- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Trạng Nguyên Lang Luôn Không Đạt Tiêu Chuẩn
- Chương 8: Mặc trên người quần áo của chồng
Trạng Nguyên Lang Luôn Không Đạt Tiêu Chuẩn
Chương 8: Mặc trên người quần áo của chồng
Tiếng chuông nghỉ giữa giờ vang lên, phòng học an tĩnh lập tức xôn xao rối loạn. Lục Giai Ý đứng dậy đi ra phía trước lấy nước.
Máy uống nước đặt ở bên phải đằng trước lớp học, lúc cậu cầm cốc đợi đồng học đằng trước lấy nước, đột nhiên có người gọi: “Giai Ý.”
Cậu quay đầu nhìn, là Từ Lâm.
Cậu liền hướng Từ Lâm nở nụ cười, tiếu dung rất đẹp mắt.
Cho dù là Chu Dương Liễu ghét Lục Giai Ý như thế cũng không thể không thừa nhận, thanh danh giáo thảo của Lục Giai Ý không phải là nói cho có. Từ nhỏ đẹp đẽ đến lớn, cười một cái người vật vô hại, thanh chính hòa khí. Triệu Tư Tư ngồi hàng đầu hỏi khẽ: “Lục Giai Ý, cậu ngồi phía sau có quen không?”
Lục Giai Ý cùng nàng không phải rất thân, cười gật gật đầu, nói: “Rất tốt.”
Triệu Tư Tư cũng không lại hỏi gì nữa, lắc lư ngọn tóc đuôi sam của mình.
Lục Giai Ý hơi khom người, một tay cầm cốc một tay đè trên nút máy uống nước, dáng người cao cao gầy gầy, sườn mặt như mỹ ngọc được chạm trổ, mái tóc đen mềm mại, sạch sẽ tuấn tú.
Chu Dương Liễu nâng quai hàm lạnh lùng mà nhìn, y cảm thấy thượng đế thật không công bằng. Một kẻ dối trá đáng ghét như Lục Giai Ý vậy mà lớn lên lại có bộ dạng lừa người như thế. Còn may đối phương một lần thi được hạng bét mất mặt, chạy ra phía sau rồi.
Y thấy Lục Giai Ý lấy nước xong đi về liền đi theo đến cuối lớp học, đứng chỗ bảng thông tin, nhón chân nhìn phía trên bảng thành tích. Có đồng học từ nhà vệ sinh trở về, lúc từ cửa sau đi vào liền vịn vai y cùng xem, còn khen y. Chu Dương Liễu liền nói: “Tôi lần này làm qua loa thôi, số học còn tính sai mất một câu. Tức chết tôi rồi.”
Y nói xong quay đầu liếc Lục Giai Ý một cái. Lục Giai Ý đang uống nước, dáng ngồi thẳng tắp đoan chính.
Mắt thấy sắp vào lớp, phim của Giang Triều cuối cùng cũng xem xong. Mấy người vội vàng từ chỗ ngồi đứng lên, chạy ra nhà vệ sinh. Lục Giai Ý cũng đứng dậy, cùng đi ra.
Sau khi đến trường học, ngoài học tập, trên sinh hoạt cậu không quen nhất chính là nhà vệ sinh trường.
Nhà vệ sinh Nhất Trung xây giữa dãy phòng học và ký túc. Nam nữ bắc nam song song hai hàng nhưng không lớn, thiết bị cũng rất thô sơ. Mỗi lần ra chơi đi vệ sinh, đông đến nỗi phải xếp hàng.
Lần đầu tiên Lục Giai Ý đi vệ sinh ngây ra không tiểu nổi. Bởi vì lúc cậu đứng ở bồn tiểu, ngoại trừ song song một dàn người đang tiểu tiện, phía sau bọn họ còn đông nghịt người đứng chờ. Những người này xếp hàng đợi, nhìn chằm chằm người đang tiểu tiện phía trước.
Nhiều người nhìn như thế, cậu liền xách quần vội vàng chạy mất.
Bất quá về sau cậu dần dần tìm ra bí quyết. Không muốn chen chúc, vừa ra chơi đừng vội đi, đợi mọi người đi hết rồi lúc sắp vào lớp hẵng đi. Lúc này nhà vệ sinh chẳng còn mấy người rồi.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa nhưng không lớn lắm. Nhà vệ sinh cũng chỉ cách hai ba chục mét, cậu liền không mang ô, một đường chạy đến. Bỗng nghe thấy đám Giang Triều ở bên trong cười nói: “Ai yo, nhìn không ra, Tống Từ người gầy mà to phết nhé.”
