Phương Nhạc tạm biệt mẹ Phương, đến bãi đỗ xe của bệnh viện lấy xe, trên đường có đi ngang qua thùng rác, anh lắc ly nước, nhìn mấy cục đá trong suốt bên trong, anh hút một hơi, uống hết giọt nước cuối cùng rồi mới ném ly đi.
Bốn mươi phút sau, anh lái xe đến dưới tầng nhà học sinh của Trần Hề, đợi mấy phút, học sinh Trần Hề xuất hiện, tay cầm một chiếc giỏ đựng đồ màu trắng gạo.
Cô bé gần như không khác gì một năm trước, gầy gò nhỏ nhắn, sắc mặt tái nhợt, đôi tay gầy guộc ôm giỏ đựng đồ nhìn có vẻ rất tốn sức, Phương Nhạc cầm lấy, phát hiện kích thước của giỏ đựng đồ rất lớn, bài thi và sách vở xếp chồng lên nhau vừa khéo đυ.ng đến miệng giỏ, phía trên cùng là một bài văn, trên bìa có in là "Trường trung học cơ sở trấn Tân Lạc", đây là trường cấp hai của Trần Hề, phía dưới cột tên là dòng chữ lớn tên Trần Hề.
Phương Nhạc dùng một tay nâng giỏ đựng đồ, cầm bài văn lên xem một chút.
Cô bé thấy hai cánh tay không còn tốn sức nâng giỏ đựng đồ nữa, Phương Nhạc xách rất dễ dàng, ngưỡng mộ sức lực của anh thật lớn, ngoài miệng thì giải thích: "Bài văn này vốn được kẹp trong sách, chắc là được chị vô tình bỏ vào."
Học kỳ này Trần Hề nói trong nhà có chuyện nên không tiếp tục làm gia sư cho cô bé nữa, phụ huynh cô bé vừa mời một giáo viên đã về hưu hơn năm mươi tuổi về dạy kèm cho cô bé, giáo viên này ít nói ít cười, nghiêm túc hà khắc, chỉ dựa theo cách dạy của mình, không để cô bé dùng bài vở của người khác, mãi đến trước đây không lâu, lúc cô bé dọn dẹp lại phòng, mới phát hiện những quyển sách này vốn kẹp một bài văn.
Phương Nhạc gật đầu, chuẩn bị rời đi, cô gái nhỏ do dự gọi anh: "Anh ơi, anh tên là Phương Nhạc sao?" Lần trước đi dạo ở viện bảo tàng, Trần Hề giới thiệu hai người với nhau, cô gái nhỏ mơ hồ nhớ tên của anh.
"Ừ." Phương Nhạc trả lời.
Ánh mắt cô gái lộ ra vẻ ngưỡng mộ: "Là Nhạc trong trăng sáng ạ?"
"Không phải." Phương Nhạc không biết cô bé hỏi chuyện này để làm gì, nghĩ đến Trần Hề rất chú tâm đ ến cô bé học sinh này, nên anh giải thích thêm một câu: "Nhạc trong tam sơn ngũ nhạc."
"...À." Cô gái lẩm bẩm: "Vậy thì không phải là anh."
Phương Nhạc thấy cô ấy lẩm bẩm, nhưng từ trước đến giờ anh không hề hiếu kỳ chuyện riêng của người khác, lòng hiếu kỳ của anh gần như đều dùng trên người Trần Hề, cho nên không hỏi gì nhiều, anh đặt giỏ đựng đồ vào trong cốp xe, lái xe đi thẳng về trường học.
Mấy hôm nay thi cuối kỳ, sau khi Phương Nhạc về trường thì đến thẳng thư viện tìm Trần Hề. Trần Hề không nói sẽ dành chỗ trước, nên khi nhận được WeChat của Phương Nhạc, cô ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một lần, muốn tìm chỗ trống gần đó.
Lúc cô ngẩng đầu thì nam sinh ngồi phía đối diện hoảng hốt cúi đầu xuống, lén lút lật sang một trang khác, động tác cực kỳ khoa trương, Trần Hề rất khó bỏ qua, cô tò mò liếc nhìn đối phương nhưng không biết có phải cái nhìn này giúp đối phương có thêm dũng khí hay không, sau khi nam sinh lén liếc nhìn, mặt đỏ bừng, lấy can đảm bắt chuyện: "Xin chào, tôi vừa đọc cuốn sách của cậu đang đọc, cậu học khoa Luật phải không? Tôi cũng học khoa Luật, sinh viên năm hai."
Trần Hề chưa nói gì, sau lưng bỗng nhiên bị một bóng đen mờ khác che phủ, sau đó đưa một tay ra đóng cuốn sách trước mặt cô lại, còn không quên thay cô kẹp giấy vào làm dấu sách.
Trần Hề ngẩng đầu, Phương Nhạc cầm lấy sách cô, đưa mắt nhìn cô, chỉ sang hướng cửa sổ nói: "Bên kia có chỗ trống."
Trần Hề nhìn một cái, bên cửa sổ quả thật còn hai chỗ ngồi gần nhau, cô lập tức nâng mấy cuốn sách còn lại trên bàn lên, xách theo túi xách, giục Phương Nhạc: "Mau đi qua đi." Đỡ cho người khác nhanh chân giành trước.
Phương Nhạc đi đến bên kia trước, kéo ghế dựa ra, để Trần Hề ngồi vào bên trong, chờ Trần Hề ngồi yên rồi, anh mới ngồi xuống, lấy sách vở bút viết ra để lên bàn, giống như chỉ thuận miệng nói: "Em biết nam sinh kia à? Nói gì thế?"
Trần Hề mở trang đã đánh dấu ra nói: "Không phải vừa nãy anh đã nghe rồi sao?"
"Chỉ nghe thấy cậu ta nói cậu ta cũng học khoa Luật, sinh viên năm hai."
"Cho nên, anh tới muộn thêm chút nữa, em mới có thể trò chuyện với cậu ta, sau đó nói cho anh biết em và cậu ta đang trò chuyện về cái gì."
Phương Nhạc cố ý hỏi: "Vậy em vốn tính nói gì với cậu ta?"
Trần Hề cười híp mắt nói: "Nói với cậu ta, không nên nói chuyện với người lạ."
Phương Nhạc cười khẽ ra tiếng, anh lấy một túi nhỏ được bọc giấy, đặt trước mặt Trần Hề.
"Cái gì thế?" Trần Hề hỏi.
Phương Nhạc hất cằm chỉ phía dưới lớp khăn giấy: "Điểm tâm, mẹ anh nói anh cầm đi."
Lúc ấy hai mẹ con cùng nhau đi bệnh viện, mẹ Phương đi vào bệnh viện, còn Phương Nhạc đến bãi đỗ xe, nửa đường mẹ Phương không yên tâm nói anh cầm theo túi đồ ăn sáng về trường để Trần Hề ăn, không có gì để bọc lại, mẹ Phương lấy mấy tờ khăn giấy sạch trong túi xách ra, bọc lại bốn túi đồ ăn sáng nhỏ, sau đó chiếc túi nhựa nhỏ này đã được Phương Nhạc bỏ vào trong xe.
Điểm tâm rất đẹp, Trần Hề sợ rơi vụn thức ăn, nên cắn một lần duy nhất, thỏa mãn nhỏ giọng nói: "Ngon quá!"
Phương Nhạc nói: "Đều thuộc về em cả đấy."
Trần Hề tốt bụng nói: "Để lại cho anh một cái đó."
Phương Nhạc: "Cảm ơn."
"Còn khách sáo với em nữa à."
Phương Nhạc cười khẽ, cuối cùng thấy Trần Hề thật sự không thể ăn hết, biết trưa hôm nay cô ăn nhiều nên giờ vẫn còn no, anh mới ăn hết phần điểm tâm cuối cùng.
Hai người yên lặng đọc sách, khi mệt mỏi họ nắm tay nhau dưới gầm bàn, nắm lấy từng ngón tay của nhau, mắt nhìn vào cuốn sách, khuôn mặt tập trung và bình tĩnh, trong lòng không hề bị phân tâm, nhưng không ai để ý thấy sự quyến rũ quấn quýt dưới gầm bàn.
Hai ngày sau ông chủ Phương xuất viện, giữa trưa Phương Nhạc đến, anh lái xe thẳng từ trường học đến bệnh viện, không đưa Trần Hề đi cùng.
