Chương 37: Đại hôn

Mộ Dung Hoa không muốn đón Trần Tố Tố tới sớm một phần vì chuyện của Cao Bình còn chưa xong không muốn mẫu thân cùng thê tử bị dính vào, một phần cũng thật sự là do sức khỏe mẫu thân không tốt. Nhưng mà điều khiến hắn để ý nhất chính là Tiểu Thất, hắn đang rất sợ hãi, sợ đối diện với Tiểu Thất thì hắn sẽ không thể dứt khoát quyết định được. Vậy nên cứ để hắn làm một tên khốn đi.

Hôn sự của đại tướng quân cùng với công chúa sớm đã được dân chúng truyền tai nhau rầm rộ, bất kể là trên phố hay trong nhà một hộ dân nào đó cũng đều bàn tán về chuyện này. Người người đều ngưỡng mộ và chúc phúc cho hai người, nhưng đâu ai biết cả hai đương sự trong câu chuyện này đều không thật sự hạnh phúc như vậy.

Mọi thủ tục cũng như những thứ cần chuẩn bị sớm đã làm xong, chỉ chờ ngày đại hỉ đến gần.

Mục Vĩnh Kì không muốn dự cái hôn lễ khiến người khác đỏ mắt này nên trước ngày hôn lễ diễn ra đã xin hoàng thượng trở về quê thăm phụ thân, hoàng thượng thấy Vĩnh Kì dứt khoát như vậy cũng không cố giữ đồng ý để Vĩnh Kì trở về.

Ngày đại hôn Thuần Hi xinh đẹp trong bộ hỉ phục hoàng gia, nàng nhìn chính mình trong gương đồng thật lâu sau đó miễn cưỡng nở một nụ cười nhẹ. Nàng đợi ngày này đã lâu rồi, giờ rốt cuộc cũng đến nhưng trong lòng lại trống rỗng đến kì lạ, không giống như trong tưởng tượng của nàng chút nào.

Hoàng hậu đứng bên cạnh cài trâm phượng lên đầu Thuần Hi, giọng nói pha chút u buồn:

"Muội đã suy nghĩ kĩ chưa, bước ra khỏi hoàng cung này muội sẽ bắt đầu một cuộc sống khác. Cuộc sống bị trói buộc bên cạnh trượng phu không thể tùy hứng muốn làm gì thì làm nữa. Cho dù người ta có không yêu không thương cũng không thể rời đi được nữa."

Thuần Hi nhìn hoàng tẩu đáng thương trước mặt mình mỉm cười:

"Muội đã quyết sẽ không hối hận, muội không tin mình lại thua một nam nhân quê mùa không giúp được gì cho sự nghiệp của tướng công."

Nàng có lẽ đang cố khuyên nhủ chính mình, tự cho mình một lý do để không hối hận vì quyết định này. Nàng muốn ở bên Mộ Dung Hoa, chỉ vậy thôi.

Hoàng hậu bất lực thở dài.

"Uhm, ta chúc muội và phò mã bách niên giai lão."

"Đa tạ hoàng tẩu."

Kiệu hoa 16 người khiêng đã đứng đợi ở ngoài An Lạc cung đưa Thuần Hi tới phủ tướng quân. Đoàn người đã đi xa nhưng ánh mắt của Thượng Quan Dư vẫn lưu luyến không muốn rời khỏi kiệu hoa, trong đó có một cô nương hắn không bao giờ chạm tới được. Thượng Quan Dư cong khoé môi, nụ cười chua xót đau đớn như có người bóp chặt trái tim.

"Thuần Hi....đồ ngốc."

Theo bước chân của đoàn rước dâu tiếng pháo, tiếng kèn rộn ràng huyên náo hoàn toàn khác biệt với khung cảnh tĩnh lặng bình yên của trấn Thanh Thủy lúc này.

Tiểu Thất vẫn còn đang bận rộn phơi dược liệu ngoài sân thì một nô bộc tất tả chạy vội vào vừa thở hổn hển vừa nói:

"Thiếu phu nhân, Lý đại nhân mời ngài tới phủ một chuyến, xe ngựa đang đợi ở bên ngoài."

"Ngươi từ từ thôi, huyện phủ có chuyện gì sao? Là tiểu thiếu gia đổ bệnh à?"

Tiểu thiếu gia trong lời nói của Tiểu Thất chính là nghĩa tử mà Lý Hoan nhận nuôi, đứa trẻ này hơn ba tuổi không biết vì lý do gì lại ngất xỉu trong rừng được Lý Hoan tìm thấy.

