Quyển 1 - Chương 10: Nguy cơ trùng trùng
Trong quán bar Dạ Minh Châu, âm nhạc động lòng người hòa với ánh sáng đèn màu nhấp nháy ánh sáng đan xen, đám trai gái hưng phấn nhảy nhót, Toàn Cơ nửa say nửa tỉnh, lảo đảo đi đến quầy bar: “Hú, sâm panh”.
“Người đàn ông đó là ai? Sao cô lại biến thành hình dáng của Phong Linh?”, Hú rót cho cô ta một ly.
“Ha ha…”, cô ta thỏa mãn liếʍ liếʍ bờ môi, nét mặt mê đắm, “Anh chàng đẹp trai không tồi”.
“Các người làm gì rồi? Cẩn thận Dạ Lạc không tha cho cô đâu.”
“Tôi đã xin phép ngài ấy rồi! Lần này tôi còn giúp đỡ ngài ấy một chuyện lớn đó!”, Toàn Cơ đầy vẻ thần bí, duỗi ngón tay nhỏ dài ra kéo chiếc ly rượu đế cao, uống xong, cô ta ưỡn ẹo như một con rắn nước trườn vào trong sàn nhảy.
Cô gái uống đến say mèm vấp ngã trong đại sảnh u ám, miệng lẩm bẩm: “Nào… uống, chúng ta uống nữa… cạn ly, ha ha ha… A Kiếm…”, đôi tay ngọc ngà trắng trẻo vòng lên thứ gì đó, đột nhiên trừng mắt: “Dạ Lạc!”.
Chàng trai không kịp phản ứng lại nên bị cô ta ép lên trên sàn.
“Ha ha… Dạ Lạc…”, cô ta ngọt ngào nhõng nhẽo.
“Toàn Cơ”, bên dưới vang lên một tiếng nghiến răng lạnh thấu tận xương cố t .
Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, ta đang nhàn nhã ngồi trên sofa thì nghe thấy tiếng hét vô cùng kinh sợ phía sau: “Á… Ảo Nguyệt ngươi, ngươi…”, ngay sau đó, cô gái gợi cảm bị ném tới trước mặt một cách vô tình.
“Toàn Cơ, thành thật khai ra hành vi của ngươi hôm nay đi.”, ta cố gắng duy trì nụ cười tươi tắn.
“Dạ Lạc, sao mà tôi cảm thấy nụ cười của ngài lại đáng sợ như vậy chứ?”, cô ta đột nhiên tỉnh rượu, vô thức co rúm người lại, run rẩy nói, “Ngài làm người ta sợ hãi đó!”.
“Bớt nói nhảm đi”, Ảo Nguyệt lạnh lùng nói.
“Được được tôi nói”, Toàn Cơ vội vàng đầu hàng, “Tôi đã thông qua sự đồng ý của Dạ Lạc rồi mà, cụ thể… ừm, hừ”, cô ta lại hắng giọng, “Buổi sáng A Kiếm đến quán bar tìm tôi, tôi nói mình đã khỏe nhiều rồi, vừa nhìn thấy anh ta, bệnh tình đã đỡ hơn rất nhiều, tim cũng không còn đau nữa. Tôi còn nó, mình từ nhỏ khổ cực bơ vơ, lớn lên trong cô nhi viện, sau khi lên đại học, vì kế sinh nhai mà phải đi hát ở quán bar. Tôi là bạn cũ chủ của quán bar, anh ta từng giúp đỡ tôi không ít… Ờ, hôm nay có mấy cuộc điện thoại gọi đến hỏi thăm, đều là bạn học của ngài, hi hi, không hổ là Dạ Lạc của tôi, rất được yêu mến! À, quay lại tôi và A Kiếm… tôi và anh ta sau đó…”.
“Sau đó thì sao?”, ta không biểu cảm gì, trọng điểm đây rồi, hy vọng cô ta không làm hỏng hình tượng tốt đẹp của Phong Linh, cho dù khả năng này là rất mong manh.
“Sau đó… sau đó, chúng tôi…”, cô ta xấu hổ đỏ mặt, màu đỏ trên khuôn mặt không biết là do say rượu hay là mê tình, rồi lại đưa tay lên che môi, “Tôi không tiện nói”.
“Hử?”, ta trầm mặt xuống.
“Là như thế này, tôi nói bình thường tôi hay ở một mình, rất muốn có người cùng ra ngoài chơi, sau đó anh ta liền đưa tôi đến khu vui chơi. Chúng tôi cùng nhau dạo phố, buổi tối đi xem phim, sau khi về đến quán bar… chúng tôi, chúng tôi…”
“Có gì nói mau”, Ảo Nguyệt nhẫn nhịn đến cực điểm.
