Chương 12: Kiểm ta lẫn nhau

Ngay cả nhìn cũng không điên cuồng và ngầu như trong tiểu thuyết viết, đi đâu hắn cũng rất phong độ, mặc khá thoải mái.

Anh liền nói, ở tận thế người như vậy, đã sớm bị lừa chết.

Ngay khi Thẩm Lương đang nhìn hắn, Dư Chi Ơn đột nhiên nhắm mắt mở ra, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Lương qua cửa sổ xe như thể hắn đã cảm nhận được điều gì đó.

Thẩm Lương giật mình, theo bản năng nhìn đi chỗ khác, nhưng sau đó lại nghĩ rằng bên ngoài kính xe mờ đυ.c, đáng lẽ hắn không thể nhìn thấy mình, vì vậy lại nhìn chằm chằm lại, làm bộ khıêυ khí©h trẻ con nhìn hắn.

009 tuyệt lời nhắc nhở 【 Ký chủ, ngươi quên nhân vật chính có dị năng tinh thần sao? 】

Thẩm Lương: A, chết tiệt.

Một trong những điểm đặc biệt của siêu năng lực tinh thần là điều tra, tất nhiên, một chiếc cửa sổ ô tô nhỏ không thể ngăn cản được. Hơn nữa, cấp độ siêu năng lực của Dư Chi Ôn cũng đã tăng lên vài cấp sau khi được trùng sinh, vì vậy hắn đã quan sát sự thay đổi trong mắt ấy rõ ràng.

Dư Chi Ôn không thấy buồn cười, và thầm nghĩ rằng anh thực sự là một chàng trai trẻ, anh giả vờ dễ nói chuyện và tính cách trái ngược, nhưng anh ta vẫn có bản chất trẻ con và ... dễ thương của một chàng trai trẻ.

Với tư cách là một kẻ già đời, hắn càng quan tâm đến anh ta hơn, không chỉ đối với người này, mà còn đối với quả táo trong tay anh ta.

Mặc dù hắn xưng bá nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa từng nếm qua thứ này, không ngờ lúc này lại gặp phải anh, vô luận như thế nào cũng không thể bỏ qua như vậy.

Và những cái bẫy mà một số người cố tình bày ra, anh ấy quá tốt bụng để từ chối.

Nghĩ đến đây, hắn thu hồi ánh mắt và đứng dậy.

“Lão đại, anh đi đâu vậy?” Bạch Yêu Yêu đang ngồi dưới đất, không ngừng rót nước vào thùng bên cạnh, thấy Dư Chi Ôn đứng dậy chuẩn bị rời đi, cô vội vàng ngăn cản.

Cô ấy phải nhìn kĩ người đàn ông mà Hàn Lộthích, Lộ Lộ vẫn đang đợi cô ấy trong căn cứ.

Nếu là trước đây, cô sẽ không dám nói như vậy với hắn, nhưng tính tình mấy ngày nay của đội trưởng đã tốt hơn rất nhiều, cô cũng trở nên bạo dạn hơn một chút.

Dư Chi Ôn không quay lại nhìn, hắn không thích Bạch Yeu Yêu, hắn quay lưng lại với cô ấy và nói với giọng dịu dàng: "Tôi đi gặp Thẩm Lương, các cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi sợ rằng sẽ có một trận chiến khó khăn vào ngày mai."

Thẩm Lương nhìn khuôn mặt vô cảm của Dư Chi Ôn mà lại nói bằng giọng dịu dàng như vậy, khẽ cong môi. Người này thật đúng là giống như trong sách viết, hắn là một kẻ bụng dạ đen tối, đôi khi đối với mọi người đều tỏ ra đối tốt, nhưng lại không biết trong lòng nghĩ cái gì.

"Chậc, đạo đức giả."

【 kí chủ nói chính mình sao? 】

Thẩm Lương: "Tao nghĩ mày to gan lên rồi."

【hì hì】

"thùng thùng..."

Cửa sổ xe bị gõ, Thẩm Lương đình chỉ liên lạc với 009, lấy trong không gian ra mấy quả táo đặt ở nơi dễ thấy, sau đó không nhanh không chậm mở cửa kính xe.

“Chào anh Dư.” Thẩm Lương cười híp mắt hơi cong, khóe môi hơi nhếch lên cho thấy tâm trạng tốt của chủ nhân.

Dư Chi Ôn cúi người, vừa mở cửa sổ liền ngửi thấy mùi thơm trái cây thoang thoảng, tinh thần mệt mỏi lập tức trở nên thoải mái.

Trong ngày tận thế, không cần phải nâng cao tinh thần và luôn cảnh giác, hương vị tự nhiên này là liều thuốc thư giãn tốt nhất.

Nhưng hầu như lần đầu tiên ngửi thấy mùi này, anh đã cảm thấy những loại quả này không đơn giản.

