- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Trạng Nguyên Lang Luôn Không Đạt Tiêu Chuẩn
- Chương 3: Anh hùng cứu mỹ nhân
Trạng Nguyên Lang Luôn Không Đạt Tiêu Chuẩn
Chương 3: Anh hùng cứu mỹ nhân
Áo bóng rổ màu đen, trước ngực một số bảy màu đỏ.
Thích Dương mặc chính là áo bóng rổ số bảy.
Lục Giai Ý lập tức đứng thẳng người, phủi đất trên cánh tay, chủ động nói: “Không sao.”
Hắn vừa rửa mặt, trên mặt còn ướt, tóc trên trán cũng ướt nhẹp, khuôn mặt trắng nõn bệnh trạng, vẻ mặt trấn tĩnh. Thích Dương nhìn cậu một cái liền cầm bóng rời đi, không nói năng gì.
Từ Lâm lúc này mới chạy tới, ôm cà men hỏi: “Giai Ý, cậu không sao chứ?”
Lục Giai Ý tim vẫn còn đập hơi nhanh, nói: “Không có việc gì.”
Chỉ là cà men của cậu, sứ cũng sứt mất một miếng.
Lục Giai Ý quay lại bồn nước rửa đôi đũa. Lúc trở về đi qua sân bóng rổ, Từ Lâm quay đầu nhìn, nói: “Năng lực trệ không của Thích Dương đúng là cực kỳ tốt nhỉ?”
Lục Giai Ý không hiểu liền hỏi: “Trệ không là gì?”
“Cậu không thấy hắn nhảy vô cùng cao, sau đó thời gian lơ lửng trên không trung so với người bình thường cũng dài hơn sao? Đó gọi là năng lực trệ không. Phải là người có khả năng bật nhảy cực tốt, thắt lưng có sức mạnh thì thời gian trệ không mới dài. Hắn nổi danh nhất chính là năng lực trệ không này. Nhất trung chúng ta không có ai có thể so được với hắn.”
“Ồ.” Lực Giai Ý nói, “Hắn nhảy quả thực rất cao.”
Một người thoạt nhìn lười nhác lạnh lùng như vậy, lại có sức bật khiến người ta sợ hãi.
Lớp 11-6 nằm cạnh bãi tập khu dạy học tầng 1, đi qua sân bóng rổ và sân bóng chuyền liền đến. Lúc đi đến cửa lớp, Lục Giai Ý thấy một nữ sinh xinh đẹp, mặc áo T-shirt trắng váy xanh, đứng cạnh cửa sau lớp cậu.
“Y, kia không phải là Diệp Phỉ Nhiên sao?” Từ Lâm đẩy đẩy kính mắt. “Có phải cô ấy đến tìm cậu không?”
Diệp Phỉ Nhiên, cái tên này rất quen. Tống Từ từng nói với cậu, cậu tìm người chặn Thích Dương hình như chính là vì Diệp Phỉ Nhiên.
Nếu như nói Nhất Trung Phú Xuyên có hai giáo thảo không phân cao thấp, vậy giáo hoa
(nữ sinh đẹp nhất trường)
Nhất Trung Phú Xuyên không cần bàn cãi, chính là Diệp Phỉ Nhiên. Cô ấy là con gái bí thư huyện ủy, bạch phú mỹ
(trắng – giàu – đẹp, giống như cao – phú – soái). Trời sinh da trắng mỹ mạo, tóc dài thướt tha.
Chỉ là Diệp Phỉ Nhiên liếc cậu một cái, lại trực tiếp khoác tay một nữ sinh khác đi lên tầng.
Hình như cố ý tránh cậu.
Lục Giai Ý từ cửa sau đi vào lớp liền nhìn thấy một hộp cơm đặt trên bàn bọn họ. Chính xác mà nói, là đặt trên bàn Thích Dương, bên trên còn có một tấm thiệp màu hồng phấn.
7 giờ liền bắt đầu tiết tự học buổi tối đầu tiên. Không bao lâu trước khi chuông reo, đám Thích Dương và Giang Triều mới lục tục trở về. Đại khái đều vừa tắm xong, trên người mang theo mùi sữa tắm thơm tho. Lục Giai Ý vốn đang nằm bò trên bàn học chữ liền cảm thấy bên trái ập tới một luồng gió lạnh. Quay đầu nhìn, chân Thích Dương đã bước qua băng ghế ngồi xuống, trực tiếp cầm hộp cơm trên bàn lên, hướng ra ngoài ném một cái, thẳng tới thùng rác ngoài hành lang. Xa như vậy, thùng rác nhập khẩu lại nhỏ như thế, vậy mà ném rất chuẩn.