Thủ tục xuất viện đã làm xong từ lâu, hành lý được thu dọn trong phòng bệnh được chất thành một chồng núi nhỏ, lúc đầu Phương Nhạc và Trần Hề chỉ mang chăn quần áo và đồ để tắm rửa đến, sau đó mẹ Phương từ từ đưa hết nửa nhà đến.
Mẹ Phương và bà nội Phương phân công, hai tay hai người xách đầy đồ, ông chủ Phương không làm được gì chỉ có thể nhìn, Phương Nhạc cũng hết cách nhìn hai người phụ nữ trong nhà nói: "Hai người để xuống đi, con dọn cho."
Hai người phụ nữ này chẳng chút khách sáo, lập tức bỏ túi đồ nặng trong tay xuống, xách hai túi nhẹ, còn lại mấy hành lý lớn và túi đồ nặng đều ném hết sang cho Phương Nhạc.
Đối với Phương Nhạc mấy món đồ này không tính là quá nặng, nhưng quá lộn xộn, cầm một lần không hết, Phương Nhạc phải chia làm hai lần chuyển hành lý đến bãi đỗ xe, nhét đầy cốp xe và ghế ngồi sau, lái xe đến chỗ mẹ Phương ở. Đậu xe xong, Phương Nhạc tiếp tục làm lao động tay chân, mẹ Phương và bà nội Phương chỉ huy lung tung, để anh lấy trước mấy món, lại xuống lầu lấy thêm mấy thứ khác, đồ đạc để lung tung nên mẹ Phương muốn khử độc trước.
Phương Nhạc bận rộn đến giữa trưa, cơm cũng tùy tiện ăn mấy miếng lại phải chạy về trường học, hai ngày sau thi cử xong xuôi, đại học Hà bắt đầu nghỉ hè.
Mùa hè này rất ngắn, bởi vì đại học Hà bắt đầu huấn luyện quân sự cho sinh viên năm hai, cho nên trung tuần tháng 8 hai người họ phải trở về trường. Phương Nhạc phải đi khảo sát thực địa, thầy dẫn đoàn không hề cho họ thời gian nghỉ ngơi, thi xong về nhà, cho họ một ngày để chuẩn bị hành lý.
Đến ngày bảy tháng tám Phương Mạt mới được nghỉ, trong nhà chỉ có Trần Hề và Phương Nhạc, hai người từ siêu thị trở về, cực kỳ nóng, nên đi tắm trước. Trần Hề tắm xong trước nên xuống lầu, mái tóc dài nửa ướt thả sau lưng, sau khi Phương Nhạc tắm xong đi xuống dưới, thấy cô ngồi ở cạnh bàn ăn, đang phân loại túi lớn thức ăn vừa mua xong, Phương Nhạc đi đến đứng sau lưng cô, hôn từ trán cô hôn xuống, mắt Trần Hề khẽ nhắm lại, Phương Nhạc cười khẽ một tiếng, thuận thế hôn l3n chóp mũi của cô, sau đó là hôn xuống môi.
Hai người hôn nhau một lúc, Trần Hề chỉ xuống điện thoại trên bàn nói: "Mới nãy điện thoại anh có người gọi đấy, rất nhiều thông báo WeChat, còn có một cuộc gọi nhỡ nữa."
Phương Nhạc lấy điện thoại, kéo ghế bên cạnh cô ra ngồi xuống, hơi nghiêng người về phía cô, một cánh tay khác để lên trên ghế dựa của cô, giống như đang ôm người vào lòng, lại nghe Trần Hề nói thêm một câu: "Là tên của con gái đó."
Phương Nhạc liếc nhìn cô, lúc này mới mở điện thoại ra, nhìn xuống cuộc gọi nhỡ, không thèm để ý lại đi xem WeChat như có như không nói: "Em muốn giả vờ thì cũng phải giả vờ cho giống một chút."
"Em giả vờ cái gì chứ?"
"Là tên của con gái đó, cái này." Phương Nhạc bày ra giọng điệu bình tĩnh.
"Giả vờ không tốt à." Trần Hề nhìn anh, diễn tiếp: "Phương Nhạc, bây giờ anh chỉ cho phép quan phóng hỏa không cho trăm họ đốt đèn à?"
Phương Nhạc buồn cười: "Vậy em chọn một lần đốt đèn cũng thật chẳng dễ dàng đâu nhỉ."
"Cũng biết em không dễ dàng, anh còn không nói à?"
"Là thành viên trong nhóm khảo sát thực địa, đang bàn bạc chuyện xuất phát ngày mai, thấy anh không trả lời tin nhắn nên gọi điện cho anh."
"Đoán được rồi." Trần Hề bình tĩnh nói.
Phương Nhạc cười, nhéo má cô, để miệng cô cong lên một chút, Trần Hề cười né tránh tay anh, nhét việt quất vào miệng anh, rồi hỏi: "Thế mai mấy giờ anh lên đường?"
Phương Nhạc nói: "Bảy giờ."
"Sớm thế à?" Trần Hề cũng tự mình ăn một trái việt quất, hỏi: "Anh tự mình lái xe đi sao?"
"Ừ, thôn đó không xa, lái xe hơn hai tiếng là đến, tiện hơn ngồi xe nhiều."
Địa điểm khảo sát thực địa là tại một ngôi làng gần Xuyên Hà, trong đoàn của họ có bảy sinh viên, cộng thêm một giảng viên dẫn đoàn, có một nam sinh đề nghị tự lái xe, mọi người cũng cảm thấy nếu có xe thì tiện hơn, còn nói người có xe thì lái xe còn tiền xăng sẽ do những người còn lại chia đều, nên Phương Nhạc không ý kiến gì.
Cho nên ngày mai bọn họ dùng hai chiếc xe khởi hành.
Trần Hề hỏi: "Thế phải đi bao lâu, có thể xác định được không?"
Phương Nhạc nói: "Ít nhất là hai tuần, nhiều nhất chắc cũng không vượt quá một tháng đâu."
"Lâu thế à."
"Có muốn đi cùng không?"
"Đi cùng thế nào được?" Trần Hề hỏi: "Có thể mang theo người nhà à?"
"Có thể." Phương Nhạc nói: "Thầy của anh cũng đưa con trai theo cùng, con trai ông ấy học tiểu học nên nghỉ hè, trong nhà không ai lo cho cậu bé."
Trần Hề cười nói: "Yên tâm, em có thể chăm sóc chính mình."
Phương Nhạc trả lời xong tin nhắn, đặt điện thoại lên bàn ăn, không nói hai lời dứt khoát ôm người ngồi lên đùi: "Thế em còn giỏi hơn con trai của thầy ấy." Lại bồi thêm một câu: "Cũng biết em sẽ không đi."
Trần Hề ngầm thừa nhận, tiếp tục đút việt quất cho anh.
Phương Nhạc ăn một trái, thấy Trần Hề lại đút thêm một trái, cầm lấy cổ tay cô, chuyển hướng, để cho cô tự mình ăn, tay không buông ra, bấm lấy cổ tay cô đo một chút, hỏi: "Có phải em gầy đi rồi không?"
"Gầy hả?" Trần Hề ngạc nhiên vui mừng nói.
Phương Nhạc bó tay nói: "Vui cái gì mà vui, lại gầy thêm một chút nữa thì anh cũng sờ thấy xương em luôn rồi."
Trần Hề để tay xuống dưới bụng mình: "Đây là cái gì thế?"
Phương Nhạc nhéo một chút, Trần Hề nói: "Cho nên em ít đi hai cân rồi à?"
Phương Nhạc bị lời Trần Hề chọc cho cười lớn, dán sát vào trán cô, vừa cười vừa hôn cô, nói: "Khoảng thời gian này ăn nhiều cơm, buổi tối về nhà nhớ khóa trái cửa, ai gõ cửa cũng đừng mở, người trong nhà đều có chìa khóa, không cần mở cửa đâu."
Trần Hề cười nói: "Anh xem em là con nít à?"
