Edit: Thanh VyBình thường Chu Lẫm không nói nhiều, nhưng một khi anh ở nhà, bầu không khí trong ba phòng lập tức sinh động hơn nhiều.
“Chú Chu, lần này chú bắt người xấu như thế nào?”
Lâm Nguyệt chuẩn bị cơm sáng, ở phòng khách, Phó Nam đuổi theo chú Chu hỏi thăm về vụ án. Lâm Nguyệt cũng tò mò, trộm vểnh tai nghe.
“Bí mật.” Chu Lẫm ngồi dựa vào ghế ở bàn ăn, tầm mắt không hề rời khỏi bạn gái trong bếp. cô thích mặc quần áo sáng màu, sườn mặt trắng nõn thanh tú, đưa lưng về phía anh thái rau, dây lưng tạp dề phác họa nên đường cong phần eo mảnh khảnh, dưới làn váy dài lộ ra một đoạn cẳng chân trơn bóng cân xứng.
Chu Lẫm nhìn chằm chằm chân bạn gái, tay lại ngứa, nhớ lại tối hôm qua sờ được một lần, khiến lòng anh nhộn nhạo.
Bạn học nhỏ bên tai không ngừng kêu “Chú Chu”, rốt cuộc Chu Lẫm cũng nhìn về phía thằng bé.
Phó Nam bò đến trong ngực chú Chu, chờ mong cười: “Chú Chu, cháu muốn đi chơi công viên giải trí.”
Chu Lẫm nâng mắt nhìn bạn gái trong bếp.
Lâm Nguyệt chuyên tâm xào rau, nghe thấy Phó Nam nói, nhưng không nghĩ gì, dù sao Phó Nam muốn đi chỗ nào cô cũng đồng ý.
Chu Lẫm lại có tính toán khác. Thời điểm anh bận rộn rất nhiều, hơn nữa không có quy luật, độc thân thì không sao, bây giờ đã có bạn gái, Chu Lẫm muốn dành thời gian nghỉ ngơi còn thừa cho cô, tận lực bù đắp cho cô. Hai người vừa mới yêu nhau, tuy rằng đã ôm đã hôn, nhưng tình cảm còn chưa ổn định, về phía anh bên này cực kỳ vững chắc, Lâm Nguyệt bên kia lại có thể thay đổi, trong văn phòng khôngphải còn có một thầy giáo dạy toán lớp 1 đẹp trai nhất trong truyền thuyết sao?
Dù Chu Lẫm không có kinh nghiệm yêu đương thì cũng biết nam nữ phải thường xuyên hẹn hò, dành thời gian riêng bồi dưỡng tình cảm.
“Chú mệt, không muốn ra cửa, cháu đi chơi với bạn đi.” Sờ đầu bạn học nhỏ, Chu Lẫm mệt mỏi nói, cực kỳ đứng đắn.
Phó Nam có chút thất vọng, nhưng thấy chú Chu mệt như vậy, bạn học nhỏ rất hiểu chuyện, không dây dưa với chú Chu nữa, ngoan ngoãn ngồi ở ghế bên cạnh. Lòng dạ phụ nữ tinh tế, biết Phó Nam là đứa trẻ nhạy cảm, Chu Lẫm vừa từ chối, Lâm Nguyệt lập tức quay đầu lại quan sát Phó Nam. Cánh tay nhỏcủa Phó Nam để trên bàn, phát hiện cô giáo nhìn tới đây, đứa bé sáu tuổi hơi hé miệng nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô giáo, lanh lợi muốn nói gì đó lại thôi.
Lâm Nguyệt nháy mắt đã hiểu, ôn nhu nói: “Ăn cơm xong, cô giáo đưa Nam Nam đi.”
Chu Lẫm quả thật vất vả, cuối tuần cô rất thanh nhàn.
Đạt được nguyện vọng, Phó Nam vui vẻ cực kỳ, Chu Lẫm nhắm mắt lại, trái tim mệt mỏi, bên ngoài có tổ trưởng đẹp trai như hổ rình mồi, bên trong còn có một cái bóng đèn 100W tỏa sáng lấp lánh, anh chỉ muốn yên ổn nói chuyện yêu đương, vì sao lại khó như vậy?
Bữa sáng kết thúc, Lâm Nguyệt thu dọn phòng bếp xong, nắm tay Phó Nam chào tạm biệt: “Bọn em điđây, giữa trưa sẽ về, anh ngủ thêm đi.”
