Chương 14

Bầu trời giống như bị quệt mực, chỉ có góc viền bị bỏ sót, một chút ánh sáng lộ ra từ trong góc, buổi tối giữa hè thời tiết nóng nực, Trần Hề đứng ở chỗ “núi vắng thưa người”, chần chừ hỏi cậu thiếu niên bên cạnh: “Anh cảm thấy chị Phương Mạt thật sự sẽ trốn ở đây?”

Cậu thiếu niên lặng im.

Thời gian trở lại mấy tiếng trước.

Tiền mặt dự phòng của nhà Phương Nhạc đã dùng hết từ hai ngày trước, hai ngày này ông chủ Phương còn chưa kịp tới ngân hàng rút tiền. Phương Mạt ăn tiêu phung phí, hôm qua cô ta còn ầm ĩ đòi tiền tiêu vặt, ông chủ Phương để bà nội Phương có uy quyền hơn ra lệnh cưỡng chế không cho ai giúp.

Cho nên lần này Phương Mạt xách đồ bỏ nhà ra đi, trên người căn bản không có mấy đồng bạc, hoặc là cô ta sẽ ngủ ở nơi miễn phí, hoặc là đi tìm bạn bè họ hàng có thể giúp đỡ về mặt tài chính.

Phương Nhạc dẫn Trần Hề đến trạm thứ nhất để tìm người, là sân vận động bên cạnh tiểu khu. Hai năm trước Phương Mạt cãi nhau với gia đình, cũng từng bỏ nhà đi. Khi đó Phương Nhạc vì tìm người, đã qua rất nhiều người mới liên lạc được với chị em của Phương Mạt, cuối cùng mọi người tìm được Phương Mạt đang ngáy khò khò trong phòng thay đồ chỗ bể bơi của sân vận động.

“Đó là vào lúc chị ấy học cấp hai, bây giờ chắc đã quen thêm không ít bạn bè.” Phương Nhạc xuống lầu đi ra phía sau sân vận động, gọi điện hỏi bạn tốt thời cấp hai của Phương Mạt mà anh biết.

Lịch sử tái diễn, Phương Nhạc hoàn toàn không biết gì về tình hình bạn bè ở trường cấp ba của Phương Mạt, nhưng bạn bè của Phương Nhạc cũng nhiều, Phương Mạt học ở trường trung học số 14, lúc chơi bóng Phương Nhạc có quen hai nam sinh học trường số 14, chẳng qua bọn họ đã lên lớp 11, sau khi khai giảng đã là lớp 12, không cùng khối với Phương Mạt.

Phương Nhạc cầm điện thoại nhờ họ giúp hỏi thăm Phương Mạt học khối 10, hiệu suất làm việc của hai nam sinh khá cao, trước khi Phương Nhạc vào sân vận động đã gửi lại mấy số điện thoại và tài khoản QQ. Sau khi Phương Nhạc liên hệ mới biết, mấy người bạn của Phương Mạt không phải đang du lịch ở ngoài thì cũng là đi tham quan chỗ khác, duy chỉ có hai người không đi đâu, lúc này đã quyết chiến hai ngày hai đêm ở tiệm net, bọn họ còn thiếu tiền hơn cả Phương Mạt, mọi người cũng không biết hiện giờ Phương Mạt ở đâu.

Hai bên cổng lớn của sân vận động đều có bảo vệ đang đứng, xe tới xe lui người đi tấp nập, Trần Hề nhường đường đi cho người đi bộ.

Tuy rằng quan hệ của cô và Phương Mạt rất tốt, nhưng về tình hình bên ngoài nhà họ Phương của Phương Mạt thì cô biết rất ít, muốn tìm người phải dựa vào Phương Nhạc, nhưng Trần Hề cảm thấy bỏ nhà ra đi không thể trốn một chỗ hai lần được, cô hỏi Phương Nhạc: “Bây giờ Phương Mạt vẫn sẽ chạy đến phòng thay đồ của bể bơi sao?”

Phương Nhạc đi qua lối đi dành cho người đi bộ, tiến vào sân vận động, anh nói: “Nếu chị ấy không làm trò hề, chị ấy sẽ không chạy đến phòng thay đồ bể bơi nữa.”

“Cho nên?”