Quá mới mẻ, tuyệt đối không phải mùi hương loại có thể cất giữ trong không gian nhiều năm như vậy, khiến năng lực của hắn mơ hồ hoạt động, đây là chuyện đã nhiều năm chưa từng xảy ra.

Nhìn vào mắt nam chính, Thẩm Lương biết hắn đã rung động. Anh ta không dám nói với người khác, theo nam chính không thiếu tiền cũng không thiếu may mắn, khả năng mua được trái cây của anh vẫn rất cao, cho nên anh cố tình làm như vậy.

“Thẩm Lương.” Dư Chi Ôn thu hồi tâm tư, ngây người nhìn anh, nhất thời không biết nên nói gì, hắn chỉ nhất thời cao hứng bước tới, hoàn toàn không nghĩ ra bất kỳ lý do bào chữa nào.

“Hả?” Thẩm Lương giả vờ như không thấy lời nói nghẹn ngào của mình, niềm nở mời những khách hàng tương lai của mình: “Mời ngồi lên xe, anh đứng thế này có hơi kỳ.”

Dư Chi Ôn gật đầu, đầu tiên là liếc nhìn các đồng đội của mình, thấy họ đang làm việc của mình một cách thành thạo tại chỗ, sau đó đi sang bên kia, mở cửa xe và lên xe.

Nhìn hắn lên xe, Thẩm Lương cười đóng cửa sổ lại, không gian kín gió khiến bầu không khí trong xe bỗng trở nên xa lạ và mơ hồ.

Ngồi như vậy, hai người nhất thời cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao đột nhiên lại cảm thấy khó xử không hiểu nổi, rõ ràng là bọn họ cái gì cũng chưa làm, cũng không giỏi ăn nói.

Bạch Yêu Yêu nãy giờ vẫn theo dõi Dư Chi Ôn thấy anh lên xe lập tức rời đi, cô muốn đứng dậy nhưng bị Tôn Thủy chặn lại.

“Cô ở yên lặng đợi tốt hơn.” Tôn Thủy Lãnh lạnh lùng nói, thân hình cao lớn của anh thật chặt chặn cô lại.

Bạch Yêu Yêu sửng sốt một chút, nước mắt trong suốt lập tức tràn đầy trong mắt: "Nhưng là ta rất lo lắng. . . "

Tôn Thủy, người biết rõ tính cách của cô, hoàn toàn không để nàng trong mắt, nói xong quay lưng về phía cô, tỏ rõ rằng anh không muốn nói chuyện với cô.

Bạch Yêu Yêu đành phải lau nước mắt, đôi lông mày xinh đẹp cau lại, người đàn ông tên Tôn Thủy này chính là chướng ngại vật lớn nhất của cô, anh ta đã cho cô thấy sắc mặt vô số lần, thật sự rất ghê tởm, khi giá trị của anh ta bị sử dụng hết, nhất định phải tìm một cơ hội để diệt trừ anh ta.

Trong xe, sau một hồi xấu hổ, Dư Chi Ôn đã khôi phục lại bình tĩnh, hắn cười dịu dàng, muốn chấm dứt bầu không khí buồn tẻ này: “Tai nạn lần trước thật đáng tiếc, khi chúng ta quay lại thì đã quá muộn, cậu không có việc gì là được."

Thẩm Lương không rõ lắm “bản thân” bị công kích như thế nào, trong sách cũng không cẩn thận viết, đành phải mang theo nói vài câu: “Không có việc gì, vừa vặn được ân nhân cứu lúc đó..."

Dư Chi Ôn cũng đoán được rằng anh đã được cứu, nếu không thì làm sao anh có thể bình an vô sự trong miệng của nhiều thây ma như vậy, với một sự thay đổi lớn như vậy, và ...

Hắn bình tĩnh liếc nhìn quả táo trong tay anh, hắn chắc chắn kiếp trước không có chủng loại người như vậy xuất hiện.

Thẩm Lương không ngừng nói, như sực nhớ ra nói: "Để báo đáp anh ấy, anh ấy đã giao cho tôi một công việc, chính là giúp anh ấy bán một số thứ."

"Có phải công việc bán những loại trái cây này không?" hắn hỏi.

Thẩm Lương rất ngạc nhiên thích thú, gật đầu với vẻ phấn khích không kiềm chế được một cách tinh tế: "Đúng vậy, anh Dư, làm sao anh đoán được những quả này rất ngon và tươi, em đã xem anh ấy hái trên cây!"

"Trên cây? Thế mà còn có chỗ có thể trồng trái cây?" Dư Chi Ôn rất kinh ngạc, tại địa phương hiện tại, ngay cả thực vật dễ sống cũng khó sống, huống chi là trái cây tinh xảo.

009 người bên lề: Hai hí tinh vẫn ở trên sân khấu.