Chương 5

Một tuần sau, Hứa Tri Nguyệt lại đi chuyến bay của hãng hàng không Tinh Dã về nước.

Lần này vì mua vé trước nên cô mua ghế hạng phổ thông, theo lời Tô Sính, vị thiếu gia trẻ tuổi kia đã về từ hai ngày trước rồi, nên không cần lo lắng lại đυ.ng phải anh.

Nửa đầu hành trình suôn sẻ, Hứa Tri Nguyệt phần lớn thời gian đều ngủ, khi tỉnh lại nhìn đồng hồ, còn hai tiếng nữa mới hạ cánh.

Cô ngồi dậy uống một ngụm nước, thân máy bay đột nhiên rung lắc dữ dội, trong cabin có chút tiếng động, tiếp viên hàng không lớn tiếng nhắc nhở hành khách ngồi xuống thắt dây an toàn.

Một cặp tình nhân trẻ ngồi bên cạnh Hứa Tri Nguyệt, cô gái đang nắm tay chàng trai, gần như run lên vì sợ hãi, chàng trai cố gắng an ủi cô gái, nhưng có thể thấy rằng anh ấy cũng rất lo lắng.

Chỉ thông báo rằng có một luồng không khí mạnh và yêu cầu mọi người quay trở lại chỗ ngồi của mình và thắt dây an toàn vào, Hứa Tri Nguyệt bình tĩnh chỉnh cái cổ đau nhức do ngủ, và thắt chặt dây an toàn quanh eo.

Mười phút sau, một tiếp viên hàng không nhanh chóng đi tới, dừng lại bên cạnh Hứa Tri Nguyệt, cúi người thấp giọng hỏi cô có mang theo giấy tờ không.

Hứa Tri Nguyệt hơi ngạc nhiên: "Chuyện gì vậy?"

Có lẽ là vì lo lắng cho những hành khách khác xung quanh Hứa Tri Nguyệt, tiếp viên hàng không không giải thích thêm: "Cô mang giấy tờ theo, đi cùng tôi đến khoang trước đi, tôi cần cô giúp."

Hứa Tri Nguyệt hiểu, có lẽ là có một thành viên phi hành đoàn đã xảy ra chuyện và cần có người thế.

Nhưng...

Cô xấu hổ nói: "Tôi có mang theo giấy tờ, nhưng tôi đã bị cho dừng bay rồi. Sếp Lệ nói rằng tôi không thể quay bay lại cho đến khi vượt qua cuộc đánh giá tâm lý."

Tiếp viên hàng không hít một hơi, do dự một chút, xoay người bước nhanh đi về phía trước.

Trong buồng lái, cơ trưởng sắp ngã quỵ vì tiêu chảy đã được cho ra ngoài, còn cơ trưởng khác ngồi ở ghế bên trái đã ngắt hệ thống lái tự động, đích thân điều khiển độ cao của máy bay.

Vị cơ trưởng trẻ tuổi trông không có gì bối rối, nhưng sắc mặt rất khó coi, không ngừng mắng mỏ người phụ lái bên cạnh: “Sao cậu được lên f3 vậy, trả lại hết cho thầy cô những gì đã học rồi à? ! Bảo cậu tìm danh sách kiểm tra thì tìm cả buổi không thấy! Cậu bị lãng tai à? Nghe chỉ lệnh còn nghe sai cho được! Cậu như vậy mà lái máy bay cái gì, xuống âm phủ lái cho rồi!"

Phó lái bị mắng đỏ bừng mặt, đầu đầy mồ hôi, hồi lâu không nói được lời nào, vừa rồi anh ta phạm sai lầm ở cấp độ thấp, lại báo sai số khi lặp lại độ cao. Mặc dù anh ta đã lập tức sửa lại, nhưng vị cơ trưởng nóng nảy bên cạnh vẫn mắng anh ta một trận, rõ ràng không hài lòng với phản ứng của anh ta.

