Chương 17: Trang hiệp khách - Hồi 17
Sơn Điền Anh Minh sắc mặt buồn rầu, nhìn mặt từng người một rồi mới lên tiếng :
- Bao năm qua, Sơn Điền Anh Minh được tất cả mọi người trong sơn trang quá thương, hết lòng phò trợ. Với tư cách Trang chủ, tôi thật không biết phải nói gì hơn là xin tri ân tất cả tận đáy lòng. Nếu kiếp này, gia đình chúng tôi trả không hết thì xin làm trâu làm ngựa để đền bù lại đời đời kiếp kiếp. Thật chẳng may, có lẽ lòng trời đã cố diệt Sơn Điền gia trang, không biết bao nhiêu người đã hy sinh cả tánh mạng để bảo vệ sơn trang. Sơn Điền Anh Minh tôi thật bất lực, không thể làm gì hơn để phát huy, xây dựng cho sơn trang ngày càng tươi đẹp hơn để tất cả chúng ta có thể an cư lạc nghiệp. Hôm nay là ngày tôi hẹn quyết đấu với Kiều Bản Dũng phe Điền Trung Tấn. Chuyến đi này lành ít dữ nhiều, thật khó có hy vọng được trở về. Vậy xin Tây Thôn huynh đệ cùng Cốc Khẩu huynh đệ hãy chịu khó thương Sơn Điền Anh Minh này một lần cuối bằng cách bảo vệ cho tiện nội cùng hài tử. Khi nào Sơn Bản nghĩa đệ bình phục sẽ giúp nhị vị huynh đệ việc này, cũng như sẽ hộ tống Đảo Tân cô nương cùng Phúc Điền tráng sĩ về lại cố hương một cách an toàn. Còn những người khác xin về lại cố hương [1] để tạm thời lánh nạn, cố gắng tìm Minh chủ mới tài đức mà thờ. Tôi đã thu xếp mọi chuyện, gom góp tất cả tiền tài của Sơn Điền gia trang lại mà chia đều cho tất cả, gọi là chút lộ phí để tỏ chút lòng biết ơn tri ngộ với tất cả của tôi và gia đình.
Mọi người ai nấy nghe Trang chủ Sơn Điền Anh Minh nói xong đều xúc động, ôm mặt khóc rưng rức. Thuận Tử ôm chặt lấy chồng, nói :
- Trượng phu! Xin anh đừng đi quyết đấu với Kiều Bản Dũng. Cho dù anh không vì em thì cũng vì Hải Đẩu, con chúng ta. Nó không thể nào trưởng thành thiếu cha được.
Sơn Điền Anh Minh mủi lòng, nắm chặt tay vợ. Giây lâu ông ta mới lên tiếng :
- Nương tử của anh à, không có ai muốn chết cả. Con giun con dế còn khát sống thì nói chi con người. Nhưng nghĩ cho cùng, sống trên đời này, chúng ta mấy khi được như ý? Sinh mạng bao giờ cũng quý, nhưng nhiều lúc mình không được phép tiếc rẻ nó. Anh đã đem hết danh dự của Trang chủ Sơn Điền gia trang mà hứa thì bắt buộc phải giữ lời mà đến thôi.
Mọi người ai nấy đều hiểu rõ sở dĩ Sơn Điền Anh Minh hứa sẽ quyết đấu với Kiều Bản Dũng chẳng qua là không muốn nhìn thêm thuộc hạ của mình phải uổng mạng nữa khi đã nhìn thấy rõ cái bại trước mắt. Ai nấy đều ngậm ngùi thương cảm nhưng chẳng biết phải nói làm sao với Trang chủ của họ. Sau cùng, Tây Thôn Hòa Hy phá vỡ bầu không khí im lặng, nói :
- Xin Trang chủ hãy đưa gia quyến đi lánh nạn, chiêu binh mãi mã, chờ cơ hội khôi phục lại Sơn Điền gia trang. Để tôi với Cốc Khẩu Quang Hy đi quyết đấu với Kiều Bản Dũng thì hay hơn. Sơn Điền gia trang không có chúng tôi không sao chứ không thể nào không có Trang chủ được. Quân tử phục thù, mười năm chưa muộn. Trang chủ hà tất phải tuyệt vọng.