Lục Giai Ý không tự chủ dịch về bên phải, khẽ hắng giọng.
“Sao lại ném đi, phí thế. Không phải đã bảo mày rồi sao, mày không ăn thì để cho anh em, tao đang đói đây này.” Giang Triều nói, “Em gái Diệp cũng thật si tình, ngày nào cũng đưa mày đồ.” Y vừa nói vừa đá vào băng ghế một cái: “Nhường đường!”
Tống Từ vốn đang nằm trên bàn ngủ, vội vàng từ chỗ ngồi đi ra nhường Giang Triều bước vào, lúc này mới lau nước miếng trên mặt.
La Khôn bên cạnh nói: “Diệp Phỉ Nhiên lớn lên xinh đẹp nhưng đầu óc lại chẳng ra sao. Người theo đuổi Thích ca xếp hàng dài, nếu hắn muốn yêu đã sớm yêu rồi, nào đến đến lượt cô ta.”
Thích Dương mặt lạnh người lạnh tim cũng lạnh. Hắn yêu đương? Không thể tưởng tượng được!
Thích Dương đẹp trai nhưng tính tình quả thực quá tệ. Lúc nào cũng mang bộ mặt người chết kia, nếu không phải là yêu Lục Giai Ý, đều không biết hắn có thể đông chết người như vậy.
Chuông vào tiết vang lên Lưu Hồng Dân đã đứng trên bục giảng, kéo ghế ra ngồi xuống, nói: “Hôm nay chưa giải xong đề thi, còn một phần luận văn cuối cùng. Chiếm một chút thời gian tự học của mọi người chúng ta nói nốt.”
Trong phòng học phát sinh một trận oán thán, Lưu Hồng Dân nói: “Mau lên nào, chúng ta tranh thủ mười phút giảng cho xong.”
Mọi người không cam lòng mà bắt đầu chuyển sang bài thi ngữ văn. Lục Giai Ý lấy bài thi từ ngăn bàn ra, lúng túng đè ly nước che chỗ ghi điểm.
Nhưng mà Thích Dương nhìn thấy rồi, 12 điểm.
12 điểm này Lục Giai Ý thi được cũng không dễ dàng. Đều dựa vào mấy ngày trước khi thi cố gắng học, hiểu cách làm đề lựa chọn ABCD và kỹ xảo làm phần hỏi đáp: Hiểu hay không thì trước tiên chép lại đề bài một lượt. Nhưng đến lúc thi tiếng anh cậu triệt để hỏng mất, một đề bất động, thi được không điểm.
“Lần này làm văn có phần khó, sai đề rất nhiều, rất nhiều bạn còn đọc không hiểu ý tứ của đề bài. Một số bạn còn làm cả một bài thơ, cẩn thận phân tích đề làm. Có phải bên trên còn viết “không giới hạn đề tài, bất kể thơ ca”?
Lưu Hồng Dân vừa nói vừa liếc về phía Lục Giai Ý. Lục Giai Ý một tay đặt trên bài thi, phần làm văn cơ hồ đều để trống, chỉ có một hàng 5 câu thơ luật.
Cậu vô cùng xấu hổ, chủ yếu là điểm quá kém. Cậu một bên nghe Lưu Hồng Dân ở bên trên phân tích đề văn, một bên len lén liếc nhìn bài thi của bạn cùng bàn.
Bài thi của Thích Dương chính là tùy tiện mở ra đặt trên bàn, trái lại thấy rõ điểm số, viết 29.
Quả đúng là học tra.
Cậu còn thấy chữ viết của Thích Dương, rồng bay phượng múa, rất loạn thảo.
(loạn thảo là một lối thư pháp thể hiện tính cuồng dã, khí phách của TQ)
Hắn cái khác không nói, chữ viết lại rất tinh tế. Tuy không thể tính là đẹp nhưng nếu dùng bút lông mềm, hắn có thể viết càng đẹp hơn.
9 giờ 20 bọn họ kết thúc giờ tự học buổi tối, Nhất Trung quản lý rất chặt, chỉ có buổi tối tan học mới mở cổng, rất nhiều học sinh nội trú cũng thuận tiện đi ra ngoài ăn khuya, hít thở không khí. Nhất Trung nằm ở Tây Bắc Phú Xuyên, bình thường người ít xe ít. Nhưng chỉ cần đến tối, ngoài trường dân chúng hai bên đường toàn bộ đều là quán ăn vặt. Vừa ra cửa một cái là ập vào không khí khói lửa nhân gian.
Lục Giai Ý là học sinh ngoại trú, nhà ở một tiểu khu tên Quế Hoa Lí ở thị trấn, cách Nhất Trung 20 phút đi bộ. Cậu lưng đeo cặp sách xuyên qua con đường náo nhiệt kia, đi về phía tây rẽ vào đường Hương Sơn.
