Chương 5

Edit: Thanh Vy

Chu Lẫm tổng cộng chạy ba lượt, hai lượt đầu dọn hành lý, lượt thứ ba một tay xách túi nhỏ, một tay khiêng Phó Nam đang ngủ, nhưng mà hô hấp của anh chỉ là hơi thô một chút, nếu không phải sau lưng áo sơ mi ướt một mảnh thì ai cũng không nhìn ra anh mới leo ba lượt tầng lầu.

Chu Lẫm đưa Phó Nam trở về phòng ngủ, Lâm Nguyệt đứng ở phòng khách, tò mò đánh giá căn nhà. Phòng bếp dạng mở, bên trong có đồ làm bếp đầy đủ, sắp xếp chỉnh tề, nhưng có vẻ quạnh quẽ, hẳn là thật lâu không có ai dùng. Hướng nam có một ban công chung, treo vài món quần áo, người lớn trẻ con đều có.

Sợ nhìn thấy thứ không nên nhìn, Lâm Nguyệt đúng lúc dời đi tầm mắt. Phía đông phòng khách là kệ TV cùng vài tủ khác, ở giữa là sô pha cho ba người ngăn cách phòng khách với phòng ăn. Đây là phía bên phải sau khi đi từ huyền quan vào, bên trái là một hành lang, phòng ngủ chính cùng phòng vệ sinh chung một bên, đối diện là hai phòng ngủ phụ.

Chỉ có cửa phòng Phó Nam mở ra, khi Lâm Nguyệt đi qua xem, Chu Lẫm mới vừa chậm rãi đem Phó Nam đặt lên giường, đưa lưng về phía cô cởi giày cho Phó Nam. Người đàn ông cao lớn cong eo, động tác thuần thục, có một loại ôn nhu, giống như thị vệ cao lớn bảo vệ tiểu vương tử trong phim hoạt hình. Chính là Chu Lẫm cùng Phó Nam hẳn là không có quan hệ thân thích cùng huyết thống, vì sao Chu Lẫm nguyện ý chăm sóc Phó Nam, thậm chí còn muốn chi tiền thuê bảo mẫu cho Phó Nam?

Lâm Nguyệt càng ngày càng tò mò.

Đem Phó Nam cởi đến khi chỉ còn một cái qυầи иᏂỏ, đắp chăn xong, Chu Lẫm rốt cuộc đứng thẳng, Lâm Nguyệt nháy mắt đổi hướng nhìn, người cũng trở nên co quắp. Hoàn cảnh lạ lẫm, ban đêm an tĩnh, đàn ông cường tráng, Lâm Nguyệt cảm nhận được, là một loại áp bách vô hình.

Chu Lẫm tắt đi đèn phòng Phó Nam, lại đóng cửa, vừa nhấc mắt, thấy một cô gái nhỏ xinh đứng ở trước huyền quan, hơi cúi đầu, khuôn mặt ửng đỏ, vài sợ tóc dính ở trên mặt. Bởi vì sườn mặt nghiêng của côđối diện với anh, Chu Lẫm không thể không chú ý tới ngực cô cao thấp phập phồng, đó là mệt vì leo tầng, còn chưa có bình phục xuống.

thật yếu.

Chu Lẫm đi về phía trước vài bước, đẩy ra phòng ngủ phụ bên cạnh phòng Phó Nam, nhìn cánh cửa bên trong thấp giọng giải thích: “Phía trước chưa xác định cô có muốn thuê hay không, phòng ngủ phụ tôi đã thu thập sạch sẽ nhưng đồ dùng còn chưa dọn, cô ngồi sô pha một lát, tôi lập tức thu thập, mười phút.”