“Dạ Lạc, yên tâm đi! Tôi không phải kẻ ngốc, Phong Linh là cô gái rất bình thường mà! Tôi biết rõ, vấn đề là anh ta… Á, A Kiếm thật sự là người đàn ông rất cá tính…”
“Cuối cùng thì sao?”, ta chỉ còn một chút kiên nhẫn cuối cùng.
“Dạ Lạc, tôi có thể ngồi ở bên cạnh ngài không? Tôi chỉ muốn nói cho một ngài”, Toàn Cơ cười gian nhìn sang Ảo Nguyệt bên kia, háo hức chờ mong.
Ta khẽ thở ra một hơi, đứng lên đi đến cầu thang.
“Dạ Lạc?”, Toàn Cơ ai oán.
Ta vẫy tay ra hiệu cho cô ta lại gần, đợi cô ta vui mừng chạy đến rồi khẽ cốc một cái lêи đỉиɦ đầu cô ta, sắc mặt vui vẻ nói: “Sau này đừng chơi đùa quá đà nữa”.
Thấy ta không trừng phạt gì cô ta, Ảo Nguyệt khẩu khí lạnh càng thêm lạnh, “Điện hạ nói không sai, chỉ cần là phụ nữ, ngài sẽ đối xử vô cùng dịu dàng”.
Thứ Hai, trước khi đến trường học, ta nhận được điện thoại của Tiểu Trinh, Hy Nhi có thể đã bị mất tích rồi. Nhận được tin tức này, ta bỏ tiết học, đi thẳng về ký túc xá, hỏi han tình hình cụ thể.
“Hôm nay, sáng sớm, mình vừa từ nhà đến thì phát hiện cửa ký túc khép hờ, đèn cũng vẫn sáng, nhưng Hy Nhi không có ở đó. Cô ấy là người thích sạch sẽ gọn gàng, nhưng mình thấy máy tính tắt rồi mà bàn vẫn chưa thu dọn, đồ ăn vặt vương vãi lung tung, chắc là cô ấy vừa mới ra ngoài. Sau đó mình thấy chăn gối của cô ấy được xếp vô cùng chỉnh tề, ga giường đã lạnh, có lẽ cả buổi tối không có ai ngủ, nhưng mãi mà chẳng thấy Hy Nhi, di động cũng không mang. Mình hỏi các bạn phòng bên cạnh, bọn họ nói tối qua khoảng mười giờ hình như có nhìn thấy một người đi ra khỏi phòng của chúng ta, nhưng không biết có quay lại không. Mình nghĩ Hy Nhi bình thường thích lên mạng tán gẫu, bèn mở máy tính của cô ấy lên để kiểm tra một chút thì thấy trả lời mới nhất của cô ấy là lúc mười giờ sáu phút tối qua, sau đó có mấy tin nhắn đều không được hồi âm. Ký túc xá tắt đèn lúc mười một giờ, cô ấy có đủ thời gian”, Tiểu Trinh cầm chiếc di động bên cạnh máy tính của Hy Nhi lên, “Di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, cùng là của một số, chắc là bạn trai cô ấy gọi đến, gần như cứ cách mười phút một lần, cuộc gọi cuối cùng là lúc mười hai rưỡi, song, cô ấy không nhận một cuộc nào”.
“Sự việc này cậu có báo cho dì quản lý ký túc chưa?”
“Tạm thời chưa nói, mình muốn tìm cậu thương lượng trước.”
“Tiểu Trinh, Hy Nhi sẽ không sao đâu, mình bảo đảm. Chúng ta đi tìm cô ấy, không cần phiền đến người khác.”
Tiểu Trinh nhìn ta bằng một ánh mắt hoài nghi rất phức tạp.
Ta cầm điện thoại của Hy Nhi, gọi cho số bị nhỡ kia, giải thích nguyên nhân cho đối phương, nói là Hy Nhi bị bạn cùng ký túc lôi đi hát cả đêm, quên mang theo điện thoại, vừa về đến ký túc đã xuống ngủ say rồi.
Mấy phút sau, Giai Dĩnh gửi tin nhắn đến: “Tiểu Phong, các cậu làm sao vậy? Ba tiết đều không lên lớp, cũng không nói với mình một tiếng”.
Ta trả lời: “Trong ký túc có chút chuyện, hôm nay không đi học được rồi”. An ủi Tiểu Trinh vài câu xong, ta ra khỏi ký túc, chuyện này, người bình thường không thể nhúng tay vào. Ta đang đi trong trường, không ngờ ngẩng mặt lại đυ.ng phải Doãn Kiếm, anh ta liền hỏi thăm sức khỏe của ta.
“Không sao rồi”, vết thương đã tê liệt từ lâu, bình thường ta vẫn chịu đựng được, ngoại trừ ngày trăng đầu tháng ra, ta hỏi lại anh ta: “Anh không lên lớp sao?”.
“Không cần”, anh ta cười có chút thần bí, nắm lấy tay ta, “Đi thôi! Anh đưa em ra ngoài”.