Bình thường phụ lái cấp f3 không đến mức như vậy, nhưng người xảy ra chuyện là cơ trưởng, lại là thầy của anh ta, anh ta vốn đã lo lắng, cộng thêm đột nhiên gặp phải luồng không khí mạnh nên liền hoảng sợ.

Cơ trưởng mắng chửi người khác không thể chịu đựng được phó lái vô dụng, càng không thể trông cậy gì vào đám học viên ở phía sau, vì vậy khi nghe tiếp viên hàng không nói rằng có một phó lái ngồi bên trái của công ty ở trong khoang hành khách thì lập tức bảo đi gọi người tới.

Tiếp viên hàng không đi vào nói lại những gì Hứa Tri Nguyệt nói, cơ trưởng cau mày sốt ruột hỏi: "Tại sao cần giám định tâm lý? Trước đó cô ấy đã xảy ra chuyện gì à?"

Tiếp viên hàng không: "Không có vấn đề gì. Hai ngày trước khi dừng bay còn bay bốn chặng bay, tôi chung đoàn với cô ấy."

Cơ trưởng: "Cô ấy có mang giấy tờ à?"

Tiếp viên hàng không khẳng định: "Có."

Cơ trưởng: "Vậy thì được, đi gọi người tới đi, sau này quản lý cấp cao của công ty có hỏi thì tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Cơ phó bên cạnh rốt cuộc cũng nói: "Cơ trưởng, tôi có thể..."



“Cút ra phía sau!” Cơ trưởng càng ngày càng tức giận: “Đau bụng thì đừng quanh quẩn ở chỗ này, đúng là xấu hổ!”

Cơ phó không dám nói nữa, quả thật bụng anh ta rất khó chịu, nên không thể tập trung được, có lẽ trước khi lên máy bay anh ta ăn sáng với cơ trưởng, ăn trúng đồ hỏng, có người thay thế thì đương nhiên là tốt rồi, nhưng bị đuổi đi thẳng như vậy, không chừng sau này sẽ bị trừ điểm, anh ta chỉ có thể tự nhận mình xui thôi.

Hứa Tri Nguyệt được tiếp viên hàng không đưa đến khoang phía trước, nhìn thấy cơ phó yếu ớt dựa vào ghế, sau khi kinh ngạc, cô không hỏi thêm nữa, đưa giấy tơ cho nhân viên an ninh rồi đi vào buồng lái.

Sau khi thân máy bay ổn định, chế độ lái tự động được kết nối lại, cơ trưởng quay lại nhìn Hứa Tri Nguyệt được người ta đưa vào, ánh mắt sau cặp kính râm nhìn cô, ra hiệu: "Cô liên lạc đi."

Hứa Tri Nguyệt gật đầu, ngồi vào ghế phụ lái và nhận thông tin từ cơ trưởng.

Cô giao tiếp với mặt đất một cách chậm rãi, giọng nói điềm tĩnh và rõ ràng.

Sau khi trải qua chuyện cảnh cơ phó bộp chộp trước đó, ngay cả những học viên đi theo cơ trưởng cũng cảm thấy sảng khoái, cơ trưởng không chửi bới nữa, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Khi máy bay hạ cánh, lại gặp phải một cơn gió mạnh, với sự hợp tác của Hứa Tri Nguyệt, cơ trưởng đã thể hiện kỹ năng của mình và điều khiển máy bay nghiêng qua, vào giây phút cuối cùng trước khi hạ cánh, anh ấy dứt khoát quay bánh lái và quay đầu máy bay. thiết bị hạ cánh được căn chỉnh chính xác với đường băng vào thời điểm tiếp xúc với mặt đất.

Trái tim đang thấp thỏm của Hứa Tri Nguyệt bình tĩnh lai, nếu là cô, cô sẽ không chọn cách hạ cánh mạo hiểm như vậy.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía cơ trưởng, anh ấy trông rất thoải mái và tự tin.

Sau khi máy bay đáp xuống, Hứa Tri Nguyệt cũng thả lỏng người, người bên cạnh đột nhiên quay sang về phía cô cô: "Cố Minh Trạch, tên tôi."