“Nhưng đầu óc của bả không tốt, xem trước rồi nói.”

Trần Hề: “…”

Hai người tìm một vòng quanh bể bơi, sự thật chứng minh đầu óc của Phương Mạt vẫn ổn, quả nhiên bọn họ không tìm được người, nhưng chỗ này còn có các địa điểm khác phù hợp để ẩn náu ngủ lại.

Trần Hề hỏi: “Tìm tiếp sao?”

“Ừ.”

Trần Hề nhìn ra ngoài bể bơi kính, kiến trúc bên ngoài khổng lồ. Trần Hề rất nghiêm túc mà nói: “Chỗ này lớn như vậy, cậu có thể gọi người tới cùng tìm hay không?”

… Mí mắt Phương Nhạc hơi giật giật.

Trần Hề không nhìn ra biểu cảm của Phương Nhạc có gì đó không đúng, cô còn nghiêm túc phân tích với anh: “Diện tích nơi này gần 120 nghìn mét vuông, diện tích tòa nhà hơn 50 nghìn mét vuông, không khác gì mò kim đáy bể, nên huy động người thì nên huy động, bây giờ hiệu suất quan trọng hơn.”

Phương Nhạc biết lúc Trần Hề vào đã nhìn bản đồ công trình của sân vận động, cô luôn luôn biết đến đâu nên làm gì, vào một nơi xa lạ cô cũng sẽ không bôi đen hai mắt, bàn về tính độc lập, cô còn làm tốt hơn nhiều người trưởng thành.

Chiều tà buông xuống, ánh hoàng hôn chiếu vào pha lê ánh lên màu sắc rực rỡ, khi Trần Hề nói chuyện thì ngửa đầu, trong mắt như có một đυ.n mây tía.

Phương Nhạc dời tầm mắt, lấy điện thoại ra, cuối cùng “huy động” được mấy người bạn ở vùng xung quanh, Phan Đại Châu không tới, cậu chàng đang đi du lịch ở nơi khác với người nhà.

Bây giờ là giờ cơm tối, còn chưa tới giờ cao điểm đông người của sân vận động, mọi người đều tự lập đội đi tìm kiếm, từ trời sáng tìm đến khi trời tối, không thu hoạch được gì.

Trong lối đi nhỏ của nhà thi đấu, bụng Trần Hề kêu òng ọc, Phương Nhạc nhìn về phía cô, Trần Hề cũng không xấu hổ, cô hỏi lại: “Anh không đói bụng sao?”

“… Đi thôi.”

Mức tiêu hao của Phương Nhạc lớn, nhanh đói hơn Trần Hề. Anh dẫn Trần Hề đến cửa hàng tiện lợi của sân vận động, hai hộp cơm bò sốt mỡ kimchi bỏ vào lò vi sóng, còn mua chút cơm nắm và sandwich, cộng thêm trứng lòng đào.

Trong cửa hàng không có ghế, hai người đứng trước cái bàn bên cạnh cửa sổ trong cửa hàng tiện lợi, hai người đứng cách xa nhau khoảng cách bằng ba người, cúi đầu không nói một lời nhai cơm.

Mới ăn được một lát, Phương Nhạc đã nhận được tin nhắn hỏi thăm Liêu Tri Thời gửi tới, hỏi anh đang ở đâu, Phương Nhạc trả lời là cửa hàng tiện lợi.

Không lâu sau cửa kính cửa hàng tiện lợi bị đẩy ra, một luồng hơi nóng ập tới rồi biến mất hết.

“Cũng chưa tìm được, bọn nó đi chơi bóng trước rồi, nói nếu gặp được chị cậu sẽ lập tức báo cho cậu.” Liêu Tri Thời đi tới nói.

“Cảm ơn.” Phương Nhạc hỏi: “Uống gì?”

Bàn gỗ dài sát mặt kính, Phương Nhạc đứng dựa vào trong, Trần Hề đứng dựa ra ngoài, Liêu Tri Thời đi đến cạnh Trần Hề thì dừng lại, eo thuận thế dựa vào bàn, cánh tay vỗ lên bàn, cậu hơi nghiêng đầu trả lời Phương Nhạc: “Khách sáo với tao?” Đôi mắt lại cười cười nhìn chằm chằm vào người đang ở gần cậu, nói: “Đã lâu không gặp, đại thần.”