Cốc Khẩu Quang Hy gật đầu khen phải, nói :
- Tây Thôn Hòa Hy nói phải lắm. Xin Trang chủ hãy nghe theo kế sách này. Đây chính là thượng sách cho tình cảnh hiện nay. Hãy cho chúng tôi một cơ hội đền lại chút ân tình của Trang chủ.
Sơn Điền Anh Minh xua tay, nói :
- Hảo ý của nhị vị huynh đệ, Sơn Điền Anh Minh này rất cảm kích nhưng không thể tuân mệnh được.
Thuận Tử khóc lớn, nói :
- Trượng phu! Sao nỡ để thϊếp mất chồng, còn Hải Đẩu thì mất cha?
Sơn Điền Anh Minh dịu giọng, an ủi vợ :
- Anh dù chậm chạp, nhiều khi đần độn, nhưng chịu khó suy nghĩ cho kỹ thì cũng nhìn xa được đôi chút. Điều này anh đã nghĩ tới, đã sắp xếp mọi việc xong xuôi, em yên tâm. Nếu vạn nhất có chuyện gì không may xảy ra cho anh, chắc chắn Sơn Bản Nhất Lang nghĩa đệ sẽ thay anh chiếu cố em, cũng như mai sau sẽ thay anh dạy dỗ cho Hải Đẩu nên người. Y sẽ làm được nhiều điều cho em và Hải Đẩu mà chính anh đây dù rất muốn làm cũng không thể làm được vì thiếu bản lãnh. Nói tóm lại, anh rất tin tưởng nơi Sơn Bản nghĩa đệ cũng như anh vẫn tin tưởng nơi em.
Khẽ thở dài một tiếng, Sơn Điền Anh Minh tiếp :
- Có nhiều điều khiến cho anh vô cùng thỏa mãn trong kiếp này. Nhưng đắc ý hơn hết là ba việc sau đây: thứ nhất, lấy được một người vợ như em; thứ hai sinh được một đứa con như Hải Đẩu; và thứ ba, được kết nghĩa anh em với Sơn Bản Nhất Lang. Y làm người trí dũng song toàn, trung nghĩa, tài đức có thừa, sẽ vì nghĩa khí mà không phụ lòng anh đâu. Anh có chết cũng vui lòng, không gì phải hối tiếc.
Thuận Tử nghe nói nấc lên từng hồi, giọng như hờn dỗi :
- Anh đành tâm nói với em những câu như vậy sao hả?
Vừa lúc đó, một giọng nói oang oang từ đâu vang lên :
- Trang chủ đại ca lầm rồi! Chỉ có đại ca mới là người có đủ tư cách lo cho nghĩa tẩu, dạy dỗ cho Hải Đẩu nên người mà thôi!
Mọi người trố mắt lên nhìn. Sơn Bản Nhất Lang từ ngoài bước vào, đoản kiếm giắt bên mình, sau lưng đeo trường kiếm trông hình dáng oai nghi vô cùng.
- Nghĩa đệ!
Nhìn Thuận Tử, Sơn Bản Nhất Lang chắp tay, khẽ cúi đầu, nói :
- Đa tạ nghĩa tẩu đã khổ công chăm sóc tận tình cho đệ bấy lâu nay.
Cả Thuận Tử lẫn Sơn Điền Anh Minh chưa biết nói gì thì Sơn Bản Nhất Lang nói tiếp :
- Hải Đẩu đã kể hết cho đệ nghe mọi chuyện rồi. Đệ hận mình không phục sức kịp thời để cùng anh em sơn trang ra sức với đám người phe Điền Trung Tấn đêm nọ.
Thuận Tử nhìn Sơn Bản Nhất Lang với ánh mắt trìu mến, nói :
- Nghĩa đệ mới tỉnh lại, chắc hẳn còn yếu lắm. Để ta đi nấu ít đồ cho đệ dùng.
Sơn Bản Nhất Lang xua tay, lắc đầu :
- Đệ đã khỏe nhiều, nghĩa tẩu đừng lo.
