Chương 33: Gặp phải

009 Hiếm có chột dạ:【 Lầu hai cập nhật yêu cầu 10.000 điểm, nhưng làm ký chủ chỉ có 50 điểm. 】

Thẩm Lương: ... Mẹ kiếp, rút

lại lời nói, quả nhiên hệ thống chó vẫn là hệ thống chó.

Anh không thèm để ý đến hệ thống, đi xuống lầu, sờ soạng mấy cái giá sách xung quanh, cảm thấy rất hài lòng khi chạm tay vào, ngoài ra, anh còn thấy ở khu vực nghỉ ngơi còn có một chiếc ghế sô pha có chút phong cách cổ xưa cùng sáng màu treo trên cửa chuông gió.

Tuy toàn cảnh là nửa cổ kính nửa hiện đại nhưng phong cách lại hài hòa lạ lùng khiến anh nhớ đến ngôi nhà gỗ nhỏ ở núi Côn Luân cũng theo phong cách này.

“009, nếu tao mở cửa hàng ở đây, núi Côn Luân sẽ ra sao?” anh hỏi.

[Ký chủ, ngài còn có truyền tống trận định hướng chưa dùng! ]

Lời nói của 009 nhắc nhở anh rằng còn có một phần thưởng khác, và anh có lẽ đoán được nó có ích gì nên Thẩm Lương nhanh chóng lấy ra.

Truyền tống trận định hướng: Chỉ định một địa điểm nhất định để dịch chuyển qua lại với nông trại núi Côn Luân, không cần tiêu hao điểm, số lần dịch chuyển là không giới hạn.

【Vui lòng chọn địa điểm】

Thẩm Lương nhìn xung quanh và chọn đặt nó trên cầu thang.

[Đặt thành công! ]

Khi truyền tống trận định hướng được đặt trên cầu thang, nó biến thành những dấu vết tương tự như vân gỗ, và không có gì kỳ lạ cả. Chỉ khi anh bước đi trên đó, anh mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của trận tống dịch chuyển.

[Đã phát hiện ra ký chủ đang sử dụng truyền tống trận dịch chuyển tức thời có hướng lần đầu tiên, vui lòng chọn vị trí dịch chuyển tức thời. Lưu ý: truyền tống trận dịch chuyển tức thời này chỉ có thể dịch chuyển tức thời đến một vị trí và một khi đã chọn thì không thể thay đổi]

Thẩm Lương đương nhiên đã đặt vị trí trong nhà gỗ trang trại của mình, sau khi lựa chọn hoàn tất, thân ảnh của anh đã thông qua truyền tống trận xuất hiện lần nữa tại trong nhà gỗ.

Lúc này trên núi Côn Luân trời đã tối, các loại cây trồng đang tự do sinh sôi trên cánh đồng, cảm giác đã trở về ớt quỷ lập tức nhảy ra khỏi chiếc túi đen của anh, lao xuống đất và dùng lá cây rễ chôn xuống đất.

Nhìn thấy chuyển động của nó, Thẩm Lương buồn cười lắc đầu, thực ra khi xuất thủ với người đó, anh chỉ dùng một hạt ớt từ hạt ớt quỷ, ớt quỷ năng lực rất quỷ dị cùng kinh khủng, đối phó bọn họ những dị năng giả này vừa vặn.

Giáp hạt đậu cũng cảm nhận được sự trở lại của chủ nhân, uể oải ngước nhìn anh rồi thu mình trở lại vỏ đậu bren trong.

Bây giờ anh đã trở lại, Thẩm Lương không có kế hoạch quay lại, căn cứ bên kia không có cách nào sống ở tầng hai, thà ngủ ở đây một đêm còn hơn. Bất quá hiện tại cũng không muộn, anh nhìn một vòng hoa màu sau đó trở về nhà gỗ, bắt đầu thu dọn đồ đạc cần thiết mở cửa hàng.

Mở cửa hàng, anh thấy mẹ thường xuyên mở, anh chưa từng làm qua, không ngờ cuối cùng cũng có ngày trải qua.

Nắm giữ ý tưởng mở cửa hàng vô cùng mới lạ, Thẩm Lương đi ngủ sớm sau khi hoàn thành công việc, cả đêm không có mộng mị.

Vào sáng sớm ngày hôm sau, căn cứ Thự Quang trở nên sôi động, cả những dị năng giả và những người bình thường đều thức dậy, và họ muốn đi săn trước khi hầu hết những con quái vật thức dậy.

Lúc này một cái cửa hàng trang nhã mở ra, một thanh niên mặc áo sơ mi sạch sẽ đứng ngoài cửa nhìn xung quanh, một luồng gió lạnh phả vào cổ, lạnh run cả người.

Loại cảm lạnh khô vào mùa đông này thực sự muốn mạng người.

Anh phun ra một ngụm sương trắng, há to miệng nhìn xung quanh, phát hiện rất nhiều dị năng giả nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc, anh cũng theo ánh mắt của bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện treo một tấm bảng gỗ mới tinh. cửa hàng: Thẩm Food Store.( Cửa Hàng Thực Phẩm Thẩm Thị)

...

