Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trạng Nguyên Lang Luôn Không Đạt Tiêu Chuẩn

Chương 37: Tai là một bộ phận đặc biệt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vẻ mặt ông Thích không quá tốt nhưng vẫn mạnh mồm, nói: “Chơi không tồi.”

“Đa tạ, cháu cũng chỉ thắng hiểm mà thôi.” Lục Giai Ý nói.

Thái độ kính cẩn, tính cách cũng ngoan ngoãn, không giống thế cờ của cậu.

Thế cờ của Lục Giai Ý rất anh dũng hung mãnh.

“Đánh xong thật đúng lúc, ăn cơm thôi.” Bà Lục nói.

“Một ván nữa, một ván nữa.” Ông Thích níu lấy Lục Giai Ý đang định đứng lên.

“Ăn xong lại chơi.” Thích Dương nói.

Ông Thích nói: “Lại không phải chơi với mày… Tiểu Lục, chúng ta đánh một ván nữa đi.”

Lục Giai Ý chỉ đành ngồi xuống: “Được rồi.”

“Ai cũng không được nhường nhé.” Ông Thích nói.

“Ông yên tâm, cháu đánh cờ có nguyên tắc, sẽ không nhường.”

Hai người cuối cùng lại bắt đầu chơi. Thích Dương đi chuẩn bị bàn ăn, lúc bà Lục mang thức ăn ra lén hỏi: “Nó thực sự đánh thắng ông nội mày à?”

Thích Dương gật đầu: “Hơn nữa còn rất nhanh.”

Bà Thích nghe vậy liền nhìn thoáng qua bóng lưng Lục Giai Ý. Cậu ngồi thẳng tắp, nhìn không ra tuổi nhỏ như vậy mà kỳ nghệ lại tốt thế.

Hai người bày biện bàn cơm xong, bà Thích đang chuẩn bị đi xem trận chiến thế nào liền thấy ông Lý vỗ tay bồm bộp đứng dậy: “Ha ha ha ha, như thế cũng quá nhanh đi.”

Lục Giai Ý đứng dậy, cúi đầu nói: “Đa tạ.”

“Xong rồi?” Bà Lục rất kinh ngạc hỏi.

Ông Thích ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm bàn cờ một hồi lâu, không nói gì.

“Ăn cơm ăn cơm, lão Thích, ăn cơm thôi.” Ông Lý nói.

Ông Thích lúc này mới đứng dậy nói: “Tôi thật đúng là khinh địch.”

“Là ông hạ thủ lưu tình.” Lục Giai Ý nói.

Mọi người bắt đầu rửa tay ăn cơm, Lục Giai Ý xếp cuối cùng. Thích Dương đưa cho cậu một cái khăn lông: “Dùng của tớ đi.”

Lục Giai Ý liền nhận lấy lau tay, Thích Dương nói: “Cậu đánh cờ lợi hại thật.”

“Lúc trước nhàn rỗi thích nhất là chơi cờ.” Lục Giai Ý nói, “Tớ thắng như vậy không sao chứ?”

“Không sao, có lẽ cậu đã kí©h thí©ɧ đến tính hiếu thắng của ông nội rồi.”

Đúng như dự đoán, lúc ăn cơm ông Thích toàn nói về chuyện chơi cờ, hỏi Lục Giai Ý học ở đâu, buổi chiều có thời gian hay không lại chơi với ông hai ván.

“Tôi đều nhìn ra rồi, kỳ nghệ của ông so với Tiểu Lục kém quá nhiều, còn muốn đánh?” Ông Lý nói.

“Ông thì hiểu cái gì, đây là cao thủ so chiêu, mình mới tiến bộ nhanh được.”

“Lão Thích cũng rất lâu không bị đánh bại rồi.” Bà Thích nói.

“Chiều nay không được,” Thích Dương nói, “Chiều nay bọn cháu bận việc, phải ra ngoài.”

“Đi đâu?” Ông Thích hỏi.

“Đến nhà bà nội cháu.” Lục Giai Ý nói.

“Đứa bé hiếu thuận.” Bà Thích cười nói, bà còn hỏi cậu có muốn mang gì theo không, “Không cần ra ngoài mua, phòng phía tây nhà bà để rất nhiều thứ tốt, đều là thân thích đưa đến. Có sữa bò, cháo bát bảo, mì ăn liền các loại cho cháu cầm đi hai thùng nhé?”

“Cháu với Thích Dương đi xe đạp những thứ đó đều không cầm theo được. Cháu sẽ đi nhìn xem, ở trên đường tùy tiện mua gì đó là được rồi, cảm ơn bà.”

Ông Lý và ông Thích muốn uống chút rượu, hỏi Lục Giai Ý: “Cháu có uống không?”

“Học sinh uống cái gì mà uống.” Bà Thích nói, “Ông tưởng thằng bé giống cháu ông hút thuốc uống rượu cái gì cũng biết à?”