Quay qua Sơn Điền Anh Minh, Sơn Bản Nhất Lang vỗ vào thanh kiếm đeo trên người, nói :
- Tỉ đao thí kiếm vốn là sở trường của đệ.
Sơn Điền Anh Minh cười nhạt :
- Ta vẫn biết là như vậy. Nhưng việc hôm nay thì là chuyện của ta.
Sơn Bản Nhất Lang lắc đầu, giọng như đanh thép :
- Chuyện quyết đấu với Kiều Bản Dũng là việc của đệ. Chính hắn và đệ đã từng hẹn ước với nhau quyết đấu. Vì vậy, xin nghĩa huynh cứ để đệ đi là được rồi.
Sơn Điền Anh Minh xua tay, nói :
- Nay đệ đã khỏe thì ta yên tâm rồi. Cuộc ước hẹn kia chính ta phải đi vì chính ta đã mang hết danh dự ra hứa. Ta xin đệ hãy hộ tống Đảo Tân tiểu thư và Phúc Điền tráng sĩ về với Đảo Tân tướng quân bình yên. Sau đó, đệ mau bảo vệ gia quyến ta đi lánh nạn. Ta gửi gắm tiện nội và hài tử cho đệ đó. Mong đệ hãy vì tình tri ngộ mà chiếu cố cho hai người thân nhất trên đời của ta. Có như thế, ta chết cũng không ân hận.
Sơn Bản Nhất Lang cười lớn, lắc đầu :
- Đệ không dám nhận lãnh trách nhiệm quá nặng nề như thế đâu. Trách nhiệm đó, ngoài nghĩa huynh ra, không có ai đủ sức gánh nổi cả. Tóm lại, nghĩa huynh là người duy nhất có trách nhiệm lo cho nghĩa tẩu và Hải Đẩu.
Sơn Điền Anh Minh giả lã :
- Ý ta đã quyết, đệ đừng cản nữa. Giờ ta phải lên đường. Đệ có thương ta thì hãy nghe theo lời ta dạy mà làm. Ta đi đây.
Sơn Bản Nhất Lang cười, hỏi :
- Nghĩa huynh nghĩ rằng có đủ sức địch nổi Kiều Bản Dũng không?
Sơn Điền Anh Minh không trực tiếp trả lời câu hỏi của Sơn Bản Nhất Lang, mà hỏi ngược lại :
- Còn đệ có phải đối thủ của hắn không?
Sơn Bản Nhất Lang mỉm cười, đáp :
- Nếu địch thủ của mình là Kiều Bản Dũng thì dưới vòm trời này không có ai dám quả quyết sẽ thắng được hắn. Đệ thú nhận chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Nhưng nghĩa huynh thì chắc chắn không phải đối thủ của Kiều Bản Dũng. Nếu so kiếm với Điền Trung Tấn thì họa may nghĩa huynh có thể còn chút hy vọng. Nhưng nếu so kiếm với Kiều Bản Dũng thì nghĩa huynh chắc chắn sẽ thảm bại. Đi là chỉ để nộp mạng mà thôi!
Sơn Điền Anh Minh nói :
- Ta thừa hiểu điều đó. Nhưng ta đã quyết định rồi. Thành bại phải đi chung với danh dự. Ta thà chết chứ không muốn mang tiếng một kẻ tự đem danh dự của mình hủy đi.
Sơn Bản Nhất Lang nghiêm giọng, nói :
- Nghĩa huynh cho rằng nếu chết thì giải quyết được tất cả? Là Điền Trung Tấn sẽ ngừng không truy cứu đến vợ con hay người của Sơn Điền gia trang nữa? Không phải vậy đâu! Cái chết của huynh là sự sụp đổ của Sơn Điền gia trang, là trốn tránh trách nhiệm, làm liên lụy, khổ đến bao nhiêu người. Nếu chết vì quốc gia dân tộc, chết vì nghĩa, thì cái chết đó mới oai hùng, mới có giá trị, mới đáng được tôn vinh. Đàng này chết để kẻ địch chiếm đoạt gia trang của mình, chết để gia đình mình mất đi cột trụ, chết để người thân mình hết nơi nương tựa thì thật là một cái chết vô ích, vô trách nhiệm!
