Chương 13: Cười lên rất ngọt

Phòng nước sôi tăng giá làm cho mọi người đều rất bất mãn, có mấy đồng học còn phản ánh với thầy giáo. Thứ sáu cửa phòng nước sôi dán tờ thông báo, tên là “Thông báo điều chỉnh giá nước”.

Không nói lý do vì sao tăng giá cũng không có bất luận áy náy gì, chỉ giải quyết việc chung mà viết tiêu chuẩn thu tiền hiện nay.

Tống Từ vẫn luôn lo lắng Giang Triều chép bài viết tiếng anh của mình bị cô giáo nhìn ra. Đứng ngồi không yên, nghĩ nếu như cô hỏi đến, cậu phải trả lời thế nào.

Cậu không dám nói Giang Triều chép bài mình, chỉ có thể cầu nguyện Giang Triều có lương tâm tự thú tội.

Kết quả sau khi trả bài viết tiếng anh cô giáo cũng không tìm cậu. Cậu xem điểm số hai người, cậu là C+, Giang Triều là C.

“Nhìn cái gì?” Giang Triều hỏi.

“Thật kỳ quái, chúng ta hai người rõ ràng làm giống nhau, cô giáo vậy mà không nhìn ra, cho điểm cũng không giống.”

Giang Triều giật giật khóe miệng: “Cậu cho là cô giáo rảnh rỗi thế à, nhìn ra được mới kỳ quái đấy.”

Tống Từ không hiểu, cảm thấy lần này có lẽ chỉ là may mắn. Lần sau nếu Giang Triều còn chép bài cậu, cậu liền viết một bản khác.

Thực ra chép bài người khác càng tốt, nhiều người thành tích tốt như vậy, Lục Giai Ý liền sẵn đây, cách rất gần, thành tích tốt nhất.

Từ sau khi bảng thành tích dán lên bảng thông tin, Chu Dương Liễu liền không vào bằng cửa trước nữa. Mỗi lần đều vòng qua cửa sau, đứng trước bảng thành tích nhìn một hồi. Có lúc nói: “Ài, cũng chỉ so với người thứ hai hơn mười mấy điểm.”

Có lúc lại nói: “Lục Giai Ý, tớ vẫn là quen hai người chúng ta ở đầu bảng. Cậu phải cố lên nha.”

Cũng có lúc không nói gì, kiễng chân nhìn một rồi rồi “chẹp” một tiếng.

Giang Triều nhìn không nổi nữa, hỏi: “Chu Dương Liễu, nếu cậu thích ngắm cái bảng này, cậu bóc ra đem pho to một bản dán lên mặt bàn mình đi. Nghìn năm lão nhị thi một lần đứng nhất cậu muốn bay lên trời rồi đúng không?”

Chu Dương Liễu vốn không thèm để ý đến y, vừa nghe câu “nghìn năm lão nhị”, liền giống như bị giẫm trúng đuôi, lập tức hùng hùng hổ hổ nói: “Tôi lần này thi được thứ nhất, lần sau cũng sẽ như thế. Không tin cậu cứ chờ xem!”

Cậu ta nói xong liền chạy về chỗ của mình vùi đầu vào học.

Từ sau khi Lục Giai Ý chuyển tới phía sau, lúc Giang Triều chơi bóng không ít lần trào phúng cậu, đại khái là bộ dáng học tra oán giận học sinh tốt. Tỉ như đạo đức giả, chỉ biết học, yếu như sên, từ nhỏ bị so sánh có bao nhiêu thảm vân vân. La Khôn đều nghe đến phát chán, cho nên thấy y nói giúp Lục Giai Ý thì rất bất ngờ. Nhân lúc Lục Giai Ý đi toa lét hỏi: “Không phải mày rất ghét Lục Giai Ý à, còn nói đỡ cho cậu ấy.”

“Chu Dương Liễu càng đáng ghét hơn,” Giang Triều nói, “Học sinh tốt đều đáng ghét!”

La Khôn liền cười, Giang Triều nói: “Hơn nữa Lục Giai Ý sinh ra trong gia đình đơn thân, có lúc cảm thấy rất đáng thương, liền không còn đáng ghét như thế nữa.”

“Nhà cậu ấy là gia đình đơn thân sao?”

