Một tay anh cầm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại di động. Chiếc điện thoại di động màu đen liên tục được lướt trong tay anh.
Bên ngoài gió bắt đầu thổi, ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trồng mấy cây đào, hoa đào lả tả rơi xuống trong đêm giống như nhảy múa trong tiệc xuân. Chủ đề nhanh chóng đi chệch hướng, dường như cái tên Nguyễn Sương chỉ được nhắc đến một lần, cảm giác mới mẻ mà nó mang lại cũng chỉ kéo dài được vài phút.
Lúc Quý Tư Âm đứng dậy, đang định đi vào phòng bếp dọn bữa tối, đột nhiên bị Trần Cương Sách gọi lại.
Anh hơi ngước mắt lên, không nhanh không chậm hỏi: “Thêm tôi trên WeChat có tiện không?”
Quý Tư Âm nghi hoặc mà thêm WeChat. Sau khi thêm WeChat, cô không rời đi mà ở yên tại chỗ một lúc.
Hoa đào xào xạc rụng xuống ở ngoài trời, những cánh hoa đẫm mưa bám vào cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, trong đêm sương mù phía nam sông Giang Nam có thể mơ hồ thoáng thấy núi xuân.
Khi đèn tắt, cô nghe thấy Trần Cương Sách nói: “Cậu có tài khoản WeChat của Nguyễn Sương không.”
Đáng lẽ nó phải là một câu hỏi nhưng bất kể giọng điệu hay nội dung như thế nào, đều thể hiện ý khẳng định chắc chắn. Trong đầu Quý Tư Âm chỉ có một ý tưởng.
Quả nhiên.
–
Khi nhận được quà từ bạn thân, Nguyễn Sương đã lên tàu cao tốc đến Nam Thành.
Khi ai đó thêm một người bạn trên WeChat, nếu được một người giới thiệu thì nó sẽ cho biết ai là người đã đề xuất. Nguyễn Sương nhìn thấy Quý Tư Âm chia sẻ WeChat của mình với một người khác, đang định hỏi Quý Tư Âm người kia là ai thì tầm mắt vừa hạ xuống đã thấy một dòng chữ nhỏ trên cột kết bạn.
Trần Cương Sách.
Hóa ra tên của anh là ba chữ này.
Vòng bạn bè của Trần Cương Sách sạch sẽ và đơn giản. Nó trống rỗng và không có nội dung gì cả.
Nửa tiếng đi tàu nhanh chóng kết thúc, đài phát thanh đường sắt cao tốc vang lên lời nhắc nhở đã đến trạm của tiếp viên đường sắt: “… Phía trước là ga Nam Thành…”
Nguyễn Sương không có ý định xem vòng bạn bè của Trần Cương Sách nữa, cô tắt màn hình điện thoại nhét vào túi sau đó đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi theo dòng người xếp hàng xuống tàu cao tốc. Sau khi xuống tàu cao tốc, cô chuyển sang tàu điện ngầm, trong giờ cao điểm ban đêm Nguyễn Sương phải chen chúc vào tàu điện ngầm giống như chiếc hộp đựng cá mòi.
Điện thoại rung lên mấy tiếng, một tay nắm chặt tay vịn, tay kia chật vật lục lọi lấy điện thoại, tin nhắn đến là từ giáo sư hướng dẫn hỏi cô khi nào thì nộp bài luận. Chỉ là tin nhắn từ giáo sư hướng dẫn nhưng trong lòng cô lại có một nỗi hoảng sợ tiềm tàng.