Quyển 10 - Chương 20

Bầu không khí giữa hai quân nổ tung

như đốm lửa rơi vào đống pháo. Thiết kị hai bên đã bước ra bước đầu

tiên, ngón tay kéo dây cung của cung nỏ binh cũng bắt đầu khẽ buông ra,

mũi đao của bộ binh đã chĩa ra ngoài.

Đột nhiên tất cả mọi động tác đều dừng lại.

Bởi vì trên chiến trường sôi trào sắt thép lấy đàn ông làm chủ đạo lại

xuất hiện một phụ nữ một cách khó tin. Nàng giống như tiên nữ hạ phàm,

tay áo tung bay, đứng trên tường thành cao cao, đứng giữa hai quân.

Hình ảnh này thật sự quá mức kì lạ, kì lạ đến mức làm đầu óc mọi người nhất thời chập mạch không thể phản ứng được.

Chiến trường quả thực đông cứng lại một lát.

Trong nháy mắt yên lặng ngắn ngủi, ít nhất có bốn người có phản ứng trước tiên.

Lâu Dự và Dung Hàm một trái một phải xông lên, cố gắng giữ lấy góc áo

nàng. Thác Bạt Hồng Đạt rút đại đao hắc thiết ra xông tới, chuẩn bị giúp nàng ngăn cản mưa tên sắp ập đến trước mặt. Ân Minh lập tức giơ cao tay phải, dốc hết sức lực hô to: "Dừng! Không được bắn tên!"

Lập tức tất cả những mũi tên đang chuẩn bị bay đi đều dừng lại trên dây cung.

Loan Loan biết mình đã thành công, khóe miệng khẽ cong lên, ngón tay

búng ra. Mũi phi đao trong tay như tia chớp bay đến một chiếc nỏ hộ

thành gần nhất, cắt đứt dây tời kéo dây nỏ trong tay binh lính điều

khiển nỏ.

Cùng với một âm thanh réo rắt, dây nỏ to nặng mãnh liệt bật lại, bắn mũi tên nỏ to lớn ra ngoài.

Gần như đồng thời, mũi chân Loan Loan điểm lên ụ tường bắn người ra

nhanh như chớp. Không ngờ nàng lại đuổi theo mũi tên nỏ to lớn đó, cánh

tay trái khẽ nâng lên bám vào thân tên, thân hình như một đám mây nhẹ

nhàng không có trọng lượng, mượn đà bay của tên nỏ bay đi rất nhanh giữa không trung.

Quá trình này nói ra thì dài nhưng kì thực chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Lâu Dự và Dung Hàm chỉ kịp chạm tay vào ụ tường, đao của Thác Bạt Hồng

Đạt vừa rút ra, nàng đã cùng với tên nỏ bắn nhanh đi, thẳng tiến không

lùi.

Thay đổi diễn ra quá bất ngờ.

Tận mắt nhìn thấy nàng bám tên nỏ bay tới, áo trắng hơn tuyết, tóc dài

bay múa, tư thế đẹp đẽ không giống người thường, Ân Minh chỉ cảm thấy mê mẩn hoa mắt, vừa than thở vừa kinh ngạc, không cầm lòng được đi mấy

bước về phía trước.

Hắn vốn tính toán rất chuẩn, hoàn toàn đứng ở ngoài tầm bắn của nỏ hộ

thành, nhưng vài bước này lại đưa hắn vào trong tầm tên nỏ.

Tên nỏ gào thét xé gió bay đến, sau nháy mắt đã đến trước mặt, đâm vào

đội quân hộ giá quanh người Ân Minh. Chiến mã chạy lộn xộn tránh né, tên nỏ mạnh mẽ bắn ra một lỗ hổng giữa quân trận, đâm thật sâu chéo xuống

mặt đất đóng băng, uy thế chưa dứt, lông đuôi tên vẫn còn rung rung phát ra tiếng ong ong khϊếp người.

Cùng với đuôi tên rung động, Loan Loan lâng lâng bay lên như một chiếc lá rụng, không hề mất sức nhưng tốc độ lại rất nhanh.

Nàng đã lặng lẽ tính toán khoảng cách giữa hai bên và công lực của chính mình. Mặc dù khinh công của nàng cực tốt nhưng nội lực lại chỉ còn bốn

thành, mượn lực đẩy lực như vậy không thể nghi ngờ chính là cách tiết

kiệm sức nhất.

Thừa dịp quân sĩ đối phương chưa phản ứng lại, nàng đạp chân lên đuôi

tên, mượn rung động của đuôi tên một lần nữa lướt người lên. Li Quang đã ra khỏi vỏ, nàng như một ánh đao đột nhiên xuất hiện đâm thẳng đến Ân

Minh.

Khoảng cách quá gần, gần đến mức Ân Minh chỉ có thể nhìn thấy một vệt

trắng lướt qua không trung, sau phút chốc đã cảm thấy trong lòng lạnh

buốt như bị dội một thùng nước đá. Hắn cúi đầu xuống xem, mũi đao đã đâm vào ngực mình.