Toàn Cơ rốt cuộc đã làm những gì rồi? Ta bực bội: “Tôi muốn tìm bọn Tiểu Trác”. Nét mặt anh ta hiện lên chút không vui, ta nói tiếp, “Hy Nhi mất tích rồi, tôi phải nói cho cậu ta biết”.
“Mất tích rồi? Khi nào?”
“Có thể chắc chắn là sau mười giờ tối hôm qua.”
“Đi theo anh”, anh ta không để ta mở miệng, trực tiếp kéo đi.
Ngồi trên chiếc xe hơi màu đen, ta đang cân nhắc xem có nên trừng phạt chuyện Toàn Cơ làm ra những việc không thích đáng hay không.
“Chúng ta đi đâu?”
“Hẹn hò.”
Ta cứng đờ: “Câu nói đùa này… thật nhạt!”
“Hôm đó chơi mệt phải không? Sắc mặt của em không tốt lắm.”
“Không sao”, Ta quay đầu nhìn ra những công trình kiến trúc vυ"t qua bên ngoài cửa sổ.
Trong một quán cafe sang trọng trang nhã, âm nhạc cổ điển du dương nhẹ nhàng như nước chảy róc rách. Đây là khúc piano của Chopin, Chương thứ hai của Bản giao hưởng số hai, “thư tình” đẹp đẽ viết cho người yêu đầu tiên sao? Rất phù hợp với ngữ cảnh.
“Tiểu Phong, mấy ngày trước hiểu nhầm em, xin lỗi”, sự thẳng thắn của Doãn Kiếm khiến người ta bối rối.
“Tuy không biết anh hiểu nhầm cái gì, nhưng mà không sao cả”, Toàn Cơ đánh bừa mà cũng trúng, được việc cho ta rồi sao?
“Anh sẽ giúp em dẹp yên anh ta”, anh ta nghiêm túc nói, “Chỉ cần em đồng ý “.
Anh ta? Ta ngơ ngác: “Dẹp yên…”.
“Người đàn ông hôm đó đến đón em, tên là Ảo Nguyệt.”
Ta nghẹn lời: “Toàn Cơ muốn mượn tay người khác để báo thù? Xem ra cô ta đã đổ oan cho Ảo Nguyệt, khắc họa anh ta thành loại người xấu xa lừa gạt thiếu nữ?”
“Nhưng tôi…”
“Đừng nói em không rời khỏi anh ta được nữa”, ngữ khí của Doãn Kiếm trở nên cứng rắn, anh ta nắm lấy bàn tay đang khuấy cafe của ta, ánh mắt trong trẻo bình tĩnh, “Nếu em không hạ được quyết tâm, anh giúp em, người có ánh mắt bình tĩnh như em không thể nào yếu đuối như vậy, có điều gì khó nói mà em không thể nói ra vậy?”.
“Doãn Kiếm, anh nghĩ nhiều rồi.”
“Nếu như anh nhớ không nhầm, hôm trước em gọi anh là A Kiếm”, anh ta dồn ép, “Bảo em rời xa anh ta, em không hài lòng sao?”.
“Ừm, A Kiếm, tôi không phải là không hài lòng”, ta bình tĩnh nói.
“Stockholm syndrome(1)?”, cuối cùng anh ta cũng chào thua, thả tay ta ra, tự mình uống cafe.
“Có lẽ vậy!”, ta quay lại vấn đề chính, “Hy Nhi là người may mắn còn lại duy nhất trong bốn người kia, sự mất tích của cô ấy không phải là ngẫu nhiên, chúng ta cần nhanh chóng tìm được cô ấy”.
“So với bản thân mình, em luôn bận tâm đến chuyện của người khác hơn sao?”, anh ta hứng thú hỏi.
“Chuyện của người khác càng khiến người ta lo lắng hơn, thời gian cấp bách, chúng ta mau quay về thôi”, ta bưng cafe lên, một hơi uống cạn, đặt chiếc cốc xuống rồi mỉm cười với anh ta một cái, “Uống xong rồi”, ý là có thể đi rồi.
“Em hôm nay không giống hôm trước”, anh ta cẩn thận quan sát ta một chút rồi đưa ra kết luận.
“Cảm xúc của con người có lúc thế nọ thế kia, hôm đó, cảm ơn anh đã đến thăm tôi.”
Ra khỏi quán cafe, Doãn Kiếm nói cho ta hai sự việc, thứ nhất, tối đó Toàn Cơ được thể, hai người đã hôn nhau, một sự hiểu nhầm lớn bằng trời, thứ hai, Âu Ngưng cũng mất tích rồi.
Chú thích: (1) Hội chứng Stockholm: là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình. Nguồn gốc của thuật ngữ này là một vụ tội phạm xảy ra năm 1973 tại Stockholm, Thụy Điển.