Chương 42: Phủ quốc sư

Tiểu Thất có chút thất vọng nhưng không biểu hiện ra quá rõ ràng, y gật đầu rồi nhìn Vĩnh Kì cười nhẹ:

"Bình an trở về là tốt rồi, chúc mừng Mục tướng quân."

Vĩnh Kì rất muốn mỉm cười đáp lại y nhưng khóe môi lại không tài nào nhếch lên được.

"Tẩu tử gầy đi nhiều quá, thời gian này có phải là rất vất vả không? Lại còn bị thương nữa, đã xảy ra chuyện gì vậy."

Tiểu Thất đưa mắt nhìn vết thương nơi cổ tay, suy nghĩ một lát mới nói:

"Hai ngày trước lên núi không cẩn thận nên bị thương thôi, đã không sao rồi. Đừng đứng đây nữa mau trở về thôi chắc mọi người cũng mệt rồi."

Vĩnh Kì còn muốn lên tiếng hỏi thăm đúng lúc này Mục Tranh cũng phi ngựa tới đành nuốt mấy lời muốn nói vào trong rồi cúi đầu với phụ thân. Mục Tranh hài lòng tươi cười gật đầu với nhi tử, ông nhìn qua Tiểu Thất có chút ái ngại lên tiếng:

"A Hoa vẫn còn công vụ hiện tại chưa thể về con đừng suy nghĩ nhiều."

"Dạ con biết, sẽ không suy nghĩ nhiều đâu."

"Ừ. Thôi về nhà rồi nói tiếp đừng đứng đây nữa."

Vĩnh Kì giữ lâý bàn tay đang đẩy vai hắn của phụ thân nói:

"Cha, người giúp con an bài chỗ nghỉ ngơi cho những tướng sĩ này, con đưa tẩu tử trở về Mộ Dung gia trước cũng tiện thể chào hỏi bá mẫu một câu."

Mục Tranh suy nghĩ rồi gật đầu dẫn những tướng sĩ đi cùng Mục Vĩnh Kì trở về Mục gia. Tiểu Thất cùng Vĩnh Kì nhìn nhau ngầm hiểu ý rằng không thể cùng nhau ngồi trên cùng một con ngựa, Vĩnh Kì lên tiếng phá tan bầu không khí thập phần ngại ngùng này:

"Chúng ta đi bộ đi, từ đây về nhà cũng không xa, nhân tiện trò chuyện thêm một lát."

Tiểu Thất không phản đối, hai người cứ vậy vai kề vai bước đi trên con đường quen thuộc đầy sỏi đá. Khung cảnh này đối với Vĩnh Kì quá mức bình yên và ấm áp, ngay cả trong mơ Vĩnh Kì cũng chưa từng dám nghĩ có một ngày sẽ được cùng với Tiểu Thất trải qua thế này, giá như có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt quá.

"Mọi người lúc ở chiến trường có gặp phải nguy hiểm gì không, có được ăn uống hay nghỉ ngơi đầy đủ không?". Tiểu Thất hỏi thật lâu sau mới nghe thấy tiếng Vĩnh Kì đáp lại.

"Nguy hiểm thì tất nhiên sẽ có, cũng có rất nhiều người phải bỏ mạng, nhưng dù sao chúng ta cũng chiến thắng rồi. Đã quyết định tòng quân thì chắc chắn sẽ phải chuẩn bị tâm lý một đi không trở về."

Tiểu Thất nghe xong liền thấy bất an.

"Huynh ấy có bị thương không."

Vĩnh Kì nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh đầy lo lắng của y lại thấy khó chịu. Ngươi lo lắng huynh ấy nhưng người ta chiến thắng trở về liền cùng công chúa thành thân. Thật sự...ngốc nghếch. Vĩnh Kì siết chặt hai tay bình thản trả lời:

"Chỉ bị thương nhẹ sớm đã không sao rồi, tẩu có cần phải biểu hiện khoa trương như vậy không."

Tiểu Thất nghe được trong lời nói có phần ghen tị của Vĩnh Kì liền bật cười:

"Mục tướng quân huynh ghen tị cái gì, nếu muốn có người cũng vì huynh mà lo lắng thì mau thành thân đi. Mục sư phụ chắc cũng mong huynh tìm được cô nương tốt sớm ngày thành gia lập thất."

Vĩnh Kì hơi sững người khi nhìn thấy nụ cười vô tư của Tiểu Thất, không hiểu sao chính mình cũng bất giác mỉm cười:

"Ta không muốn hại đời cô nương nhà người ta."