“Chào cậu.” Trần Hề gật đầu, chào xong là vùi đầu tiếp tục ăn.

“Ăn cái gì vậy, thơm quá?” Liêu Tri Thời hỏi.

“Cơm thịt bò.” Trần Hề nói.

“Cay hay không cay?”

“Đồ chua cay.”

“Cậu ăn được cay sao?”

“Được chứ.”

“Hộp này nhiều không, có ăn no được không?” Hình như Liêu Tri Thời rất hứng thú với cơm thịt bò.

Phương Nhạc cũng không ngẩng đầu mà ăn đồ của mình, cuối cùng kẹp quả trứng lòng đào lên bỏ hết vào miệng nhai, thuận tay thu rác trên bàn vào túi đựng rác, xoay người đi mất.

Trần Hề còn chưa ăn xong, ôm hộp cơm định đi theo sau, lại thấy hướng Phương Nhạc đi là kệ để hàng, cô mới quay lại bàn tiếp tục ăn.

Phương Nhạc mua một túi toàn nước uống, xách qua đưa cho Liêu Tri Thời nói: “Mời bọn nó uống.”

Liêu Tri Thời nhận rồi hỏi: “Mày vẫn tìm tiếp à?”

Phương Nhạc: “Về nhà trước đã.”

Liêu Tri Thời: “Người bên nhà mày nói thế nào?”

Phương Nhạc: “Còn chưa tìm thấy người.”

Liêu Tri Thời: “Muốn giúp cứ nói một tiếng.”

Phương Nhạc: “Được, cảm ơn trước.”

Trần Hề ném hộp cơm đi xong, đi theo Phương Nhạc về Cẩm Duyên Hào Đình trước. Liêu Tri Thời xách túi nilon của cửa hàng tiện lợi đến sân bóng rổ, vào sân gọi mọi người uống nước. Có người lấy một hộp gì đó từ phía dưới túi nilon, khó hiểu hỏi: “Phương Nhạc còn mua cả cơm thịt bò sốt mỡ à?”

Trước khi ra ngoài là hơn 5 giờ, lúc về đã hơn 8 giờ. Tìm người đến nỗi mồ hôi đầy đầu, Phương Nhạc về đến nhà bèn đi tắm trước, sau khi anh ra ngoài đổi thành Trần Hề vào.

Ông chủ Phương gọi điện tới, nói bên chỗ họ hàng đều đã hỏi thăm, bây giờ ông định về quê ở trấn Tân Lạc tìm xem, nói không chừng Phương Mạt đã chạy tới đó.

Ông chủ Phương còn dặn dò Phương Nhạc: “Bây giờ bà nội con đang ở nhà chú ba, bà ấy còn chưa biết chuyện này, chú ba con cũng không nói với bà, con cũng đừng lỡ miệng nói ra, tránh cho bà lo sợ, người lớn tuổi không thể chịu được k/ích thích.”

“Biết rồi ạ.”

“Hai đứa không tìm thấy cũng đừng chạy lung tung, đàng hoàng chờ ở nhà, đêm nay chưa chắc ba sẽ về, các con không cần chờ, có tin tức của chị con ba sẽ gọi điện cho.”

“Dạ.”

Cúp điện thoại, Phương Nhạc đóng ngăn kéo, lại mở ngăn tủ, kiểm tra đồ đạc bên trong.

Trong phòng bà nội có đồ trang sức bằng vàng, cũng có không ít. Phương Mạt gần như không xu dính túi, bà chị kéo valy hành lí là định ở đâu?

Phương Nhạc vừa suy nghĩ, vừa tiếp tục lật tìm, cuối cùng trước khi Trần Hề ra khỏi phòng tắm, anh phát hiện một phòng nhỏ cất đồ trong nhà đã thiếu mất một cái lều trại cùng với bao nhiêu là đồ cắm trại, trong ngăn kéo của bà nội cũng mất một chuỗi chìa khóa dài.

Trần Hề tắm rửa xong đi ra, Phương Nhạc thay áo thun và quần đi ra ngoài, cô vội hỏi: “Cậu định đi đâu?”

Phương Nhạc nói: “Tôi ra ngoài tìm thử lần nữa, cậu không cần đi.”