Lâm Nguyệt vẫn là ngượng ngùng khi chiếm phòng ngủ chính của người ta, cố lấy dũng khí đi tới, nhìn qua phòng ngủ phụ, quét dọn sạch sẽ, đồ nên có đều có, cô liền cười, một bên vừa lòng mà đánh giá bên trong, một bên nhỏ giọng nói: “Đừng phiền toái, tôi ở phòng này đi, dọn đồ vào là được, rất tiện, anh mệt mỏi một ngày, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Hai người đều đứng ở cửa, khoảng cách không đủ một thước, ngay khi Lâm Nguyệt vừa dựa lại gần, Chu Lẫm đã ngửi thấy một hương thơm nhàn nhạt. Chu Lẫm học đại học chính là trường quân đội, tốt nghiệp xong trực tiếp vào cục cảnh sát, không có thời gian cũng không có tâm tình tìm phụ nữ, nhưng khi anh phá án có giao tiếp qua với phụ nữ, đối với các loại mùi hương trên người phụ nữ, Chu Lẫm đều xin miễn thứ cho kẻ bất tài, nhưng trên người Lâm Nguyệt truyền tới hương thơm… giống như người cô, nhẹ nhàng tinh tế, rất khó làm người khác phản cảm.

Nhưng Chu Lẫm nhường ra phòng ngủ chính, cùng với Lâm Nguyệt xinh hay xấu, thơm hay thối khôngcó quan hệ, một người đàn ông lại ngủ phòng ngủ chính bắt cô giáo ngủ phòng ngủ nhỏ, loại việc này Chu Lẫm không làm được.

“Phòng ngủ chính có ban công, quần áo của cô có thể phơi ở đó.” Dùng một loại ngữ khí trầm thấp như khi phân tích vụ án, Chu Lẫm nói ra lý do Lâm Nguyệt cần ở phòng ngủ chính.

Lâm Nguyệt liền nghĩ tới ban công chung phía nam, ở vị trí phòng khách hay nhà ăn đều có thể thấy, nếu cô treo nội y lên đó…

cô không nói nên lời.

“Bên kia có khay trà, khát thì tự rót.” Chu Lẫm lại lần nữa chỉ chỉ phòng khách, xoay người đi dọn đồ trong phòng ngủ chính.

Lâm Nguyệt đành phải đi ra phòng khách, sau đó ngừng trước tủ sách của Chu Lẫm. Khắp nơi trong phòng đều mang lại cảm giác không được chủ nhân nhìn thấy để đó không dùng, nhưng chỉ có tủ sách này, tủ sách của một cảnh sát, không hề ngoài ý muốn gần như đều là sách liên quan tới tội phạm. Lâm Nguyệt nhát gan, cũng không nhìn thấu vụ án, đối với mặt bìa sách chuyên nghiệp không có hứng thú, tầm mắt đi lên, ngoài ý muốn phát hiện tầng trên cùng bày hai quyển… tiểu thuyết ngôn tình, vài quyển sách đều là loại phong cách “Tổng tài bá đạo”, cùng với bầu không khí nghiêm túc phía dưới không hề hợp nhau.

Lâm Nguyệt khϊếp sợ mà há miệng, Chu Lẫm còn thích xem loại sách này?

Bất quá, cảnh sát hình sự vừa nghe liền biết rất mệt mỏi, ngẫu nhiên cũng muốn thả lỏng đi?

Tưởng tượng Chu Lẫm dựa vào sô pha xem tổng tài bá đạo, cảm giác xa lạ của Lâm Nguyệt đối với anhlại giảm bớt một chút. Phòng ngủ bên kia không ngừng truyền đến tiếng bước chân cố tình bước nhẹ, ra ra vào vào, Lâm Nguyệt thăm quan phòng khách xong, chuyển đi vào phòng bếp. trên tủ bát có nước tương, dấm cùng các gia vị, Lâm Nguyệt nhìn lớp bụi rõ ràng trên mặt quầy, nhịn không được kiểm tra hạn sử dụng của nước tương, kết quả đã quá hạn hơn nửa năm.

Chu Lẫm lại lần nữa đi ra khỏi phòng ngủ chính, vừa lúc đem một màn Lâm Nguyệt kiểm tra hạn sử dụng kia nhìn vào trong mắt.