Hắn ngơ ngác nhìn người phụ nữ cầm đao, im lặng chốc lát, đột nhiên mỉm

cười, âm thanh trầm thấp: "Thì ra dung mạo nàng thế này. Rất tốt!"

Loan Loan ngẩn ra, mũi đao đâm tới không khỏi hơi chậm lại.

Ân Minh bị đâm chảy máu, độ cong nơi khóe miệng lại lớn hơn, nói: "Lòng nàng có thiện ý, điều này cũng rất tốt!"

Chuyện xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ. Dường như chỉ trong nháy mắt, đế

quân đã bị ám sát. Hạ Huyền Kính bừng tỉnh lại, quát lớn: "Hộ giá, gϊếŧ

người phụ nữ đó".

Quân sĩ hộ giá tràn tới, đao thương kiếm kích cùng bổ về phía Loan Loan.

Ân Minh đột nhiên nắm lấy lưỡi đao, lui nhanh về phía sau mang theo cả

đao lẫn Loan Loan, lui một mạch đến khi đυ.ng lưng vào trục bánh xe của

chiếc chiến xa to lớn rồi mới dừng lại, sau đó xoay người đưa Loan Loan

vào phía trong.

Li Quang đâm vào ngực hắn sâu thêm vài phân. Li Quang vốn đã ngắn, bởi

vậy hai người rất giống đang đối mặt đứng sát nhau. Hắn đứng bên ngoài

nàng, tay chống vào trục bánh xe giam cầm nàng trong lòng.

Bàn tay bị lưỡi đao sắc cắt đứt, ngực đầy máu tươi, Ân Minh lại không hề để ý, cười như ma quỷ, hạ giọng hỏi: "Có phải nàng hận ta lắm không?"

Ánh mắt Loan Loan lộ ra sự lạnh lẽo.

Nhìn đôi mắt lạnh như nước hồ của nàng, Ân Minh cười như ác ma, giọng

nói lại hết sức dịu dàng: "Hận một người đến cực hạn và yêu một người

đến cực hạn cũng giống nhau. Nếu ta chết, suốt đời suốt kiếp nàng cũng

không thể quên được ta".

Máu tươi đầy người, hắn lại như một yêu ma gãy cánh, toát ra sự tà ác mê hoặc lòng người. Loan Loan cảm thấy mình không thể hiểu được người đàn

ông này. Nàng cắn răng muốn rút Li Quang ra, Ân Minh lại lui lại trước.

Chuôi đao Li Quang còn trong tay Loan Loan, lưỡi đao từ ngực hắn rút ra

để lại một vết thương rất lớn.

Cùng lúc đó trường đao của Hạ Huyền Kính đã đến, lách chính xác qua khe

hẹp vừa xuất hiện giữa Ân Minh và Loan Loan bổ thẳng xuống đầu Loan

Loan.

Hạ Huyền Kính là mãnh tướng số một của nước Sóc, trường đao mang khí thế hừng hực. Loan Loan không đủ nội lực, biết không địch lại nhưng vẫn

phải liều chết phản kích.

Đao sắp chém xuống đỉnh đầu Loan Loan, Ân Minh ôm ngực đầy máu tươi, thở dồn dập, giọng nói lại lạnh nhạt: "Bắt sống nàng. Nếu Trẫm chết thì

nhốt nàng vào Lăng Yên các giam lỏng cả đời".

Lăng Yên các là thư phòng của ta, cũng là nơi ta thích nhất trừ chính điện.

Thái độ của đế quân đối với cô gái này quá mức kì lạ, Hạ Huyền Kính kinh ngạc trong lòng nhưng lại không thể không tuân lệnh, lưỡi đao vội lệch

đi, chém xuống sát bên tai Loan Loan.

Một sợi tóc xanh bị lưỡi đao chém đứt chậm rãi trượt xuống theo má Loan

Loan. Sắc mặt Loan Loan tái mét, đáy mắt lộ vẻ tàn nhẫn và không cam

lòng, Li Quang đưa ra, không ngờ lại bất chấp trường đao của Hạ Huyền

Kính, hạ người lao tới đâm về phía Ân Minh.

Hay lắm! Ngọc đá cùng tan, cả hai cùng chết, đủ tàn nhẫn, đủ cay độc, đủ tuyệt tình! Không hổ là cô gái ta thích! Trong mắt Ân Minh toàn là vẻ

tán thưởng sáng rực, phun một ngụm máu, chân lại bủn rủn không thể lùi

lại nửa bước.

Trường đao của Hạ Huyền Kính vòng lại chém về phía cánh tay Loan Loan ép nàng thu đao, lại phát hiện nàng không chịu thu chiêu, sẵn sàng phế cả

hai tay cũng phải gϊếŧ Ân Minh trước. Nhớ tới mệnh lệnh của đế quân, Hạ

Huyền Kính không dám lấy mạng nàng, đành phải chuyển chém thành đập,

lưỡi đao xoay ngang định dùng mặt đao đánh nàng văng ra ngoài.

Đúng lúc này tiếng xé gió vang lên, ba mũi tên sắt mang theo tiếng rít

đáng sợ trên không với tốc độ cực kì kinh người, vượt qua thiên binh vạn mã bắn thẳng đến trước mặt Hạ Huyền Kính.