Chương 43: Ghen

Trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đâm.

Gia Di nhìn Bùi Gia Lạc nhắm mắt không nói gì, cảm thấy rất khó chịu.

"Anh trai."

Cô muốn phá vỡ sự im lặng chết chóc, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, cố gắng khơi mào chủ đề như không có chuyện gì xảy ra: "Chị Ngải hôm nay có về không?"

Anh không trả lời.

Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn hai anh em ngồi ghế sau, thấy bầu không khí của bọn họ là lạ nên vội quay mặt đi.

“Anh tan làm lúc nào?” Cô lại hỏi.

Bùi Gia Lạc vẫn im lặng.

Tài xế bồi tiếp: "Hôm nay năm giờ Bùi tổng đến đây, vì đi đón nhị tiểu thư, Bùi tổng thậm chí còn hoãn bữa ăn."

Từ năm giờ đến sáu giờ ba mươi, anh đợi cả tiếng rưỡi đồng hồ.

Gia Di đưa ngón tay qua, kéo ống tay áo của Bùi Gia Lạc, có điều đáp lại cô là anh xua tay khỏi hành động kéo của cô.

"anh trai……"

Những ngón tay của cô lướt trên cánh tay anh như một kẻ xấu xa, cào vào những cơ bắp rắn chắc trên cánh tay anh.

Mắt anh vẫn nhắm nghiền, nhưng ngực anh phập phồng hơn và trông anh có vẻ giận dữ hơn.

Cô tiến về phía anh, đến khi chỉ còn cách anh một centimet, cô dừng lại, chỉ nhìn chằm chằm vào dòng xe cộ tấp nập bên ngoài tấm kính.

Im lặng một lúc.

Bùi Gia Lạc nói, "Sao?"

Gia Di đột nhiên quay đầu lại cười nói: "Không, em chỉ là muốn nói với anh, nhìn hoàng hôn hôm nay đi."

Bùi Gia Lạc liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nhìn cô và nói: "Cũng được."

Cô lại chen vào bên cạnh anh, sát vào anh, nói: "Anh không tức giận chứ?"

Bùi Gia Lạc ánh mắt nặng nề rơi trên mặt cô, một lát sau, anh quay đầu đi, nhàn nhạt nói: "Anh không có tư cách tức giận."

Ngón tay Gia Di trượt từ cẳng tay xuống mu bàn tay, lại mân mê ngón tay anh, cô cụp mắt nhìn bàn tay xinh đẹp của anh nói: "Anh là anh trai của em."

Bùi Gia Lạc hừ nhẹ một tiếng không rõ, dùng trái tay quấn lấy ngón tay cô, lại từ trong ngực móc ra một chiếc khăn tay, dùng khăn tay lau từ cổ tay đến ngón tay của cô, lau lau, sau đó chán ghét ném khăn tay sang một bên, tách các ngón tay của cô ra, đan mười ngón tay với cô và ấn lên đùi anh.

Gia Di không ngờ anh lại làm như vậy, cô sửng sốt một chút, đầu ngón tay sau khi được lau vẫn còn ngứa và tê, cô co ngón tay lại, ấn nhẹ lên xương ngón tay của anh.

Về đến nhà, tài xế mở cửa xe cho họ và sững sờ khi nhìn thấy Bùi Gia Lạc mười ngón tay đan vào nhau dẫn Gia Di xuống xe.

Không thể quan tâm đến những gì người khác nghĩ, Gia Di mang theo cặp sách và chạy từng bước nhỏ để theo kịp những bước dài của anh.

Hoàng hôn phủ một lớp ánh hào quang lên cửa nhà, một ngọn đèn cam hình tam giác chiếu vào phiến đá cẩm thạch ở lối vào, đôi giày da màu đen và chiếc quần âu của Bùi Gia Lạc bước vào ánh đèn cam, trong khoảnh khắc Gia Di ngước nhìn anh, ngay cả mái tóc anh cũng sáng lên.

Đến cửa, Bùi Gia Lạc buông tay cô ra, mở cửa cho cô nói: “Em vào trước đi."

"Anh không vào sao?"

Anh lấy ra một gói thuốc lá, thấp giọng nói: "Anh hút một điếu rồi vào."

Bùi Gia Lạc không thường hút thuốc, ít nhất là trong những ngày này, Bùi Gia Lạc chưa bao giờ hút thuốc trước mặt cô, hình như anh chỉ hút khi tâm trạng không vui, là vài ngày trước.

Cô vươn tay quấn lấy bàn tay đang cầm điếu thuốc của anh, cầm hộp thuốc của anh.

Bàn tay nhỏ bé căn bản không thể quấn lấy lòng bàn tay anh, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn đưa điếu thuốc vào tay cô.

Gia Di nắm tay anh và dẫn anh vào nhà.

Hộp thuốc lá bị cô tùy tiện ném lên tủ giày, vừa bật đèn vừa nói: “Chị Ngải còn chưa về sao?”

“Còn có ba ngày.” Bùi Gia Lạc nói.

Tự thấy mình có lỗi, Gia Di cười nói theo thói quen: "Vậy hôm nay để em nấu."