"Xem em là con gái ở nhà một mình." Phương Nhạc nói: "Có một hộ gia đình ở tòa 32, tuần trước ba mẹ cô bé ra ngoài công tác chỉ để cô bé học cấp 3 ở nhà, buổi tối có người gõ cửa cô bé lập tức ra mở cửa, tầng nhà của cô bé lại không có hàng xóm xém chút nữa đã xảy ra chuyện, may mà ở đầu giường còn có một chiếc còi báo động, cô bé trốn vào trong phòng ngủ bấm còi báo động, phòng bảo vệ nhận được tin lập tức chạy đến. Lúc trước nhà mình sửa sang lại, vì để tránh những rắc rối nên đã hủy còi báo động, cho nên một mình em ở nhà nhớ chú ý."
"Sao anh biết chuyện này thế?" Tòa 32 cách tiểu khu 3 khá xa, từ trước đến nay hai bên đều không biết tin tức của nhau, Trần Hề không nhịn được tò mò.
"Trước đó lúc có Hội nhiệm kỳ Nghiệp Ủy mới, anh biết mấy người trong Hội Nghiệp Ủy."
Lần trước Phương Nhạc rất nghiêm túc, anh thực sự đã dành thời gian để hỏi thăm tình hình của một số ứng cử viên trong ủy ban ngành, sau đó phụ trách rồi tiến hành bỏ phiếu, lúc đó anh còn biết một vài người trong số họ, và ủy ban ngành cũng được cung cấp thông tin rõ ràng.
Trần Hề khâm phục: "Còn chuyện gì nữa không? Anh nói tiếp mấy cái đi!"
Phương Nhạc: "..."
Phương Nhạc phục cô rồi, anh cười, tay anh còn đang dán sát vào bụng cô, bóp hai cái, sau đó chui vào vạt áo cô, nắm lấy eo cô, hôn từ cổ đến môi, cụp mắt, nhỏ giọng nói: "Còn nữa, em giả vờ, nhưng anh không giả vờ, biết chưa?"
Lời này là lúc trước, Trần Hề nói chỉ cho phép quan phóng hỏa không cho trăm họ đốt đèn.
Sau khi hai người nói ra, Phương Nhạc cũng không che giấu chút tâm tư của mình nữa, anh chính là để ý như thế, bây giờ anh còn phải đi hơn nửa tháng.
Trần Hề cũng nghe theo, bị anh hôn ngửa ra sau, buồn cười nói: "Anh đi thì đi đi, em không sợ!"
Nửa cuối học kỳ này hai người đều bận đến tối mặt tối mũi, hôm nay mới xem như là rảnh rỗi, cổ Phương Nhạc đỏ bừng, cánh tay siết chặt ôm lấy người trong lòng đi về phía phòng ngủ chẳng chút sợ hãi nào.
Ngày hôm sau, Phương Nhạc xách theo balo nhỏ rời đi, anh đón những người trong nhóm, lái xe hơn hai tiếng mới tới làng.
Các thành viên trong nhóm ở nhờ nhà dân, sau khi ăn cơm trưa, đoàn người bắt đầu đi khảo sát, phỏng vấn nhà dân, lại đi trên đường làm một cuộc điều tra, thầy hướng dẫn cho họ đề tài thảo luận, buổi tối lại họp với nhau, để mọi người tự chọn đề mục để làm, nếu như có đề mục tốt, họ cũng có thể đưa ra.
Cuộc họp này kéo dài đến tận hơn chín giờ, Phương Nhạc đóng sổ lại, lấy điện thoại trong túi ra, mới nhìn thấy tin nhắn WeChat của Trần Hề, cô chụp một tấm hình, là hình đồ ăn.
Buổi sáng Phương Nhạc gửi cho cô không ít hình trong thôn, thôn này cảnh sắc không tệ.
Phương Nhạc trả lời: "Mới vừa ăn cơm à?"
Trần Hề: "Ăn đêm, mới vừa ăn xong, anh bận xong rồi chứ?"
Phương Nhạc: "Mới vừa họp xong."
Phương Nhạc nói với cô những tin tức anh vừa điều tra được hôm nay, Trần Hề cũng kể với anh công việc của mình, hai người không nói chuyện quá lâu, bởi vì Phương Nhạc còn phải thảo luận tiếp với mọi người, Trần Hề không làm phiền anh.
Tối nay là lần đầu tiên Trần Hề ở nhà một mình, mới đầu còn tốt nhưng sau khi cô ăn đêm xong, tắm xong, ở trên giường nhắn tin WeChat với Phương Nhạc, trò chuyện xong thì tắt đèn ngủ, trong phòng bỗng tối đen, cô nhắm mắt lại, trong bóng tối mờ mịt, cô không nhịn được mà nhớ đến mấy chuyện Phương Nhạc nói về tòa 32 hôm qua, Trần Hề nghĩ một lát mở mắt, mở đèn, xuống giường đóng chặt cửa phòng ngủ, nhìn cánh cửa nhỏ mở rộng, nhưng đầu bên kia đã không còn hơi thở quen thuộc nữa.
Ngày hôm sau Trần Hề nói chuyện phiếm với Phương Nhạc, nói tối qua cô ngủ không ngon, Phương Nhạc hỏi sao thế, Trần Hề nói: "Còn không phải vì anh không có gì làm kể với em chuyện của tòa 32 à, lúc tối em ngủ luôn nghĩ ngoài cửa có người."
Phương Nhạc cười nói: "Không phải trước giờ lá gan em lớn lắm à?"
"Không giống nhau." Lá gan của Trần Hề thật sự không nhỏ, cô cũng không phải chưa từng ở một mình, lúc học cấp hai còn ở nhà trọ ở trấn Tân Lạc cũng từng ở một mình mấy ngày, trời còn chưa sáng cô vẫn dám đi trên đường núi hoang vu, Trần Hề nói: "Là nhà quá lớn, nhiều tầng, buổi tối em trong phòng ngủ, phòng khách có tiếng động gì cũng không biết, tối ngày hôm qua em mở cửa phòng ngủ."
Phương Nhạc nghiêm túc nói: "Nếu không thì em đi đến chỗ mẹ anh đi? Không phải chỗ bà ấy còn một phòng sao."
Trần Hề cười nói: "Làm gì khoa trương thế, hơn nữa, anh để em làm kỳ đà cản mũi à?"
Trần Hề cảm thấy tối qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, giống như có người vừa xem phim ma, tối đi ngủ hoặc khi đi tắm sẽ nghi thần nghi quỷ, nhưng di chứng xem phim kinh dị này không kéo dài lâu, cho nên hôm nay sau khi trò chuyện xong, buổi tối Trần Hề mở cửa phòng ngủ, yên lòng nằm trên giường, nhắm mắt để tim và hơi thở từ từ bình tĩnh.
Một tiếng sau, cô lăn qua lộn lại trên giường, nhưng vẫn khó chìm vào giấc ngủ.
Tối hôm qua cô kéo rèm cửa sổ, tối nay không kéo, Trần Hề mở mắt ra nhìn, gặp một ánh trăng sáng, mượn ánh sáng mờ của ánh trăng cô nhìn về phía cửa phòng mở rộng kia nhưng không có động tĩnh.
Sau khi nhìn một hồi, cô thở dài, cầm điện thoại đang để trên đầu giường lên, bấm vào khung trò chuyện với Phương Nhạc trên WeChat, gõ một chữ rồi nhìn đồng hồ trên góc điện thoại đã gần 12 giờ, cô không muốn làm phiền giấc ngủ của Phương Nhạc, nên Trần Hề xóa hết, sau đó cô lại thấy, dưới khung trò chuyện xuất hiện một dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn..."
Trần Hề ngẩn người, giây tiếp theo, tiếng WeChat vang lên.
Phương Nhạc: "Sao còn chưa ngủ?"
Trần Hề trở người, gõ chữ: "Không phải anh cũng chưa ngủ à."
Phương Nhạc: "Anh thấy em gửi tin nhắn cho anh."
Trần Hề: "Cho nên anh không ngủ đi, anh vào khung nhắn tin của em làm gì."
Phương Nhạc: "Vậy em gửi tin nhắn gì cho anh, sao lâu thế rồi vẫn không thấy gửi?"
Trần Hề cười, Phương Nhạc nằm trong phòng nhỏ của nhà người dân, cả phòng chìm trong ánh trăng sáng, cũng cười.
Trần Hề: "Em không ngủ được, muốn tìm anh nói chuyện nhưng sợ làm phiền đến giấc ngủ của anh."