La Khôn không ngớt kinh ngạc, mấy người bên cạnh cũng đều ngạc nhiên.

Lục Giai Ý thật sự chẳng giống gia đình đơn thân tí nào: “A, không ngờ…”

“Cha cậu ấy đã mất từ rất lâu rồi.” Giang Triều nói.

Giang Triều nói xong lập tức nhìn sang Thích Dương, kết quả thấy hắn ngẩng đầu nhìn mình. Y vội vàng xoay người về chỗ nằm úp sấp xuống bàn.

Đám người ngồi cuối ngày thường đối với học sinh tốt đều có địch ý, nhưng nghe những lời này lại rất đồng cảm với Lục Giai Ý. Gia đình đơn thân, đối với học sinh bọn họ mà nói, rất hiếm thấy, cũng rất đáng thương.

Chuông vào lớp vang lên, Lục Giai Ý như một làn gió chạy về, thở hồng hộc ngồi xuống chỗ ngồi. Thích Dương nghiêng đầu nhìn cậu. Lục Giai Ý nhận ra, nghiêng đầu sang cười cười.

Lục Giai Ý cười lên cực kỳ đẹp mắt, đặc biệt ngọt.

Tháng mười nói nóng không nóng, nói lạnh không lạnh, sớm tối mặc áo khoác, buổi trưa lại có thể mặc T – shirt. Lợi dụng thời tiết còn chưa lạnh hẳn, thứ bảy trong lớp tổ chức đi chơi ngày thu.

Hoạt động đoàn thể ngoài trời đối với học sinh cấp ba mà nói là rất xa xỉ, đặc biệt là với quy củ của Nhất Trung. Buổi sáng thứ bảy đều phải lên lớp, bọn họ là buổi chiều thứ bảy bắt đầu nghỉ ngơi. Một tuần được nghỉ một ngày rưỡi. Bây giờ được chơi thêm nửa ngày, mọi người đều rất vui mừng.

Lâm Tú Anh hỏi: “Các con định đi đâu chơi?”

“Đi công viên Tây Hà.”

Khu vực huyện Phú Xuyên là đồng bằng, cả huyện đều không có ngọn núi nào, chỗ có thể chơi rất có hạn. Bọn họ cũng không có thời gian mấy ngày trời để đi chỗ khác chơi. Cho nên địa điểm có thể chọn lựa chỉ có công viên Tây Hà có phong cảnh đẹp nhất.

Công viên Tây Hà tên là Tây Hà, là hai năm này chính quyền trọng điểm xây dựng, nhiều cây cối, dẫn nước tạo ra con sông ở phía tây, đình đài lầu các đều có. Quảng trường Tây Hà bây giờ đã là nơi người dân xung quanh hoạt động chủ yếu.

Lâm Tú Anh vừa nghe lông mày liền cau lại, có chút lo lắng nói: “Vậy con phải cách xa sông một chút, đừng để lại ngã vào nữa.”

Lục Giai Ý lần trước đến đó chơi, không cẩn thận ngã xuống nước, nằm viện rất nhiều ngày.

“Vâng, con biết rồi. Con sẽ cẩn thận mà.”

Lục Giai Ý vẫn rất vui vẻ, cậu cảm thấy cuộc sống của người đọc sách thời này quá không có ý nghĩa. Ngoại trừ đọc sách vẫn là đọc sách, hận không thể chấm dứt một năm đều ngồi trên trong trường. Công danh tuy quan trọng, nhưng người đọc sách cũng nên có bạn tốt, kết hợp lao động và nghỉ ngơi là cần thiết. Cậu ở triều đại của mình, lúc nghỉ ngơi thường đi nghe mưa ngắm tuyết, thưởng trà kết bạn, cầm kỳ thư họa luận bàn một phen. Đây là gây dựng năng lực xã giao, cũng là bồi dưỡng tài năng cho một người. Nếu không một con mọt sách, cho dù thi đỗ công danh, tương lai thành quan làm chủ, làm sao có thể đảm nhiệm được.

Thừa dịp trời còn chưa tối, Lục Giai Ý ra ngoài đi sửa bút máy.

Bút máy của ân nhân.

Tuy Thích Dương nói vứt đi nhưng cậu vẫn muốn thử sửa xem sao, nhỡ đâu lại sửa được.

