Quyển 2 - Chương 11

Trong Hắc Vân kị, chiến mã bao giờ cũng có vị trí rất quan trọng.

Đối với một đội quân lấy kị binh làm chủ thì chất lượng của chiến mã thậm

chí quyết định trực tiếp đến sống chết của các tướng sĩ. Vì vậy người

chăn ngựa của Hắc Vân kị không hề dễ làm chút nào, cũng vẫn phải có hàm

lượng kĩ thuật nhất định.

Là một bật mã ôn, ngoài luyện cung tên

Loan Loan còn phải nuôi ngựa. Chuồng ngựa cách xa quân doanh của tướng

sĩ, hẻo lánh vắng lặng, sau khi dọa chạy những người chăn ngựa khác,

chuồng ngựa này càng thêm vắng lặng. Bình thường ngoài người đưa cơm,

ngay cả một bóng người cũng không thấy.

May mà cô bé lớn lên

trong thảo nguyên hoang mạc, từ nhỏ đã làm bạn với ngựa và dã thú nên

cũng không cảm thấy cô quạnh, ngược lại còn cảm thấy chung sống với đàn

ngựa còn thoải mái hơn chung sống với những người khác.

Vốn Loan

Loan đã ít lời, lúc Dung Diễn còn sống thì còn dạy cô bé đọc sách nói

chuyện, sau khi Dung Diễn chết Loan Loan một mình qua lại trên đại mạc,

đã hơn một năm chưa nói chuyện với ai nên ăn nói rất không lưu loát, dần dà cũng như một quả bầu kín miệng, cả ngày không nói chuyện bao giờ.

Vì vậy mặc dù Loan Loan tác phong ngang tàng, tính khí bất hảo, nhưng chỉ

ồn ào trong phạm vi nhỏ của chuồng ngựa, được cái ít nói ít cười, người

không phạm ta ta không phạm người, rất ít khi chủ động rước lấy họa nên

cũng coi như an ổn ở chuồng ngựa, cũng khiến Lưu Chinh có thể thở phào

nhẹ nhõm.

Hôm đó trời nắng đẹp, Loan Loan từ tên nỏ doanh về, xoa cánh tay đau nhức, ôm cỏ khô cho đám ngựa ăn, ném một cái đùi gà cho

tiểu Hắc đang ngủ dưới mái hiên, sau đó xách thùng nước định đến bờ sông lấy mấy thùng nước. Thời tiết hôm nay rất đẹp, cô bé định tắm cho đám

đại Hồng một cái.

Đại doanh của Hắc Vân kị đóng quân ngoài thành

Lương Châu, nguồn nước gần nhất chính là sông hộ thành của Lương Châu.

Con sông hộ thành này chảy vòng quanh thành, uốn lượn hơn mười dặm, đổ

vào sông Thú, đoạn hợp lưu như cành cây trải rộng, có rất nhiều nhánh

sông.

Nơi Loan Loan định đến lấy nước là một trong những nhánh

sông của sông hộ thành, bên cạnh chính là doanh trại lính mới. Lúc này

doanh trại lính mới đã kết thúc một ngày huấn luyện, các tân binh như

một đàn sói con tràn đầy sức sống, ồn ào náo động trong doanh trại.

Dưới sông có mấy tân binh đang tắm, nửa người trên để trần, lộ ra cơ bắp khỏe mạnh.

Loan Loan không thèm nhìn họ, thả thùng xuống sông lấy đầy thùng nước, hai

tay kéo thùng, dùng hết sức mạnh xách về, trong lòng thầm mắng mình quá

tham, lại chọn chiếc thùng lớn nhất, nặng chết đi được.

"Này,

thằng nhọ kia, mang quần áo để trên bờ đến đây!" Tên lính mới dưới sông

lớn tiếng kêu lên, kèm theo là tiếng cười đùa của những người khác.

"Gầy như que củi, thế mà nó cũng vào được Hắc Vân kị?"

"Nghe nói là một mã phu".

"Hai tay không có nửa cân sức mạnh, gió thổi qua là ngã, cũng chỉ có thể làm mã phu, chẳng lẽ còn có thể ra trận gϊếŧ giặc?"

"Ngươi đoán xem nó đã mọc đủ lông chưa? Ta nghĩ là chưa, cái loại lông tơ này ở lại đây chỉ tổ tốn lương thực".

