Chương 38: Nữ phụ độc ác

Mỗi người đều ôm rất nhiều đồ trong tay, Thẩm Lương trực tiếp tìm Giáp đậu Hà Lan đang ngủ gật trên bàn để tính sổ sách.Những Giáp đậu Hà Lan bị bắt nô dịch làm việc mệt nhọc, còn đang đổ đầy cột bánh mì theo lệnh của anh.

Khi mới khai trương, anh không bày nhiều sản phẩm lên kệ, chỉ bày bánh mì, bánh quy, khoai tây, cam và khoai nướng lên trên kệ, khoai nướng cũng chỉ đơn thuần là để thu hút khách hàng.

Thực vật có thể ... di chuyển?

Mọi người đều trợn mắt há mồm, họ vô thức rời xa nó rất nhiều.

"Cửa hàng trưởng, ngài có thể hoàn toàn khống chế biến dị thực vật sao?" Lưu Huân ngữ khí nặng nề nói, hắn nghe nói có một ít mộc hệ dị năng có thể khống chế biến dị thực vật. Đây cũng là vai trò thực sự của mộc hệ dị năng giả, nhưng mộc hệ dị năng giả như vậy quá hiếm.

Thực vật biến dị có thể so sánh với động vật biến dị, hung hãn khát máu, sao có thể nguyện ý bị con người khống chế?

“Đừng lo lắng, chỉ cần không ăn trộm dùng mánh khóe thì nó sẽ không động thủ.” Thẩm Lương nói “Mời anh trả tiền.”

Một nhóm người chen lấn xô đẩy để trả xong tinh thạch, nhưng lần này ánh mắt của họ đều đổ dồn về phía Giáp đậu Hà Lan, như thể họ nhìn thấy một mỹ nữ nào đó.

Nếu biết Thẩm Lương có loại năng lực này, lúc trước tuyệt đối không thể để anh ấy đi.

Mọi người rời đi không bao lâu, khách nhân bị mùi thơm hấp dẫn càng ngày càng nhiều, thận trọng đi vào, mỗi người đều mang theo một ít đồ vật đi ra ngoài, trên mặt mang theo một chút thương hại, rất nhanh liền hấp dẫn dị năng đặc biệt chú ý.

Long Thược là một dị năng giả bên trong căn cứ, anh ấy vừa ra khỏi phòng cách ly hôm nay, nghe được có một người bí ẩn bán khoai nướng ở ngõ Hắc Nham. Chỉ là cô không ngờ tới đây, lại ngửi thấy mùi thơm mà cô hằng mơ ước.

Là hương vị khoai nướng!

Hai mắt cô sáng lên, gần như lập tức xác định được nơi phát ra mùi, cô nheo mắt nói với những người phía sau: "Nhìn cửa hàng kia kìa!"

Là em gái của phó hội trưởng hiệp hội thợ săn, có thể nói cô ấy như cá gặp nước trong ngày tận thế, cho đến nay không có thứ gì cô ấy muốn mà không có được.

Sau khi bao vây thành công cửa hàng, Long Thược hài lòng mở cửa bước vào.

Tiếng chuông gió lanh lảnh vui tai vang lên, ánh đèn ấm áp kèm theo mùi thơm dễ chịu khiến tâm trạng nóng nảy của cô chợt bình tĩnh lại, sống lưng vốn căng thẳng nãy giờ không khỏi thả lỏng một chút.

Cô thấy người ngồi trước quầy mỉm cười chào cô, đó là một thanh niên rất thanh tú, lông mày và ánh mắt ôn hòa, không thể nhìn ra từ anh ta một tia bạo ngược hay bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, dường như đối phương không có trải qua tận thế.

Dưới tình huống như vậy, Long Thược vẫn luôn tùy hứng, tùy tiện cuồng vọng cũng cảm thấy có chút không tự nhiên, dưới ánh mắt của Thẩm Lương liền đỏ mặt.

Thẩm Lương bất lực nhìn người thiếu nữ đột nhập này mạnh mẽ như thế nào, những người vừa rồi còn đang đổ xô đi mua đồ nhìn thấy cô liền nhanh chóng rút lui như nhìn thấy quỷ.

Nhưng anh cũng không có ý trách móc cô, bởi vì anh chỉ vì yêu cầu của hệ thống mà mở cửa hàng, nếu có thể thu hút được những khách hàng giàu có hơn, anh sẽ rất vui.

Và anh ấy có thể hiểu được những sở thích kỳ quặc của những người bạn đủ giàu chặn mọi người.

“Xin chào, chào mừng ghé thăm.” Thẩm Lương vẫn ngồi tại chỗ, không có ý định đứng dậy chào cô.

Cô vẫn luôn quen được nịnh nọt nịnh nọt, thấy thiếu niên này đối với nàng không có bất kỳ biểu hiện gì khách khí, Long Thược mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng cũng nhanh chóng trong lòng tha thứ. Không thể nào, ai bảo đặc quyền cho những người đẹp trai đâu?

"Xin chào, tôi là Long Thược." Long Thược hít một hơi thật sâu và nở một nụ cười đàng hoàng.

Long Thược... hóa ra là cô ấy.

Bây giờ Thẩm Lương đã hiểu tại sao cô ấy lại thế trận lớn như vậy như vậy.

