Cương nhu: cứng mềm; trì sách: rong ruổi, chạy nhanh, phi nhanh (có thể hiểu nghĩa trong chương là so tài, vờn nhau)
“Nàng ta nói không gϊếŧ thì là không gϊếŧ sao?” Gã võ sĩ cầm đầu nói to, “Ta tận mắt nhìn thấy yêu nữ này ra khỏi phủ công tử nên mới truy theo đến tận đây.”
“Ngươi cũng tận mắt thấy nàng gϊếŧ người sao?” Triệu Tử Phục mỉm cười nói.
Mọi người ngẩn ra, gã võ sĩ cầm đầu lại hừ nói: “Nếu không có lòng xấu, cớ chi lén nhập phủ công tử, cho dù không phải nàng ta ra tay thì cũng không thoát khỏi liên quan.”
“Không sai,” lúc này người tóc vàng mới nói, “Chỉ cần giao cô nương này cho chúng ta, chúng ta tự nhiên sẽ điều tra rõ chân tướng. Người thanh niên, tương lai tốt đẹp còn ở trước mặt, chớ vì một tiểu yêu nữ mà phá hủy danh tiếng.”
Triệu Tử Phục cúi đầu nhìn nữ tử trong ngực, nàng đưa tay níu chặt tay áo hắn. Triệu Tử Phục cười nói: “Danh tiếng tại hạ trước nay không so bằng ai, ngay cả gia mẫu cũng mắng tại hạ trầm mê tửu sắc, biết sai cũng không quay đầu. Chuyện hôm nay, thỉnh các vị quay về thôi.”
Người tóc vàng nặng nề hừ một tiếng: “Nếu ngươi vẫn cứ u mê không chịu tỉnh, tại hạ nói thêm cũng chỉ vô dụng. Ta thấy chúng ta đành phải động thủ thôi.” Hắn hành động dứt khoát nhanh nhẹn, tiếng nói vừa dứt đã chậm rãi lôi từ trong ống tay áo rộng ra một món binh khí đen bóng dài chừng ba thước, nắm trong tay vô cùng nặng nề, hình dáng tựa như một cây đại thiết chuy.
Triệu Tử Phục thấy món binh khí này, trong mắt vụt qua tia kinh ngạc: “Túc hạ chính là Chu Hợi Chu đại hiệp thành Đại Lương.”
Người hắn hỏi đến, chính là môn hạ của Tín Lăng quân, dùng thịt nướng đổi một lời chấp nhận, Ngũ nhạc* cũng xem nhẹ, đại hiệp Chu Hợi**.
*Ngũ nhạc: năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạc Tung Sơn
“Người thanh niên thật tinh mắt.” Người tóc vàng trầm giọng trả lời, dứt khoát thừa nhận thân phận của mình.
“Thiết chuy của túc hạ cương mãnh bá đạo, quả là một món binh khí tốt hiếm có.”
“Nếu ngươi đã biết thế, vậy tốt nhất cũng tìm một món binh khí đến đây, bằng không lão tử thắng cũng không anh hùng.” Chu Hợi cao giọng nói.
Triệu Tử Phục nhìn bốn phía, lắc đầu cười: “Tại hạ chỉ có đôi tay này, trước tiên cứ thử một chút xem sao.”
“Nếu ngươi đã khinh thường như vậy…” Chu Hợi trừng hai mắt, đang định động thủ thì chợt nghe thanh âm trong trẻo của nàng quay sang nói với hắn: “Thiết chuy này cũng như con người ngươi, ngoan cố cứng rắn. Vô luận là loại binh khí nào, gặp phải thiết chuy thì đều chịu thua thiệt. Hắn lại không phải người ngu, há có thể tùy tiện tìm đại một loại binh khí để đối kháng với ngươi, có điều…”
“Nếu người đã che chở ta, vậy cứ nghe theo ta là được,” nàng cười ngọt với Triệu Tử Phục, một bên đưa tay vào ngực hơi hơi kéo, tháo ti đái màu xanh ra, đưa cho Triệu Tử Phục, “Đại thiết chuy chí phách chí cương, tự nhiên ta phải dùng vật chí nhu chí âm mới mong địch nổi.”