“Cậu đi đâu tìm, có địa điểm mục tiêu rồi sao?”

“Có.”

“Tôi cũng đi, cậu chờ tôi một chút.”

“Không cần,” Phương Nhạc nói: “Chỗ đó hẻo lánh lắm, bây giờ muộn rồi, cậu chờ ở nhà đi.”

Trần Hề vừa nghe chỗ hẻo lánh, cô càng kiên trì: “Tôi muốn đi, thay đồ ba phút thôi, cậu chờ tôi!”

Cô vừa tắm xong, tóc ướt dính vào quần áo, mặt nhỏ đỏ bừng. Phương Nhạc vòng qua cô đi xuống lầu, Trần Hề đang định nói tiếp, đã nghe giọng nói lạnh nhạt của Phương Nhạc truyền đến: “Muốn đi thì nhanh lên.”

“Ngay đây!”

Trần Hề nhanh chóng trở về phòng, tùy tiện tròng quần áo lên, lúc mặc đồ cô còn đang suy nghĩ đến tin nhắn bí mật vẫn chưa xóa trong điện thoại.

Trần Hề cảm thấy tên họ của một người có đôi lúc cũng là một sự kỳ diệu, ví dụ như Phương Nhạc họ Phương, hình vuông bốn phía trơn nhẵn, không hề có lực công kích. Tựa như tính cách bình thản của Phương Nhạc, bất luận Phương Mạt mắng anh thế nào, hay bà nội Phương bảo anh sửa loa, anh cũng không cãi lại, chỉ nghe theo, rất dễ nói chuyện, Trần Hề càng cảm thấy anh là kiểu không chút để ý.

Nhưng hình vuông trơn nhẵn còn bốn góc sắc bén, khi tấn công người khác anh càng có thể không chút nể nang.

Ông chủ Phương sợ tính cách Phương Mạt không tốt sẽ làm Phương Nhạc bị thương, Trần Hề không biết tình huống cụ thể, nhưng nhìn tin nhắn kia và sự châm chích trước đó của Phương Mạt, Trần Hề rất sợ chị em bọn họ gặp nhau sẽ rút dao chĩa vào nhau.

Phương Nhạc còn nói lát nữa sẽ đến chỗ hẻo lánh, Trần Hề càng không thể mặc kệ chuyện này.

Nhanh chóng thay đồ xong, Trần Hề đeo thêm túi xách nhỏ, đầu tóc rối bù đi ra. Phương Nhạc đã sớm chờ ở cổng, thấy người rồi nên anh đẩy cửa đi ra ngoài.

Taxi gọi từ trước đã ở dưới lầu, hai người ngồi ghế sau, Trần Hề nghe Phương Nhạc báo địa chỉ cho tài xế, là nơi cô chưa từng nghe qua, cô hỏi: “Đó là đâu?”

Phương Nhạc nói: “Nhà bà nội mua.”

Sau khi nhà họ Phương được giải tỏa đền bù lần thứ hai, bà nội Phương đã nhận thức sâu sắc rằng con mình không được thông minh lắm, chính bà cũng không được thông minh lắm, trong nhà không ai muốn kinh doanh, nhưng tiền đặt trong ngân hàng bà lại cảm thấy không đủ yên tâm, dù sao tiền cũng sẽ bị giảm giá trị.

Nghĩ tới nghĩ lui, bà cho rằng vẫn là mua nhà tốt hơn, nhìn từ thị trường trong nước, nhà dù mua lỗ thế nào, cuối cùng cũng sẽ không bị lỗ sạch vốn, cho nên bà bắt đầu ra sức với sự nghiệp chủ nhà, trứng gà cũng không bỏ hết vào một rổ, đông bà mua một căn, tây bà mua một tòa, giấy nhà đất cả một chồng dày.

Nơi Phương Nhạc lúc này định đến, là một căn nhà giải tòa ở vùng ngoại thành xa xôi của Hà Xuyên. Vị trí nơi đó tệ, nhà cửa lại cũ kỹ, bốn năm trước hơn phân nửa đã vườn không nhà trống, nhà không đáng mấy đồng. Bà nội Phương cảm thấy mình có số giải tỏa, đánh giá cao chỗ này sẽ tăng giá trong tương lai, vì thế bỏ ra số tiền lớn mua rất nhiều nhà trên đường này, đánh tiếc bốn năm qua, xung quanh đã di dời không ít, chỉ có con phố kia không ai hỏi thăm, càng ngày càng thê lương.

