Chương 2: Quý cô xui xẻo

Editor: SoleilNguyen (Wattpad: WinnyChan275)

Trăng trắng từ đêm nay

Tác giả: Nam Phong Xuy Sơn

Chương 2: Quý cô xui xẻo

=========***=========

Nói về vị bác sĩ Quan Đại này, lần đầu tiên Mạnh Nguyệt Lam nhìn thấy anh đã bị đôi mắt phượng vô cùng lãnh đạm nhưng lại hết sức trêu người kia câu mất hồn, anh là bác sĩ điều trị chính của em trai riêng Mạnh Nguyệt Lam – Mạnh Tinh Hà, lúc đó anh đang mặc một chiếc áo phẫu thuật nhuốm đầy máu bước ra từ phòng phẫu thuật, chiếc khẩu trang y tế màu xanh nhạt che gần hết khuôn mặt, chỉ có một đôi mắt đen láy khóa chặt sau cặp kính gọng bạc từ trên cao mà nhìn xuống chăm chăm vào nàng.

Người đẹp từ trong xương chứ không phải ở da, nhưng Mạnh Nguyệt Lam luôn tin rằng nó còn ở trong đôi mắt, làn da ai cũng như ai, chỉ có tâm hồn mới khiến nàng đặc biệt chú ý.

Dù là ánh mắt của người qua đường, ánh mắt của khách hàng hay đối thủ cạnh tranh, bất kể là ghen tị hay ngưỡng mộ hay thèm muốn, Mạnh Nguyệt Lam đã nhìn thấy rất nhiều, nàng từ khi sinh ra đã có dung mạo xinh đẹp tự nhiên cũng yêu thích cái đẹp, hầu hết những ánh mắt này đều khiến nàng cảm thấy rất hứng thú, nhưng chỉ có điều nàng chưa bao giờ bị người ta nhìn chằm chằm như một tội phạm như thế, điều này làm cho nàng có hơi tức giận, mặc dù biết chắc chắn dưới lớp khẩu trang kia nhất định là một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng nàng vẫn không kiềm chế được vẻ mặt kiêu căng của mình: “Bộ cô giáo không dạy anh không nên dùng ánh mắt này nhìn phụ nữ à?"

Vị bác sĩ Quan này có đôi chân thon dài thẳng tắp, giống như là nghe được chuyện cười nào đó, hơi khựng lại, đứng yên trước mặt nàng, hàng lông mi mảnh khảnh giống như một con rắn thanh tú tao nhã, nhưng lại là sự lãnh đạm vô tận, anh phát ra một tiếng cười cực kỳ khách khí: "Vậy thì thế nào?"

Mạnh Nguyệt Lam cau mày, dùng tư thế ngẩng đầu không phải bình thường của nàng, cơ hồ là đứng bật lên, dáng người cao gầy không chút câu nệ tiến lại gần, hơi thở ấm áp gần như ác ý lướt qua cổ đối phương, trầm giọng nói: "Sẽ chết rất khó coi."

Ai ngờ, người nọ không hề bị tư thế mập mờ vượt quá mức cho phép này kinh sợ, ngược lại cười lạnh: “Chờ Mạnh tiểu thư đọc xong giấy khám bệnh của em trai cô thì đến đây khua môi múa mép với tôi cũng không muộn.”

Mặc dù Mạnh Nguyệt Lam không muốn thừa nhận, nhưng nàng xác thực cảm thấy gia đình mình đối xử với đứa con mặt ngoài giá thú không được yêu thích kia rất hà khắc, nhưng với tư cách là trưởng nữ của Mạnh thị, nàng tự nhận bản thân đã cho đứa nhỏ kia đủ tiện lợi, quan tâm nhiều hơn nữa cũng có chút làm khó nàng. Nhưng nói sau đi nữa thì đây cũng là chuyện riêng của gia đình nàng, còn chưa rới phiên một người xa lạ như anh lên tiếng, ngay cả khi anh có là người khiến nàng cảm thấy hứng thú.

Trong bệnh viện có giám sát khắp nơi, tình trạng của Mạnh Tinh Hà không đến mức nghiêm trọng, nhưng nếu bị một số người có ác ý cố ý tiết lộ cho giới truyền thông, có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đến Mạnh thị và cha của nàng, nên trong nháy mắt, thái độ của Mạnh Nguyệt Lam đã thay đổi 180°, nụ cười trí thức tao nhã như làn suối mở ra, lông mày hơi cau lại, trông như có chút thẹn thùng: “Thực xin lỗi, công việc của tôi quá bận rộn nên không thể thường xuyên chăm sóc em trai, tôi nhất định sẽ chú ý. Ca phẫu thuật kết thúc rồi phải không, tôi có thể đi vào gặp em ấy không?"

"Ừm, đã chuyển đến phòng bệnh, y tá sẽ đưa cô đến đó. Nhưng mà," với tư cách là một bác sĩ, anh không thể nói ra những lời khó nghe được, ngôn từ rất là hạn chế, thấy nàng biết thân biết phận, Quan Tịch Bạch cũng thu hồi ánh mắt rách cứ, khôi phục sắc mặt chuyên nghiệp lạnh như băng của mình: “Cậu ấy vừa mới ngủ, đề nghị không nên quấy rầy. Cô Mạnh có thể đi làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân trước."