Phương Nhạc: "Anh chỉ sợ người nào đó mạnh miệng, tối nay lại mất ngủ, cho nên anh mới muốn hỏi người nào đó ngủ chưa."
Trần Hề: "Nếu người nào đó ngủ rồi, không phải sẽ bị anh đánh thức à."
Phương Nhạc: "Cho nên anh không phải đã không hỏi à? Nhìn thấy em đang nhập nên mới gửi tin nhắn cho em."
Trần Hề vẫn chưa trả lời, Phương Nhạc lại gửi tin nhắn sang.
Phương Nhạc: "Sao còn chưa ngủ?"
Trần Hề: "Không biết, chắc là đầu óc quá kích động?"
Phương Nhạc: "Em làm gì mà đầu óc kích động?"
Trần Hề: "Không làm gì hết, vừa nãy đang nghĩ đến anh."
Trần Hề gửi xong tin nhắn này, Phương Nhạc mãi vẫn không trả lời, chỉ là trên khung chat xuất hiện dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn..."
Hồi lâu sau, tin nhắn cuối cùng cũng đến.
Phương Nhạc: "Em chuẩn bị sẵn sàng chưa."
Trần Hề: "Chuẩn bị cái gì?"
Phương Nhạc: "Chờ anh về, thì em xong đời rồi."
Lại là em xong đời rồi, Trần Hề nghiêng người, chôn mặt vào trong gối, cười hồi lâu.
Càng trò chuyện, lượng pin trên điện thoại càng giảm xuống còn hai mươi, mắt Trần Hề lim dim buồn ngủ, lười đứng dậy sạc, bỏ điện thoại ra, cô ngủ mất. Sau khi trời sáng, Trần hề tỉnh dậy, ngồi xếp chân trên giường một hồi, sau đó xỏ dép vào, từ từ đi ra cửa phòng, lướt qua cánh cửa nhỏ, cô ngừng lại.
Sáng sớm giữa hè, ánh mặt trời dịu dàng, phòng của Phương Nhạc ngăn nắp sạch sẽ, chăn trải trên giường màu xanh đen, ánh sáng dịu dàng ở phía trên, giống như ánh trăng sáng trên bầu trời đêm.
Tối hôm qua ngủ muộn, nên lúc này Trần Hề vẫn chưa thể tỉnh táo hẳn, cô ngạc nhiên nhìn một hồi, sau đó mới từng bước bước đến cánh cửa nhỏ, vào căn phòng này đứng dưới cuối giường.
Không biết bắt đầu từ khi nào, lúc Phương Nhạc không có ở đây, lúc chưa được sự đồng ý của anh cô lại một mình đi vào phòng anh.
Trần Hề yên lặng nhìn chiếc giường màu xanh đen, giống như nhìn bầu trời đêm, nhìn ánh trăng.
Rửa mặt xong, ăn chút bữa sáng đơn giản, Trần Hề đến văn phòng hôn nhân giúp mẹ Phương, buổi trưa, cô lại đến quán trà đối diện, ngồi cạnh cửa sổ ăn cơm trên bàn nhỏ, ăn được phân nửa, cô nhận được WeChat Bạch Chỉ gửi đến.
Bạch Chỉ vừa chuyển tiếp một tấm ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện, đó là lịch sử trò chuyện trong nhóm QQ của cựu học sinh trường trung học số 8 của cô. Trong đó nói rằng trường trung học số 8 muốn lấy lại Đỉnh Quang Minh, nhà trường đã cử người đi quét sơn lại cầu thang và vách tường, sau khi học sinh biết chuyện thì đồng loạt tổ chức phản đối, dưới áp lực của học sinh ban lãnh đạo nhà trường phải tạm ngừng việc sửa sang nơi này.
Bạch Chỉ nói: "Bây giờ tớ không biết tình hình cụ thể ở Đỉnh Quang Minh, có người nói đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, có người nói trong phòng vẫn chưa bị đυ.ng vào, đám người này nói không rõ, bây giờ tớ vẫn đang ở trường, qua mấy ngày nữa mới về được, Hề Hề cậu có thể đến xem giúp tớ một chút được không?"
Trần Hề không biết, cô hỏi: "Xem Đỉnh Quang Minh? Xem cái gì?"
Bạch Chỉ: "Lời nhắn tớ viết trong đó."
Chắc là cảm thấy viết tin nhắn quá bất tiện, hoặc không thể biểu đạt hết suy nghĩ, Bạch Chỉ gửi cho Trần Hề một tin nhắn thoại, không giống với vẻ mạnh mẽ ngày trước, giọng Bạch Chỉ lúc này rất nghiêm túc.
"Tớ biết những cái này không quá quan trọng, nhưng những thứ này đều của tất cả học sinh các năm làm ra mà đúng không? Tớ không biết nói thế nào, nhưng đó là nơi ghi lại thanh xuân của tớ, tớ đi..."
Bạch Chỉ cảm thấy lời này quá kiểu cách, chưa nói xong đã gửi đi, Trần Hề nghe thấy không nhịn được cười, rất nhanh lại nhận thêm một cái nữa.
Bạch Chỉ nói tiếp: "Tớ không muốn ném thanh xuân của tớ vào thùng rác, tớ có viết lại lời nhắn trong cuốn sổ, cậu giúp tớ đến xem thử tình hình một chút, xem những cuốn sổ còn ở đó không, không thì lập tức nói với tớ, còn nếu còn, nếu trường học quyết định giữ lại Đỉnh Quang Minh thì xem như xong, nếu trường học muốn thu hồi thì cậu mang những cuốn sổ đó ra ngoài, đến lúc đó tớ sẽ hỏi mọi người một chút xem họ muốn xử lý những cuốn sổ như thế nào, đây không phải tài sản của trường học, đấy thuộc về học sinh chúng ta."
Không chỉ một mình Bạch Chỉ liên lạc với Trần Hề, một lát sau, Trương Tiểu Hạ cũng liên lạc với Trần hề, sau đó trong nhóm nhỏ cũng có mấy tin tức, mấy người Lâu Minh Lý cũng đang nói, thì ra họ đều len lén viết lời nhắn.
Bạch Chỉ hỏi Lâu Minh Lý: "Cậu viết lúc nào thế?"
Lâu Minh Lý: "Lúc học lớp 11."
Bạch Chỉ: "Lần quay phim đó sao?"
Lâu Minh Lý: "Chính là khi đó."
Trương Tiểu Hạ: "Mấy cậu viết ở đâu thế?"
Bạch Chỉ: "Tớ viết trong cuốn sổ, mẹ kiếp, quên mất là cuốn nào rồi."
Lâu Minh Lý: "Tôi viết ở giấy dán cho tiện."
Trương Tiểu Hạ: "Tớ viết ở trên vách tường."
Thẩm Nam Hạo: "Thế xong rồi, nghe nói vách tường đã hy sinh rồi."
Trương Tiểu Hạ: "Hu hu."
Phan Đại Châu: "Hạ Hạ, em viết gì thế?"
Trương Tiểu Hạ: "Đại Châu, anh còn chưa về nữa à?"
Phan Đại Châu: "Không có, anh vẫn ở nhà bà ngoại."
Phan Đại Châu không có ở Xuyên Hà, nên tất cả mọi người đều ký thác hy vọng lên người Trần Hề.
Bỗng nhiên Trần Hề cảm thấy vai mình có hơi nặng, trách nhiệm nặng nề, cô nuốt cơm xuống, nhìn về phía mẹ Phương cười híp mắt, gọi một tiếng: "Cô."
"Ơi!" Mẹ Phương gắp một con tôm nõn xào bỏ vào bát của Trần Hề, liếc nhìn bát cơm của cô, nói: "Con ăn xong rồi à? Lại ăn thêm bát nữa nhé, ăn nhiều một chút."
"Không không, con no rồi." Trần Hề hỏi: "Cô, chiều nay ở đây còn bận không ạ?"
"Sao thế, con có chuyện gì à?"
"Có chút việc ạ, bạn cấp 3 nhờ con giúp đỡ."
Mẹ Phương sảng khoái nói: "Được, vậy con đi làm đi, chỗ này không có việc gì nữa rồi. Con thật sự ăn no rồi à? Ăn thêm chút tôm đi, phòng bếp mới vừa làm thêm mấy món đó."
