Đây đúng là một câu chửi cực kì ác độc, đâm tim đâm phổi đâm ruột, đâm thẳng vào não tủy đối phương.
Thác Bạt Hồng Đạt bản tính bộc trực, lớn bằng này mà chưa đọc được mấy
quyển sách, mặc dù không đến nỗi trong bụng không có chữ nhưng số chữ
trong bụng thật sự ít đến mức đáng thương. Khi muốn chửi một tên hoạn
quan, đương nhiên hắn không thể chửi mắng văn vẻ được như "Bầy thái giám da^ʍ độc tứ phương, lộng quyền vơ vét loạn lục cung", nhưng lại hơn ở
chỗ thẳng thắn dứt khoát, không bao giờ vòng vo, cũng biết đánh rắn phải đánh chỗ bảy tấc, chửi người phải chửi đúng điểm yếu. Một câu hắn thuận miệng bật ra vừa thô tục đơn giản dễ hiểu rõ ràng, lại đâm thẳng vào
điểm yếu hại.
Đánh thẳng vào điểm yếu luôn luôn làm đối phương tổn thương hơn vòng vo hoa mĩ.
Giọng Thác Bạt Hồng Đạt lại như chuông đồng, câu chửi này át được cả
tiếng đao thương kiếm kích va chạm điếc tai, truyền rõ ràng vào trong
tai Lưu Hoài Ân.
Lưu Hoài Ân có công phu hàm dưỡng cao đến mấy cũng không chịu được, bị đâm nội thương, nôn liên tục ba ngụm máu.
Hắn có sự bình tĩnh mưu lược không vướng tư tình, có nội lực võ công
tuyệt đỉnh đương thời, cũng có dã tâm và du͙© vọиɠ tiếu ngạo giang hồ coi khinh thiên hạ. Tiếc là từ nhỏ đã tịnh thân vào cung, dù là kẻ kiêu
hùng tài giỏi nhưng vẫn bị người trong thiên hạ xem nhẹ coi khinh, đành
phải kí thác toàn bộ hùng tâm tráng chí của đời mình vào Ân Minh.
Đây quả thật là vết thương nặng nhất trên người hắn, không có thuốc chữa, cố gắng cả đời cũng không sao chữa trị được.
Hắn có quyền cao chức trọng, rất được Ân Minh coi trọng, chưa từng có
người nào dám động vào vết thương này trước mặt hắn. Còn những kẻ nói
xấu sau lưng cũng sớm đã bị hắn đưa xuống suối vàng địa phủ.
Mặc dù gặp đại địch sống chết như Lâu Dự nhưng thân phận của đối phương
cũng khinh thường dùng miệng lưỡi lợi hại mắng người, chỉ một mực so bì
xem đao của ai nhanh hơn, thương của ai tàn nhẫn hơn.
Cho nên Lưu Hoài Ân đã bao giờ bị chửi thẳng trước mặt, nhục nhã như bị lột quần đánh mông trước mặt đám đông?
Lúc này hắn chỉ cảm thấy cơn giận trào dâng trong lòng, hai mắt đỏ rực
trợn tròn nhìn Thác Bạt Hồng Đạt, tia máu trong mắt như vết thương bị
lưỡi đao chém thành, chảy ra không phải là máu mà là đau và hận còn đậm
đặc hơn máu.
Suy nghĩ vừa hỗn loạn, hô hấp và bước chân cũng chậm lại một nhịp mất tự nhiên, khí trường vốn đang kín kẽ không có khe hở đột nhiên ứ đọng.
Đây chỉ là một thay đổi cực nhỏ, thoáng cái đã qua. Hắn lập tức điều
chỉnh hô hấp và tâm tình cực nhanh, thầm nghĩ mình giải quyết Tây Lương
vương trước, sau đó sẽ đâm thằng ranh mồm miệng bẩn thỉu kia mười thương tám thương, cả người lỗ chỗ, để cho hắn thấy thương bạc của ta lợi hại
thế nào.
Lưu Hoài Ân không thể nói là không mạnh mẽ, nhưng vẫn kém một chút, một chút trí mạng.
Bởi vì người đứng đối diện với hắn là Lâu Dự.
Thay đổi mặc dù nhỏ như gió nhẹ lướt qua đầu ngón tay nhưng đối với Lâu
Dự lại như tiếng sấm, chàng cảm ứng được cực kì chính xác.
Cao thủ giao đấu kị nhất là phân tâm, huống hồ là cao thủ trong cao thủ
như Lâu Dự và Lưu Hoài Ân? Lâu Dự khẽ nhíu mày, đao Yêu Nguyệt đột nhiên nở ra một quầng sáng chói mắt, lặng lẽ mà tàn nhẫn công ra một đao sát ý nồng nặc.
