Chương 39: Nhiệt huyết (1)

Thứ hai trở lại trường học, mặc dù mới hai ba ngày, nhưng cô lại cảm thấy rất lâu, lâu đến nỗi khi ngẩng đầu nhìn mặt trời ấm áp trên đầu, cô cảm thấy như bị chiếu sáng đến chói mắt.

Cô đến rất muộn, ngay khi vừa bước vào lớp thì chuông vang, mọi người trong lớp đều nhìn cô, còn có người thì thầm: “Gia Di đến rồi, Gia Di đến rồi.”

Sau đó, giọng nói liên tiếp truyền đến: "Gia Di, cậu đã trở lại rồi."

Cô dừng bước, vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt.

"Sức khỏe của cậu thế nào?"

"Bệnh có nghiêm trọng không?"

...

Sự quan tâm và hỏi thăm đến từ mọi phía.

Cô đã quen làm người vô danh, không quen cảm giác bị chú ý, như bị kéo đến dưới ánh mặt trời, cô thản nhiên gật đầu, đi về chỗ ngồi.

Còn chưa kịp ngồi xuống, cô lại bị hộp quà to như một ngọn núi bên cạnh chỗ ngồi làm cho sững sờ.

"Gia Di, nghe nói cậu bị bệnh, vốn là muốn tới nhà thăm cậu, nhưng thầy Chu bảo không được quấy rầy cậu nghỉ ngơi, cho nên cả lớp cùng nhau mua ít quà cho cậu, không ngờ cậu trở lại nhanh như vậy, cơ thể cậu vẫn ổn chứ?"

Ở gần nhau nửa năm, Gia Di chưa từng biết các bạn học của mình lại là người ấm áp dễ mến như vậy, đối mặt với sự quan tâm của các bạn học, trong lòng cô dâng lên một cảm giác vô lý quái dị, nhưng cô vẫn lễ phép nói: “Cảm ơn cậu, tôi không sao."

Giáo viên chủ nhiệm đến, lớp học ồn ào dần yên tĩnh lại, lúc này Gia Di mới đặt cặp sách và ngồi xuống.

Hộp quà bên cạnh chỗ ngồi khiến cô gần như không thể định thần được, lẽ ra cô phải rất cảm động, nhưng một cảm giác khó tả vẫn bao trùm lấy trái tim cô, so với "niềm vui" thì còn "bất ngờ" hơn.

Bạn cùng bàn ngồi bên cạnh liếc nhìn cô, vẻ mặt ngập ngừng muốn nói.

Gia Di thoáng thấy và hỏi cô ấy, "Sao vậy?"

"Không... chỉ là... Quên đi, không có việc gì." Bạn cùng bàn cúi đầu.

Cô bị vỗ vai, quay đầu nhìn bàn phía sau, người ngồi bàn phía sau hai mắt cong cong nói: “Gia Di, vốn muốn đến nhà cậu thăm cậu, nhưng lại không biết nhà cậu ở đâu, lần sau tôi đến nhà cậu chơi nhé.

Nhìn khuôn mặt tươi cười ở bàn sau, trong lòng cô càng cảm thấy vô lý, tình bạn giữa hai người bọn họ từ trước đến nay khá là plastic. Người bàn sau có nhóm nhỏ của riêng mình, ngoại trừ một vài cuộc tán gẫu trong và sau giờ học, tương tác thực tế giữa họ gần như bằng không.

Một người thích buôn chuyện, một người thích ngủ, phần lớn thời gian bọn họ chỉ là một nói một nghe, quan hệ nhàm chán, không biết khi nào quan hệ giữa hai người đã phát triển đến mức tới nhà nhau chơi.

Thấy cô không trả lời, bàn sau nói: "Không tiện sao? Nếu có thời gian, cậu có thể đến nhà tôi chơi."

Gia Di: "...Được."

Các bạn học bên cạnh bắt đầu tự học buổi sáng, cô cũng quay người lấy sách ngữ văn ra.

Thái độ của cô hờ hững, bàn sau cũng không nghĩ nhiều, bởi vì cô vẫn luôn như vậy, từ khi học cấp ba đến nay đã hơn nửa năm, cô là người duy nhất ở ngoài tập thể, không bao giờ chủ động kết bạn, mỗi ngày chỉ ngủ, các bạn cùng lớp đã bí mật đặt biệt danh cho cô là "Cô tiên ngủ".

Những người có thể vào ngôi trường này đều là tiểu thư thiếu gia trong gia đình, tính cách nhiều ít hơi khó gần, nhưng thấy cô lạnh lùng như vậy, mọi người đều cố ý hay vô tình cô lập cô.

Không thể gọi là bạo lực học đường, không ai xa lánh cô, nhưng cũng không ai nguyện ý chơi với cô.

Bàn sau thích tự mình nói nhảm, không nói chuyện được với người bên cạnh, thấy Gia Di tính khí không tệ, nói chuyện cả buổi, cô cũng "ừm" một tiếng, lâu dần liền coi Gia Di như một hốc cây có thể trò chuyện cùng còn có thể trả lời tự động, khi không có ai nói chuyện cùng thì nói chuyện với cô.

Một tiết tự học sớm trôi qua, và sau giờ học, Gia Di đang suy nghĩ xem phải làm gì với những món quà không thể giải thích được bên cạnh cô, một bạn cùng lớp đến và nói: "Gia Di, cậu có mở quà không? Để tôi mở giúp cho cậu! "

Kì lạ.

Quá kì lạ.

Cô quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, do dự một chút, gật đầu nói: "Được."

Các bạn học xung quanh ngồi xổm bên cạnh chọn quà, thấy họ mở quà thì các bạn khác cũng đứng dậy xem.

Loại cảm giác được mọi người vây quanh này hẳn là ấm áp, nhưng loại ấm áp này khi vô cớ mà đến, tất nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

Cô vẫn đang tự hỏi điều gì đã khiến các bạn cùng lớp của cô nhiệt tình như vậy.

"Oa, là cái cốc con thỏ nhỏ, đáng yêu quá!"

"Đây là một đôi hoa tai, thật đẹp."

"Này, là một băng đeo cổ tay thể thao, hình như là quà của con trai, ai tặng băng đeo cổ tay thể thao vậy?"

Mọi người nhìn thấy cười phá lên, những người khác cũng cảm thấy món quà không phù hợp lần lượt cười phá lên.

"Gia Di."

Cửa phòng học bị gõ hai lần, tất cả mọi người nhìn về phía cửa, nhìn thấy Chu thiếu lại tới, có người cười hô: "Gia Di, tìm cậu này!"

Cô bị ba lớp người bao vây, vừa nhìn thấy anh, tất cả đều nhường đường cho anh.

"Gia Di."