Bản thân Long Thược là một dị năng giả cấp cao, và cô ấy không được giới thiệu quá nhiều trong cuốn sách, nhưng anh trai của cô ấy là nam thứ hai trong cuốn sách, và là phó hội trưởng của Hiệp hội thợ săn. Quyền lực của y bá đạo, giúp đỡ nữ chính rất nhiều, cuối cùng không những đem chức vị và sinh mệnh vào trong đó mà còn khiến em gái mình chết thảm.

Em gái của y cũng được đề cập sơ qua trong sách, cô ấy là một nhân vật tương tự như một nữ phụ độc ác, cô ấy ghét trái tim thánh mẫu của nữ chính, vì vậy cô ấy đã cố gắng thức tỉnh anh trai mình nhiều lần, điều đó lại làm trì hoãn rất nhiều việc của nữ chính vì vậy cô ấy đã chết một cách rất thảm.

Nghĩ đến đây, Thẩm Lương thực sự cảm thấy thương hại đối phương, hiếm khi gặp được những nhân vật phụ không mù quáng.

"Tôi là cửa hàng trưởng ở đây. Cô muốn mua gì không? Hôm nay là ngày khai trương đầu tiên, giảm giá 20% cho toàn bộ cửa hàng." Thẩm Lương cười mà không định tiết lộ tên.

Long Thược lúc này mới nhớ tới mục đích đến đây của mình, cô nhìn quanh một lượt, bị cảnh tượng xung quanh làm cho sửng sốt.

Cô ấy có địa vị cao quý, và cuộc sống của cô ấy trong những ngày tận thế không tệ hơn trước tận thế, nhưng nơi ở của cô ấy vẫn cảm thấy kém hơn một chút so với nơi này.

Đặc biệt là khi cô ấy nhìn thấy những thứ trên kệ, cô ấy đã buột miệng: "Thì ra tên Dư Chi Ôn đó đã mua đồ ăn của anh!"

Thẩm Lương tò mò: "Cô biết Dư Chi Ôn?"

Long Thược gật đầu, nói đến hắn cô sẽ tức giận, cùng anh nói huyên thuyên. Mấy ngày trước, hắn không biết lấy trái cây tươi ở đâu ra, còn cố ý đung đưa trước mặt cô mà không nói cho cô biết mình lấy ở đâu, cô thật ghen tị, thật đáng ghét!

Thẩm Lương trong đầu tưởng tượng ra Dư Chi Ôn như vậy, không khỏi cong khóe miệng.

Đương nhiên, Long Thược không ra mục đích thực sự của Dư Chi Ôn, sau khi phàn nàn vài câu, cô ấy bắt đầu thương lượng giá cả với Thẩm Lương, mặc dù khi cô ấy mới đến, cô ấy không có ý định trao đổi thân thiện như vậy.

"Cửa hàng trưởng, những thứ này ngươi có bao nhiêu?"

Nghe vậy, Thẩm Lương biết có khách lớn tới cửa nên giữ vững tinh thần, từ quầy bước xuống, sau đó nhìn Long Thược cao hơn mình, im lặng một lúc.

Long Thược cao khoảng 1,8 mét, dáng người mảnh mai, tướng mạo quyến rũ nhưng trên người lại toát ra khí chất sắc bén, rất giống một số nữ tướng.

Về phần thân thể của Thẩm Lương mới chỉ hơn 18 tuổi, tương lai chiều cao của anh sẽ còn phát triển.

“... Đến đây ngồi trước đi.” Thẩm Lương chỉ vào khu vực nghỉ ngơi, sau đó mỉm cười nhìn ra bên ngoài cửa hàng được bao quanh bởi một nhóm dị năng giả.

Long Thược cũng nhìn theo ánh mắt của anh, có chút xấu hổ.

Thực ra lúc đầu cô chỉ muốn dùng vũ lực để đạt được thứ mình muốn, mạnh mẽ quen rồi cô cũng không cảm thấy có gì không ổn. Tuy nhiên, bị anh nhìn thấy như vậy không thể hiểu được có chút xấu hổ cùng xấu hổ.

Giống như hầu hết mọi người nghĩ, phản ứng ngay lập tức của cô ấy khi nhìn thấy nơi này là cửa hàng trưởng chắc chắn phải có một loại hậu trường nào đó, và khi cô ấy biết rằng anh và Dư Chi Ôn cũng đã mua bán đồ vật, cô ấy càng chắc chắn rằng ý nghĩ của mình

Ngoài cửa hàng, có nhiều người chỉ xem náo nhiệt hơn, họ đều vươn cổ nhìn vào trong cửa hàng, nhưng họ bị những dị năng giả mạnh mẽ bao quanh cửa làm cho sợ hãi, vì vậy họ chỉ có thể trốn sang một bên và lẩm bẩm nói nhỏ.

"Đây là những người đi theo Long Thược! Tại sao họ lại đến bên ngoài?"

"Ta đoán nghe nói nơi này có một cửa hàng, muốn chiếm?"

"Tôi thấy cửa hàng trưởng này xem như xong, ta liền nói, trong cửa hàng giọng khách có vẻ đang át giọng chủ, đồ ăn bên trong không biết có độc hay không!"