“Đều vứt đi, cô lập một danh sách nguyên liệu cùng gia vị nấu ăn, ngày mai tôi đi mua.”

Lâm Nguyệt hoảng sợ, có loại cảm giác có tật giật mình, vội vàng buông bình nước tương, vừa quay đầu lại, thấy Chu Lẫm một tay nắm chặt cái tạ tay đứng ở trước cửa, trước ngực và sau lưng áo sơ mi đều ướt, gắt gao dán vào trên người, cơ ngực ẩn hiện. Màu da Chu Lẫm tuyệt không trắng nõn, nhưng cũng không sẫm như màu đồng, là loại màu mang cảm giác khỏe mạnh.

Khi nhìn thấy cơ bụng đàn ông, có người mắt sẽ tỏa sáng, lại có người sẽ che lại đôi mắt, rõ ràng cảm thấy đẹp nhưng lại thẹn thùng.

Lâm Nguyệt chính là loại thứ hai.

Lung tung nói ừ một tiếng, Lâm Nguyệt vội xoay lại, giả vờ như tràn ngập hứng thú với phòng bếp.

Khi cô lần nữa nghe thấy âm thanh, ý thức được không đúng, Chu Lẫm đã xách lên hai hành lý nhỏ cuối cùng của cô, còn lại đều dọn vào phòng ngủ chính.

Lâm Nguyệt cũng không biết nên nói như thế nào, lần này chuyển nhà, Chu Lẫm gần như làm hết tất cả.

“Cảm ơn anh.” Đứng trước cửa phòng ngủ chính, Lâm Nguyệt thành tâm nói, trước mặt là cơ ngực mướt mồ hôi của anh.

“Chìa khóa phòng ngủ chính đây, trước khi ngủ nhớ khóa trái.” Chu Lẫm lấy ra chìa khóa, giống như cảnh sát đang nhắc nhở dân chúng chú ý an toàn.

Lâm Nguyệt xấu hổ mà mím môi. Trong lòng cô từng nghi ngờ nhân phẩm của anh, anh đã nhìn ra, cho nên mới nhấn mạnh như vậy sao?

Di động đột nhiên kêu lên, Lâm Nguyệt lấy ra nhìn, là một dãy số xa lạ.

trên mặt cô hiện nghi hoặc, Chu Lẫm giơ điện thoại ra trước mặt cô: “Là tôi, có việc thì liên hệ, khi tôi không ở đây, cô chăm sóc tốt Phó Nam là được.”

cô lo lắng anh là lưu manh, Chu Lẫm cũng không muốn cùng cô tiến thêm một bước làm quen, phụ nữ đều phiền toái.

Lâm Nguyệt… Lần đầu tiên cô giao tiếp cùng đàn ông lạnh lùng như vậy. Mới vừa dọn vào, ở cùng người đàn ông xa lạ, cô khó tránh khỏi có băn khoăn về phương diện nam nữ, sợ anh biểu hiện quá ân cần, nhưng Chu Lẫm lại lạnh nhạt như thế, Lâm Nguyệt nhịn không được nghĩ chính mình có phải hay không làm anh ngại chỗ nào.

“Tôi biết rồi.” Nhận lấy chìa khóa, Lâm Nguyệt nhỏ giọng nói.

Chu Lẫm đi thẳng vào phòng vệ sinh chung, một thân toàn mồ hôi, anh muốn tắm rửa.

Cách vách truyền đến tiếng đóng cửa, Lâm Nguyệt ngước nhìn phòng ngủ phụ đối diện, cô chậm rãi lui về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lại thật cẩn thận mà khóa trái. Xoay người, Lâm Nguyệt cuối cùng mới nhìn rõ không gian chỉ thuộc về cô này, phòng ngủ chính rất rộng, ở giữa là một chiếc giường lớn, ngoài tủ quần áo và tủ đầu giường, còn có một cái tủ sách nhỏ, là thứ căn phòng Hàn gia kia không có.