Chu Lẫm âm u nhìn chằm chằm cô.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi chỉnh đốn, người đàn ông cao lớn cường tráng lại khôi phục tinh thần, mộtđôi mắt đen sắc bén mát lạnh. Vừa rồi anh nói mệt mỏi, Lâm Nguyệt đương nhiên tin, nhưng mà lúc này đối diện đôi mắt có thâm ý khác kia, Lâm Nguyệt sửng sốt, bất giác lĩnh ngộ được nguyên nhân chân chính khiến Chu Lẫm từ chối bạn học nhỏ.
Lâm Nguyệt cúi đầu, ngượng ngùng đối mặt với anh, giống như cô đã cô phụ lòng anh vậy.
“Công viên giải trí đông người chen chúc, chú vẫn đi cùng hai người thôi.” Chu Lẫm một phen bế bạn học nhỏ lên, khi đi qua bên người Lâm Nguyệt, bàn tay to nhanh chóng nhéo lỗ tai cô, giống như trừng phạt.
Lâm Nguyệt sờ vành tai cười.
Phó Nam thích cô giáo ôn nhu, nhưng đi chơi nó càng thích dán lấy chú Chu cường tráng mạnh mẽ hơn, tay nhỏ bắt lấy bàn tay to của chú Chu chạy khắp nơi, mệt mỏi lại bắt chú Chu ôm. Chu Lẫm đương nhiên không ghét bạn học nhỏ, chỉ là nhiều lần muốn vụиɠ ŧяộʍ nắm tay Lâm Nguyệt đều bị Phó Nam vô tình phá hủy, mặt Chu Lẫm liền đen.
“Chú Chu, cháu muốn ăn kem ly.” Ngồi tàu lượn siêu tốc xong, Phó Nam cảm thấy mỹ mãn, bắt đầu đòi ăn.
“Cùng đi thôi.” Chu Lẫm dùng một tay bế bạn học nhỏ, nhìn Lâm Nguyệt nói.
Lâm Nguyệt cười đuổi theo.
Phía trước là đội ngũ xếp hàng khá dài, Chu Lẫm buông Phó Nam xuống, để Lâm Nguyệt đứng gần Phó Nam, anh lại vòng ra phía sau Lâm Nguyệt. Bên cạnh có nhiều người, Lâm Nguyệt chuyên tâm đứng cùng thằng bé, đột nhiên trên bả vai xuất hiện một bàn tay to, cô không tự chủ dịch người từ bên cạnh Phó Nam về phía sau. Còn chưa có phản ứng tiếp, Chu Lẫm lại cầm lấy tay cô đặt lên vai Phó Nam, Phó Nam cho rằng cô giáo muốn ôm nó, chủ động dựa vào phía sau, đầu dựa sát vào bụng nhỏ của cô.
Lâm Nguyệt mơ hồ đỡ bả vai học sinh, vừa muốn quay đầu lại hỏi Chu Lẫm, người đàn ông cao lớn đột nhiên dựa tới gần, ngực anh chạm vào vai cô, giọng nói trầm thấp vang bên tai: “Thích ăn vị gì?”
Nhìn từ phía sau, cô gái nhỏ xinh mặc váy trắng có chút mệt mỏi, làm nũng dựa vào ngực người đàn ông, còn vẻ mặt anh ta tuấn mỹ sủng nịch.
Lỗ tai Lâm Nguyệt nóng lên, hóa ra Chu Lẫm sắp xếp nhiều như vậy là vì một chút tiếp xúc cơ thể này.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến việc anh tăng ca ba đêm, chỉ có hai tiếng ngủ trên giường của cô, chỉ đơn thuần là một cái ôm im lặng, nghĩ đến sáng nay anh nói dối bạn học nhỏ, cũng là vì tạo cơ hội để hai người ở chung một chỗ.
Lâm Nguyệt đỏ mặt giơ tay chỉ một loại kem ly, sau đó tự nhiên rũ cánh tay xuống, không để trên vai Phó Nam nữa. Đây là cô cố ý, người đàn ông phía sau quả nhiên nhìn được cơ hội, bàn tay to nhanh chóng cầm lấy tay nhỏ non mịn của cô, vừa sờ vừa nắn, trong lòng bàn tay như có lửa nóng.