“Lần trước cháu ở bên ngoài ăn cơm, uống hai ngụm đã say rồi.” Lục Giai Ý ngượng ngùng nói.

Ông Thích liền chỉ đưa chén cho Thích Dương. Bà Thích không vui nhưng cũng không nói gì. Xem ra Thích Dương ở nhà cũng không ít lần uống rượu.

Lục Giai Ý ngửi thấy mùi rượu nước bọt cũng chảy ra. Không ngừng được mà nhìn cốc rượu của Thích Dương. Hắn liền uống một ngụm lớn, còn dư liền đặt xuống trước mặt cậu. Lục Giai Ý cười bưng lên, thừa dịp các cụ không để ý liền uống một hớp.

Quả nhiên so với rượu bọn họ uống ở quán ăn thì thơm nồng hơn rất nhiều. Là rượu ngon.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, bà Thích vừa định đứng dậy, Thích Dương lại nói: “Để cháu.”

Hắn đi ra, một lúc lâu mới trở về. Bà Thích cầm bánh bao ra cửa nhìn một cái, vẻ mặt chợt thay đổi, đặt đũa và bánh trong tay xuống đi ra ngoài.

Ông Thích hỏi: “Ai vậy?”

“Đến đưa đồ.” Bà Thích ở bên ngoài nói.

Lục Giai Ý ngồi im tại chỗ, qua một lúc liền nghe thấy ở trong sân có tiếng nói chuyện, cậu mới đứng dậy cùng ông Lý đi ra cửa nhìn. Thấy có một người đàn ông mặc tây trang dẫn theo một thanh niên khuân đồ.

“Nói với mẹ tôi, sau này không cần đến đây đưa đồ nữa.” Thích Dương nói.

Người đàn ông mặc tây trang kia cười nói: “Chỉ là chút tâm ý của chủ tịch.”

Đồ được đưa đến rất nhiều, từng thùng từng thùng xếp thành hàng dài ở dưới hành lang. Ông Thích nói: “Chỉ toàn tặng quà, sao không thấy chủ tịch của các anh đâu?”

Người kia cười: “Chủ tịch bận rộn, nói có thời gian sẽ đến thăm ông bà.”

Hai ông bà Thích đối với hắn vẫn rất khách khí, tiễn người ra tận cổng. Ông Lý đứng ở cửa nói với Lục Giai Ý: “Mẹ Thích Dương đưa đồ tới.”

Chốc lát ba người Thích gia đã quay lại. Bà Thích đứng ở hàng lang nhìn đống đồ nói với Thích Dương: “Không phải bảo mày nói với mẹ rồi sao, đừng đưa đồ này nọ tới đây nữa.”

“Tự bà ấy thích đưa, chắc lại là người khác tặng. Một mình bà ấy ăn không hết.” Thích Dương nói, “Lại ném vào phòng tây sao?”

“Trước tiên cứ để đấy đi, đợi ăn xong lại nói.”

Mấy người trở về bàn ăn ngồi xuống. Ông Lý nói: “Đứa con dâu này của ông bà thật không tồi, Trường Tùng đã đi nhiều năm như vậy rồi nó vẫn nhớ tới.”

Ông bà Thích cười nói: “Nó chính là quá bận, quanh năm suốt tháng không có thời gian nghỉ ngơi. Chúng tôi cũng sắp một năm không gặp nó rồi.”

Lục Giai Ý nghe xong liền nhìn Thích Dương một cái, trong lòng vẫn có chút ngạc nhiên.

Cậu không biết bố Thích Dương cũng đã qua đời, thực sự là đồng bệnh tương liên với cậu. Cậu đã nói mà, làm sao Thích Dương lại ở cùng ông bà nội. Cậu vốn vẫn muốn hỏi, may mà chưa mở lời.

Nhưng mà quan hệ của hai ông bà Thích và con dâu hiển nhiên so với Lục gia tốt hơn rất nhiều. Nếu muốn Lâm Tú Anh cứ ba năm ngày lại tặng đồ cho bà Lục, phỏng chừng nghĩ cũng không cần nghĩ.

Sau khi ăn cơm xong Thích Dương liền đem đồ đạc chuyển vào phòng tây, Lục Giai Ý cũng giúp. Đại khái là xuất phát từ nguyên nhân đồng bệnh tương liên, cậu vô hình chung cảm thấy thân thiết với hắn hơn. Cậu nghĩ tính cách của hắn như vậy không biết cùng người bố đã mất kia có quan hệ gì không. Nếu như có thì thật khiến cho người ta đau lòng.

Tây phòng của Thích gia chuyên môn dùng để chứa đồ vật này nọ. Quả nhiên giống như lời bà Thích nói, ở đây chất đống vô số thứ. Bà Thích hỏi cậu có muốn lấy cái gì không, lúc đi thăm bà nội liền không cần mua nữa.

“Không cần đâu ạ.” Lục Giai Ý có chút hối hận vì đã nói ra chuyện mình muốn đi Lục Gia Thôn.

“Cháu đạp xe chở cậu ấy đi, không có chỗ để.” Thích Dương nói.

