Từ Lâm vừa nhìn hai cái Chu Dương Liễu đột ngột quay sang trợn mắt với cậu.
Từ Lâm vội quay đi, đẩy đẩy gọng kính dày nặng trên sống mũi.
“Mùi nồng lắm à?” Chu Dương Liễu hỏi.
“Hả, cái gì cơ?”
“Mùi thuốc.”
Từ Lâm lắc đầu: “Thoang thoảng thôi.”
Chu Dương Liễu không nói gì nữa.
Từ Lâm hơi sợ cậu ta, tuy Chu Dương Liễu còn lùn hơn cậu, cũng không khỏe bằng cậu.
Sắc trời đã tờ mờ sáng, Lâm Tú Anh vừa đặt tào phớ lên xe, cùng Đường Tam Nhi đẩy xe ra ngoài: “Anh về đi.”
“Anh đưa em đến trước sườn núi.” Đường Tam Nhi nói.
Lâm Tú Anh cười nói: “Hôm nay làm ít tàu phớ, đợi bán xong anh cùng em ra cửa hàng một chuyến. Em mua cho anh bộ quần áo. Đã thời tiết này rồi mà anh còn mặc mỏng như thế.”
“Anh là cơ địa nóng, không phải thiếu quần áo.” Đường Tam Nhi nói.
“Thế quần áo em mua anh cần hay không?”
Đường Tam Nhi cười cười, “Cần, cần.”
Lâm Tú Anh hài lòng, vừa nhảy lên xe liền thấy hai người Lục Giai Ý và Giang Triều cùng tiểu khu ở cổng chào, đang cùng hai nam sinh cao lớn khác nói chuyện.
“Giai Giai!” Bà thấy bộ dạng Lục Giai Ý lập tức xuống xe, vội gọi: “Con làm sao vậy, sao ướt hết cả thế này?”
Bà đưa xe cho Đường Tam Nhi, mình thì mặc áo mưa chạy tới. Chạy đến cổng tiểu khu, cởi mũ ra, thấy đuôi mắt khóe miệng Lục Giai Ý đều tím.
“Con bôi thuốc.” Lục Giai Ý nói với bà.
“Làm sao lại thế này?” Giọng Lâm Tú Anh cũng run lên.
“Gặp phải mấy tên côn đồ, chúng đánh Lục Giai Ý.” Giang Triều nói.
Lâm Tú Anh nhìn y, lại nhìn hai nam sinh kia. La Khôn chào một tiếng “dì”. Một nam sinh khác trông hơi quen nói với Lục Giai Ý: “Cậu mau về thay quần áo khô đi, tôi cũng về đây.”
Lục Giai Ý gật đầu: “Cậu mau về đi.”
Trên người Thích Dương cũng ướt dầm dề, cả Giang Triều cũng vậy.
Giang Triều cũng về nhà thay quần áo, hỏi La Khôn: “Mày định đi đâu?”
La Khôn vẫn thân với y nhất liền đi cùng y. Nói đợi một lúc rồi cùng đến Lục gia đón Lục Giai Ý.
Lâm Tú Anh kéo Lục Giai Ý đi về. Lúc đi đến trước mặt Đường Tam Nhi bà nói với y: “Anh cứ đẩy xe đến chỗ anh trước đi, em mang Giai Giai về nhà đã.”
Đường Tam Nhi nhìn Lục Giai Ý nói: “Nhóc con cháu không sao chứ?”
“Cháu không sao.” Lục Giai Ý cười nói.
Đại khái là hôm nay đã trải qua nhiều chuyện nên cậu hiếm khi khách khí với y như vậy. Đường Tam Nhi còn rất ngạc nhiên.
Lâm Tú Anh mang Lục Giai Ý về nhà, giúp cậu kiểm tra vết thương: “Còn bị thương chỗ nào không?”
Lục Giai Ý nói: “Hết rồi. Mẹ không cần lo lắng, con không sao đâu.”
Mắt Lâm Tú Anh đỏ lên: “Con vẫn luôn rất ngoan, bọn họ làm sao lại đánh con chứ?”
Lục Giai Ý đi học nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên bà thấy cậu bị đánh.
“Là người ngoài trường.”
Lục Giai Ý đi thay quần áo, Lâm Tú Anh vẫn ở phòng khách đợi. Một lúc sau Lục Giai Ý từ trong phòng đi ra, thấy Lâm Tú Anh ngồi lo lắng liền nói: “Mẹ, con thật sự không sao mà.”
“Mẹ chỉ có một mình con, con nhất định không được xảy ra chuyện gì.”
Lục Giai Ý cười: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi.”
Nhưng cậu khóe mắt khóe miệng đều bị thương, trên đầu có chỗ tóc còn bị cắt dán lên một tầng băng gạc, trông rất thê thảm.
Lâm Tú Anh rất đau lòng, bỗng nổi cáu: “Là ai? Rốt cuộc là ai đánh con thành như vậy, con nói cho mẹ biết. Xem mẹ có đánh gãy chân nó không!”