"Được, cảm ơn anh nhiều." Mạnh Nguyệt Lam phất tay lau trán, hơi khom người với anh, dáng vẻ vô cùng cung kính, "À còn chuyện này, về bệnh tình của em trai mình tôi không muốn có quá nhiều người biết, gia đình chúng tôi sẽ cố gắng hết sức chăm sóc nó, cho nên mong bác sĩ có thể giúp giữ bí mật."

“Chúng tôi có nghĩa vụ phải bảo mật thông tin của bệnh nhân, nhưng tiền đề là trong phạm vi pháp luật.” Giọng nói của nam bác sĩ lại trở về vẻ lãnh đạm trước đây, bình tĩnh và vô cảm. Ý của anh ta rất rõ ràng, nếu bệnh nhân bị hành hạ ngược đãi hoặc vụ án thương tích bị cơ quan tư pháp can thiệp, anh cũng sẽ không vì bọn họ mà miệng kín như bưng.

Mạnh Nguyệt Lam gật đầu nói phải, nàng nhìn qua có vẻ nho nhã lễ độ, khác hẳn với hình tượng nóng nảy và hung hãn vừa rồi, nếu Quan Tịch Bạch không nhìn thấy nàng xoay người lại trợn tròn mắt.

Trên đường ra khỏi đại sảnh, Mạnh Nguyệt Lam ở trên bức tường chuyên nghiệp nhìn thấy toàn bộ bức ảnh về vị bác sĩ thích xen vào việc của người khác này, quả đúng như nàng dự đoán, ảnh nghề nghiệp đầy ấn tượng, lại thêm dáng vẻ tao nhã lãnh đạm khí chất bất phàm, trên đời này cũng chỉ có mình Quan Tịch Bạch.

Một mỹ nam vừa nhìn thấy đã có thể khiến người ta say đắm một giây sau liền trở nên đáng ghét tình cờ lại là hàng xóm ở cánh cửa đối diện nhà nàng, Mạnh Nguyệt Lam không biết nên nói mình đủ may mắn hay là đủ xui xẻo nữa.

Là đại tiểu thư Mạnh thị của tập đoàn bất động sản mới nổi, tính nết của Mạnh Nguyệt Lam cũng không phải nói là không sợ trời không sợ đất, nhưng cũng được coi là khá lỗ mãng y như những nhà giàu mới nổi kia coi thường tất cả chúng sinh, giờ phút này mặc dù do tức giận mà có hơi lẻo mép, nhưng còn chưa kịp đắc ý thì đã rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.

Bình thường mà nói thì loại tình huống này cứ giao cho quản lý xử trí là tốt rồi, nhưng khi Mạnh Nguyệt Lam chuẩn bị đứng dậy đi trở lại thang máy, bàn tay đang ôm người Quan Tịch Bạch của nàng lại ma xui quỷ khiến chạm vào vầng trán ướt đẫm mồ hôi của anh, quả nhiên nhiệt độ nóng đến phỏng tay.

Tóc của anh rất đen, những sợi tóc ướt sũng kết dính thành lọn phản chiếu ra vòm lông mày sắc sảo, bóng tối càng khiến cho hốc mắt và hàng mi khép hờ của anh trông thật mê hoặc và lay động lòng người, đường cong sống mũi như dao gọt có thể thấy được gen di truyền rất tốt kết hợp với bờ môi mỏng nhạt nhòa càng làm dịu đi khí chất lạnh lùng xung quanh anh, khiến anh trông yếu ớt hơn rất nhiều.

Mà khuôn mặt xinh đẹp như vậy lúc này lại nằm trong lòng nàng không chút phòng bị, Mạnh Nguyệt Lam nuốt nước bọt, suy nghĩ một chút, quyết định một lần làm người tốt đưa người vào nhà.

Nhiều năm rèn luyện thể lực đã giúp cho Mạnh Nguyệt Lam có đủ sức mạnh để di chuyển một người đàn ông trưởng thành cao lớn, nhưng sự chênh lệch về thể lực không cho phép nàng áp dụng các tư thế uyển chuyển như ôm kiểu công chúa, vì vậy nàng chỉ có thể ôm hai tay dưới hông, nửa kéo nửa lôi người vào cửa, cũng may Quan Tịch Bạch hoàn toàn bất tỉnh, nếu không anh thà tự mình bò vào nhà còn hơn nhờ đến sự giúp đỡ của nàng.

Trang trí trong nhà không có chỗ nào là lộng lẫy, toàn những tông màu và đường nét tối giản, ngay cả chiếc bàn trà ở phòng khách nơi thường xuyên chất đống đồ lặt vặt cũng sạch sẽ không tì vết, so với căn phòng trong các tòa nhà bất động sản còn muốn ngăn nắp hơn, Mạnh Nguyệt Lam không nói nên lời, cố gắng kéo người lên ghế sofa rồi thả xuống, sau đó đứng dậy đi về phía nhà mình ở đối diện để lấy hòm thuốc.

