Nhưng dù vậy, từ đầu đến cuối ta vẫn không muốn tin, người cùng ta tâm hợp ý đầu, phu quân làm bạn ngày đêm với ta sẽ phụ ta.
Ta vẫn luôn đợi hắn tới.
Đợi hắn chính miệng nói rõ chân tướng với ta.
Ta thậm chí còn chuẩn bị sẵn thư hòa ly.
Kể từ đây, mỗi người sẽ hạnh phúc trên mỗi con đường khác nhau.
Nhưng ta không ngờ đến, hắn lại muốn g.i.ế.t ta.
Công Thượng Chiếu nhìn ta bằng nửa con mắt, thanh âm lạnh lùng như băng tuyết: "Đời này trẫm có hai điều hối hận, một là không thể bảo vệ Thanh Việt chu toàn, hai là lấy tiện tỳ như ngươi làm thê!"
"Ngươi c.h.ế.t rồi, cũng xem như giảm bớt nỗi ăn năn của trẫm!"
Hắn giẫm lên bàn tay đang nắm cốt tiêu của ta, nghiền nát nó, vừa nghiền vừa nói: "Tiện tỳ, ngươi không xứng làm Hậu của ta!"
Cốt tiêu đã bị nghiền nát.
Các ngón tay cũng bị nghiền thành m.á.u thịt lẫn lộn.
Đau.
Đau hơn so với vạn tiễn xuyên tim.
Chất độc thấm vào xương tủy, tầm nhìn dần dần mờ đi.
Ta không sống được bao lâu nữa.
Kéo dài hơi tàn chỉ làm cho bọn họ càng vui vẻ hơn.
Ta nhịn đau lấy ra thư hòa ly dính đầy m.á.u, gian nan cười nói: "Ta đã ký tên vào thư hòa ly, Công Thượng Chiếu, ta cũng chưa từng nghĩ tới việc làm Hậu của ngươi, càng không hiếm lạ gì Hậu vị của ngươi!"
"Công Thượng Chiếu, ta - Tôn A Bảo, không cần ngươi nữa!"
Mỗi một câu ta nói, ánh mắt hắn lại tối sầm một phần.
Cho đến khi ta ném thư hòa ly đến trước mặt hắn, đôi mắt hắn đỏ bừng, đột ngột đẩy đích tỷ ra, nhặt thư hòa ly dưới đất lên.
M.á.u trong cổ họng trào ra.
Ta cười nhạt, lau sạch nó đi, ngẩng đầu lên chống lại đôi mắt của hắn, từng chữ như châu ngọc.
"Đời này của A Bảo cũng có hai điều hối hận, một là thật lòng thật dạ phó thác sai người, hai là không nhận thức rõ ràng người mình quen."
"Nếu như được sống lại, Tôn A Bảo ta tuyệt đối sẽ không gả cho Công Thượng Chiếu!"
Ta giữ mũi tên trước ngực.
Dùng sức.
Đâm mạnh.
Đau đớn bao phủ, sự sống tiêu tán.
Trước khi nhắm mắt, ta thấy hai mắt Cung Thượng Chiếu đỏ bừng, gầm lên đau đớn.
"Mạng tiện này của ngươi là của trẫm, trẫm muốn ngươi c.h.ế.t như thế nào, ngươi phải c.h.ế.t thế đấy!"
"Tôn A Bảo, ta không cho phép ngươi c.h.ế.t!"
Ta cười mỉa mai một tiếng.
Công Thượng Chiếu.
Ngươi thật hèn hạ!
Chê ta hèn mọn là ngươi.
Bị ta vứt bỏ, thâm tâm không cam lòng cũng là ngươi
Không nỡ để ta c.h.ế.t cũng là ngươi.
Nhưng ta cứ c.h.ế.t đấy.
Cũng sẽ không cho ngươi được như ý!