Thanh Du nhịp nhịp tay lên giường :
- Tao dám cá, Chí Phèo đã bị Thị Nở quát cho một trận nên thân. Chắc cháo trắng cũng chả có để húp chớ đừng nói chi tới cháo hành. Thiệt là đáng đời!
Nhã Ca chợt buồn cười. Cô cảm giác lũ bạn căm ghét gã ấy nhiều hơn mình gấp mấy lần dù chính cô mới là nạn nhân của hắn ta. Có lẽ hôm qua lúc về nhà, trông cô tang thương tàn tạ lắm.
Căn phòng lại chìm vào yên lặng. Một lúc sau, nhỏ Du lại lên tiếng trước.
- Ca ! Tao buồn quá ! Cho tao mượn điện thoại đi.
- Mày định gọi ai giờ này ?
- Miễn sao có chỗ cho tao gọi thì thôi. Không có trò giải khuây chắc tao ngủ gục mất.
Nhã Ca thản nhiên :
- Nó trên bàn kìa. Mày muốn làm gì thì làm, miễn đừng ồn ào được rồi.
Thanh Du cười toe bước xuống cái giường sắt cá nhân cũ kỹ. Con nhỏ chộp lấy chiếc Nokia rồi nhắc ghế ra sân ngồi. Nhìn điệu bộ hí hửng của con bé. Nhã Ca lắc đầu cười.
Du nhấn số, ngồi chờ lâu lắm nó mới buột miệng cằn nhằn :
- Thằng cha này chắc lại đi nhậu nữa rồi. Đúng là bê tha hư đốn.
Hất mặt về phía Nhã Ca, Du hỏi :
- Ê ! Mày nhớ số của anh Quân không ?
Nhã Ca lầm lì :
- Tao không có số của ông ta.
Thanh Du đứng phắt dậy :
- Tao có đó.
Con nhỏ lon ton chạy tới chỗ để tập vở tìm tìm kiếm kiếm.
Nhã Ca nhổm dậy :
- Mày định phá ông Quân à ?
- Không phải phá mà là thăm hỏi, cám ơn ổng đã xin việc cho bọn mình. Từ hôm đó tới nay, tao đã nói lời cám ơn nào đâu. Hôm qua có gặp ổng, nhưng đâu tiện mở miệng.
Nhã Ca cộc lốc :
- Tao không muốn mày gọi ổng ?
Thanh Du bướng bỉnh :
- Nhưng tao muốn. Anh Quân cho tao số điện thoại, tao có quyền gọi thăm ảnh, mày chả là gì để ngăn cản hết.
Nhã Ca nhún vai :
- Tùy mày, nhưng đừng nhắc nhở gì tới tao hết. Ông ta có hỏi tao cứ bảo không biết.
Thanh Du nhún vai, nó lấy cái danh thϊếp ra rồi lẩm bẩm đọc số di động của Quân.
Hai chân bắt chéo nhau, Du áp máy vào tai với dáng vẻ hết sức sành điệu, khiến Ánh Dương phải lên tiếng :
- Chời ơi ! Nhìn mày giống quá !
Du nhướng mày :
- Giống gì ?
Ánh Dương chưa kịp trả lời. Thanh Du đã đưa tay lên môi ra dấu im lặng rồi cô cười toe :
- Anh Quân hở ? Có nhận ra em không ?
- Xin lỗi, ai thế ? A, Thục Trinh hả ? Sao giọng lạ hoắc vậy ?
Thanh Du ậm ự :
- Không phải Thục Trinh.
- Không phải Trinh sao xài số điện thoại này ?
Du xìu mặt :
- Em là Thanh Du chở hỏng phải Thục Trinh, Thục Nữ nào hết ạ.
- Xin lỗi, Thanh Du nào nhỉ ?
- Thanh Du bạn của Nhã Ca, anh nhớ chưa ?
Giọng Quân ồ lên :
- À, nhớ rồi. Nhớ rồi. Chào Thanh Du. Em đang ở đâu vậy ?
Mặt Du tươi lên :
- Em đang ở nhà trọ. Còn anh đang ở đâu ?
- Trong quán nhậu.
- Anh mà cũng nhậu nữa sao ?
- Đàn ông không nhậu thì biết phải làm gì ?
Thanh Du ấp úng :
- Vậy thì em không biết rồi.
Quân hỏi :
- Sao tự nhiên có hứng gọi cho anh vào giờ trăng sao cũng phải sắp đi ngủ thế này ?
Thanh Du dài giọng nũng nịu :
- Đang học bài em chợt nhớ tới anh. Thế là gọi điện. Thứ nhất để thăm hỏi, thứ hai để cám ơn anh đã giúp em có một chỗ làm tốt.