Sau khi ăn xong, Trần Hề ngồi xe đến trung học số 8, trung học số 8 đã được nghỉ hè, không cho phép người ngoài tùy ý ra vào trường, Trần Hề liên hệ trước với giáo viên chủ nhiệm một tiếng, chủ nhiệm lớp cũng không nói các cô nhàm chán, ngây thơ, chỉ hoài niệm nói: "Trước kia thầy cũng nghe đến chuyện này, còn chưa từng l3n Đỉnh Quang Minh xem, em đến vừa khéo giúp thầy nhìn một chút."
Trần Hề ngạc nhiên: "Thầy cũng từng viết ạ?"
Chủ nhiệm lớp hoàn toàn không thấy mất mặt, nói: "Ai chẳng trải qua thời tuổi trẻ chứ, thầy cũng từng ở trung học số 8 mà ra đó thôi."
Trần Hề cảm thấy bả vai mình lại nặng hơn nữa rồi.
Đến trung học số 8, bảo vệ thuận lợi cho cô vào, Trần Hề chạy đến Đỉnh Quang Minh, khi leo đến tầng cuối cùng của Đỉnh Quang Minh, cô thở dài, chụp hai tấm hình, gửi vào trong nhóm.
Bức tường đầy tranh vẽ graffiti giờ đã trở thành tường trắng, ngay cả tay vịn của cầu thang cũng được sơn mới, Trần Hề nhớ trước kia trên tay vịn cũng được viết đầy chữ.
Trương Tiểu Hạ gửi một icon vừa tức giận vừa khóc vào trong nhóm, Phan Đại Châu và Bạch Chỉ cũng theo sát phía sau.
Cửa phòng trên Đỉnh Quang Minh vẫn không khóa, Trần Hề mở cửa bước vào, liếc nhìn ba mặt cửa sổ lớn bằng thủy tinh, những tờ giấy trên một cửa sổ đều đã biến mất, hai cửa sổ còn lại vẫn còn, chắc là lúc ấy học sinh kịp thời ngăn lại, cũng không biết có thiếu mất tờ nào không.
Mấy cuốn sổ vẫn còn trên bàn, Trần Hề chụp từng cái, hỏi Bạch Chỉ: "Có quyển cậu ghi lời nhắn không?"
Lại hỏi Lâu Minh Lý: "Cậu dán vào cửa thủy tinh nào thế?"
Bạch Chỉ nhắn riêng cho Trần Hề: "Là hai cuốn màu vàng kia, cậu nhìn thử xem, tớ nhớ tớ viết ở gần cuối."
Chỗ này có lời nhắn, có người còn để tên thật, có người để biệt danh, có người không để tên, Trần Hề lật đến cuốn thứ hai, thấy được tên của Bạch Chỉ.
Lời nhắn của Bạch Chỉ là ---
"Lâu Minh Lý, có phải cậu mù rồi không, không thấy cả ngày tớ nhìn cậu ch ảy nước miếng à? Cậu chờ đi, sớm muộn gì tớ cũng thu cậu vào tay! Ngày 27 tháng 3 năm 2014, Bạch Chỉ."
Đây là năm lớp 12.
Trần Hề trợn tròn mắt nhìn lời nhắn mạnh mẽ này, rồi chụp hình gửi Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ: "Chính là cái này, cậu giúp tớ nhìn xem, Lâu Minh Lý nhắn gì thế?"
Trần Hề: "..."
Trần Hề đang suy nghĩ việc này có phải trái đạo đức không.
Bạch Chỉ: "Cũng viết tên rồi, người nào không biết chứ, cái gì mà không có đạo đức ở đây."
Trần Hề nghĩ cũng đúng, vì thế dựa theo hình Lâu Minh Lý vẽ vòng tròn, mở to hai mắt tìm kiếm, vừa hỏi Bạch Chỉ: "Một năm nay cậu không làm gì hết à?"
Bạch Chỉ: "Làm thế nào được, Lâu Minh Lý chính là tên mù, tớ và cậu ta cũng không học cùng một trường."
Trần Hề: "Nhưng hai người cùng một thành phố, rất gần."
Bạch Chỉ: "Cho nên cậu ấy mới mù!
Trần Hề tìm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được tờ giấy dán có tên của Lâu Minh Lý.
"Hy vọng bộ phim lần này của chúng ta có thể thành công nhận được giải thưởng cũng hy vọng sau này mọi người thi vào trường đại học thuận lợi, tình hữu nghị vạn tuế, mọi người! Tôi là Lâu Minh Lý."
Trần Hề thở dài, gửi hình qua cho Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ: "... Tớ nói cậu ấy mù mà!"
Nhưng mà, Trần Hề cũng nhanh chóng nhận được tin nhắn riêng của Lâu Minh Lý.
Lâu Minh Lý: "Trần Hề, cậu có thể chụp hình lời nhắn của Bạch Chỉ cho tớ được không?"
Trần Hề: "..."
Trần Hề cười chết.
Cô vừa nói chuyện phiếm với mấy người họ, vừa đi sang bên cạnh lật những cuốn sổ khác, bởi vì cô bỗng nhiên nhớ đến Phương Nhạc từng nhắc đến lời tỏ tình của Giả Xuân, nên Trần Hề có chút tò mò.
Đang tìm kiếm, bỗng nhiên tiếng kẽo kẹt vang lên, Trần Hề nhìn cánh cửa bị đẩy ra, một nam một nữ đi vào, người đàn ông có vẻ ngoài điển trai, cách ăn mặc như thương nhân, người phụ nữ như tiên nữ, mặc đồ bầu rộng thùng thình, bụng nhô lên, hai người trông chưa đến ba mươi tuổi.
Nhìn thấy Trần Hề, hai người cũng ngạc nhiên một chút, người phụ nữ chào hỏi: "Xin chào, chào cậu, tôi không biết trong này có người, tôi là học sinh trường này, hôm nay về đây thăm một chút, làm phiền cậu à?"
"Không có." Trần Hề nói: "Tôi cũng là học sinh trung học số 8."
"À, cậu tốt nghiệp trung học chưa?" Người phụ nữ hỏi: "Đang học đại học à."
Trần Hề nói: "Đúng, còn đang học đại học."
Người phụ nữ nhìn người đàn ông bên cạnh nói: "Em nhớ đến hồi chúng ta học đại học ghê."
"Lúc em học đại học không ở bên cạnh anh."
"Ai bảo anh muốn đi Quảng Đông."
"Không phải em cũng là nếu không phải Bắc Kinh thì không đi à."
Hai người nói qua nói lại vài câu, người phụ nữ hỏi anh ấy: "Anh viết chỗ nào thế?"
Người đàn ông suy nghĩ một chút, chỉ một mặt kính thủy tinh: "Chắc là nơi đó."
Người phụ nữ: "Anh viết ở đâu anh còn không nhớ sao?"
Người đàn ông: "Cũng mười mấy năm rồi, không nhớ cũng bình thường thôi."
Người phụ nữ: "Là anh không để tâm thôi."
Người đàn ông: "Anh không để tâm mà còn đưa em đến đây làm gì? Năm đó em viết lời nhắn à? Trái lại trước giờ chẳng coi anh ra gì, em thử nói xem em từng đến nơi này chưa?"
Người phụ nữ không trả lời, Trần Hề lật sổ, đang suy nghĩ có nên ra ngoài một lát hay không.
Người phụ nữ bỗng hỏi cô: "Tôi nghe nói nơi này sắp bị sửa sang lại à, có phải đã từng dọn dẹp qua rồi không? Mặt tường bên ngoài đều được sơn mới."
Trần Hề trả lời: "Là dọn dẹp được một ít, một mặt kính đã được dọn sạch rồi."
Người phụ nữ nhìn về phía người đàn ông: "Không phải anh dán lên mặt kính bị dọn sạch kia rồi chứ?"
"Chắc chắn không phải!" Người đàn ông định đi về phía trong những tờ giấy dán trên cửa kính thủy tinh, tìm ở giữa nói: "Em cùng tìm với anh đi, anh viết là, Lý Dục Quân yêu Thạch Nhụy."
Trần Hề nghe thấy thế, tay ngừng lại một lát, ngạc nhiên nhìn về phía hai người, Thạch Nhụy để ý thấy ánh mắt cô, tò mò cười hỏi: "Sao thế?"