Sơn Điền Anh Minh nóng ruột, lớn tiếng như ra lệnh :
- Đừng nói nhiều nữa! Đệ mau tránh đường ta đi!
Sơn Bản Nhất Lang lắc đầu, ngang nhiên nói :
- Rất tiếc lần này đệ không thể nghe lời Trang chủ đại ca được rồi.
Sơn Điền Anh Minh tức mình rút gươm ra khỏi vỏ quát lớn :
- Đệ mà không tránh đường thì chớ trách ta!
Sơn Bản Nhất Lang giả lã :
- Nếu huynh muốn đi quyết đấu với Kiều Bản Dũng thì hãy bước qua xác đệ trước đã.
- Có thật đệ nhất định cản đường ta đó không?
- Phải!
Sơn Điền Anh Minh múa kiếm như hăm dọa sẽ sẵn sàng đâm, sẵn sàng chém bất cứ một ai cản đường ông ta. Thuận Tử thấy vậy lớn tiếng kêu la:
- Tướng công, xin đừng!
Hải Đẩu cũng lớn tiếng kêu van :
- Thân phụ, xin đừng!
Thuận Tử giọng như van nài, tha thiết :
- Tướng công, xin đừng đi! Chúng ta hãy cùng nhau tìm nơi khác mà lập nghiệp. Nơi này thật sự chẳng còn gì để cho mình vương vấn nữa.
Sơn Điền Anh Minh cau mày :
- Hiền thê nói thế thật sự đã dối lòng. Nàng cũng quyến luyến chốn này chẳng kém gì ta.
Thuận Tử lắc đầu :
- Bây giờ thì hết rồi. Với tình thế hiện tại, chúng ta nên đi mà thôi.
Sơn Điền Anh Minh buông tiếng thở dài não nuột. Tâm tư ông ta thật là rối như tơ vò. Đang nghĩ ngợi bỗng đâu Sơn Bản Nhất Lang đột nhiên xông tới, tung ra một thế “Cầm Nã Thủ”, chộp lấy cổ tay Sơn Điền Anh Minh, tiện tay điểm vào huyệt đạo trên người ông ta. Sơn Điền Anh Minh không gượng được, buông rơi thanh kiếm và ngã người xuống. Sơn Bản Nhất Lang vội đưa tay đỡ lấy ông ta, rồi khẽ từ từ đặt nằm dài dưới thềm đại sảnh.
Nhìn Thuận Tử, Sơn Bản Nhất Lang thở dài nói :
- Đệ xin lỗi nghĩa tẩu. Nhưng đệ không còn cách nào hơn nữa. Chỉ trong một canh giờ, huyệt sẽ tự nhiên được đả thông, nghĩa huynh sẽ không việc gì đâu.
Thuận Tử cũng thở dài, nói :
- Ta hiểu! Đệ bất đắc dĩ mới phải làm thế. Ta biết đệ chủ trương làm vậy sự thật là để cứu mạng tướng công của ta cũng như tất cả những mạng sống của Sơn Điền gia trang này. Không cám ơn đệ thì thôi, lẽ nào ta lại trách đệ?
Sơn Bản Nhất Lang nói :
- Như nghĩa huynh đã nói, chuyến này đi lành ít dữ nhiều, khó mà đoán trước được. Nhưng chuyện cần làm thì vẫn phải làm thôi. Mong nghĩa tẩu cứ giữ vững lòng tin nơi đệ.
Sơn Bản Nhất Lang sau đó nhờ gia nhân đem giấy cùng bút lông với nghiên mực ra. Chàng ngồi thảo hai lá thư, sau đó bỏ mỗi lá vào một ống tre trao cho Thuận Tử, nói :
- Xin nghĩa tẩu trao hai lá thư này cho Đảo Tân tiểu thư khi nào nàng tỉnh dậy.
Thuận Tử đưa tay đón lấy hai ống tre, nói :
- Đệ đừng lo, ta sẽ làm theo lời đệ dặn.