Phú Xuyên là thị trấn nhỏ, trời tối trên đường liền không còn ai. Càng đi về hướng Tây Nam, bạn học đi cùng đường càng ít. Tên tiểu khu này đều rất đẹp, như “Xuân Thiên Lí”, “Phân Phương Lí”, “Hạnh Phúc Lí”, “Phồn Hoa Lí” vân vân. Một cái so với một cái càng có ý nghĩa.
(lí tức là ở trong, thuộc về; còn Xuân Thiên là mùa xuân, Phân Phương là hoa cỏ thơm … đều mang ý nghĩa tốt đẹp)
Cậu đi đi đi, cảm thấy không thích hợp, hình như lạc đường rồi.
Một đời học bá, biến thành học tra không nói, còn thành mù đường!
Nhà ở hiện đại cái nào cũng giống nhau, ngõ lại nhiều, trời vừa tối một cái là không phân biệt được chỗ nào với chỗ nào. Không giống Phương gia bọn họ, từ xa đã nhìn thấy nhà cao cửa rộng. Cậu đối với nơi này còn chưa quen thuộc, vòng vèo hơn nửa ngày, cuối cùng đến bên ngoài tiểu khu Bách Hoa Lí.
Cái khác không nhớ, lại nhớ kỹ hoa bên ngoài Bách Hoa Lí.
Vòng qua đường nhỏ phía sau tiểu khu Bách Hoa Lí, liền thấy tiểu khu của bọn cậu rồi. Bên ngoài tiểu khu Bách Hoa LÍ trồng đầy hải đường tứ quý. Đầu tháng mười cánh hoa đã sắp tàn, mang theo mùi đăng đắng thối rữa. Nơi này đèn đường u ám, bởi vì hai bên đều là tường. Buổi tối rất ít người đi qua, thỉnh thoảng nhảy ra một con mèo, có điểm đáng sợ. Lục Giai Ý liền đi nhanh hơn, càng đến gần đầu hẻm liền có người chặn cậu lại.
Chính xác mà nói, là một đám người chặn cậu.
“Lục Giai Ý, thế nào, bắt ông phải đi tìm mày có phải không?”
Nói chuyện là một tên côn đồ trẻ trâu, mặt mũi non choẹt, trên mặt có một vết sẹo, xem ra hung thần ác sát. Bên cạnh còn đứng mấy gã thanh niên miệng ngậm thuốc lá, nhếch mép cười nhìn cậu.
Cái này là… gặp cướp sao?
Lục Giai Ý nhìn đường nhỏ đằng sau tối thui, ôm chặt cặp sách hỏi: “Mấy người muốn làm cái gì?”
“Làm gì, mày nói muốn làm gì, tiền thiếu nợ bọn tao khi nào mày mới trả? Người bọn tao đã đánh rồi, mày chỉ đưa tiền cọc là xong chuyện rồi đấy à?” Người kia nói, còn vỗ lên mặt cậu một cái, “Còn có, hai người anh em của tao bị thằng nhãi Thích Dương kia bẻ gãy tay, chi phí chữa bệnh phải tính thế nào, hả?”
Hắn ta vừa nói lại vỗ lên mặt cậu hai cái. Lục Giai Ý đẩy tay hắn ra, hỏi: “Các người muốn bao nhiêu?”
“Không nói nhảm với mày, cầm một nghìn ra đây, sau này phí bảo kê của mày cũng miễn luôn!”
Bởi vì mẹ Lục Giai Ý làm buôn bán, cậu cũng biết đại khái phân lượng của một nghìn, nói: “Quá nhiều rồi, tôi không có nhiều tiền như thế!”
“Xuyên ca, đừng nói nhảm với nó nữa, đánh một trận thì cái gì chả có!”
Lục Giai Ý nhấc chân định chạy nhưng bị tên Xuyên ca kia bắt lấy cánh tay. Cậu xoay người liền lấy cặp sách đập một đập. Xuyên ca trực tiếp nắm cậu dộng lên tường. Lôi cổ áo cậu tát một cái: “Mẹ kiếp, dám đánh bố mày.” Nói rồi lại tát bốp bốp hai cái, vừa tát vừa chửi, “Không xử được Thích Dương, chẳng lẽ không xử được mày?”
Một tên côn đồ bên cạnh giằng lấy cặp sách của cậu, mở đổ hết ra. Cốc nước sách vở lộp bà lộp bộp rơi đầy đất. Lại có gã lục soát người cậu. Bị nhục nhã như vậy làm sao chịu đựng được, Lục Giai Ý giãy dụa nói: “Các người làm gì vậy, thả tôi ra, đừng có vô lễ!”