"009, tên này thật sự rất khó nghe, tao muốn đổi tên."

[ Xin lỗi kí chủ, đổi tên cần 100.000 điểm! ]

...

Thẩm Lương sắc mặt khó coi, nhưng đối mặt với những người đang nhìn vào, anh vẫn cười tươi rồi đóng cửa không thương tiếc.

Xoay người ngồi ở trên quầy bar rót cho mình một cốc nước, ngẩn người nhìn cách bài trí bên trong. Anh mới mua cửa hàng này, ít nhất hiện tại không thể ngang nhiên mở ra, nhất định phải chờ, nếu không rất khó giải thích nơi này trông như thế nào.

Anh vừa nhìn vào mặt tiền cửa hàng, và nó vẫn giống như lúc anh vừa mua, ngoại trừ việc thêm một nhãn hiệu bẩn.

[Khi nào máy chủ sẽ mở? ] Hăng hái kiếm điểm, 009 hỏi.

“Không vội.” Thanh niên dùng đôi mắt cười cẩn thận nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong nước, khuôn mặt vô hại rất dễ khiến người ta có ấn tượng tốt: “Trước đó tao phải tìm môt người đã.""

Điểm không có liền đi tìm nam chính , nhưng không phải hôm nay, trời lạnh quá.

Vài ngày trôi qua trong nháy mắt, Thẩm Lương không đợi được thời tiết ấm lên mà thời tiết càng ngày càng lạnh, gần như có bông tuyết. Không có cách nào, anh sáng nay quấn mình thật dày đi ra ngoài, bên ngoài có người ra vào, cũng không có người chú ý tới anh.

Anh nhớ rằng Dư Chi Ôn sống ở bên trong cửa, anh tạm thời không vào được bên trong, cũng không muốn tốn nhiều công sức như vậy để vào nên lắc lư ngoài cửa trong, anh thật may mắn, không mất nhiều thời gian để anh bắt gặp một lần nữa lại ra ngoài đội ngũ của Dư Chi Ôn.

Đó là một đội mười người, số người không nhiều, nhưng ai nấy đều rất hăng hái, không thể so với bên ngoài những người kia sắc mặt vàng như nến, tinh thần cũng không tốt chỉ cần đứng ở đó là có thể biết thân phận của bọn họ không đơn giản.

Với tư cách là đội trưởng, Dư Chi Ôn đương nhiên sẽ ở đó, nhưng Bạch Yêu Yêu người trong đội lại nhìn thấy anh ấy trước, và khuôn mặt tươi cười lập tức lạnh đi.

Thẩm Lương không để ý đến cô vì ánh mắt của anh đều đổ dồn vào Dư Chi Ôn.

Người đứng đầu này khác với mọi khi, hắn có quyền lực rõ ràng hơn rất nhiều, chỉ cần một cái liếc mắt, có thể khiến những ánh mắt tò mò của người khác phải quay lại vì xấu hổ.

Ngay lúc Bạch Yêu Yêu định bảo bọn họ đi nhanh hơn để Dư Chi Ôn không nhìn thấy Thẩm Lương, không nghĩ lại như tâm linh tương giao, chỉ vô tình quay đầu lại đã nhìn thấy người thanh niên bị đóng băng đứng bên ngoài cánh cửa bên trong sắc mặt nhợt nhạt.

Thanh niên mặc một chiếc áo khoác lông mềm mại, che nửa khuôn mặt thanh tú trong đó, hai tay đút túi quần, đứng trên đống gạch vụn, mỉm cười với hắn như thể đã mong đợi từ lâu rằng hắn sẽ gặp mình.

Bước chân của hắn hơi khựng lại, tựa hồ đã chạm vào cái gì, hắn tự nhiên không hề phát giác cười tủm tỉm, ra hiệu đồng đội, một mình đi tới.

“Chào anh Dư.” Thẩm Lương nhảy khỏi gạch, tâm trạng vui vẻ chào hắn.

Dư Chi Ôn nuốt xuống cảm giác thân mật không thể khống chế đang trào ra từ cổ họng, cố gắng duy trì ngữ khí bình thường, nhẹ gật đầu: “Thật trùng hợp, sao cậu lại tới đây?”

Thẩm Lương thở ra hơi nóng vào trong lòng bàn tay, lạnh đến rùng mình, có trời mới biết anh sợ cảm lạnh nhất, đặc biệt là loại cảm lạnh khô khốc này, không cách nào thoát khỏi.

“Tôi ở chỗ này chờ anh, ừm, hiện tại anh phải ra ngoài, tôi sẽ nói nhanh một chút.” Anh vội vàng nói: “Tôi mua nhà ở đây là để mở cửa hàng, còn rất nhiều đồ trong tay tôi, anh có cần không?"

Nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của thanh niên, Dư Chi Ôn phát hiện hắn dường như bị mê hoặc trong giây lát, không thể thốt ra một lời từ chối.

"Ừ, cửa hàng ở nơi nào, tôi trở về tìm cậu.""