Triệu Tử Phục tiếp nhận thanh ti đái, vừa chạm vào tay thì thấy ấm áp lạ thường, còn mang theo một mùi hương mi vu như có như không thoang thoảng bên mũi. Nhìn kỹ lại, liền thấy một đầu ti đái gắn một mảnh bạc thật mỏng, ngân quang lấp lánh, ắt hẳn vô cùng sắc bén. Hắn vung thử ti đái một cái, cười nói: “Cũng tốt, vậy tại hạ sẽ dùng vật này của giai nhân, xin tiếp cao chiêu của chư vị.”
Cánh tay hắn khẽ động, lòng bàn tay phóng ra một dải màu xanh, lại lập tức thu về, tựa như linh dương quải giác* vô tích không thể tìm ra. Hắn mỉm cười nói: “Nếu chư vị có thể buông tha vị cô nương này, tại hạ lập tức cúi đầu chịu thua, quyết không dám mạo phạm động thủ.”
*linh dương quải giác: linh dương treo sừng mà ngủ. Linh dương khi ngủ thường tìm một chạc cây cao, dùng cặp sừng của mình móc cố định vào cành cây, chân không chạm đất, không để lại dấu vết gì nên giúp nó tránh được kẻ thù và các mối nguy hiểm. Ý ở đây chỉ một hành động không thể nhận thấy.
Hắn vẫn rất khách khí, năm lần bảy lượt thoái nhượng chỉ vì muốn bảo vệ nàng bình an. Nhưng hắn có thể thuận tay sử dụng đai lưng nhẹ bỗng thoải mái như thường, nếu không có công phu cực cao không thể làm được. Sắc mặt Chu Hợi ngưng trọng, trầm giọng nói: “Người thanh niên, ngươi tên gì?”
“Tại hạ Triệu Tử Phục, chỉ là vô danh tiểu tốt trong thành Hàm Đan, Chu đại hiệp không cần để ở trong lòng.”
“Tốt, lão tử không khách sáo với ngươi nữa,” Chu Hợi hét lớn một tiếng, “Yêu nữ này nhất định phải bắt. Đại thiết chuy của ta đây là thiên hạ chí kiên, ra chiêu vô tình, túc hạ tự lo cho tốt.”
Triệu Tử Phục nghe vậy khẽ nâng tay phải, một đầu thanh ti đái nằm trong tay hắn, một đầu rũ trên mặt đất: “Thiên hạ chí nhu, cùng thiên hạ chí kiên so tài một hồi. Chu đại hiệp, mời!”
Chu Hợi lần nữa mở miệng nhắc nhở, chỉ cần giao nữ tử kia ra thì sẽ bằng lòng bỏ qua mọi chuyện. Nhưng Triệu Tử Phục mặc dù ăn nói khiêm nhường, thái độ lại kiên quyết, quyết không chịu thoái nhượng nửa bước. Chu Hợi không nhiều lời vô ích nữa, lập tức hét lớn một tiếng, thiết chuy trong tay chuyển một cái đánh về phía Triệu Tử Phục.
Một tay Triệu Tử Phục ôm nữ tử, một tay khác phóng thanh ti đái xuất ra thẳng hướng thiết chuy. Thiết chuy trong tay Chu Hợi trái chém phải đánh, quét ngang qua mang theo uy vũ mạnh mẽ khiến cửa gỗ của Phủ Ngộ Quán cũng chấn động kêu vang. Mà thanh ti đái trong tay Triệu Tử Phục uốn lượn xoay vòng, lúc thì bổ xuống như côn (gậy), khi thì cuồn cuộn như tiên (roi), phóng ra thu vào, biến hóa khôn lường, vững vàng bảo hộ hắn và nữ tử trong vòng thanh ảnh.