Lâm Nguyệt thật vui vẻ, sau khi đi quanh một vòng, cô yên tĩnh sắp xếp hành lý.

Toàn bộ sắp xếp tốt, gấu bông đặt tới trên giường, lập tức liền có cảm giác là nhà.

đã gần chín giờ, ngày mai còn có lớp, Lâm Nguyệt đơn giản đi tắm rửa rồi yên tâm soạn bài.

Đại khái là quá mệt mỏi, lại nằm đến trên giường, Lâm Nguyệt cái gì cũng không nghĩ liền ngủ luôn.

~

Buổi sáng Lâm Nguyệt đều để báo thức lúc 6 giờ 50, nhưng sáng nay 6 rưỡi liền tỉnh, vì bị Phó Nam đánh thức.

“cô giáo ơi, cô ở đâu?”

Ngoài hành lang, khuôn mặt nhỏ của Phó Nam đang dán vào trên cửa phòng ngủ chính, mắt to mờ mịt mà chớp chớp, không chắc chắn tối qua cô giáo chuyển tới có phải là nằm mơ hay không.

“cô ở đây, Nam Nam đợi chút, cô ra ngay.” Làm cô giáo mà còn không dậy sớm bằng học sinh, Lâm Nguyệt đặc biệt hổ thẹn, mặc xong quần áo, buộc tóc đơn giản, Lâm Nguyệt đi ra mở cửa.

Tận mắt nhìn thấy cô giáo, Phó Nam vui vẻ cười: “Chào buổi sáng cô giáo!”

Lâm Nguyệt cười cười sờ đầu cậu bé, tầm mắt nhìn về phía đối diện, cửa phòng Chu Lẫm mở ra, nhưng bên trong giống như không có ai.

“Chú Chu đi làm rồi, bảo con cùng cô ăn cơm.” Phó Nam nhìn cô giáo nói, có chút sợ cô giáo khôngmuốn dẫn theo nó.

Chu Lẫm không có ở đây, Lâm Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại rất kinh ngạc: “Chú Chu đi làm sớm như vậy sao?”

Phó Nam cũng không hiểu, trước kia chú Chu sẽ cùng nó ăn cơm rồi đưa đi học.

“Nam Nam trước tiên đi đánh răng rửa mặt, chiều nay cô đưa con đi mua đồ ăn, sau này chúng ta sẽ tự nấu cơm.” Lâm Nguyệt thích nấu ăn, phòng ở Hàn gia lại không có điều kiện, hiện tại có phòng bếp, côliền có chút chờ không nổi, muốn tự mình nấu cơm.

Phó Nam bị bắt cùng chú Chu đi ăn nhà hàng một tháng, đôi mắt phát sáng, dùng sức gật đầu.

Buổi chiều sau khi tan học, Lâm Nguyệt liền dẫn Phó Nam đi siêu thị. Tối qua cô đã kiểm tra qua, Chu Lẫm bảo cô vứt đi đúng là không phải lãng phí, toàn bộ gia vị cũ đều đã hết hạn, tủ lạnh chỉ có đồ uống cùng với hai túi sủi cảo cũng đã quá hạn. Đẩy xe mua sắm, Lâm Nguyệt mua tất cả, dầu muối tương dấm, gạo mì đều cho vào xe, lại đi mua đồ ăn.

“cô giáo, chúng ta xách được hết sao?” Mắt thấy xe mua sắm ngày càng đầy, Phó Nam bắt đầu lo lắng.

Lâm Nguyệt cười: “không sợ, chúng ta gọi xe đi về.”

Phó Nam còn bé, nhưng nó hiểu chuyện, biết khoảng cách từ siêu thị tới đường lớn còn có một đoạn đường. Phó Nam đứng bất động, cũng không muốn cô giáo vất vả, nhân lúc cô chọn trứng gà, Phó Nam tránh ở sau một bà béo, vụиɠ ŧяộʍ gọi điện thoại cho chú Chu.