- Đa tạ nghĩa tẩu.
Quay qua Tây Thôn Hòa Hy và Cốc Khẩu Quang Hy, Sơn Bản Nhất Lang dặn :
- Xin nhị vị cố sức bảo vệ Trang chủ cùng Đường chủ cũng như Thiếu chủ cùng mọi người trong sơn trang nhé. Muộn lắm là sáng mai, nếu không có tin gì nơi tôi thì hãy hộ tống Đảo Tân cô nương và Phúc Điền Chiếu Phu về doanh trại của Đảo Tân Nghĩa Hoằng tướng quân nhé. Tôi đã viết thư, cầu khẩn tướng quân ra tay giúp đỡ, chiếu cố mọi người ở Sơn Điền gia trang. Ngày sau nếu Sơn Điền gia trang được tái sinh thì cũng là nhờ ở bàn tay hai vị phần lớn đấy nhé.
Tây Thôn Hòa Hy cùng Cốc Khẩu Quang Hy chắp tay, cúi đầu, vâng mệnh những điều Sơn Bản Nhất Lang dặn. Sơn Bản Nhất Lang mỉm cười, cúi đầu chào mọi người rồi thẳng bước ra ngoài. Thuận Tử chạy theo chàng ra ngoài, khẽ nói :
- Ta thừa hiểu đệ thật sự muốn rửa tay gác kiếm...
Sơn Bản Nhất Lang ngắt lời :
- Đệ đã đổi ý!
Thuận Tử bẽn lẽn hỏi :
- Phải chăng đệ ra đi chuyến này là vì ta?
Sơn Bản Nhất Lang gật đầu, nói :
- Dĩ nhiên là vì nghĩa tẩu rồi. Nhưng ngoài ra, cũng vì nghĩa huynh và Hải Đẩu cùng tất cả những người của Sơn Điền gia trang nữa chứ.
Thuận Tử dùng vạt áo chùi những giọt lệ đang trào ra, hỏi :
- Liệu chúng ta còn được dịp tái ngộ nữa không?
Sơn Bản Nhất Lang im lặng một lúc. Giây lâu, chàng mới khẽ lắc đầu, nói :
- Chắc là không. Nghĩa tẩu nhớ phải bảo trọng nhé.
Thuận Tử bỗng nhiên quỳ xuống đất cúi đầu, nức nở :
- Nghĩa đệ! Nếu kiếp này ta không trả ơn được nghĩa đệ thì nguyện xin kiếp sau được đầu thai mà trả nợ cho đệ...
Sơn Bản Nhất Lang cố nén lòng, ngắt lời Thuận Tử, nói :
- Thôi, xin nghĩa tẩu đừng nói nữa. Những ngày Sơn Bản Nhất Lang được sống tại Sơn Điền gia trang này là những ngày vui nhất, hạnh phúc nhất trong đời. Đệ sẽ chẳng bao giờ quên được, và có lẽ cũng sẽ chẳng bao giờ có lại được. Nhưng nếu đệ còn ở đây lâu hơn e sẽ có ngày đắc tội với nghĩa huynh cùng nghĩa tẩu.
- Nghĩa đệ!
- Nghĩa tẩu!
Nhìn trời lờ mờ sáng, Sơn Bản Nhất Lang khẽ hít một hơi thở của không khí bình minh trong lành. Chàng ngỏ lời từ giã :
- Thôi, đã đến lúc đệ phải lên đường rồi. Nghĩa tẩu hãy bảo trọng, luôn giữ gìn sức khỏe.
Không đợi Thuận Tử trả lời, Sơn Bản Nhất Lang phóng lên lưng ngựa, khẽ rung cương. Con thiên lý mã của Sơn Điền Anh Minh quả là một bảo vật hiếm có. Nó như hiểu rõ ý Sơn Bản Nhất Lang nên bèn hí lên một tiếng rồi tung bốn vó phi thẳng một mạch về hướng Tây.
Thuận Tử đứng nhìn theo người ngựa cho đến khi bóng khuất hẳn nơi cuối chân trời...
--------
[1] Cố hương: quê cũ.