Có người thấy, nhưng một đôi vợ chồng trẻ ân ái đưa con ra ngoài chơi, cầm tay nhau cũng là bình thường.
Ăn kem xong, ba người lại chơi thêm hai trò nữa, sau đó để Phó Nam chọn nhà hàng, đi ăn cá nướng. Chỗ ngồi bốn người, Lâm Nguyệt ngồi cạnh Phó Nam ở một bên, thuận tiện chăm sóc, Chu Lẫm ngồi đối diện gắp đồ ăn cho Phó Nam, lại gắp một miếng cho vào bát Lâm Nguyệt.
Phó Nam thấy, miệng nhỏ ngậm đôi đũa, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Rất nhanh, Chu Lẫm lại gắp cho Lâm Nguyệt lần nữa.
Lâm Nguyệt yên lặng ăn, Phó Nam rốt cuộc biết chỗ nào không đúng rồi, kỳ quái nhìn chú Chu: “Chú Chu trước kia sẽ mặc kệ cô giáo.”
Trước kia chú Chu chỉ gắp đồ ăn cho nó, nếu là thịt tôm cua khó bóc thì nó lại chia cho cô giáo.
Chu Lẫm nhìn chằm chằm bạn học nhỏ, nhẹ nhàng cười: “Trước kia cô ấy là cô giáo của cháu, bây giờ cô ấy là bạn gái chú.”
Đột ngột nói ra như vậy, Lâm Nguyệt ngẩng đầu, Chu Lẫm chuyển ánh mắt, đắc ý nhìn cô.
Lâm Nguyệt không để ý tới anh nữa, cụp mắt nhìn đũa.
Phó Nam há miệng, nhìn nhìn cô giáo, lại nhìn nhìn chú Chu, ngốc: “cô giáo, cô và chú Chu hẹn hò ạ?”
Chú Chu vừa đen vừa xấu, bình thường cũng không đối xử tốt với cô giáo, không thích nói chuyện cũng chẳng thích cười, tại sao cô giáo lại ở bên chú Chu chứ?
Phó Nam không hiểu nổi.
Lâm Nguyệt ừ một tiếng, xem như thừa nhận.
“Bọn chú hẹn hò, cháu không vui sao?” Chu Lẫm buông đũa nghiêm túc hỏi Phó Nam. Tiểu tử thúi này, anh đã sớm muốn hỏi rõ ràng, anh bao ăn bao ở bao đón bao đưa, có lần bạn học nhỏ bị táo bón vẫn là anh chạy tới tiệm thuốc mua thuốc khai đường tắc, vì sao thằng nhỏ này trước sau chỉ coi trọng thầy giáo toán học với bác sĩ Từ, chứ không nghĩ tới đem cô giáo sánh đôi với anh?
Phó Nam nhìn anh, bĩu môi, cúi đầu chọc cá.
Chu Lẫm tức giận, bạn học nhỏ này có ý gì?
Lâm Nguyệt bất động thanh sắc nhìn hai người, tuy nhiên cũng hiếu kỳ Phó Nam rốt cuộc nghĩ như thế nào.
Phó Nam đương nhiên có lý do của nó, hừ nói: “Chú Chu không hề đối tốt với cô giáo chút nào.”
Lâm Nguyệt sửng sốt.
Chu Lẫm liếc nhìn cô một cái, không phục: “Chỗ nào không tốt?”
Phó Nam nghiêng đầu nghĩ, bắt đầu liệt kê: “cô giáo bị chủ nhà đuổi đi, cháu muốn đưa cô về đây ở, mới đầu chú không chịu, sau đó mới lại đồng ý… cô giáo nấu cơm quét nhà chú cũng chưa từng nói cảm ơn cô… Mỗi ngày cô giáo đưa cháu đi học rồi lại tan học, trên tàu điện ngầm cực kỳ đông, chú cũng không tới đón cô giáo… Bác sỹ Từ tặng cô giáo hoa hồng, thầy Trình mời cô đi xem phim, chú làm được cái gì?”
Bạn học nhỏ càng nói càng có khí thế, Chu Lẫm bị hỏi tới nghẹn họng.