Trong nhà có trẻ con, Chu Lẫm đã một tháng không cùng mọi người trong đội bồi dưỡng tình cảm, đàn ông tụ lại cùng nhau uống rượu, tuy rằng anh không thích nói chuyện, nhưng cái bầu không khí này còn hơn phải chăm sóc học sinh tiểu học gấp trăm lần. thật vất vả đem bạn học nhỏ vứt khỏi tay, kết thúc một ngày làm việc, Chu Lẫm đi ra khỏi văn phòng, vừa muốn tuyên bố đêm nay anh mời khách, di động trong túi đột nhiên vang lên.

Toàn bộ người trong tổ đều nhìn về anh bên này, ai cũng muốn tan sở, liền lo sợ đội trưởng nhận được án mạng.

Thấy rõ là dãy số của học sinh tiểu học, Chu Lẫm thà rằng là án mạng còn hơn.

Đóng cửa lại, Chu Lẫm nghe máy:

“Chú Chu, chú tan làm chưa?” Bạn học nhỏ thân mật hỏi.

Chu Lẫm không đáp: “Có việc gì?”

Phó Nam nhìn cô giáo, che miệng lại nhỏ giọng nói: “cô giáo mua một xe đầy đồ, chúng cháu khôngxách nổi, chú mau tới đón đi.”

Chu Lẫm kinh hoàng, một xe đầy đồ? Hành lý chuyển nhà của Lâm Nguyệt còn chưa tới một xe…

“Ở siêu thị Đông Hoa, chú tới nhanh lên!” Phát hiện cô giáo chọn xong trứng gà muốn tìm mình, Phó Nam lập tức nói địa điểm, sau đó liền ngắt điện thoại.

Chu Lẫm:…

một xe đầy đồ, cô gái kia thân hình nhỏ khẳng định không thể mang hết, Chu Lẫm không thể không từ bỏ kế hoạch liên hoan, dưới sự chăm chú của một đám cảnh sát, nhíu mày rời khỏi cục cảnh sát. trênđường tới siêu thị, Chu Lẫm suy đoán Lâm Nguyệt mua cái gì, trong lúc đó Phó Nam lại thúc giục mộtlần, Chu Lẫm vừa định hỏi, bạn học nhỏ lại tắt máy.

Vì thế khi Chu Lẫm đi tới siêu thị, tận mắt nhìn thấy Lâm Nguyệt đẩy một xe đầy đồ ăn đi ra quầy, ánh mắt Chu Lẫm nhìn Phó Nam liền thêm phức tạp.

Phó Nam nhìn không hiểu, vừa thấy chú Chu, nó vui vẻ mà vẫy tay: “Chú Chu, chúng cháu ở đây!”

Lâm Nguyệt lúc này mới phát hiện Chu Lẫm, một thân đồ đen đứng ở sảnh lớn của siêu thị, khí thế bức người.

“cô giáo, chú Chu tới đón chúng ta!” Phó Nam ngửa đầu cười.

Lâm Nguyệt nhìn mắt Chu Lẫm, cúi đầu hỏi thằng bé: “Chú Chu gọi điện cho con sao?”

Phó Nam không dám nói mình gọi cho chú Chu trước, chớp chớp mắt, gật đầu.

Lâm Nguyệt lại nhìn người đàn ông cao lớn đối diện, đột nhiên cảm thấy đồng chí cảnh sát thật nhiệt tình, mua đồ ăn thôi còn tới đón bọn cô.

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Nam: Chú Chu, chờ cháu lớn lên kiếm được tiền, cháu mua xe cho chú!

Chu Lẫm cảm thấy đặc biệt vui mừng, thật không phí công nuôi dưỡng.

Sau này khi Chu Lẫm đã già, Phó Nam tặng chú Chu một chiếc xe mô hình.

Chu Lẫm: =_=