Chu Hợi thấy Triệu Tử Phục quả thực có chút bản lĩnh, đại thiết chuy trong tay tăng thêm lực, vài chuy quét qua, tám gã võ sĩ và chưởng quỹ tiểu nhị trong điếm đang đứng lặng một bên vốn còn cố chống lại, lúc này không tự chủ lui về phía sau vài bước để tránh phong mang.
Môn hạ của Tín Lăng quân, lực sĩ Chu Hợi, quả nhiên danh bất hư truyền.
Nhưng vô luận hắn cương mãnh thế nào, đại thiết chuy vẫn không thể đâm thủng tiến vào màn thanh ảnh. Thanh ảnh tung bay, nhưng Triệu Tử Phục lại tĩnh như sơn nhạc (núi cao), nữ tử đứng bên cạnh hắn khoác áo lông tuyết hồ, cúi đầu dựa vào người hắn, ngay cả ngẩng đầu liếc nhìn trận chiến một cái cũng lười.
Chu Hợi lại chợt quát to một tiếng, chiêu thức trong tay đột biến, đại thiết chuy hơn trăm cân vậy mà tựa như trường kiếm, nhẹ nhàng xuất kích, vừa nhanh vừa vội, phát ra âm thanh tựa như gió bắc gào thét.
Triệu Tử Phục cũng khẽ quát một tiếng, bàn tay vung lên, thanh ti đái phóng thẳng ra, tựa như linh xà di chuyển quấn lấy đại thiết chuy. Hai người đồng thời vận lực kéo binh khí trong tay về phía sau, nhưng nội lực hai người tương đương, thế trận trở nên giằng co.
Lúc này chợt nghe trong Phủ Ngộ Quán truyền ra một thanh âm nam tử nhẹ nhàng: “Hai vị, xin hãy dừng tay.” Thanh âm hắn tuy nhỏ, nhưng lại truyền vào tai mỗi người rất rõ ràng, vô cùng ôn nhu ưu nhã. Còn nàng khi nghe được thanh âm này, thân hình nhất thời cứng đờ, cắn cắn môi.
Triệu Tử Phục lập tức khẽ vung tay, thanh ti đái đột nhiên cuốn trở về khoác trên tay hắn. Chu Hợi cũng đồng thời thu hồi đại thiết chuy chuồi vào trong ống tay áo, quay vào trong quán hành một lễ. Khóe miệng Triệu Tử Phục mỉm cười, nhìn Chu Hợi khẽ gật đầu.
Thanh âm ôn nhu của nam tử lại vang lên: “Chuyện nơi này cứ để ta xử lý, tối nay đã phiền Chu tiên sinh cùng chư vị, thỉnh chư vị hãy quay về nghỉ ngơi trước.” Lời nói của hắn vừa nhu hòa vừa ưu nhã tôn quý, trong đó còn mang theo một luồng sức mạnh kỳ lạ khiến người khác không thể không theo.
Chu Hợi nghe vậy, lại quay về phía cửa chính Phủ Ngộ Quán chắp tay một cái, rồi nhìn chòng chọc nữ tử và Triệu Tử Phục, cười to nói: “Người thanh niên công phu rất khá, đáng tiếc hôm nay đánh không đã ghiền, ngày sau có cơ hội lại cùng ngươi đánh một trận.”
“Ngày khác Chu đại hiệp đến thành Hàm Đan, tại hạ nhất định cung kính chờ đợi.” Triệu Tử Phục cười nói.
Chu Hợi nghe vậy cười ha ha, không nói nhiều thêm, phi lên mái nhà, bóng dáng tức khắc biến mất. Mà tám gã võ sĩ và chưởng quỹ, tiểu nhị Phủ Ngộ Quán cũng không biết đã lui đi nơi nào.
“Triệu tướng quân, chi bằng vào quán trò chuyện tiếp?”