“Phụt.” Mấy gã đàn ông bên cạnh đều bật cười. Xuyên ca vỗ vỗ gương mặt trắng trẻo non mịn của Lục Giai Ý, nói: “Đệt, lớn lên ưa nhìn như thế, này phải là con gái. Mấy người bọn anh trực tiếp cởϊ qυầи “làm” em nhé.”
“Da mềm thịt non, nói không chừng đũng quần thật giấu cái khe a.”
Vừa nói xong còn thật có người cởϊ qυầи cậu. Lục Giai Ý cật lực giãy dụa, liền ngay lúc này, từ xa bỗng truyền đến một hồi chuông xe, “Đinh linh linh, đinh linh linh” vang lên hai lần.
Đám người quay đầu nhìn liền thấy ánh sáng ở đầu hẻm, có người đạp xe leo núi, dừng chỗ không xa nhìn bọn họ.
Xuyên ca trước tiên đi ra, đợi thấy rõ người tới, hừng hực nổi giận: “A ha, đang muốn tìm thằng nhãi mày tính sổ, mày lại tự mình đưa đến cửa!”
Lục Giai Ý thở hổn hển nhìn sang, người kia vậy mà lại là Thích Dương.
“Buông cậu ấy ra.” Âm thanh lạnh lẽo trầm thấp.
Thích Dương cũng không có ý định xuống xe, đèn đường chiếu bóng hắn đặc biệt dài, thẳng tới dưới chân Lục Giai Ý. Xuyên ca cũng không phí lời, vung tay nói: “Các anh em, làm lão tứ lão ngũ bị thương chính là hắn. Đánh chết nó cho tao. Chết hay tàn phế, tao chịu trách nhiệm!”
Mấy tên côn đồ từ trong bóng tối đi ra vây lấy Thích Dương nhưng không kẻ nào dám ra tay trước. Thích Dương đột nhiên đá chân, càng có kẻ sợ đến mức lùi về sau một bước. Xuyên ca liền nghe thấy Thích Dương cười khẩy một tiếng, vô cùng cuồng ngạo khinh miệt.
“Mẹ kiếp, mày làm phản rồi.” Xuyên ca tức đỏ cả mặt, lập tức xông lên đạp một thanh niên trong số đó một phát: “Còn không mẹ nó lên đi, cả đám còn sợ một mình nó!”
Gã nói xong liền dẫn đầu hướng Thích Dương đá tới, nhưng chưa đá đến Thích Dương ngược lại kêu thảm một tiếng, cả người bị Thích Dương một đạp sút bay. Đám người thấy Xuyên ca bị đánh, lập tức cùng nhau hướng Thích Dương vây đánh. Lục Giai Ý chỉ nghe thấy tiếng xe đạp đổ ra đất, mạnh mẽ nhấc chân đạp vào bụng kẻ đang áp chế mình một cái. Người kia vẫn luôn chú ý phía Thích Dương, không đề phòng, nhất thời rên lên một tiếng buông lỏng cậu. Lục Giai Ý cả cặp sách cũng không thèm nhặt, ù té chạy. Sau lưng truyền tới một trận tiếng đánh đấm. Cậu chạy qua đường nhỏ kia còn có thể nghe thấy tiếng người đàn ông kêu thảm thiết. Cậu từ nhỏ kim tôn ngọc quý
(có thân phận địa vị cao), chưa từng cãi lộn, càng chưa từng thấy qua đánh nhau. Dựa vào bản năng chạy một đoạn, đột nhiên cảm thấy bản thân chạy trối chết như thế này, lại đem người anh hùng cứu mình bỏ rơi rồi. Đây nào phải hành vi của quân tử!
Cậu thở phì phò nhìn xung quanh một hồi, thấy cửa nhà bên cạnh có cây chổi, chộp vào tay thật nhanh chạy trở về. Cậu chạy rất nhanh, lúc tới con đường nhỏ lại phát hiện đám người kia đã thất thất bát bát ngã đầy đất, vừa lăn lộn vừa rêи ɾỉ. Thích Dương một chân đạp trên ngực Xuyên ca, cúi người đưa tay, từ ngực Thích ca lấy ra một bao thuốc lá. Rút ra một cây ngậm lên miệng, xoay bật lửa mấy cái, ngọn lửa nảy lên chiếu sáng khuôn mặt hắn. Nhận ra trên đường còn có người nhìn mình, liền nghiêng đầu nhìn một cái, trên mặt lấm tấm vết máu, ánh lửa che đi sắc bén, khiến người nhìn run sợ.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Trạng Nguyên Lang Luôn Không Đạt Tiêu Chuẩn
- Chương 3: Anh hùng cứu mỹ nhân