Mạnh Nguyệt Lam vừa mới chuyển tới đây không lâu, ngày thường rất ít khi dùng đến mấy loại thuốc linh tinh này, trong nhà hòm thuốc cũng là bảo mẫu chuẩn bị, cũng may tất cả các loại thuốc đều đầy đủ, nàng cũng đỡ phải đi vào trong phòng Quan Tịch Bạch lục lọi, lúc xách hòm thuốc nhỏ quay trở lại, người nằm trên sô pha không biết từ lúc nào đã trở mình, mặt úp vào trong, tay phải ôm bụng, mi mắt khẽ run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán lại ướt đẫm.

Khi nằm nghiêng, mái tóc mai ướt đẫm mồ hôi hơi tỏa sáng dưới ánh sáng khuếch tán của đèn trần, ngay cả làn da trắng lạnh đều được mạ một tầng ánh nước mịn màng, đường cong từ sau tai đến bả vai đều lưu loát duyên dáng, tựa như đang cố nén một số khó chịu ở cổ họng mà cố gắng nuốt vào, động tác tinh tế khiến các cơ sau tai khẽ giật giật, mạch máu màu xanh nhạt hiện rõ dưới làn da màu tuyết.

Thật sự là vô cùng trêu người, Mạnh Nguyệt Lam nghĩ, cố đè nén ngón tay ngo ngoe rục rịch của mình lại.

Khó có thể tưởng tượng, một bác sĩ ngôi sao trong khoa tiêu hóa lại có bệnh dạ dày, hơn nữa nhìn qua còn tương đối nghiêm trọng, Mạnh Nguyệt Lam vừa mở hòm thuốc vừa nghĩ: Rõ ràng anh ta là một bác sĩ bất thường, nên cân nhắc đổi bác sĩ khác cho Mạnh Tinh Hà mới được.

Trong hòm thuốc chỉ có hai loại thuốc dạ dày thông thường, trên giấy hướng dẫn liệt kê dày đặc tên thuốc cùng hướng dẫn sử dụng, Mạnh Nguyệt Lam kiên nhẫn đọc, từ khi tốt nghiệp NYU rời xa lớp học, nàng đã không xem qua những thứ liên quan đến y sinh học nữa, những kiến

thức y học được nhồi nhét trên lớp trong giờ học đã được trả lại từ lâu, sau khi xem xong các chống chỉ định của thuốc trong một thời gian dài, việc sử dụng lại càng khó khăn hơn.

Để đỡ phiền phức, Mạnh Nguyệt Lam cúi người chọc chọc vào bả vai đang run rẩy của Quan Tịch Bạch, muốn đánh thức anh ta dậy: "Anh nhìn xem, thuốc này có uống được không?"

Điều khiến nàng ngạc nhiên là Quan Tịch Bạch đã tỉnh, có lẽ anh đã tỉnh lại khi bị nàng cưỡng ép kéo đi, thậm chí tư thế nằm ngửa cũng khiến anh cảm thấy không khỏe mà gian nan thay đổi tư thế, nhưng có lẽ thực sự rất khó chịu, mới có thể khiến anh ở trong thời gian Mạnh Nguyệt Lam đi rồi quay trở lại đau đớn đến mức phải giữ im lặng. Nghe vậy, cánh tay anh đè ở dạ dày hơi dùng sức, dường như tích góp chút khí lực, giọng nói khàn khàn nhưng vẫn lãnh đạm: "Không cần, tôi đã uống thuốc rồi."

Mạnh Nguyệt Lam sửng sốt một chút, thu lại bình thuốc, nàng nhìn lướt qua phòng khách, trên bàn trà và bàn ăn đều không có ấm đun nước hay bộ ấm trà, có thể thấy chủ nhân có lẽ là người không thích uống nước nóng. Nghĩ tới đây, Mạnh Nguyệt Lam đột nhiên nghĩ đến nước nóng theo quan niệm của Tây y cũng không phải là thuốc chữa bách bệnh, nàng đi tới tủ lạnh mở cửa, quả nhiên bên trong có rất nhiều nước đóng chai được xếp ngay ngắn, còn có một vài chai soda, nàng lấy ra một chai, cùng với thuốc dạ dày đặt ở bàn trà, lải nhải nói: “Nếu bác sĩ Quan Đại còn cần giúp đỡ gì nữa, tôi ở ngay đối diện, hoan nghênh đến làm phiền."

Người tính tình nóng nảy, cứng cỏi thường có trái tim pha lê, Mạnh Nguyệt Lam hoàn toàn có thể hiểu được sự khó xử và xấu hổ của bác sĩ Quan Đại không muốn cho người khác thấy, sau khi giúp người che đậy, nàng lặng lẽ ra khỏi phòng, trả lại thể diện và không gian cho người nọ.

-------------

Lời editor: Chào các tình yêu, còn nhớ tôi không nào? Chứ tôi thì nhớ các bạn lắm đấy ^.^

Nói gì thì chương này vẫn hơi dài nha, tôi cần tiếp thêm động lực!!!