Nói xong liền chua chát thở dài một hơi.

"Sao hại đời cô nương nhà người ta, huynh tốt như vậy lại tuấn tú giỏi giang như vậy mấy tiểu thư muốn gả cho huynh xếp hàng từ đầu trấn đến cuối trấn còn chưa hết đâu."

Vĩnh Kì bất đắc dĩ lắc đầu không muốn nói về vấn đề này nữa nên hỏi lảng sang chuyện khác.

"Bá mẫu thân thể có ổn không?"

"Nương rất tốt mắt cũng nhìn thấy rồi, dù còn phải uống thuốc nhưng tình hình không có gì nghiêm trọng nữa. Mộ Dung mà biết chắc là sẽ rất vui."

Vĩnh Kì kinh ngạc đứng im tại chỗ, không nghĩ là Tiểu Thất có thể chữa khỏi mắt cho Trần Tố Tố. Vĩnh Kì nhìn theo bóng lưng nhỏ bé phía trước, y được ánh trăng bao lấy tạo nên một khung cảnh đẹp như trong tranh. Một người tốt như vậy Mộ Dung Hoa không chân trọng chính là thiệt hại lớn nhất của hắn.

Tại kinh đô trong phủ quốc sư đèn đuốc được thắp sáng choang, từ trong ra ngoài đều được binh sĩ canh phòng nghiêm ngặt. Nhưng dù cho có bao nhiêu lớp phòng ngự cũng tuyệt nhiên không thể ngăn cản bước chân của một thân hắc y. Hắn tựa như một con đại bàng trong đêm tối có thể nhìn rõ mọi ngóc ngách, bước chân nhanh nhẹn nhảy lên tường rồi lên mái ngói.

Từ trên cao nhìn xuống phủ các sa hoa phía dưới Mộ Dung Hoa kinh bỉ hừ lạnh, bổng lộc của quốc sư nhiều đến mức có thể nuôi nhiều hạ nhân lẫn binh sĩ tới như vậy sao. Cao Bình này hẳn cũng rút ruột ngân khối không ít, hoàng thượng chẳng lẽ không hề hay biết chuyện này sao, hay là biết nhưng vẫn bao che.

Tầm mắt Mộ Dung Hoa dừng lại trước một gian phòng lớn, lính canh bên ngoài phòng này nhiều nhất, canh phòng cũng nghiêm ngặt nhất. Hắn nhìn quanh một lượt rồi nhanh như bay chạy tới căn phòng đó. Hắn cẩn thận rút ra hai viên ngói rồi đưa mắt nhìn xuống dưới.

Trong căn phòng rộng lớn sáng sủa để đầy sách cổ, nhìn qua có lẽ là thư phòng. Mộ Dung Hoa nheo mắt nhìn kĩ lại phía chiếc bàn cảm thấy không đúng lắm. Chiếc bàn trông rất cũ và đơn sơ không hề ăn nhập với cả căn phòng, vị trí đặt bàn lại nằm ở nơi khuất ánh sáng.

Đang nhìn chăm chú vào cái bàn lại đột nhiên thấy nó chuyển động trượt sang một bên, sau đó là Cao Bình cùng nhi tử của ông ta là Cao Cảnh Điền từ phía dưới bước ra. Cả hai người vẫn còn mặc quan phục, hẳn là từ khi thượng triều trở về vẫn luôn ở trong này. Cao Bình đi lại kệ sách xoay con kì lân bằng đá hai vòng thì cái bàn cũng từ từ khép lại trở về vị trí ban đầu.

Cao Cảnh Điền thấp thỏm nhìn Cao Bình nhỏ giọng lên tiếng:

"Cha, tiểu tử Mộ Dung kia sao đến giờ vẫn còn án binh bất động như vậy, con còn cho rằng hắn trở về liền tìm cách đối phó chúng ta."

"Hừ, một tên nhãi ranh."

"Nhưng hắn giờ là phò mã rồi, liệu hoàng thượng có...."

"Đến gia gia hắn ta còn không sợ lại đi sợ một tên vắt mũi còn chưa sạch sao? Phò mã thì thế nào, chỉ cần hoàng thượng còn dùng thuốc thì vẫn nằm trong tay chúng ta thôi."

Mộ Dung Hoa đột nhiên nhớ lại trước đây từng thấy Cao quý phi mang thuốc tới cho hoàng thượng. Quả là thâm độc dám dùng thuốc để khống chế thần trí hoàng thượng đúng là không sợ chết.