Nói là một đao, kì thực là vô số đao.
Trong mưa tuyết rả rích dường như xuất hiện một mặt trời sáng rực, cả
tuyết lẫn nước trên thân đao nhanh chóng bốc hơi thành sương trắng.
Lâu Dự sắc mặt rất trắng, mắt lại rất sáng, mũi chân giẫm lên bàn đạp
như cuồng phong cuốn lá rụng nhảy lên giữa không trung. Sát ý cuồn cuộn
của chàng đổ vào đao Yêu Nguyệt, mang theo tiếng rít thê lương, cực kì
chính xác chém xuống theo đúng kẽ hở trên khí trường của Lưu Hoài Ân chỉ xuất hiện trong chớp mắt.
Đao chưa đến, sát khí đã ập tới.
Mũ ô sa của Lưu Hoài Ân bị sát khí trên đao cắt thành hai nửa, mái tóc
muối tiêu bung ra lòa xòa, bị gió từ lưỡi đao cuốn lên phần phật. Một
giọt máu từ trên trán chầm chậm chảy xuống, khuôn mặt toàn là nếp nhăn
nhanh chóng hiện lên một sắc mặt kì dị, dường như cười khổ lại dường như tuyệt vọng.
Thương bạc vung lên, lại không đón đỡ mà bất ngờ phát lực đâm vào bụng Lâu Dự.
***
Mười ngày sau, cung Đại Thừa.
Ân Minh ngồi yên lặng trên ngai rồng cao cao, cảm thấy hôm nay cung Đại Thừa cực kì lạnh lẽo cô liêu.
Thực ra hôm nay người trong điện rất nhiều, các cung nữ thái giám hoặc
quỳ rạp dưới đất, hoặc khom người đứng hầu bên cạnh. Khoảng hơn trăm
người đều cúi đầu nơm nớp lo sợ, ai cũng không dám nhiều lời, thậm chí
ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Ân Minh quay sang nhìn bên cạnh, chỗ đó trống không, giống như sự đau buồn mất mát trống vắng trong lòng hắn lúc này.
"Hoài Ân, ở đây bí quá, theo Trẫm ra ngoài đi một chút". Ân Minh thở dài, nói theo thói quen.
Gió lạnh khẽ len qua xà qua cột, trong điện yên tĩnh như chết chóc, không có ai trả lời.
Choang! Ân Minh bóp nát chiếc chén ngọc trong tay, mảnh vỡ cắt vào lòng
bàn tay, máu tươi dừng lại một lát rồi mới chậm rãi chảy ra, uốn lượn
chảy xuống cổ tay rồi biến mất trong ống tay áo rộng màu đen.
"Bệ hạ!" Hàng trăm cung nữ thái giám cực kì sợ hãi kinh hoàng, tới tấp
quỳ rạp xuống đất không dám ngẩng đầu lên, càng không có ai cả gan dám
đi tới xử lí vết thương cho Ân Minh.
Không phải đám nội thị này không hiểu quy củ mà bọn chúng biết rõ giờ
đây tâm tình đế quân cực kì không tốt, mà đế quân tâm tình không tốt có
thể gϊếŧ người bất cứ lúc nào. Bọn chúng lại không phải gã tổng quản nội đình họ Lưu đó, có sự tin cậy và trọng vọng tối cao của đế quân, không
cần lo lắng đầu mình không dưng rơi mất vì sự hỉ nộ vô thường của đế
quân.
Lúc này trong lòng trăm nội thị quỳ dưới bậc thềm đá xanh đều cực kì hi
vọng Lưu tổng quản mau mau trở lại để hứng chịu hoặc hóa giải cơn giận
của đế quân như mọi ngày. Nhưng trong lòng bọn chúng cũng đều đoán được
có lẽ Lưu đại tổng quản không về được nữa.
Ân Minh cúi đầu nhìn lòng bàn tay đầm đìa máu tươi, khóe miệng lộ ra một nét cười khổ. Mình đã quá quen với việc trong tầm nhìn vĩnh viễn có sự
tồn tại của một người có thể ngăn cản đao thương vô hình trên triều
đình, lạnh lùng mặc cho mình tùy ý buông thả, lặng lẽ bồi dưỡng dã tâm
và du͙© vọиɠ cho mình, bất kể gặp phải khốn khó gian nan nào cũng luôn
đứng về phía mình bất chấp đúng sai.