Bà Thích vẫn ở phòng tây lục lọi nửa ngày, cuối cùng cầm ra một cái bánh ngọt, một hộp chè, để vào túi nilon đưa cho Thích Dương: “Chỉ một ít thế này mày bỏ vào giỏ xe. Xách thử xem không nặng đâu.”

Thích Dương liền cầm lấy. Lục Giai Ý rất ngại. Bà Thích nói: “Cháu cũng thấy rồi đi, nhà bà nhiều lắm, dùng không hết. Còn tiết kiệm không cần mua, đỡ tốn tiền.”

Lúc ông Lý đi bà cũng đưa cho ông một ít: “Không thể ăn không con thỏ của ông được.”

Ông Lý nói: “Đã đưa rồi vậy tôi không khách khí nữa.”

Bởi vì trời âm u, Thích Dương và Lục Giai Ý định đi sớm về sớm. Ăn xong cơm cũng không nghỉ ngơi, hai người liền chuẩn bị xuất phát.

“Chu Tập kề sát thị trấn, cách không xa. Hai đứa đi sớm về sớm. Tuy dự báo thời tiết nói không mưa nhưng bà thấy hôm nay trời âm u lắm, theo bà thấy nên gọi một cái xe ba bánh, cũng ấm hơn một chút.”

“Vẫn là tự mình đạp xe đi, ở lại bao lâu cũng được. Nếu không ngồi xe thì lúc về làm thế nào?” Thích Dương nói.

Bà cụ liền để hai người cầm theo ô, đề phòng vạn nhất*.

Thực ra Lục Giai Ý có chút hưng phấn.

Bởi vì cậu từ sau khi xuyên qua đến nay vẫn chưa từng ra khỏi huyện Phú Xuyên. Cậu đối với thế giới này vô cùng tò mò, muốn biết nông thôn bây giờ như thế nào, có giống như thế giới mà cậu quen thuộc không.

Sau khi ra khỏi thị trấn là đường tỉnh, đường nhựa rộng rãi mới tinh, hai bên đường đều là cây bạch dương. Phía ngoài cây bạch dương là đồng ruộng mênh mông thôn xóm làng mạc cùng cây cối bao phủ. Giữa đồng ruộng thỉnh thoảng lại thấy một hai ngôi mộ, có một số xây đã lâu, gian nhà đã lộ ra mầm non, từ xa nhìn lại thấy một mảng xanh biếc. Là thế giới mà cậu quen thuộc.

Cậu cảm thấy rời khỏi thị trấn, không khí trở nên lạnh hơn, gió thổi càng to hơn. Thích Dương để cậu mặc chiếc áo khoác lông kia thật sự là sáng suốt. Cậu khép kín áo, ngồi ở đằng sau hỏi Thích Dương: “Cậu có lạnh không?”

“Không lạnh.” Thích Dương nói: “Cậu nép vào phía sau tớ, có gió đấy.”

Như thế đi một lúc, Thích Dương bỗng hai chân chạm đất dừng xe lại, quay đầu nói: “Cậu ngồi ngược lại đi.”

“Hả?”

“Ngồi quay lưng lại.” Thích Dương nói, “Như vậy sẽ ấm hơn một chút.”

Lục Giai Ý cười nói: “Thực ra tớ cảm thấy không lạnh lắm.” Bỗng cậu đứng dậy, duỗi tay sờ lên tai Thích Dương.

Tai Thích Dương vậy mà lại nóng.

Thích Dương không ngờ đến cậu bỗng dưng lại duỗi tay sờ lên tai mình, cơ thể động một cái liền bắt lấy tay cậu, nhịp tim bất thình lình gia tốc. Lục Giai Ý nói: “Tai cậu thế mà lại nóng. Cậu sờ tai tớ xem, lạnh lắm.”

Lục Giai Ý nói xong còn tiến tới sờ sờ tai Thích Dương. Thích Dương không sờ, chỉ nói: “Lạnh mà cậu còn không quay lưng lại.”

Lục Giai Ý liền ngồi xoay lưng lại. Chỗ ngồi đủ lớn, ngồi ngược lại vẫn được. Nhưng cậu không quen lắm, hai tay túm lấy yên xe.

Thích Dương mím môi, cảm giác khác thường bên tai vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Hắn một lần nữa đạp xe, cảm thấy lưng Lục Giai Ý dán lên mình, đầu cũng cọ lên sống lưng hắn. Đường nét khuôn mặt hắn rất cứng rắn, lúc môi mím chặt nhìn rất sắc bén, rất khốc.

Đại khái đạp xe ba bốn mươi phút, tay phải hắn buông lỏng ghi đông xe, sờ lên tai mình.

Thật kỳ quái, lại chẳng có cảm giác gì.

Rõ ràng lúc nãy Lục Giai Ý sờ lên, như có dòng điện ấm nóng, phút chốc từ tai lan ra khắp toàn thân.
« Chương TrướcChương Tiếp »