Lời nói thô tục làm cả đám người cười to.

Loan Loan làm như không nghe thấy, cúi đầu, vẫn kéo thùng nước đi thẳng.

Các tân binh bị thái độ xem thường của Loan Loan chọc giận, hét lớn: "Củ

súng, cột nhà cháy, đại gia đang gọi ngươi đáy, dám làm bộ không nghe

thấy à? Đứng lại cho ta!"

Loan Loan cúi đầu phớt lờ, vẫn cắm đầu

kéo thùng nước đi. Đột nhiên tiếng xé gió vù vù lao tới trước mặt, một

quả cầu dùng để đá cầu từ xa xa bay thẳng tới với tốc độ cực nhanh.

Loan Loan bất ngờ không phòng bị kịp, bị quả cầu đập thẳng vào giữa mặt, cả

người bị đập ngã xuống đất. Ào một tiếng, cô bé buông tay ra, thùng nước đổ ra, nước chảy khắp mặt đất.

Tiếng cười đùa vang lên khắp nơi, các tân binh đang tắm dưới sông thấy có chuyện ồn ào đều lấy lại tinh

thần, tới tấp lội lên bờ, không kịp mặc áo mà chỉ mặc mỗi một chiếc qυầи ɭóŧ đã xúm đến xem.

Một người đàn ông cao to cơ bắp dẫn đầu đi

tới, chậm rãi nhặt quả cầu lên, ngoài cười nhưng trong không cười: "Lỡ

tay, chớ trách".

Các binh sĩ bên cạnh phát ra tiếng cười không có ý tốt.

Đối với tên mã phu vẫn thường nghe nói này, đám lính mới cực kì không phục

và ghen ghét. Mỗi người bọn họ đều phải dựa vào sức mạnh để vượt qua rất nhiều quan ải mới có thể vào Hắc Vân kị, còn tiểu quỷ này lại không

trải qua bất cứ một cuộc sát hạch nào, được Lâu tướng quân đặc cách cho

nhập ngũ, còn chỉ định xạ thủ tốt nhất của tên nỏ doanh làm giáo đầu cho nó. Như vậy còn không phải là quá đáng, quá đáng nhất là không ngờ Lâu

tướng quân lại tự tay chỉ điểm nó về tiễn thuật.

Trong lòng các

tân binh, Lâu Dự không khác gì một vị thần. Trong số bọn họ có ai may

mắn được Lâu tướng quân ưu ái, tay cầm tay dạy bắn tên?

Không có!

Thế tiểu quỷ này dựa vào cái gì lại được ưu ái như vậy?

Mang tâm tình ghen tị này, các tân binh nhìn Loan Loan rất không vừa mắt.

Bình thường bận rộn luyện tập, không rảnh đến chuồng ngựa đập phá, hôm

nay tự tiểu quỷ này mò đến cửa, bọn họ đâu chịu buông tha? Hơn mười

người lập tức đi tới, vây kín Loan Loan đang nằm dưới đất.

Máu

mũi chảy dài, Loan Loan nhịn đau, hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên.

Việc đầu tiên sau khi đứng lên là sờ sờ mũi, may mà không gãy. Loan Loan yên tâm, tiện tay lau mặt, lại không cẩn thận lau máu mũi đầy mặt, trên da mặt đen như than dính đầy máu, thoạt nhìn hơi dữ tợn.

"Bóng

ngươi ném?" Loan Loan lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông cao lớn đó,

ánh mắt sắc bén. Nhưng vì mũi bị quả cầu đập rách nên tiếng nói hơi rè

rè, khí thế bị giảm bớt một chút.

Gã cao lớn cúi đầu nhìn Loan

Loan chỉ đứng đến vai mình, hắn nở một nụ cười khıêυ khí©h đầy khinh

miệt: "Là ta đấy, có sao không?"

"Quên chưa nói với ngươi, tiểu

gia chưa bao giờ biết chữ nhẫn viết thế nào". Loan Loan nhìn chằm chằm

đối phương, giọng nói như băng, còn chưa nói xong đã tung người nhảy

lên.