Bên trong liền truyền ra một trận cười, Tống Từ có chút ngượng ngùng nói: “Không có mà…”
“Đàn ông ch*m to là tốt, cậu ngượng cái gì.” Giang Triều xách quần lên nói, “Cậu nên so với Thích Dương, xem ai người là ch*m to nhất Nhất Trung.”
Y vừa dứt lời liền thấy Lục Giai Ý đi vào. Chuông vào lớp đột nhiên vang lên, dọa đến La Khôn run một cái: “Chết mẹ, vãi ra tay rồi!”
Đám Giang Triều đều cười ầm lên, vội vàng chạy ra ngoài, chỉ có Tống Từ và Lục Giai Ý chào nhau một câu. Giang Triều nhìn cậu một cái, miệng nở nụ cười khó hiểu.
Sau khi đợi bọn họ đi rồi, Lục Giai Ý mới đi đến bồn tiểu cởϊ qυầи ra. Lặng lẽ nghĩ, bộ dạng học tra có phải là như vậy. Lúc trước cậu ngồi với đám Từ Lâm, nam sinh bên cạnh từ trước đến nay không có ai nói ch*m cò gì cả, đều là người đọc sách, làm sao có thể nói ra những câu thô tục như thế!
Thường nói “Thương lẫm thực nhi tri lễ tiết, y thực túc nhi tri liêm sỉ”
(gạo thóc đầy thì biết lễ tiết, áo cơm no thì biết liêm sỉ. Ý nói cơm no áo ấm thì biết lễ tiết liêm sỉ. Giống câu phú quý sinh lễ nghĩa)
Nếu cuộc sống mọi người đều tốt làm sao lại không có lễ tiết, không có liêm sỉ?
Cậu từ nhà vệ sinh đi ra, lại đội mưa chạy đến vòi nước rửa tay, lúc này mới xoay người chạy trở về. Kết quả cục gạch chỗ hồ nước long ra, cậu bụp một cái liền ngã vào vũng nước.
Nếu chỉ là nước mưa còn tốt, mà chỗ này nước đọng quanh năm, toàn bùn đen kịt mùi thối hoắc. Cậu bò dậy nhìn một cái, nửa bộ quần áo đều ướt đẫm, đen một mảng lớn, thối muốn chết. Cậu vội vàng chạy đến cạnh hồ nước, dùng tay vốc nước lên rửa một hồi nhưng chẳng có tác dụng gì, vẫn bốc mùi, quần áo cũng ướt hết.
Lục Giai Ý cực kỳ xấu hổ mà đi vào lớp. Cửa sau đang đóng, cậu len lén mở ra liền thấy Thích Dương nhìn sang.
Tóc Lục Giai Ý ướt đẫm, thấy Thích Dương nhìn mình còn tưởng hắn ngửi thấy mùi, có chút ngại ngùng mà nói: “Bị trượt chân.”
Lúc này Thích Dương mới thấy áo sơ mi trắng của cậu biến thành màu xám, dán chặt lên eo.
Lục Giai Ý nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngồi xuống chỗ của mình. Sợ dính lên người Thích Dương còn cố ý dịch ra ngoài một chút, nửa bên mông ngồi tận đầu ghế. Mọi người đều đang vùi đầu làm bài thi, không có ai chú ý đến cậu. Chỉ là vào phòng học rồi, trên người ấm lên, mùi hôi liền bốc ra. Lục Giai Ý cầm giấy vệ sinh thấm nước trên người. Đang ấn ấn Thích Dương bỗng từ trong ngăn bàn lấy ra một cái túi giấy đưa cho cậu.
Lục Giai Ý vừa nhìn, bên trong là một bộ quần áo bóng rổ.
“Mặc qua rồi.” Thích Dương nói, “Buổi chiều lúc huấn luyện mặc.”
Đại khái ý là, nếu cậu ngại bẩn thì không cần mặc.
Mặc qua rồi dù có chút mồ hôi vậy cũng so với một thân thối hoắc tốt hơn. Thậm chí coi như cậu không thèm để ý, cũng không thể không suy nghĩ cho người khác. Tri lễ tri lễ, không phải là từ những chuyện nhỏ nhặt này sao?
Lục Giai Ý vô rất cảm kích mà đứng dậy nói: “Cảm ơn cậu.”
Cậu cầm quần áo liền đi ra ngoài, cậu muốn đi ra gầm cầu thang thay.