Quân cười :
- Ôi dào ! Chuyện vặt ấy mà.
- Với anh là chuyện vặt, nhưng với em là chuyện lớn. Em cảm ơn anh Quân nhiều.
Quân nói :
- Được rồi. Đừng cám ơn nữa, anh xấu hổ lắm. À, Nhã Ca thế nào ?
Liếc vội về phía Nhã Ca, Thanh Du lơ lửng :
- Cũng bình thường.
- Có gặp Nhã Ca cho anh gởi lời thăm.
- Vâng. Anh quan tâm nhỉ. Mà dường như nó không thích được ai quan tâm.
Quân buồn buồn :
- Anh biết, nhưng không trách Ca. Là bạn bè, em để ý chăm sóc cô bé với.
- Vâng. Em sẽ làm điều đó vì anh.
- Cám ơn. Anh đang thắc mắc một điều.
Thanh Du sốt sắng :
- Anh cứ nói đi.
Giọng Quân thẳng thắn :
- Em đang sử dụng điện thoại của ai thế ?
Thanh Du hấp háy mắt :
- Cái này thật sự em không biết. Nói nhỏ bí mật nghen. Của nhặt được đấy. Lẽ ra bọn em trả lại cho chủ nó rồi, nhưng vì lão ta thấy ghét lắm, nên bọn em quyết định xài hết card mới trả cho bõ ghét.
Quân hỏi :
- Bọn em là ai thế ?
Du trả lời :
- Là lũ bạn cùng trọ chung phòng. Chuyện cái điện thoại này ly kỳ lắm. Bạn em nhặt được nó trong trường hợp hết sức kinh dị, kinh dị đến mức nó không biết điện thoại rơi vào túi mình hồi nào và bằng cách nào.
Quân rành rẽ :
- Của một gã say phải không ?
Thanh Du ngạc nhiên :
- Công nhận anh tài thiệt.
- Say rượu làm rơi hay bỏ quên đồ là chuyện thường, sao em lại cho là hết sức kinh dị ?
Du tuông một tràng :
- Không kinh dị sao được. Gã say đó ói vào mặt người ta, nhỏ Nhã... Í quên ! Nhỏ bạn em bị "ăn chè" từ đầu đến chân, về nhà trọ bọn em trông thấy nó mà hãi hùng.
Quân thảng thốt :
- Sao gã say đó lại ói vào mặt bạn em ?
- Con nhỏ đang đạp xe trên đường, bỗng đâu có một gã say ngã ngay vào đầu xe của nó. Khiến nó té lăn. May phước hỏng bị sao hết. Thấy gã ta nằm đo đất, nó sợ lão ta chết non, mới làm ơn đỡ lão dậy thì bị lão cho "ăn chè".
- Chết thật ! Rồi sau đó thì sao ?
Thanh Du dài giọng :
- Trăng sao gì cũng đi ngủ hết rồi, nhưng nhỏ bạn em vẫn còn phải thức để tắm gội, giặt giũ thấy mà thương. Tội nghiệp, nó khóc sưng cả mắt.
- Chính vì vậy mà cả nhóm đã quyết phạt gã say ấy bằng cách giam điện thoại của gã tới bao giờ hết card thì thôi.
- Đúng phóc ! Anh thấy vậy được không hay tụi em còn nhân đạo với gã Chí Phèo thời đại ấy ?
Quân cười nhẹ :
- So với những gì bạn em phải chịu thì phạt gã như vậy còn nhẹ. Nhưng anh nói em nghe, trên đời có nhiều chuyện ngộ lắm. Gã Chí Phèo thời đại đáng nguyền rủa ấy đang ngồi cụng ly với anh đây.
Thanh Du lắp bắp:
- Anh đùa hoài. Sao anh lại quen với một kẻ nát rượu chớ.
Quân ôn tồn :
- Không nên vội đáng giá một người chưa quen như vậy. Bạn anh không tệ đến thế đâu. Em nói chuyện với anh ấy nghen.
Thanh Du từ chối thẳng thừng :
- Không... không. Em đã nói hồi sáng rồi. Giờ không nói nữa đâu. Sợ lắm !
- Vậy thì nói tiếp với anh.Anh có đề nghị nhỏ...
- Trả lại điện thoại cho bạn anh phải không ?
- Em đoán đúng rồi đó. Không có điện thoại, bao nhiêu công việc bị dở dang vì không giao dịch được với khách. Hãy làm ơn xóa bỏ sự ghét, tội nghiệp bạn anh một chút xíu thôi, em sẽ thấy mình là người bao dung, rộng lượng.
Thanh Du liếʍ môi :
- Em thì ăn thua gì trong chuyện này, nhỏ bạn em mới là người quyết định chính.