Trần Hề không nhớ lời tỏ tình nhắn gửi cho mình, nhưng không hiểu sao lại nhớ đến câu nói "Lý Dục Quân yêu Thạch Nhụy" kia, tay cô lắc lư một chút mới lấy lại tinh thần, nói: "Chị chính là Thạch Nhụy à?"
"Em biết chị à? Không thể nào."
"Không phải, em từng thấy qua tờ giấy ghi chú của hai người." Trần Hề cảm thấy có chút không thật lắm, người hơn mười năm trước lại xuất hiện ở đây, cô đi đến, nhớ lại vị trí, nói: "Chắc là ở đây này."
Mọi người cùng đi đến, ba cặp mắt cùng nhau tìm, nhanh chóng tìm được một tờ ghi chú màu vàng.
"Lý Dục Quân yêu Thạch Nhụy, ngày 1 tháng 6 năm 2003."
Thạch Nhụy lẩm bẩm nói: "Ở đây này thật này."
"Ừ, vẫn còn ở đây." Lý Dục Quân nhìn giấy ghi chú, đưa tay phủi phủi mép giấy hơi vểnh lên, nói: "Anh vẫn nhớ, lúc ấy anh dán rất chặt, bên cạnh là giấy ghi chú của Lý Minh Minh."
"Lớp phó học tập lớp chúng ta à? Cô ấy viết gì thế?"
Lý Dục Quân nói: "Hình như là cái gì đó, muốn giành được hạng nhất, thì phải đánh bại vị trí thứ hai."
Thạch Nhụy buồn cười, nhìn chút rồi nói: "Ôi, tớ giấy kia của cậu ấy có phải đã mất rồi không?"
"Cũng đã mười hai năm, rớt từ lâu rồi, giấy ghi chú có thể dán được bao lâu chứ, nếu không em nghĩ ba mặt kính thủy tinh này đủ dán hết được à?"
"Thế sao tờ giấy này lại còn?"
Lý Dục Quân nói: "Dùng keo siêu dính để dán đấy."
Thạch Nhụy cười.
Trần Hề vẫn không lên tiếng, cô từ từ đưa tay lên, nắm lấy một góc của giấy ghi chú nào đó, muốn lấy xuống, nhưng giấy ghi chú dán rất chặt nên không hề nhúc nhích.
Tờ giấy ghi chú này nằm ở phía trên bên phải tờ giấy ghi chú của Lý Dục Quân, Lý Dục Quân nói: "Có vẻ như cái này cũng được sử dụng keo siêu dính đấy."
Trần Hề bỏ tay xuống, nhớ lại lúc ấy, cô tò mò hỏi bảng dán giấy ghi chú này không biết sao dán chặt như thế, Phương Nhạc nói giúp cô hỏi thử, nhưng sau đó anh nói không hỏi được.
Chạng vạng tối mặt trời lặn về hướng Tây, ánh sáng mờ nhuộm cả bầu trời, đường mòn trong thôn dài thẳng tắp, đường không quanh co nhiều, Phương Nhạc và bạn học ra ngoài về, từ cửa thôn đi đến nhà dân, ánh sáng mờ dần biến mất, bị bóng đêm xanh đậm cướp lấy.
Trong thôn có một ngôi nhà ba tầng, phía trước xây một căn chòi nghỉ mát, bên ngoài chòi nghỉ mát là đường cái đã tráng xi măng, bên kia đường xi măng, ngay dưới đường, người trong thôn có đặt một chiếc ghế mây ở đó, cùng với một chiếc bàn gỗ được làm bằng tay, bình thường người trong thôn sẽ ngồi trên ghế uống trà hóng mát, bởi vì phong cảnh ở nơi này tuyệt đẹp, dưới chân chính là đồng ruộng xanh biếc vô tận.
Giữa đêm hè, tiếng ve cùng tiếng ếch kêu giống như một bản giao hưởng được hòa tấu không ngừng, trên bầu trời xanh đen là một mảnh sao trời mênh mông, là người nghe to lớn và trung thành nhất, trăng sáng âm thầm lắng nghe.
Phương Nhạc ngồi dựa vào ghế mây, trên tay lướt điện thoại di động, nhìn ánh trăng sáng một lúc, anh mở màn hình lên, gọi điện cho Trần Hề, cứ muốn nói rồi lại thôi, kết quả bên kia truyền đến giọng nói lạnh như băng "Số điện thoại đang gọi hiện đang bận." Phương Nhạc cúp máy, đợi mấy giây sau gọi lại, vẫn là giọng nói lạnh như băng kia.
Gọi ba lần, cuối cùng cũng gọi được, Phương Nhạc nói: "Gọi điện thoại cho em thật sự chẳng dễ dàng gì."
Trần Hề: "Hả?"
Phương Nhạc: "Đầu dây cứ bận mãi."
Trần Hề: "... Bởi vì vừa nãy em vẫn luôn gọi cho anh."
"..."
Hai người đều im lặng mấy giây, sau đó cùng nhau cười.
Trần Hề: "À, vừa nãy anh gọi điện cho em làm gì?"
Phương Nhạc: "Thế em gọi anh làm gì?"
Trần Hề: "Đương nhiên là có chuyện muốn nói với anh rồi, anh thì sao?"
Phương Nhạc: "Cũng có chuyện muốn nói với em."
Trần Hề: "Ai nói trước?"
"Em nói trước đi." Phương Nhạc yên tĩnh không tiếng động, hỏi: "Em đang đi trên đường à?"
"Ừ, ở bên ngoài, hôm nay gió trời rất mát mẻ." Trần Hề nói chuyện còn mang theo tiếng gió: "Anh đang ở đâu thế? Em nghe thấy tiếng xào xạc."
"Ở ngoài đồng ruộng." Đồng ruộng giống như sóng biển, bị gió thổi nổi lên từng hồi gợn sóng, gió thổi mát mẻ Phương Nhạc nói: "Anh ở cửa phòng hóng gió, trước đó đã chụp hình cho em xem đấy."
"À, trước cửa nhà anh đang ở phải không?"
"Ừ, em đang đi bộ à."
"Phải." Trần Hề nói chuyện với anh: "Chắc chắn anh không biết hôm nay em đã gặp ai đâu."
"Gặp ai thế?"
"Lý Dục Quân và Thạch Nhụy, anh còn nhớ họ không?"
"Nhớ, sao em gặp họ thế?" Phương Nhạc rất tò mò nói: "Em biết họ à?"
"Hôm nay mới quen." Trần Hề nói: "Tóm lại là rất khéo, năm 2003 hai người họ thi đại học, Lý Dục Quân đến Quảng Đông học đại học, Thạch Nhụy thì đi Bắc Kinh, hai người yêu xa ba năm trời, sau đó vào năm ba đại học, hai người cùng làm sinh viên trao đổi, một người đi Anh, một người đi Hồng Kông, sau đó thì ở đấy học nghiên cứu sinh."
Là hai người nói cho Trần Hề nghe lúc trong phòng kính, hai người nghĩ ba năm học trung học là khoảng thời gian rất dài, sau đó mới biết yêu xa không hứa hẹn tận bảy tám năm mới là dài, mấy năm trước hai người còn trông mong, đến mấy năm sau, bởi vì rất nhiều nguyên nhân, hai người họ mãi không thể nào gặp nhau được, khi đó hai người không nhìn thấy tương lai, nên đã chia tay, cho cả hai thời gian bình tĩnh, nhưng mỗi một giây bình tĩnh, trong lòng hai người đều giày vò không cam lòng.
Cho đến năm ngoái, hai người cuối cùng cũng buông bỏ cuộc sống yên bình, cho dù tương lai có nhiều chông gai, bọn họ cũng muốn tương lai của hai người phải có nhau.
"Anh biết em gặp hai người họ ở đâu không?" Trần Hề thở hồng hộc hỏi.
Phương Nhạc nghe thấy âm thanh cứ luôn cảm thấy chân thật giống như rất gần ở bên tai, anh còn chưa nói gì, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng động, có người đang chạy trên đường xi măng phía dưới, phát ra từng tiếng sột soạt, sau đó chống lấy ghế mây anh đang ngồi.
Phương Nhạc ngẩng đầu, ngạc nhiên.
Giọng nói của Trần Hề từ trong ống nghe truyền đến, cũng từ trong gió đêm truyền đến.