Hứa Tri Nguyệt sửng sốt, sau đó gật đầu: "Xin chào, tôi tên là Hứa Tri Nguyệt."

Cố Minh Trạch cười nhìn cô: "Tôi có biết cô, nữ phi công đầu tiên của công ty, cũng là hoa khôi hàng đầu của hãng hàng không."

Hứa Tri Nguyệt: "..."

Cô nhớ ra rồi, cơ trưởng Cố này là một người có tiếng ở Tinh Dã, nửa năm trước anh ấy mới từ công ty khác nhảy việc qua đây, vừa đến đã trở thành cơ trưởng của chuyến bay, năm nay mới 30 tuổi mà đã ở cấp bậc giáo viên rồi.

Anh ấy nổi tiếng không chỉ vì lý lịch ấn tượng mà còn vì đẹp trai và phong lưu, trong vòng hai tháng sau khi gia nhập công ty đã có hai nữ tiếp viên tranh ghen với nhau, suýt chút cãi lộn khi máy bay cất cánh, cuối cùng cả hai đều bị đình chỉ, sau đó, cơ trưởng Cố cặp kè với một tiếp viên hàng không nổi tiếng khác. Sau khi hẹn hò được vài tháng, nghe nói họ cũng đã chia tay.

Hứa Tri Nguyệt đã nghe tất cả những lời này từ Tô Sính.

Hứa Tri Nguyệt chưa bao giờ bay cùng người này, và đây là lần đầu tiên gặp anh ấy.

...Đúng là rất chi và này nọ, nhưng không phải gu của cô.

Khi xuống máy bay, Cố Minh Trạch là người cuối cùng bước ra khỏi cabin, đã gọi cô và lắc điện thoại: "Cơ phó Hứa, kết bạn WeChat nhé."

Hứa Tri Nguyệt khựng lại, và nói với một nụ cười xã giao, "Xin lỗi, điện thoại của tôi đã bị trộm mất ở nước ngoài rồi."

Nụ cười trên mặt Cố Minh Trạch không thay đổi, tựa hồ cũng không thèm để ý chuyện bị từ chối: "Vậy thì thôi vậy, lần sau đi, vẫn còn cơ hội mà."

Khi Hứa Tri Nguyệt trở về Lan Hân Uyển, đã hơn chín giờ, Tô Sính cũng đang ở nhà và đắp mặt nạ, khi cô ấy nhìn thấy cô trở về thì cô ấy mỉm cười và đưa tay ra trước để xin quà .

Hứa Tri Nguyệt mang nước hoa và sô cô la đến cho cô ấy, Tô Sính rất vui, cười kéo cô ngồi xuống: "Nói thật đi, cậu và sếp Lệ rốt cuộc có chuyện gì?"



Hứa Tri Nguyệt giả ngu: "Chuyện gì vậy?"

Tô Sính: "Đừng giả vờ, mình đã nghe Chi Chi nói rồi, sếp Lệ còn biết cả chuyện cậu dị ứng với mật ong, hai người quen nhau từ trước đúng không? Là người yêu cũ à?"

Hứa Tri Nguyệt bất lực nhắc nhở cô ấy: "Cậu đừng có hóng chuyện của sếp Lệ nữa, nếu lan truyền ra ngoài không sợ bi ảnh hưởng à?"

"Sao có thể truyền ra ngoài được?" Tô Sính cãi lại, "Chi Chi chỉ nói cho mình thôi, mình cũng chỉ hỏi đương sự là cậu, mau thành thật khai ra, đừng chuyển chủ đề, cậu với sếp Lệ có quan hệ gì?"

Hứa Tri Nguyệt bóc một miếng sô cô la để chặn miệng cô ấy: "Không có quan hệ gì."

Sau khi trở về phòng, cô mở máy tính lên, Lâm Tịnh Ngữ gửi một email cách đây vài giờ, là ảnh chụp trong đám cưới. Sau khi nhấp vào tải xuống, cô đi tắm và sau khi quay lại, tất cả các bức ảnh đã được tải xuống.

