tôn Ngao tướng quân ngắm liếc Vệ Thanh một cái, bực bội: Ặc...hắn tức giận cũng đại diện cho ta tức giận đấy.
Hoàng đế Lưu Triệt gượng cười ba tiếng rồi vỗ án: “Trẫm muốn chính là nhuệ khí bậc này!” Lại nói, “Đợi ngươi xuất chinh, trẫm sẽ tự mình ban ngự trù……”
Lời còn chưa dứt, có một thần tử tên Chu Phúc Yên sắc mặc âm trầm, nghiêng mình nói: “Thưa bệ hạ, thần có đôi lời rằng đao mài quá nhanh, sợ là dễ gãy!”
Lưu Triệt quét mắt nhìn Chu Phúc Yên một cái: Người này cũng là một cây đao của triều Hán mà có mặt mũi đứng ra lẩm bẩm sao? Hoàng đế phất tay áo, hướng về nhóm văn võ quyền thần dưới điện quan sát: “Ai ở đây không phải là thanh đao sắc bén trong lòng bàn tay trẫm? Hùng ưng nơi Trung Nguyên, Cửu Châu chỉ có triều Hán duy ngã độc tôn, Lưu Triệt ta muốn chính là những thanh đao này!”
Giai thoại thịt dê nướng không đủ mỹ vị cuối cùng cũng bị ném ra khỏi bậc thang của điện Tuyên thất, mà Hoàng đế cũng dựa vào những đại thần có tính khí nóng nảy cá tính mạnh mẽ này mà đưa nhà Hán lêи đỉиɦ cao của lịch sử.
________
Lời editor: Chương này có vài chổ ý tưởng của tác giả không hợp ý tui lắm. Khi Hoàng đế mở tiệc ăn thịt dê nướng tưởng nhớ công trạng của Cao tổ khai quốc, mặc dù thịt khó ăn cỡ nào, đừng nói tới lệnh vua khó trái hay phải nể mặt hoàng đế, mà lý do tưởng nhớ công trạng hoàng đế khai quốc - dù nay quý hiển cũng không bao giờ quên ân tổ tiên cũng đủ để Hoắc Khứ Bệnh phải ăn miếng thịt kia rồi chứ đừng nói lấy lý do ăn không quen để từ chối, vì thời phong kiến xưa rất coi trọng việc nhớ ơn. Thứ hai Hoắc Khứ Bệnh đã từ chối nhưng vẫn được hoàng đế khen có nhuệ khí, chi tiết này quá vô lý, cứ coi như hoàng đế khen vì Hoắc Khứ Bệnh cương trực dám nghĩ dám nói chăng nữa, nhưng nhìn lại mục đích buổi tiệc tưởng nhớ ban đầu thì chẳng phải ông ta đang dung túng thần tử không nhớ ân tổ tiên hay sao mà không hề có câu răn dạy nào cho thần tử ngược lại còn khen ngợi?
Rõ ràng tác giả không nên cài cắm chi tiết này hoặc nên khéo léo hơn việc thể hiện sự ưu ái hay khen ngợi của hoàng đế cho Hoắc Khứ Bệnh