Vừa rồi Phương Nhạc lục ngăn kéo, xâu chìa khóa bị thiếu chính là chìa khóa của những căn nhà ở đó.

Xe taxi lao trên đường cao tốc, chạy trong màn đêm tầm hơn 50 phút, cuối cùng cũng rời xa nội thành Hà Xuyên đi đến điểm đích.

Vì thế, Trần Hề và Phương Nhạc đã đứng ở “núi vắng thưa người” hẻo lánh ít dấu chân người này.

Nơi này, phía nam là một bãi cỏ hoang lớn, bốn phía dựng các tấm tôn, nhìn qua là định tạo thành chi nhánh bệnh viện trực thuộc thứ hai của tỉnh, chỉ là bãi đất hoang còn chưa được khởi công, nhìn ra phía xa hơn có thể thấy được ánh đèn suy yếu của thành phố.

Còn bên kia, chính là con đường bà nội Phương đang mong được giải tỏa đền bù, nhìn từ căn nhà lầu thấp bé và tường gạch đã tróc ra, nơi này có thể ghi vào sách lịch sử phát triển của Hà Xuyên luôn.

Đầu đường ngay khúc quẹo có quầy bán quà vặt, hai căn nhà thấp lùn gần đó hình như vẫn còn người sống, bên trái con đường cũng có người ở, chỗ đó có hơi giống làng đô thị.

Nhưng đi theo con đường này vào trong hiển nhiên đã để hoang hết, hai bên có cửa hàng cũng có nhà ở, chỉ là đều đã hoang tàn không có người, mặt tường đã sụp đổ, có thể nhìn thấy căn nhà trống rổng, có cổng lớn đã rỉ sét, ven tường cỏ dại mọc tràn lan. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu và tiếng ếch kêu, chuyện này cũng không khiến người ta yên tâm, ngược lại càng cảm thấy kì dị.

Trần Hề nhìn thấy đường phố hoang vắng, hỏi: “Anh cảm thấy, Phương Mạt sẽ thật sự trốn ở đây sao?”

Phương Nhạc im lặng, sau đó lấy điện thoại, mở đèn pin, chỉ về phía trước. Ánh sáng mỏng manh làm đường phố đen nhánh yên tĩnh này thêm một chút cảm giác chân thật tồn tại với thế gian, hai người cùng nhau đi về phía trước.

Bà nội Phương mua nhiều nhà ở gần nhau, Phương Nhạc dẫn Trần Hề đi vào căn đơn nguyên ba tầng.

Tòa nhà này cũ kĩ xây dựng đã lâu, hành lang đều là kiểu ban công một đường thẳng dài, bên cạnh cửa lớn mỗi căn nhà là cửa sổ bằng gỗ, cho nên bọn họ chỉ cần nhìn xuyên qua cửa sổ trong suốt nhìn vào trong là có thể thăm dò đại khái xem trong phòng có người hay không.

Hai người do thám một căn không lầu, lại đổi sang một căn khác phía đối diện, sau đó lại lên đến tầng hai, cuối cùng là tầng ba, nghe thấy trong một gian phòng mơ hồ truyền ra tiếng nhạc.

Trần Hề và Phương Nhạc ghé sát vào cửa sổ, chỉ nhìn thấy ánh đèn mong manh. Phương Nhạc mặc kệ bên trong có ai, gõ cửa cùng lắm chỉ quấy rầy người ta, xin lỗi nhận lỗi là được, nên anh dứt khoát gõ cửa, sau khi gõ cửa hai tiếng, trong phòng truyền đến một tiếng hét kinh hoàng.

“A a a a a a ——”

Ngược lại còn khiến Trần Hề hoảng sợ, cơ thể cũng b/ắn ra một chút, Phương Nhạc bất giác ấn bả vai cô, sau đó lại gõ cửa hai cái, “Mở cửa”. Anh nói.

Cái này thì hai người không cần xác nhận tiếp nữa, Trần Hề lớn tiếng gọi: “Phương Mạt Phương Mạt, là em, em là Trần Hề!”