Hứa Tri Nguyệt ngồi xuống trước bàn làm việc, di chuột xem từng bức ảnh, hiệu ứng ảnh chụp rất tốt, mẹ cô đã lâu không được vui vẻ như vậy, trông bà trẻ ra rất nhiều.

Cô cũng có mặt trong vài bức ảnh, ngoài bức ảnh chụp với mẹ và chú mới của cô ra, còn có một bức ảnh của cô và Lệ Tây Chiêu.

Đó là một tấm ảnh chụp đại, Lệ Tây Chiêu đang đứng trên hành lang hoa, trong tay cầm một ly rượu đỏ, phương hướng ánh mắt của anh là cô đang ăn điểm tâm trên bàn.

Hứa Tri Nguyệt hoàn toàn không nhớ rõ cảnh đám cưới này, ánh mắt cô dừng lại vài giây trên tấm ảnh này, nhấp chuột phải vào biểu tượng xóa, cuối cùng bỏ qua và nhấp vào tấm tiếp theo.

Sau khi xem những bức ảnh, Hứa Tri Nguyệt ngây người một lúc, sau đó đứng dậy và lấy một đĩa CD từ giá sách ra, đó là một đĩa tổng hợp các bản nhạc piano rất ít người thích.

Năm đó người nào đó tặng cô chiếc CD này, cô mang sang Úc, sau đó bị kẻ gian lấy mất túi xách, đĩa CD trong túi cũng bị mất, giống như là một điềm báo, sau chuyện này, nó đã giúp cô hạ quyết tâm và chia tay với người đó.

Chiếc CD trong tay là do Lưu Kiêu tặng, Lưu Kiêu là một luật sư, anh ta tình cờ gặp cô ở sân bay, anh ta theo đuổi cô hai năm, săn sóc hỏi han cô, anh ta rất chú đáo, cho đến sinh nhật cô năm ngoái, Lưu Kiêu đã tặng cô chiếc đĩa CD nhạc piano giống như năm đó, trong lòng cô cảm thấy phảng phất cảm động, cuối cùng cũng mềm lòng.

Mối quan hệ này ngay từ đầu đã không thuần túy, bọn họ hẹn hò đã gần một năm, luôn lãnh đạm như thể có một tầng ngăn cách, Hứa Tri Nguyệt biết đó là vấn đề của cô, cô là người có lỗi trước.

Cho nên khi phát hiện ra Lưu Kiêu nɠɵạı ŧìиɧ, cô không hề cảm thấy tức giận, chỉ có một tia buồn bực khó hiểu, hơn nữa đó là thở phào nhẹ nhõm.

Gói đĩa CD lại, Hứa Tri Nguyệt đặt hẹn giao hàng trên điện thoại, định sáng mai sẽ gửi đồ về văn phòng của Lưu Kiêu, xem như là cắt đứt hoàn toàn.

Mười giờ tối, văn phòng giám đốc Tinh Dã.

Lệ Tây Chiêu uống ngụm cà phê cuối cùng trong cốc, email trong laptop hiện lên nhắc nhở anh nhận được một email mới, anh bấm vào đó và tải ảnh chụp của anh và Hứa Tri Nguyệt.

"Lệ, lúc xem hình tôi có thấy tấm hình này, tôi thấy chụp rất đẹp nên gửi cho cậu xem.

David."

David là một người bạn lâu năm mà anh quen khi chơi nhảy dù khi còn học ở Châu Âu, sau này sang Úc, không ngờ lại kết hôn với mẹ của Hứa Tri Nguyệt.

Trên đời luôn có những sự trùng hợp bất ngờ.

Lệ Tây Chiêu dừng mắt ở tấm ảnh kia hồi lâu, mãi cho đến trợ lý đi vào nhắc nhở anh tài xế đã chờ dưới lầu, Lệ Tây Chiêu tùy ý "ừm" một tiếng nói: "Cậu đi xuống trước đi."

Anh chỉnh bức ảnh đó làm hình nền laptap, và nhấp tắt máy.