Cậu vẫn chưa quen thuộc thị trấn lắm, vòng vo hơn nửa ngày mới tìm thấy cửa hàng có thể sửa bút máy. Ông chủ cầm cây bút kia lên cẩn thận quan sát một hồi, nói: “Ôi, cây bút này không rẻ đâu.”

“Có sửa được không?”

“Sửa thì sửa được, nhưng mà muốn khôi phục như lúc đầu là không thể, chỉ sửa để dùng được thôi.”

Như thế cũng rất tốt rồi.

Sửa một cây bút, ông chủ lấy của cậu mười khối tiền.

Sau khi sửa xong bút máy trời đã tối rồi. lúc Lục Giai Ý trở về lạc đường. Cậu không biết chính mình là như thế nào đi đến chỗ này. Một đường đi hỏi rất nhiều người, mãi đến 8 giờ hơn mới về đến bên ngoài Quế Hoa Lí. Lâm Tú Anh vẫn đang tìm cậu, nói: “Con đi đâu giờ mới thấy về?”

“Con đi sửa bút máy.”

“Lại lạc đường à?”

Lục Giai Ý có chút xấu hổ “dạ” một tiếng.

Lâm Tú Anh trong lòng chua xót, nói: “Vẫn thường hay quên chuyện này chuyện kia sao?”

Đoạn thời gian trước lúc Lục Giai Ý ngơ ngơ ngác ngác, dường như cái gì cũng đều không nhớ. Bệnh viện chụp chiếu kiểm tra rất nhiều lần cũng không có kết luận chính xác. Bà lo lắng rất lâu.

Lục Giai Ý nói: “Đỡ hơn nhiều rồi.”

Lúc trước quan hệ của Lục Giai Ý và Lâm Tú Anh không tốt, nhưng vẫn là mẹ con. Nếu Lâm Tú Anh biết con trai mình không còn nữa, đại khái sẽ rất đau lòng đi?

“Mẹ, mẹ hôm nay cơm trưa ăn cái gì. Có nấu cơm không?”

Lâm Tú Anh cười lên, nói: “Có nấu. Nấu hai món, vẫn chưa ăn hết.”

“Món gì vậy ạ?”

“Một món là thịt xào đỗ xanh, một món là trứng xào cà chua.”

Đèn đường đột nhiên sáng lên, hai mẹ con vốn là đứng cách một khoảng, nhưng hai cái bóng lại dựa vào một chỗ. Nhìn phá lệ thân mật.

“Ngày mai đợi con từ Tây Hà trở về, chúng ta cùng nhau đi siêu thị Tân Hoa xem xem. Mua một cái điều hòa, lại mua một cái tủ lạnh.” Lâm Tú Anh nói rồi nhìn Lục Giai Ý, dè dặt bảo: “Hôm nay bữa tối làm cho con hai con cá. Là Đường thúc thúc cho đấy.”

Lục Giai Ý nghe thấy tên Đường Tam Nhi, liền không đáp lời.

Nhưng mà thịt cá rất thơm. Cậu thích ăn nhất là cá. Trước đây đã cai không được.

Thứ bảy này công viên Tây Hà vô cùng náo nhiệt. Ngoại trừ người bên ngoài cuối tuần đến công viên chơi. Phía bắc công viên Tây Hà, đi qua trạm xe lửa cũ, bên đó đang có hội chùa. Tháng mười mọi người đều nhàn rỗi, không lạnh không nóng, đặc biệt đông người.

“Hội chùa?” Lục Giai Ý vừa nghe liền vui mừng, “hát hí khúc à?”

“hội chùa đều phải có diễn hí khúc nha.” Từ Lâm nói, “Nhưng mà hí khúc chúng ta lại nghe không hiểu.”

Tôi nghe hiểu mà!

Lục Giai Ý rất hưng phấn.

Cậu cuối cùng cũng tìm được một sở thích phù hợp với người cổ đại như mình. Cậu rất lâu rất lâu rồi không nghe tuồng, pha trà, cắn hạt dưa nghe hí khúc, lại hưởng thụ hết nấc đi.