“Oa —— Hề Hề —— Cứu mạng với ——”

Hoàn toàn không cần ai khuyên, người bên trong đã són ra quần đi mở cửa, ôm chặt Trần Hề, Trần Hề bị Phương Mạt ôm đến suýt chút nữa hai chân rời mặt đất.

Trong phòng toàn tro bụi mạng nhện, có một chiếc lều nhỏ, trên đất đặt đèn cắm trại, MP3 còn đang phát nhạc rock ồn ào.

Lúc Phương Mạt tới đây là ban ngày, cô nàng hùng tâm tráng chí, không sợ gì cả. Ai biết chớp mắt trời tối cái, tòa nhà bỏ hoang khiến đầu cô nàng liên tục phát các bộ phim kinh dị kinh điển.

Vừa rồi nghe thấy tiếng đập cửa, trái tim cô ta lập tức bắt đầu nhảy lên đ/ỉnh.

Phương Mạt ôm Trần Hề kêu khóc, Phương Nhạc bình tĩnh tắt đèn pin điện thoại, bấm số của ông chủ Phương.

Phương Mạt hét lên hai tiếng, có người tới, lá gan cô ta cũng to hơn, Phương Nhạc phân tâm nhấn điện thoại, cô ta liền biết ngay Phương Nhạc sắp báo cáo với nhà.

Phương Mạt chảy nước mũi, buông Trần Hề nhào về phía Phương Nhạc: “Mày không được gọi điện thoại về nhà, nếu mày dám báo cho họ chị ở đâu, chị sẽ cho mày đẹp mặt!”

Phương Nhạc bị cô chị đυ.ng phải mà lảo đảo, điện thoại rớt xuống đất, Phương Mạt lanh tay lẹ mắt đá một phát, “bốp” một tiếng di động đập vào tường.

Phương Nhạc nhíu mày, đẩy Phương Mạt ra. Vừa rồi Phương Mạt thấy Phương Nhạc, không kịp giận dữ chỉ lo trút nỗi sợ hãi, lúc này cô ta nào còn sợ, lửa giận xộc lên đầu, cô ta kéo áo thun Phương Nhạc lập tức ra tay: “Giờ chị thấy mày là tức, đều tại mày ba mẹ mới ly hôn ——”

Chuông cảnh báo của Trần Hề chợt reo, cô lập tức túm lấy cánh tay Phương Mạt: “Phương Mạt chị bình tĩnh!”

“Đưa chị một thứ!”

“Thứ gì?”

“Dao đâu? Đưa dao cho chị!”

“Em chỉ có bấm móng tay, chị muốn không? Chị buông tay ra em sẽ lấy cho chị!”

Phương Mạt vừa nghe suýt chút nữa tức chết: “Trần Hề, rốt cuộc em đứng bên phe kia hả!?”

Trần Hề buông lỏng tay Phương Mạt, cô lập tức đổi hướng đẩy Phương Nhạc: “Đương nhiên em đứng về phe chị, Phương Nhạc cậu đi đi ——”

Phương Nhạc cụp mắt nhìn người có vóc dáng chỉ mới tới bả vai mình, lòng bàn chân thả lỏng, phối hợp lùi về sau một bước.

Trần Hề tiếp tục đẩy, Phương Nhạc tiếp tục lùi, từ từ, cuối cùng Phương Nhạc cũng lùi tới cửa, Trần Hề còn áp vào ngực anh.

Tay Phương Nhạc rũ bên hông, lòng bàn tay đột nhiên có một lực húc vào, là Trần Hề nhét tay mình vào. Hơi thở Phương Nhạc rối loạn trong một khoảnh khắc, bất giác bắt lấy bàn tay nhỏ của cô, sau đó cảm nhận được một vật thể hình vuông lạnh lẽo rơi vào.

“Cầm.” Trần Hề nói xong, xoay người vào nhà đóng cửa.

Phương Nhạc cúi đầu, bàn tay cầm di động của Trần Hề.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chúng ta nhìn chất đừng nhìn lượng mà, tết đến còn thêm chương mới là tôi lợi hại lắm rồi! Mọi người đọc truyện vui vẻ, 80 cái bao lì xì ngẫu nhiên nha ~