Chương 50: Chúc mừng sinh nhật

Một giờ sáng.

Mọi thứ đều yên tĩnh trong căn phòng ngủ trống rỗng và tối tăm, ở phía bên kia giường là phòng tắm ở phía, đèn trong phòng tắm không bật.

Trong bồn tắm lớn chứa đầy nước, trên bàn đặt một chai rượu vang đỏ và một lọ thuốc nhỏ.

Nếu nhìn kỹ mới mơ hồ thấy một bóng người đang ẩn mình dưới mặt nước.

Mái tóc đen nhánh bồng bềnh, làn da trắng nõn, ánh sáng nhạt xuyên qua cửa sổ phản chiếu lên mặt nước tạo thành những vệt sáng lấp lánh.

Một lúc sau, hình bóng đang chìm dưới nước bắt đầu có chuyển động, bàn tay vươn ra khỏi mặt nước, nắm lấy thành bồn tắm, một vòng sóng gợn nhẹ trên mặt nước rồi vang lên "Ầm" một tiếng. Bùi Gia Lạc từ dưới nước ngồi dậy, mái tóc ướt sũng đang nhỏ giọt, anh nhíu chặt mày, nhéo trán, một tay vặn mở lọ thuốc, tùy ý đổ ra mấy viên thuốc, uống cùng rượu đỏ.

Nửa đêm, Gia Di đã cuộn tròn ngủ thϊếp đi, đầu vùi vào trong chăn gối lên cánh tay, trong cơn mơ màng, cô cảm thấy chăn sau lưng trống không, cơn gió mơ hồ thoảng qua.Vào giây tiếp theo, giường rung nhẹ một vòng tay anh lạnh lẽo ôm lấy cô từ phía sau, cằm tựa vào cổ cô.

Cô giống như một con ve sầu, chỉ cần giường động chút liền tỉnh lại, ngơ ngác hỏi: "Anh lại đi tắm?"

“Làm sao em biết?” Thanh âm người đàn ông trầm thấp.

"Hmm...có mùi hơi nước."

"Cái này mà cùng ngửi thấy được, mũi cún con."

Tay người đàn ông ôm eo cô như thắt chặt dây an toàn, Gia Di chợt nhớ đến sinh nhật lần thứ mười của em trai cô, cả nhà đi chơi, cô nhìn bọn họ chơi tàu lượn còn cô đứng dưới ôm túi nhìn họ không chớp mắt, nhưng nếu cô đi tàu lượn siêu tốc với họ thì cũng không có bờ vai nào để bám vào.

Cuộc đời của cô cũng như một chuyến tàu lượn siêu tốc.

Cô cố gắng dùng hết sức để ngửa ra sau chống lại trọng lực, nhưng cô vẫn thất bại.

Cô rơi khỏi tàu lượn siêu tốc và rơi xuống vực thẳm không đáy, một địa ngục vô tận.

Nhưng cô phát hiện, địa ngục không phải hoàn toàn xấu, hình như so với thế gian tốt hơn một chút, ít nhất, cô không phải là người duy nhất ở trong địa ngục.

Bước sang tháng tư, Bùi Gia Lạc về nhà càng lúc càng muộn, giao điểm duy nhất giữa hai người chính là vào đêm, Bùi Gia Lạc bận rộn công việc đến mức đêm khuya trèo lên giường cũng không quấy rầy cô.

Không giống như Bùi Gia Lạc đi sớm về muộn, Chu Gia Ngạo xuất hiện trong thế giới của cô ngày càng thường xuyên hơn, từng chút từng chút xâm nhập cuộc sống của cô, từ việc đưa cô về nhà sau giờ học mỗi ngày đến đỗ xe gần trạm xe buýt mỗi sáng chờ cô, từ mười phút sau giờ học mỗi ngày cho đến buổi sáng vừa mở mắt là cuộc gọi của anh ấy.

"Gia Di, ra ngoài, ra ngoài, ra ngoài, ra ngoài..."

“Ra đây, ra đây, ra đây.” Cô liên tục nói.

Nhảy lên kéo gót giày lên, Gia Di quay đầu lại hét với dì giúp việc: “Chị Ngải, tối nay em không ăn cơm ở nhà đâu.”

"Nhị tiểu thư về lúc nào?"

"Chín giờ."

Vào ngày 16 tháng 4, trời nhiều mây như sắp mưa.

Như mọi khi, Chu Gia Ngạo và tài xế đợi cô ở gần trạm xe buýt.

Tài xế ngồi trong xe, Chu Gia Ngạo ở ngoài xe, trước khi cô xuất hiện, Chu Gia Ngạo kéo dài giọng hỏi cô đến đâu rồi, cô vừa nói quay người lại, giọng nói của anh liền trở nên bình thường, giơ tay nhấc điện thoại cao lên, mỉm cười gọi, "Gia Di."

Trước khi cô đi qua, anh đã sải bước đi qua trước. Khi họ đến gần nhau, Chu Gia Ngạo kéo cổ tay cô, nhìn cô chằm chằm, không nhịn được khen ngợi: "Hôm nay em thật xinh đẹp."

Chu Gia Ngạo nói rằng hôm nay có một bữa tiệc rất quan trọng, vì vậy Gia Di đã trang điểm một chút, tóc cô buộc nửa đầu đeo một chiếc nơ lụa màu đen, cô mặc một chiếc váy hai dây với áo khoác vest, đeo một chiếc túi vuông Chanel.

"Đi đâu thế?"

"Sanlitun." Chu Gia Ngạo nói.

(*) Sanlitun là khu vui chơi giải trí nổi tiền nhất ở Bắc Kinh, có vô vàn quán bar club, nhà hàng, trung tâm mua sắm lớn…

Nói là Sanlitun, nhưng thực ra họ xuống xe ở công viên gần đó, Chu Gia Ngạo dẫn cô vào một khu chung cư cao cấp.

Sau khi vào thang máy, Chu Gia Ngạo bắt tay cô và nói: "Gia Di, hãy nhắm mắt lại."

"Ah?"

"Nhắm mắt lại."

Gia Di không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhắm mắt lại.

Thang máy rất nhanh đã lên tới, Chu Gia Ngạo một tay từ phía sau che mắt cô, lại nói: "Không được nhìn lén."

Gia Di nhàn nhã đi theo sau anh, cô có thể cảm nhận được độ sâu của hành lang, quản gia tư nhân trong tòa nhà nhẹ nhàng nói: “Chu thiếu gia, tiểu thư, mời đi lối này.”

Cảm thấy Chu Gia Ngạo có chút lúng túng, Gia Di cười nói: "Đây là lần đầu tiên anh đến đây nhỉ."

"Không phải... Lần trước đến anh cũng không nhớ rõ." Chu Gia Ngạo lầm bầm.

Nghe thấy tiếng mở khóa tích tích vang lên vài tiếng, cửa mở ra, Chu Gia Ngạo dẫn cô vào, cô nghe thấy trong nhà có tiếng sột soạt, vài giây sau, Chu Gia Ngạo bỏ tay bịt mắt cô xuống.

Khi cô từ từ mở mắt ra, có vài tiếng "bang bang" vang lên, những dải ruy băng lao về phía cô khiến cô choáng váng, một nhóm người đứng trước mặt cô và nói: "Chúc mừng sinh nhật!!"