- Vậy thì cho bọn anh gặp bạn em đi.
Liếc về phía Nhã Ca, Du thấy gương mặt lạnh lùng , hình sự của cô đang đăm đăm nhìn vào quyển vở nên ngập ngừng :
- Con bé bị khủng hoảng quá, nên sáng nay đã về quê rồi , em không thể tự ý trả điện thoại mà không hỏi nó được.
Quân thở dài :
- Anh hiểu rồi. Chỉ mong em giữ kỹ giùm bạn anh. Làm ơn đừng xóa những số điện thoại trong máy cũng như đừng gọi tới những số đó để đùa giỡn. Đó là số điện thoại của VIP không đấy.
Thanh Du buột miệng :
- Bạn anh có phải là VIP không ?
- Có. VIP thứ thiệt luôn.
- Ghê nhỉ! VIP mà cứ như... Em không nói tiếp vì sợ phạm thượng. Thôi nhá ! Chúc anh và anh... Chí Phèo nhậu ngon, không nôn ọe và đêm nay ngủ say.
- Anh chúc em mơ gặp hoàng tử.
- Cám ơn anh.
Tắt máy, Thanh Du bước đến chỗ Nhã Ca nằm :
- Rắc rối rồi. Chủ nhân chiếc máy là bạn anh Quân. Họ đang ngồi nhậu với nhau.
Nhã Ca ngồi dậy :
- Mày không nói gì liên quan đến tao chứ ?
- Dĩ nhiên là không, nhưng anh Quân năn nỉ trả điện thoại sớm cho gã Chí Phèo ấy, nhưng tao chưa dứt khoát vì phải chờ hỏi mày.
- Từ đầu tao đã muốn trả cái của nợ ấy càng sớm càng tốt, chỉ có tụi bây muốn giữ lại thôi, giờ còn hỏi gì tao nữa.
Thanh Du vẫn còn tiếc rẻ :
- Vậy là trả phải không để tao nhắn anh Quân ?
Nhã Ca gật đầu :
- Trả. Tao không muốn dính dấp với ông Quân, mày mang trả hộ tao nghe. Nhớ không được nói gì tới tao đấy.
- Kể cả chuyện mày đυ.ng độ gã Chí Phèo và được tặng cái điện thoại này.
Nhã Ca cộc lốc :
- Ừ.
Thanh Du nhún vai :
- Đúng là quái. Người ta tỏ ra rất quan tâm, mày thì lại lạnh lùng xa lánh. Mày hơi bị chảnh đó Ca.
Ánh Dương nói vọng sang :
- Những người đẹp thường hay như vậy.
- Tao không phải người đẹp.
Ngọc Thùy cười phì phì :
- Vậy thì là người điên mới lạnh lùng xa lánh một chàng mà chỉ nghe Thanh Du đặc tả, tao đã... y ..ê... u.
Nhã Ca chưa kịp phản ứng, Du đã gắt :
- Tụi bây không được chọc nó nữa. Học bài tiếp đi.
Nhã Ca buông vở bước ra sân. Khoảng sân nhỏ hiếm hoi của căn nhà trọ biệt lập vốn là bà con gì đó của Thanh Du. Họ đi làm ăn xa nên cho sinh viên thuê như một cách nhờ trông nhà hộ. Khoảng sân ấy có một cây ngọc lan, đêm nay nó tỏa hương thơm đến choáng váng. Nghe mùi hương Nhã Ca chợt nhớ ngoại đến nhói lòng.
Hồi ngoại còn sống, bà rất thích hoa ngọc lan, trước nhà cô cũng có một cây, tối đến, Nhã Ca thường với tay hái vài ba nụ trắng muốt của nó vào để trên gối cho ngoại. Mùi thơm của ngọc lan sẽ giúp bà dễ ngủ. Ngoại mới sáu mươi, trông còn trẻ và đẹp nhưng vội đột ngột bỏ Nhã Ca mà đi xa vì một cơn đột quỵ tim quái ác. Nhã Ca tưởng mình không qua được cú sốc quá lớn này. Suốt cả năm trời, cô ngẩn ngơ, câm lặng. Nhưng rồi cô cũng dần nguôi ngoai để rồi sau đó Ca như trở thành một người khác. Với cô bây giờ, chuyện gì cũng có thể chịu đựng được.
Nhã Ca chợt nhớ đoạn câu thơ đã đọc ở đâu đây :
"Không than van không kể lể?
Nhưng có một nỗi buồn
Rất buồn
Chạy luồn trong cơ thể... "
Bất chợt cô nhếch môi. Ờ, có một nỗi buồn đang luồn lách trong cơ thể cô mà không làm sao tách nó ra được .