Tim Lâm Nguyệt nhảy loạn, càng để ý hai câu cuối của Phó Nam hơn, xem mặt với bác sỹ Từ hoàn toàn là vì bị Vương Tả tác hợp, đi xem phim cùng Trình Cẩn Ngôn là hoạt động của tổ toán học, Tưởng Tư Di, Hà Tiểu Nhã đều ở đó. Nhưng giữa nam nữ, cô vẫn lo Chu Lẫm sẽ ghen.
Chu Lẫm không ghen, chỉ là nghe Phó Nam nói như vậy, anh đột nhiên cảm thấy anh đối với Lâm Nguyệt thật sự chưa tốt, ngay cả theo đuổi cũng không có, đều là cưỡng ép cô. anh nhìn về phía Lâm Nguyệt, vừa lúc đối diện đôi mắt trong suốt của cô, hình như đang lo lắng gì đó.
Chu Lẫm ho khan, nói với Phó Nam: “Cháu nói đúng, chú sẽ sửa!”
Còn không phải chỉ là tặng hoa, xem phim thôi sao? anh cũng làm!
Phó Nam vẫn bĩu môi như cũ, vẻ mặt hiện rõ “Cháu không tin chú Chu đâu”.
Lời nói Chu Lẫm vừa chuyển, lại chỉ vào Lâm Nguyệt, trịnh trọng cảnh cáo bạn học nhỏ: “cô giáo cháu chỉ có một bạn trai là chú, bắt đầu từ hôm nay, không được lại tác hợp với thầy Trình hay chú Từ nào hết, nhân lúc còn sớm phải quên hết.”
Phó Nam không thèm sợ, cầm cái bát hừ: “Bây giờ cháu không nói, ngày nào đó chú và cô giáo chia tay, cháu lại tiếp tục ủng hộ thầy Trình.”
Chu Lẫm nhướng mày: “Muốn ăn đòn phải không?”
Phó Nam lập tức cáo trạng: “cô giáo nhìn đi, chú Chu muốn đánh con!”
Lâm Nguyệt rốt cuộc không nhịn cười được nữa, tự mình gắp đồ ăn cho hai người: “Được rồi, ăn cơm đi.”
nói xong lại trừng mắt với Chu Lẫm, đường đường là cảnh sát, còn so đo với học sinh tiểu học làm cái gì chứ?
Thằng bé tức anh, bạn gái không công bằng, Chu Lẫm hừ nhẹ, cúi đầu ăn cơm.
Chờ đấy, tới chỗ không có ai, xem anh đòi lại như thế nào.
Buổi chiều về nhà, Phó Nam vội vàng chui vào phòng vệ sinh. Chu Lẫm tận dụng mọi thứ, một tay đóng cửa, một tay túm chặt bạn gái không hề phòng bị gì áp lên tường, cúi đầu vội vàng hôn sâu. Lâm Nguyệt hoảng, sợ bị Phó Nam nhìn thấy, lần đầu tiên có ý đồ đẩy anh ra, lại bị Chu Lẫm dùng một tay nắm chặt giơ lêи đỉиɦ đầu, thân hình rắn chắc ép tới ngày càng chặt chẽ, nụ hôn ngày càng dùng sức.
một phút, hai phút, phòng vệ sinh cách vách truyền đến tiếng xả nước.
Tâm Lâm Nguyệt căng thẳng, lại đẩy anh lần nữa.
Chu Lẫm mặc kệ, hôn càng sâu hơn, nghe tiếng Phó Nam rửa tay bên trong xong, lúc này mới buông môi Lâm Nguyệt ra. Mở to mắt, thấy mặt cô đã đỏ bừng, đôi mắt ngập nước trừng mắt với anh, xấu hổ nhiều hơn tức giận, bờ môi đỏ tươi phiếm một tầng nước ái muội, đó là do anh hôn ra.
“Buổi tối tiếp tục.” Ngay trước khi thằng bé đi ra, Chu Lẫm đúng lúc rút lui, ánh mắt vẫn dính ở môi cô.
Khóe mắt thấy Phó Nam đã lộ mặt, Lâm Nguyệt nhanh chóng xoay người, che giấu ửng hồng trên mặt, tim đập thình thịch, đôi môi tê dại.
“cô giáo ơi?” Phó Nam ngây thơ hỏi.
“đi, đi chơi trò chơi đi.” Chu Lẫm bế bạn học nhỏ lên, sung sướиɠ đi về phía phòng khách.
Dáng vẻ cô quyến rũ mê người, chỉ mình anh có thể xem.