Tiểu Thất đã tới xem bệnh và chữa trị cho đứa trẻ này vài lần, sau khi nó tỉnh lại thì Lý Hoan đã nhận nó làm nghĩa tử gọi là Ân Tử.

Nô bộc kia sau khi nghe Tiểu Thất hỏi thì ngại ngùng gãi đầu:

"Dạ không phải thiếu gia, là...là...phu nhân không khỏe."

Không khỏe thì không khỏe người này cư nhiên ngại ngùng cái gì, Tiểu Thất không hiểu bảo gã đợi một lát rồi chạy vào nhà nói với Trần Tố Tố một câu với lấy hộp thuốc. Mà Tiểu Thất không biết sau khi mình rời đi nô bộc kia cùng Chu Mẫn ở cách đó không xa nở một nụ cười thâm hiểm cùng ánh mắt độc ác không hề che giấu.

Xe ngựa thuận lợi rời khỏi Mộ Dung gia, nô bộc bên ngoài nói vọng vào:

"Thiếu phu nhân người ngủ một lát đi khi nào tới nô tài sẽ gọi người dậy."

Tiểu Thất cũng thật sự nghe lời rất vô tư mà dựa người vào vách xe nhắm mắt nghỉ ngơi, y không biết mình bây giờ đang chuẩn bị đối mặt với sự sống và cái chết.

Tiểu Thất tưởng chừng như ngủ một giấc thật dài rồi nhưng khi y tỉnh dậy thì xe ngựa vẫn còn chạy.

"Đại ca vẫn chưa tới huyện phủ sao?"

"Dạ vẫn chưa tới, khi nào tới nô tài sẽ gọi."

Thật kì lạ, y nhớ đường tới huyện phủ đâu có gồ ghề như vậy, cứ như là đang đi lên dốc núi đầy sỏi đá thì giống hơn. Thấy tò mò lại khó hiểu Tiểu Thất liền vén tấm rèm trong xe ngựa lên nhìn ra ngoài. Y kinh ngạc đến bất an vì đúng là mình đang bị đưa lên núi chứ không phải tới huyện phủ gì cả.

"Đây đâu phải đường tới huyện phủ, ngươi đưa ta lên núi làm gì? Ngươi là ai?"

Tên nô bộc lúc này mới liếc mắt nhìn về phía Tiểu Thất đang lo sợ ngồi bên trong, gã không trả lời chỉ tập trung điều chỉnh dây cương ngựa.

Tiểu Thất nôn nóng muốn bước ra ngoài lại bị tên kia cầm chủy thủ chỉ vào mặt y gằn giọng:

"Ngồi yên sẽ cho ngươi được chết nhẹ nhàng, còn dám phản kháng thì đừng trách ta khiến ngươi chết trong đau đớn."

Tiểu Thất lúc này sợ hãi đến hai tay hai chân đều run lên.

"Ngươi... ngươi là ai? Ta và ngươi không thù không oán tại sao muốn gϊếŧ ta."

Tên kia cười khẩy lạnh giọng:

"Đúng là ta và ngươi không thù không oán, ngươi cũng đừng trách ta có trách thì trách Mộ Dung Hoa đi. Hắn là kẻ thù của ta nhưng mà ai bảo hắn tài giỏi như vậy, ta không thể tìm hắn trả thù chỉ có thể tìm tới người hắn yêu nhất mà thôi."

"Ngươi giờ thả ta ra ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, còn ngươi dám động đến ta Mộ Dung sẽ gϊếŧ ngươi. Vì một người như ta mà mất mạng không đáng đâu."

"Ha ha ha... ngươi đang kể chuyện cho đám con nít nghe đấy à. Thiếu phu nhân Mộ Dung gia trên đường đi tới phủ huyện lệnh không may rơi xuống vách núi thịt nát xương tan. Ngươi chết là một tai nạn không hề liên quan tới ta, có đúng không."

Tiểu Thất nghe đến rùng rợn cả người, đây là kẻ này đã âm mưu từ trước chỉ chờ thời cơ để hành động mà thôi.

Tiểu Thất sợ hãi nhưng không thể cứ ngồi im chờ chết, y đưa tay lắc mạnh vào vách xe ngựa nhưng không có tác dụng, chỗ thoát ra duy nhất chính là từ vị trí phía trước. Y hạ quyết tâm rồi kéo tấm rèm lên không hề do dự mà nhảy ra ngoài.