"Anh mau đoán đi!"
Phương Nhạc nhìn cô chằm chằm mấy giây, sau đó ngạc nhiên cười, hỏi cô: "Sao em lại ở đây?"
"Ngạc nhiên không, vui mừng không?" Trần Hề để điện thoại xuống hỏi.
"Em nói xem?" Phương Nhạc cũng để điện thoại xuống, lúc này mới đứng lên.
Đối diện chòi nghỉ mát đèn đường đều đã được mở, ánh đèn sáng ngời truyền đến chỗ này, ánh sáng mờ ảo, Trần Hề nhìn gương mặt quen thuộc, nói: "Em gặp họ ở Đỉnh Quang Minh trong trường trung học số 8 đấy, chắc chắn anh vẫn chưa xem qua tin nhắn trong nhóm."
Phương Nhạc cài chế độ không làm phiền trong nhóm, bình thường không có việc gì sẽ không vào xem.
"Lúc xế chiều em đi Đỉnh Quang Minh thì gặp hai người họ, còn thấy được tờ ghi chú anh viết dán lên tường thủy tinh." Trần Hề nói.
Phương Nhạc nghe cô nói "Giấy ghi chú", anh yên tĩnh một lúc lâu, sau đó cười một cái, nâng tay lên, nhấn nhấn trán như đang đau đầu, sau đó như than thở mà "À..." một tiếng.
Trần Hề mỉm cười nhìn anh.
Phương Nhạc liếc mắt nhìn cô, cười ngồi xuống ghế nói: "Vì chuyện này mà em chạy từ xa đến đây à?"
"Em cũng không biết anh sẽ viết giấy ghi chú đó." Trần Hề nói.
"Viết năm lớp 12."
Phương Nhạc dang tay ra muốn ôm cô, đường trong thôn vắng vẻ, gió trên đồng ruộng đang thổi rất to, Trần Hề ngồi lên đùi anh, nói: "Lúc học lớp 12 chẳng phải anh không thèm để ý em à."
Phương Nhạc ôm cô, nói: "Không phải em cũng thế hả." Thật ra cũng không tính là không để ý, mọi người chẳng qua chỉ trở nên giống những người bạn bình thường mà thôi, ngừng một chút, Phương Nhạc nói: "Vậy em nói xem anh phải làm thế nào."
Lúc hai người học lớp 11 đã cắt đứt liên lạc với nhau, nhưng mãi đến cuối lớp 11, cô từ trong phòng giải đáp thắc mắc đi ra, anh và Phan Đại Châu đang nói chuyện, chẳng liếc nhìn cô, cúi đầu nhìn bài thi trong tay mình, nhưng ánh mắt đều hướng về xiên nướng cô đang cầm, dáng vẻ phóng khoáng rời đi của cô.
Lúc đi miếu cầu phúc cho Phương Mạt thi đậu đại học, Phương Nhạc vẫn nghĩ đến cô, nguyện vọng của anh là hy vọng mong ước của cô sẽ thành hiện thực.
Anh không muốn nhìn thấy cô, nhưng không lúc nào không nhìn cô, nhìn cô ăn dồn cả miệng, nhìn dáng vẻ viết vội vàng của cô, nhìn cô trò chuyện vui vẻ với Giả Xuân.
Anh còn có thể làm gì.
Vì thế vào năm lớp 12 đó, anh bỗng nhiên đi đến phòng kính, viết một tờ giấy ghi chú rồi dán lên.
"Anh vẫn luôn nghĩ đến em, thật sự không có tiền đồ, không thuốc nào cứu chữa nổi, nhưng không còn cách nào khác, anh không tàn nhẫn được như em, tất cả mọi người đều nói em rất tốt, không ai thấy em tàn nhẫn cả.
Em thật sự ác độc và tuyệt tình, lần lượt quăng lưỡi câu cho anh nhưng không chịu trách nhiệm!"
Hôm ấy anh ngồi đó rất lâu, lãng phí thời gian như nước chảy, nhìn ánh nắng chiều làm cháy từng đám mây, cuối cùng anh cũng lật nó lại, ở mặt sau của tờ giấy ghi chú, anh viết câu cuối cùng một cách nhanh chóng ---
"Trần Hề, anh hết cứu được rồi!"
Trần Hề chính là nhìn thấy những dấu vết mơ hồ trên giấy ghi chú, nên muốn xé xuống nhìn phía sau lưng.
“Trước đó không phải em hỏi anh khi nào thì biết nét chữ của Giả Xuân à? Chính là khi đó." Ngày đó anh nhớ rõ trong cuốn sổ còn có người tỏ tình với Trần Hề, nên càng nghĩ càng thấy không đúng, lúc lật cuốn sổ, chụp hình tờ ghi chú kia, trở về lớp lập tức tìm kiếm.
Mặc dù Phương Nhạc đã nói hết, nhưng vẫn muốn cứu vãn lòng tự tôn, anh dựa vào lưng ghế, thả lỏng người ôm lấy cô, nhìn Trần Hề nói: "Bây giờ em cũng biết rồi, đừng đắc ý nhé."
Trần Hề cười một tiếng, không dựa vào ngực anh, cô nắm lấy áo thun của Phương Nhạc nghịch, nói: "Em không phải vì đắc ý quá nên mới chạy thật xa đến chỗ anh à."
"Ừ, thế em nói đi."
"Lúc em vừa mới vào đại học, không phải cực kỳ nhớ đám Bạch Chỉ à, lúc học cấp 3 vì học tập nên mỗi lần các cô ấy hẹn em đi dạo em đều từ chối, sau đó các cô ấy biết tính cách của em nên chưa từng ép em, nhưng em luôn cảm thấy cấp ba của em thiếu một chút gì đó, cho nên hôm nay đến Đỉnh Quang Minh, em thấy những lời nhắn kia của họ, mới phát hiện thì ra mọi người khi học cấp ba đều từng thiếu sót, nhưng em nghĩ nếu như có thể lặp lại lần nữa, em cảm thấy mình vẫn sẽ thiếu sót. Anh nói sai lầm mới cần sửa chữa, bảo em đừng nghi ngờ lựa chọn của mình, em cảm thấy em không sai, lúc học cấp 3 em chọn không sai, bây giờ em cũng không chọn sai."
Tay Phương Nhạc vẫn đang ôm eo cô, nghe cô nói thế, tay anh buông ra.
"Anh còn nhớ thần thoại Hy Lạp về gót chân Achilles mà anh đã kể cho em nghe không? Anh nói bố anh và bố em đều là điểm yếu của em, và một ngày nào đó em sẽ thất hứa với họ, nhưng Phương Nhac, anh cũng là điểm yếu của em."
Hai ngày trước Trần Hề không ngủ ngon, cô nghĩ cô bị câu chuyện tòa 32 của Phương Nhạc dọa cho sợ, nhưng thật ra không phải, bởi vì cô phát hiện mấy năm nay, cô và Phương Nhạc chưa từng chia xa, hoặc là nói, trước kia là cô đi xa, sẽ ở quê chừng mười ngày nửa tháng, mà Phương Nhạc vẫn luôn ở Xuyên Hà đợi cô.
Bây giờ Phương Nhạc đi xa, đổi thành cô ở nhà chờ anh, cửa nhỏ không đóng, nhưng cô không nhìn thấy bóng người quen thuộc, bóng người khiến cô thấy yên tâm.
"Trước kia em từng nói điểm yếu của em là yêu, bởi vì em cảm thấy mình không chắc chắn về tương lai, nhưng mà anh nói với em tương lai không một ai chắc chắn được cả, nhưng nhất định có lúc chính em cảm thấy không phải như thế."
Trần Hề lấy hai món đồ trong túi nhỏ ra, viên bi, nhuộm màu sắc diễm lệ, Phương Nhạc bình tĩnh nhìn, là hai chiếc chìa khóa, hình hoạt hình của nam và nữ, nam mặc áo thun trắng, trên áo thun vẽ hình mario màu đỏ, nữ mặc in hình mario mặc áo thun và quần yếm đỏ.