Cậu đi đến gầm cầu thang, dựa vào tường cởϊ qυầи áo trên người ra, lại lấy khăn ướt lau toàn thân một lượt, lúc này mới đem quần áo bóng rổ của Thích Dương mặc lên. Chiều cao của cậu trong đám nam sinh tính là cao, nhưng so với Thích Dương vẫn lùn hơn một đoạn. Chủ yếu là cậu không cường tráng như Thích Dương, quần áo bóng rổ ở trên người rộng thùng thình. Cậu kéo vai áo ngửi một cái, mùi mồ hôi rất nhạt, như có như không xen lẫn mùi thơm.
Hôm nay trời mưa, Thích Dương bọn họ huấn luyện trong phòng hẳn là không đổ nhiều mồ hôi. Nhưng cậu rất sạch sẽ, đối với mùi hương cực kỳ nhạy cảm. Mặc quần áo lên, lại dính chút mồ hôi, tự nhiên không thể là mùi bột giặt. Đại khái là mùi hương trên người Thích Dương.
Cậu sau này mới biết, cái đó là mùi hooc môn giống đực theo cùng mồ hôi đi ra, do tinh hoàn giải phóng ra. Nếu nói đến mùi xạ hương trên người đàn ông, mỗi động vật giống đực đều có. Một số trường hợp, loại mùi hương như có như không này sẽ mê hoặc đối tượng giao phối, giống như thuốc kí©ɧ ɖụ©.
Cậu còn rất thích mùi hương này.
Cậu đem quần áo của mình bỏ vào trong lại phát hiện trong túi giấy còn có một miếng vải mỏng màu đen. Thuận tay cầm lên, lại hấp tấp thả xuống.
Là quần sịp, còn hơi hơi ẩm.
Lục Giai Ý liền đem giấy ướt còn dư mở ra, rải bên trên quần sịp, lúc này mới đặt quần áo của mình lên trên.
Sau đó lại chạy về lớp. Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Thích Dương lại quay sang nhìn cậu.
Trong lớp vô cùng yên tĩnh, Lục Giai Ý có chút lúng túng, cúi đầu đi vào. Người vốn rất gầy, giống như trẻ con trộm mặc đồ của người lớn, lộ ra cánh tay bắp chân gầy guộc. Bạn cùng bàn mới vẫn luôn mặc kín đáo, quần dài áo dài, cúc áo cũng cài lên trên cùng. Lúc này lộ ra cánh tay bắp đùi dài nhỏ trắng nõn, gầy nhưng không trơ xương.
“Cảm ơn.” Lúc ngồi xuống Lục Giai Ý lại nói một câu.
Thích Dương không nói gì, tiếp tục đọc tiểu thuyết của mình. Đại khái đọc mười mấy phút, cùi chỏ bỗng đυ.ng phải cánh tay Lục Giai Ý.
Giữa tháng mười, đổ mưa thực ra có chút lạnh. mặc quần áo bóng rổ cũng lạnh. Lục Giai Ý cầm bút viết chữ, cả cánh tay đều lạnh buốt.
Khí lạnh ẩm ướt.
Chính Thích Dương cũng mặc đồ cộc. Chỉ mặc một cái áo T – shirt đen, trước ngực có hình bóng rổ màu đỏ. Hắn thực ra cũng tính là trắng, cả ngày đánh bóng rổ mà phơi không đen. Nhưng so với Lục Giai Ý vẫn đen hơn một chút.
Ngày mưa, kỳ thực trong phòng học cũng có chút ẩm ướt bí bức, cho nên tuy đóng cả hai cửa ra vào nhưng cửa sổ đều mở để thoáng khí.
Thích Dương vươn tay, đem cửa sổ đóng lại.
Cửa sổ nằm giữa dãy bàn thứ nhất và thứ hai từ dưới lên nên Giang Triều ngồi đằng trước thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn.
Kết quả nhìn đến Thích Dương mặt lạnh đọc sách, gương mặt đẹp trai vẫn như ngày thường biểu tình không mặn không nhạt. Lục Giai Ý thì đang rất chăm chú từng nét từng nét viết chữ.
Lục Giai Ý không hề động đậy.
Bởi vì trời lạnh, ngực cậu kích lồi ra, áo bóng rổ thùng thình. Vừa động một cái liền cọ vào áo. Vốn vẫn còn tốt, nhưng bây giờ cọ là quần áo Thích Dương, còn là đã mặc qua, lây dính hơi thở của Thích Dương.
Quá kỳ quái rồi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Trạng Nguyên Lang Luôn Không Đạt Tiêu Chuẩn
- Chương 8: Mặc trên người quần áo của chồng