Gã cao lớn chỉ thấy hoa mắt, vài tiếng bốp bốp vang lên, má

đau nóng rát, bị Loan Loan cho mấy cái bạt tai. Đến lúc đầu óc hắn hết

choáng váng, Loan Loan đã ung dung lui về chỗ cũ, ngay cả bụi đất cũng

không hề bay lên, dường như cô bé hoàn toàn chưa hề di chuyển khỏi chỗ

đó.

"Mày dám đánh lén tao?" Gã cao lớn lấy lại tinh thần, che má

nóng rát như lửa đốt, không nén được giận dữ lao tới: "Tao phải gϊếŧ

mày!"

Loan Loan nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh, đưa chân ra móc làm

gã cao lớn vướng chân ngã sấp mặt với tư thế rất bất nhã. Hắn đang định

đứng lên, Loan Loan đang đứng chống nạnh với vẻ mặt đắc ý lại đạp một

cước vào sau lưng hắn. Gã cao lớn lại ngã sấp lần nữa, đất dính đầy mặt.

Liên tục bị trúng đòn ngoài dự liệu, gã cao lớn nhổ đất cát trong miệng ra,

chật vật bò dậy, tức giận hô to: "Thằng nhọ này giỏi lắm, các ngươi còn

đứng đó làm gì? Đánh cho ta!"

Bị hai đòn của Loan Loan làm sững

sờ, các tân binh như bừng tỉnh mộng, lập tức tràn lên, không có thứ tự,

không có chiến thuật, quyền cước như mưa tới tấp đập xuống.

Ít

không chống được nhiều, tía đã nói phải biết thời biết thế. Vừa nhìn

thấy cục diện này, Loan Loan lập tức nhụt chí, gắng gượng ngăn cản mấy

chiêu nhưng nhân số của đối phương quá nhiều, bảo vệ được đầu không bảo

vệ nổi chân, chỉ chốc lát sau đã trúng mấy cú đấm mạnh, đành phải nhắm

mắt lại để mặc đám lính mới đấm đá, mãi mới tìm được một khe hở thoát ra khỏi vòng vây rồi chật vật chạy trối chết.

"Đuổi theo, đừng để thằng nhọ đó chạy mất".

"Các ngươi sang bên kia, các ngươi sang bên này, binh chia ba đường bao vây

nó lại". Gã cao lớn lập tức ứng dụng chiến thuật mới học mấy ngày hôm

trước, chỉ huy các tân binh hợp tung liên hoành bao vây Loan Loan.

"Con bà nó, lấy nhiều đánh ít, không có một chút tiết tháo nào". Loan Loan

vừa oán thầm vừa chạy trốn. Những việc khác thì không ra sao, nhưng công phu chạy trối chết của Loan Loan lại là hạng nhất. Tiêu dao bộ được

dùng đến, ngay cả Lâu Dự cũng phải giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Lúc này bị một đám trai tráng khỏe mạnh đuổi bắt, ưu thế của khinh công

được phát huy đầy đủ. Chỉ thấy cô bé tránh sang đông, vòng sang tây, lúc thì chạy trên nóc nhà, lúc thì nhảy lên cây to, dẫn một đám lính mới

chạy mấy vòng quanh đống cỏ khô, thỉnh thoảng lại quay lại đánh lén mấy

người đuổi theo gần nhất, hai tay không hề nghỉ ngơi.

Rơm, đá, cành cây, phân ngựa... Vớ được thứ gì ném thứ đó.

Sau khi liên tục bị ném trúng mấy cục phân ngựa, các tân binh đã hiểu gã

đang chạy trốn này xảo quyệt như ma, trơn như chạch nên không dám đuổi

theo quá gần nữa. Còn có người mang túi lưới và câu liêm tới tìm cách

bắt Loan Loan lại.

Lần này Loan Loan khó khăn hơn nhiều, đành

phải cố gắng chạy nhảy, tìm những lối đi khó ngờ nhất. Cô bé chui vào

cửa sổ bên này doanh trại, lại chui ra cửa sổ bên kia, lúc thì chui vào

lều bạt, lúc thì nhảy lên cột cờ, một hồi sau đã chạy khắp tất cả các

trại trong tân binh doanh khiến ngày càng nhiều lính mới vừa chửi bới

vừa cầm chổi và túi lưới đuổi theo.

Nhất thời cả tân binh doanh huyên náo vô cùng, cực kì hỗn loạn.