Người trong quán vừa mở miệng liền gọi hắn là Triệu tướng quân, phảng như đã biết thân phận của hắn từ lâu. Triệu Tử Phục mỉm cười nói: “Công tử thật tinh tường.”
Hắn đảo mắt nhìn nữ tử trong lòng, một đôi thu ba của nàng nhìn hắn chằm chằm, hắn khẽ cười, chỉ ôn nhu hỏi: “Có muốn vào không?”
Nàng cắn môi, nhìn vào trong quán, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Ta không gϊếŧ……tân phu nhân của ngươi.”
**Nguyên văn: đạm sinh chích thổ nhiên nặc, Ngũ nhạc đảo khinh đích đại hiệp Chu Hợi.
Mình dịch ý câu này dựa theo bài thơ ‘Hiệp khách hành’ của Lý Bạch. Bài này Lý Bạch viết về người tráng sĩ tên Chu Hợi, bạn của Hầu Doanh, cả hai đều là hiền tài được Tín Lăng quân thâu nạp.
俠客行
李白
趙客縵胡纓。
吳鉤霜雪明。
銀鞍照白馬。
颯沓如流星。
十步殺一人。
千里不留行。
事了拂衣去。
深藏身與名。
閑過信陵飲。
脫劍膝前橫。
將炙啖朱亥。
持觴勸侯嬴。
三杯吐然諾。
五岳倒為輕。
眼花耳熱后。
意氣素霓生。
救趙揮金槌。
邯鄲先震驚。
千秋二壯士。
□赫大梁城。
縱死俠骨香。
不慚世上英。
誰能書閣下。
白首太玄經。
* * *
Hiệp khách hành
Lý Bạch
Triệu khách mạn hồ anh
Ngô câu sương tuyết minh
Ngân an chiếu bạch mã
Táp nạp như lưu tinh
Thập bộ sát nhất nhân
Thiên lý bất lưu hành
Sự liễu phất y khứ
Thâm tàng thân dữ danh
Nhàn quá Tín lăng ẩm
Thất kiếm tất tiền hoành
Tương chích đạm Châu Hợi
Trì Trường khuyến Hầu Doanh
Tam bôi thổ nhiên nặc
Ngũ nhạc đảo vi khinh
Nhãn hoa nhĩ nhiệt hậu
Ý khí tố nghê sinh
Cứu Triệu huy kim chùy
Hàm Đan tiên chấn kinh
Thiên thu nhị tráng sĩ
Huyên hách Đại Lương thành
Túng tử hiệp cốt hương
Bất tàm thế thượng anh
Thùy năng thư các hạ
Bạch thủ Thái huyền kinh
* * *
Dịch nghĩa:
Khách nước Triệu đeo giải mũ thô sơ
Thanh Ngô câu sáng như sương tuyết
Yên bạc soi chiếu con ngựa trắng
Lấp loáng như sao bay
(Thanh gươm) mười bước gϊếŧ một người
Cho nên không đi xa ngàn dặm
Làm xong việc rũ áo ra đi
Ẩn kín thân thế cùng danh tiếng
Lúc nhàn rỗi qua nhà Tín Lăng quân
Cởi kiếm ra để ngang trên gối
Đem chả nướng mời Chu Hợi
Cầm chén rượu mời Hầu Doanh
Uống ba ly chân thành gật đầu
Năm trái núi lớn thật xem là nhẹ
Sau khi mắt hoa, tai nóng bừng
Ý khí như cầu vồng trắng bốc sinh
Vung cây chuỳ cứu nước Triệu
Thành Hàm Đan trước tiên đã chấn kinh
Hai tráng sĩ ngàn năm sau
Thanh danh lẫy lừng thành Đại Lương
Dù cho chết xương cốt hiệp sĩ còn thơm
Không hổ thẹn với anh hùng trên thế gian
Ai là người có thể ngồi viết sách dưới gác
Bạc đầu với cuốn kinh Thái huyền