Chương 8: Rắc rối (1)

Khi tỉnh dậy và thấy mình đang nằm trên giường, Gia Di choáng váng một lúc trước mới từ từ tỉnh dậy.

Trong nhận thức muộn màng, cô ngủ thϊếp đi từ lúc nào? Có thể ở trong phòng làm việc của Bùi Gia Lạc?

Nghĩ đến đây, da đầu cô bắt đầu tê dại.

Vén chăn lên nhìn, phát hiện mình cũng đã thay quần áo, cô suy nghĩ một chút, Bùi Gia Lạc không thể thay quần áo cho mình, có lẽ hôm qua chị Ngải nên đưa cô về phòng.

Cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Ngồi dậy chuẩn bị thay quần áo, đột nhiên giữa hai chân có cảm giác chảy ra dòng nước ấm, cả người Gia Di cứng đờ.

Cô thận trọng cho tay vào trong quần ngủ sờ sờ, trên đầu ngón tay có một chất nhầy màu trắng đυ.c, có thể là dịch nhờn đã khô một nửa, nghĩ đến đây, cô mở quần ra nhìn kỹ.

Làm sao cô cảm thấy hôm nay nhiều khí hư như vậy, chẳng lẽ là khí hư bất thường?

Cô có chút buồn rầu, nhưng vấn đề cơ riêng tư như này, không ai có thể cùng cô thảo luận, cho nên cô chỉ có thể dồn nén nghi ngờ vào trong lòng.

Thấy còn sớm, Gia Di đi vào phòng tắm để tắm và thay bộ quần áo bên trong.

Dòng nước bao phủ lấy cơ thể cô, cô tựa hồ nhớ lại cảm giác kỳ lạ tối qua, cơ thể như bị ai đó chọc nhẹ vào...

Sau tang lễ, hầu như tất cả người hầu đều bị giải tán, hiện tại trong nhà chỉ còn lại ba người Bùi Gia Lạc, cô và chị Ngải, mặc dù có chút khó hiểu nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng cô có một số giấc mơ không thể diễn tả ở tuổi dậy thì.

Về phương diện này, Gia Di có tư tưởng khá thoáng, trong tiềm thức của con người đât là chuyện bìnhthường, do nội tiết tố trong cơ thể ảnh hưởng, hoàn toàn không liên quan đến việc “khiêu da^ʍ” hay gì đó.

Lúc tắm, cô cọ xát một hồi. Khi ra ngoài, cũng sắp đến giờ đi học.

Bùi Gia Lạc đi làm lúc 9 giờ, thường thức dậy khoảng hơn 8 giờ, trong khi Gia Di chuẩn bị ra khỏi nhà lúc hơn 7 giờ, vì vậy cô xuống nhà ăn sáng, chào chị Ái và rời khỏi nhà.

Tài xế sống ở Bùi gia trước đây đã được thay thế, tài xế hiện tại không ở Bùi gia, mỗi sáng chỉ lái xe đến đón Bùi Gia Lạc.

Cách lối vào khu biệt thự không xa có một trạm xe buýt, có thể đi thẳng đến trường, Gia Di luôn một mình đi học, cô chưa bao giờ nghĩ mình là đại tiểu thư, cũng không cảm thấy không công bằng.

Hiện tại cô sống rất tốt, ngày ba bữa cơm đủ no, tan học cũng không phải giặt quần áo nấu cơm, cho dù mỗi ngày đều phải đối mặt với bộ mặt lạnh như băng của Bùi Gia Lạc, cô vẫn cảm thấy cuộc sống của mình tốt hơn so với trước đây.

Rất khó để đi từ xa hoa đến tiết kiệm, cô có thể chỉ tận hưởng cuộc sống như vậy nhiều nhất là hai năm, vì vậy cô luôn nhắc nhở bản thân không được rơi vào cạm bẫy của sự tham lam hưởng thụ.

Cô luôn rất rõ ràng về vị trí của mình, bất kể cô ở đâu, cô chỉ là một nhân vật phụ không cần thiết, vì vậy cô duy trì tư thế của một người quang minh chính đại, không xin cũng không cho cũng không mong đợi.

Hôm nay khi đến trường, rất nhiều học sinh trong lớp nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng bàn tán kiểu "cô ấy đó", rất nhỏ, cũng không nói tên nhưng trong lòng Gia Di biết rõ, là vìChu Gia Ngạo.

Bạn cùng bàn vẫn chưa đến, Gia Di đặt cặp sách của mình vào ngăn kéo, chống tay lên bàn và lại nằm xuống, còn khoảng mười phút nữa là đến giờ tự học buổi sáng, và cô sẽ đi ngủ tiếp.

Đang là giờ cao điểm, lớp học ồn ào, Gia Di không tài nào chợp mắt được, cô cũng không thấy buồn ngủ cho lắm, nhưng cô không biết làm gì khác ngoài ngủ. Vậy nên cô chỉ đơn giản là giả vờ nằm

sấp ngủ.

Cô nằm sấp một lúc, đột nhiên cảm thấy tiếng nói chuyện xung quanh dần dần nhỏ đi, cô nghiêng đầu sang một bên mở một mắt ra, đối diện với một khuôn mặt khác đang áp sát vào mình.

Cô giật mình suýt nhảy dựng lên.