"Không phải anh muốn có đồ đôi à, hai con thỏ nhỏ kia ít quá, em và bạn cùng phòng của em làm đất sét, học hơn một tháng, dựa theo tấm hình trên sân vận động chỉ có thể làm được như này thôi, vốn muốn chờ mấy ngày nữa, chúng ta kỷ niệm một năm sẽ tặng anh." Trần Hề chăm chú nhìn anh, nói: "Em muốn nói với anh, tương lai của em không nhất định là sẽ có ai, nhưng em muốn được nhìn thấy anh trong tương lai sau này."
Phương Nhạc không nói gì nhìn cô hồi lâu, tay vẫn đỡ lấy eo cô, sau đó anh ngửa đầu lên, nhìn bầu trời xanh đen, khóe miệng cong lên nụ cười khẽ, yết hầu trên cổ họng lăn lộn lên xuống, giọng cũng có chút khàn.
"Biết khi nãy anh gọi cho em, là muốn nói gì với em không?"
"... Cái gì?"
Phương Nhạc cầm quyển sổ trên bàn trà lên, đưa đến trước mặt Trần Hề, Trần Hề ngẩn người.
Trước khi trở về, bạn học Phương Nhạc nói anh ấy bỏ quên đồ ở cốp xe, Phương Nhạc mở cốp xe ra, lúc lấy đồ cho bạn học mới nhìn thấy bài văn bị đè bên dưới.
Ngày hôm đó sau khi lấy sách xong thì hai người mãi không về nhà, giỏ đựng đồ vẫn để sau cốp xe, sau đó ông chủ Phương xuất viện, chắc lúc đó bài văn đã bị rớt xuống.
Vừa nãy Phương Nhạc ngồi ở trên ghế, mượn ánh đèn trên đường, lật xem quyển nhật ký này của Trần Hề, thấy trang đầu tiên, cô viết là:
"Lúc nghỉ hè, tôi ở ven đường lau giày cho người khác, gặp phải một vị khách, vị khách này có dáng người rất cao, nhưng vẫn còn là học sinh trung học, lúc cậu ấy gọi điện thoại cho người ta, có nhắc đến kỳ thi tuyển sinh dành cho học sinh tỉnh ngoài, đây là lần đầu tiên tôi biết, thì ra có kỳ thi này..."
Cuối trang, cô viết là:
"Ngày đầu tiên năm 2011, thật yên bình.
Thì ra cậu ấy chính là Phương Nhạc, là con trai của chú Phương, cũng là người "nói" cho tôi biết kỳ tuyển sinh cho học sinh tỉnh ngoài, nhưng tôi nhìn thấy trong mắt cậu ấy là vẻ chán ghét tôi... Nhưng dù có thế nào, thấy cậu ấy, tôi cũng rất vui vẻ, cho nên, hôm nay thật yên bình."
Từ cấp hai, quyển nhật ký này đi theo Trần Hề hai năm, gần như tuần nào cũng viết một lần, thầy cô cũng không thu quyển sổ này của cô, từ năm hai đến năm ba, lần cuối cùng cô viết nhật ký tuần cũng là khi cô tham gia xong kỳ thi tuyển sinh, học kỳ kế tiếp cô không còn học ở trấn Tân Lạc nữa, cho nên sau đó quyển sổ này vẫn không nộp lên.
Cô không biết đã kẹp quyển sổ này vào đống sách kia lúc nào, đêm đó lúc soạn sách giáo khoa, chuẩn bị cho học sinh của cô mượn, lúc ấy mải nói chuyện với Phương Nhạc, chắc bị phân tâm nên không để ý đến.
Bây giờ cuốn nhật ký này bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Trần Hề, Trần Hề im lặng, giống hệt với phản ứng trước đó của Phương Nhạc, đầu tiên là không nói gì, sau đó cười thở dài.
Phương Nhạc nhìn cô, cặp mắt như nhìn thấy tia máu, cười mỉm nói: "Anh cũng mới nhớ, khi đó anh phải đến trấn Tân Lạc tham gia tang lễ."
Có họ hàng trong nhà qua đời, bà nội Phương mới đưa họ về trấn Tân Lạc, đêm hôm đó Phương Nhạc đi giày chơi bóng, đạp trúng vết bẩn, giày bị dơ nhưng anh cảm thấy cúng tế người chết phải ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ, đây mới chính là sự tôn trọng với người chết, cho nên sau khi lên phố anh thấy có người lau giày, có thuốc tẩy giày tại chỗ, thấy chủ sạp là trẻ con nên anh nhíu mày, không để đối phương ra tay, chỉ hỏi cô mua một chút thuốc tẩy giày, mượn ghế của cô ngồi xuống tự mình lau.
Lúc ấy anh nhận được điện thoại từ ba của anh họ, anh họ bằng tuổi Phương Mạt, thành tích rất tốt, muốn đến Xuyên Hà học, sau khi hỏi giáo viên vẫn muốn hỏi thăm Phương Nhạc cho chính xác, Phương Nhạc ở trong điện thoại nói chuyện với họ.
Sau đó anh họ không đến Xuyên Hà, năm ấy họ đi miếu cầu cho Phương Mạt thi đậu đại học, bà nội Phương còn thuận tiện mà xin phù hộ cho người anh họ này nữa.
Trần Hề thở dài, cười nói: "Khi đó anh cao ít nhất là 1m75, em nghĩ anh là học sinh cấp 3."
Phương Nhạc hỏi cô: "Sau đó em biết là anh, sao mãi không nói thế?"
"Em nói thế nào." Trần Hề nhắc nhở anh: "Anh vừa thấy em, là nói em tránh xa anh ra một chút rồi."
Phương Nhạc bất lực cười, nói: "Em viết tên của anh thành Nhạc trong ánh trăng rồi."
"Khi đó em không biết."
"Lúc đầu anh cũng nghĩ em là Hề trong Đông Tây Nam Bắc đó." Phương Nhạc dừng một chút, nói: "Trước khi em gọi cho anh, anh vẫn luôn nhìn ánh trăng sáng. Chúng ta nhìn ánh trăng mọc lên rồi lặn ở phía Tây, nhưng em biết, bản thân của ánh trăng đã vận hành từ tây sang đông rồi, đúng chứ?"
"Ừ."
"Khi đó anh muốn em cách xa anh ra một chút, cũng giống như quỹ đạo vận hành của mặt trăng, mặt trăng không phải nên đi hướng Đông à, nhưng làm sao giờ." Phương Nhạc giống như mang "Làm sao giờ" trở thành câu cửa miệng của tối nay, "Anh vẫn luôn vi phạm quy tắc vận hành của nó."
Trần Hề buồn cười.
"Suy nghĩ của anh vẫn giống trước kia, yêu đương không chắc sẽ kết hôn, nhưng anh không có lựa chọn nào khác, nếu như không thể kết hôn, vậy anh cũng muốn yêu em cả đời, biết không?" Phương Nhạc vừa nói, vừa rút cái móc khóa mà Trần Hề vẫn đang cầm trong tay kia: "Có lúc phải mê tín một chút, chúng ta hứa hẹn trước, em đã sớm là nhược điểm của anh, anh hết cứu rồi, bây giờ em cũng xong rồi, đừng nghĩ đến những lựa chọn khác nữa!"
Trần Hề cười lắc đầu: "Không chọn, không chọn!"
Mắt Phương Nhạc hồng hồng, cũng cười, kéo cả người vào lòng, để Trần Hề dựa vào ngực anh, anh nằm trên ghế, hôn lên môi Trần Hề, cùng cô ngâm mình trong ánh trăng sáng.
"Lát nữa ở lại đây à?"
"Ừ, chỗ của anh có phòng trống không?"
"Có."
"Bạn học anh có nói gì không?"
"Không đâu, nhiều lắm chỉ buôn chuyện thôi."
"Sau khi trở về làm sao để nói với ba mẹ anh đây?"
Vấn đề này Phương Nhạc không đáp, cười một tiếng, lấy việc hôn môi chuyển sự chú ý của Trần Hề.
Hai người ở dưới ánh trăng hôn nhau.
Bây giờ là tháng bảy giữa mùa hè, gió thổi trên đồng ruộng, tiếng ve và tiếng ếch kêu vang tạo thành bản hòa ca nhẹ nhàng ủng hộ tương lai của nhau.
"Anh thật sự hết cứu rồi, anh quá yêu em."
"Em cũng xong rồi, em quá yêu anh."
Trăng sáng chính là muốn về hướng Tây, ai cũng không thể, cũng không ai nguyện ý chống cự.