Lục Giai Ý cười nói: “Thật không sao mà. Hôm nay đám con trai lớp con rất nghĩa khí, giúp bọn con đánh đuổi đám người xấu.”
“Bọn con?”
“Còn có bạn cùng bàn con, Thích Dương.” Lục Giai Ý nói, “Cậu ấy vì con mới bị đánh.”
Lục Giai Ý đem chuyện hôm đó mình bị Xuyên ca dẫn người chặn đường rồi Thích Dương cứu kể ra: “Cậu ấy khẳng định là vì như thế mới ghi thù với đám người kia.”
“Chuyện xảy ra lúc nào, sao con không nói với mẹ.” Lâm Tú Anh càng lo hơn, “Sau này đi học có muốn mẹ đưa đón không?”
Lục Giai Ý nói: “Con sau này sẽ chú ý, đã lớn vầy rồi còn đưa đón gì nữa.”
“Mẹ thấy cậu bé Giang Triều kia cao to cường tráng, con sau này cùng nó đi học đi. Hay là bạn cùng bàn của con, mẹ thấy cũng rất tốt… Bây giờ học sinh hư làm sao đáng sợ như vậy chứ, chúng nó sẽ không lại tìm các con quấy rối nữa chứ?”
Chỉ một lúc Giang Triều và La Khôn đã đến. Ấn tượng của Lâm Tú Anh với hai người rất tốt. Giang Triều là cùng tiểu khu, bà nhớ mặt. La Khôn thì cao to đen hôi, trông càng thật thà an phận. Bà nói ra lo lắng trong lòng, Giang Triều vỗ ngực: “Dì cứ yên tâm, có cháu đây.”
La Khôn cũng phụ họa theo. Lâm Tú Anh liền nói: “Có câu này của các cháu, dì yên tâm rồi. Giai Giai nhà dì, cái khác còn được nhưng thân thể yếu ớt, từ nhỏ rất thật thà chưa từng đánh lộn.”
Bà rót cho hai người Giang Triều cốc trà, bổ hoa quả cho bọn họ ăn, đợi đến khi đưa Lục giai Ý ra khỏi tiểu khu mới phát hiện ở cổng còn có người đợi. Vóc dáng cao cao, là người vừa mới tiễn Lục Giai Ý về, đoán là Thích Dương.
Một cậu nhóc rất đẹp trai, mặt mày có chút âm u. Lâm Tú Anh nhân tiện nói: “Bạn học, cô đã nghe Giai Giai nói, chuyện hôm nay rất cảm ơn cháu.”
Thích Dương không nói gì, chỉ hơi cúi người, xem như là chào hỏi.
Khí chất hoàn toàn không giống đám Giang Triều, vừa nhìn là kiểu không thích nói chuyện. Dạng này thông thường người lớn không mấy ai thích, nhưng bởi vì nghĩ đến đối phương đã giúp con mình, Lâm Tú Anh đối với hắn vẫn có ấn tượng tốt.
Một cậu nhóc vừa cao vừa đẹp trai.
“Mấy ngày này đi học bọn mày phải cẩn thận một chút,” Giang Triều ở trên đường nói, “Tao thấy bọn nó chưa từ bỏ ý định đâu.”
Y nhìn Thích Dương bảo: “Tuy mày đánh nhau giỏi cũng không đánh lại bọn nó nhiều người. Mấy ngày này bọn mình đi học cùng nhau đi. Có tao ở đây ít nhiều cũng giúp được một chút.”
La Khôn nói đùa: “Đúng vậy, Giang Triều vóc dáng cao to, đứng ở đó là thành thần giữ cửa rồi!”
Lục Giai Ý bật cười, nói với Giang Triều: “Vậy cảm ơn cậu nhé.”
“Ai” Giang Triều nói, “Cùng một tiểu khu mà. Mẹ cậu cũng nói nhờ tớ chăm sóc cậu còn gì.”
So với ba người bọn họ, Thích Dương dường như còn chưa từ trận đánh sáng nay hồi thần, một mực không nói năng gì, chỉ thỉnh thoảng lại nhìn đầu Lục Giai Ý. Băng gạc trên đầu Lục Giai Ý có chút phiếm hồng. Đặt trên người người khác có khi còn đỡ, nhưng đặt trên người Lục Giai Ý hắn liền cảm thấy có chút run. Chính là cảm giác nghĩ lại vẫn thấy sợ.
Loại học sinh tốt như Lục Giai Ý không giống bọn họ, dường như đυ.ng cái là vỡ.
Giang Triều lo lắng là đúng, giống như lần này Xuyên ca đến báo thù, nói không chắc ngày nào đó bọn nó sẽ lại đến.
Chỉ là Thích Dương đánh nhau nhiều năm như vậy vẫn có chút kinh nghiệm. Đối phó với Xuyên ca, hắn có cách của mình.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lục Giai Ý: Thực ra Thất ca thật không phải kiểu mà người lớn sẽ thích nhưng mẹ tôi lại cực kỳ quý hắn.
Thích Dương: Có lẽ là… mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích đi.