Bởi vì muốn đi xem xem hội chùa hiện đại có giống như cậu nghĩ không, khiến cho các hoạt động tập thể cậu đều không có tâm tình gì tham gia. 11 – 6 tổng cộng có 52 người. Hôm nay đến 51 người. Lúc điểm danh phát hiện Thích Dương không đến, lớp trưởng cũng không để ý.

“Cậu ấy lại không đến.” Có người nói.

“Cậu ấy vẫn luôn là tách biệt mà, đến mới là kỳ lạ.”

“Thích Dương đến rồi mà. Tớ nhìn thấy cậu ấy đạp xe tới, chỉ là không biết đang ở đâu.”

Tất Nhiên mượn một chiếc máy ảnh, mọi người cùng nhau chụp vài tấm ảnh chung, lại cùng nhau chơi trò chơi. Nhưng mà y mệt quá, bởi vì Giang Triều La Khôn mấy người bọn họ không chịu phối hợp.

Tất Nhiên cảm thấy cái chức lớp trưởng này làm thật là mệt, sau đó đám Giang Triều chạy sang một bên hút thuốc, y cũng không quản, chỉ cố tổ chức những người còn dư lại đi ăn cơm trưa.

Mọi người cùng nhau ăn cơm trưa, chơi đến 4 giờ hơn chiều, rốt cục cũng giải tán. Lục Giai Ý vội vàng muốn đi xem hội chùa, nhưng Từ Lâm còn vội về đi học.

Thành tích tốt của Từ Lâm thực sự là từ khổ cực mà có được.

Cậu cũng ngại lôi kéo y cùng đi. Nhưng may là chỗ tổ chức hội chùa rất gần: “Liền ở đường phía bắc. Nhìn thấy trạm xe lửa đằng trước kia rồi chứ, đi qua lại hướng phía bắc một đoạn là đến. Cậu vẫn muốn đi à?”

“Ừ, tớ đi dạo một chút.”

“Vậy tớ đi cùng cậu nhé?”

“Cậu không phải là muốn về trường à?”

“Không sao, cùng nhau đi dạo rất thú vị.”

Lục Giai Ý cầu còn không được, liền cùng Từ Lâm đi về phía bắc. Từ Lâm vừa đi vừa nói: “Cậu có phát hiện ra không, Chu Dương Liễu lúc trước vốn nói cậu học cậu ta, bây giờ y ngược lại là học cậu.”

“Hả?”

“Cậu không phát hiện cậu ta gần đây giống hệt cậu mặc nghiêm cẩn kín kẽ sao?”

Lục Giai Ý thực ra là có biết. Hôm nay thời tiết rất nóng, mọi người đều mặc áo T – shirt, nhưng Chu Dương Liễu mặc một cái áo sơ mi, cổ áo cài cúc trên cùng, giống hệt cậu.

Từ Lâm cười nói: “Tớ có lúc cảm thấy cậu ta thật thú vị, giống hệt trẻ con. Chỉ là tình tình quá xấu rồi.”

Chu Dương Liễu đối với y cũng rất địch ý, đại khái lần này hai người bọn họ thi ở lớp phân biệt đứng thứ nhất thứ hai đi.

Từ Lâm nói xong lại nhìn sang Lục Giai Ý: “Nhưng mà tớ cũng thấy rất lạ, cậu dạo này làm sao đều mặc nhiều như thế, không nóng à?”

Lục Giai Ý nói: “Có lẽ tớ bây giờ sợ lạnh…”

Thực ra mặc T – shirt cũng rất tốt, liền lộ cánh tay. Nhưng trong lớp nhiều con gái như vậy, cậu vẫn quen mặc áo dài tay hơn.

Đi qua cửa bắc công viên liền đến Tây Hà. Rừng cây hai bên bờ rậm rạp, có một cây cầu đá bắc ngang qua, hai người vừa muốn lên cầu Từ Lâm liền chỉ sang nói: “Bạn cùng bàn của cậu.”

Lục Giai Ý nhìn sang bờ bên kia, liền trông thấy dưới cây liễu có một người đang ngồi, thật sự là Thích Dương. Hai chân song song ngồi trên ghế đẩu, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm mặt nước. Bên cạnh giữ một cái cần câu cá.

Trách không được tìm hắn khắp nơi mà không thấy, thì ra hắn ở bên này câu cá đây.