Từ khi hắn được sáu tuổi, Hoài Ân đã đi theo bên cạnh hắn, vừa là tôi
trung vừa là bạn chơi. Khi còn bé hắn không thuộc bài học, Hoài Ân quỳ
chịu phạt thay cho hắn. Hắn bị hoàng huynh lớn tuổi hơn bắt nạt, Hoài Ân dùng nắm đấm không đủ cứng rắn liều chết đánh lén hoàng huynh báo thù
cho hắn.
Năm mẫu hậu chết, tuyết lớn như lông ngỗng dày đặc, hắn chôn chính mình
trong đống tuyết gần như chết cóng, Hoài Ân tìm được hắn, cho hắn uống
một ngụm canh nóng cứu mạng.
Còn năm đó hắn dâng rượu độc cho phụ hoàng lại bị phụ hoàng phất tay ban tặng, Hoài Ân không chút do dự uống thay cho hắn, xóa bỏ lòng nghi ngờ
của phụ hoàng.
Đế vương đứng trên thiên hạ luôn luôn cô quạnh, cho nên phải lạnh tình
lạnh tâm, chịu đựng sự cô độc người thường không thể chịu đựng, Lưu Hoài Ân vẫn nói với hắn như vậy. Nhưng chỉ sợ ngay cả Lưu Hoài Ân cũng không tin rằng dưới đáy lòng Ân Minh có một góc nho nhỏ được giấu kĩ, chỗ đó
có một chút dịu dàng kì lạ dành cho người thầy giỏi cũng là bạn thân của hắn, lấp lánh như ánh sáng đom đóm, mặc dù yếu ớt nhưng lại mang nhiệt
độ vừa đủ để sưởi ấm đáy lòng giá lạnh.
Cung Đại Thừa mặc dù lớn, bên cạnh hắn lại trước sau chỉ có một người thiên hạ mặc dù lớn, lại chỉ có một Lưu Hoài Ân.
Mà giờ đây góc nhỏ dịu dàng này đã sụp đổ.
Ân Minh đi ra khỏi cung Đại Thừa, vẻ mặt ngỡ ngàng, đi qua hành lang
khúc khuỷu, đi qua sân luyện võ rộng rãi, trèo mấy trăm bậc thang lên
đỉnh hoàng thành, yên lặng đứng trên tường thành, không cầm ô để mặc cho mưa tuyết thầm ướt sũng toàn thân.
Một đám cung nhân sợ hãi đi theo phía sau, mặc dù đã mang lọng vải đen
đến từ lâu nhưng lại như cầm một hòn than trong lòng bàn tay, đưa mắt
nhìn nhau không biết có nên che lọng cho Ân Minh hay không.
Ân Minh chống tay vào tường thành đá xanh, cúi xuống nhìn chúng sinh
dưới chân và vân đá lờ mờ như sông như núi, nhất thời cảm thấy mất hết
hứng thú, mệt mỏi và chán nản không nói nên lời.
Không phụ thiên hạ, ban phước muôn dân?
Mình đã tính toán bao nhiêu, lại mất bao nhiêu? Để rồi từ đây cô độc
tịch liêu, cuối cùng chỉ còn lại một mình đối mặt với gió đông tuyết
lạnh?
Ngẩng đầu nhìn về phía Đại Lương xa xa, sâu trong màn tuyết dường như
hiện lên một đôi mắt lạnh lùng tột độ, và cả vệt kiếm rét lạnh thoáng
hiện dưới tay áo dài nhẹ nhàng rơi xuống.
Thì ra cô ấy là người Lâu Dự yêu thật lòng.
Tâm tình trào dâng trong lòng Ân Minh như dời sông lấp biển. Ghen ghét,
thù hận, thương cảm, mất mát như bụi gai mọc trong bóng tối, bò đầy lục
phủ ngũ tạng, dường như chỉ hận không thể lập tức cướp được người đó, ôm vào lòng hung ác giày vò rồi sau vứt đi như giày cũ, chỉ có thế mới xóa nhòa được nỗi đau không thể nói thành lời trong lòng.
Khóe miệng lộ ra nét cười mỉa mai, người tổn thương ta sẽ bị ta đáp trả
gấp mười, ta cũng sẽ bắt ngươi nếm thử cảm giác cô độc muốn chết.
Hoàng đồ bá nghiệp ta cần, người đẹp như ngọc ta cũng cần. Ai nói giang
sơn mĩ nhân không thể có cả hai? Ta sẽ nắm hết trong lòng bàn tay mình.
Đã không còn người đi cùng ta trên con đường không thể quay về đó, vậy ta còn có gì phải do dự?
Ta không muốn đợi thêm nữa!