Chương 19

Người cuối cùng tôi đến gặp là Giang Thiêm.

Thực ra tôi vốn dĩ không muốn đi gặp anh ta.

Lâm Tửu và tôi từ đầu đến cuối đều là kẻ thù, và có quan hệ huyết thống với Lục Tâm Đình.

Mà Giang Thiêm.

Sau khi tình yêu của tôi dành cho anh ta không còn nữa, anh ta đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.

Nhưng cảnh sát nói với tôi là Giang Thiêm muốn gặp tôi.

Thế là chúng tôi ngồi đối diện nhau cách một lớp cửa kính.

Anh ta im lặng nhìn tôi một lúc lâu.

Mãi cho đến khi tôi cảm thấy không kiên nhẫn nữa đứng dậy: “Anh muốn gặp tôi để làm gì?”

“… Rõ ràng là không phải thế này.”

Anh ta thấp giọng nói: “Nhà họ Lục hẳn phải là của tôi, chúng ta nên đính hôn.”

Tôi dừng bước và đột nhiên quay đầu lại.

Anh ta yên lặng nhìn tôi, đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta lập lòe những tia sáng khó lường.

Tôi nhìn vào khuôn mặt của anh ta, nếu không phải trên trán anh ta còn có vết sẹo kia, thì gần như trong giây lát, tôi còn tưởng mình đã nhìn thấy Giang Thiêm ở kiếp trước.

Khi định thần lại, chỉ cảm thấy buồn cười:

"Chỉ là đính hôn thôi, sao anh không nói nốt chuyện còn lại đi? Anh dựa vào tôi mới có được mọi thứ của nhà họ Lục, sau đó thì liên thủ với Lục Tâm Đình để g.iê/t tôi."

"Nhưng rất lâu rất lâu sau đó, tôi đã hối hận."

Anh ta khàn giọng nói: “Chỉ là em đã không biết được. Tôi đã thực sự hy vọng, thực sự hy vọng em có thể biết được..."

Quá vớ vẩn.

Quá nực cười.

"Ừ, tôi c.hết rồi, tôi tất nhiên không biết."

Tôi quay người lại, chống tay vào mặt kính, nhìn anh ta, gằn từng chữ một:

"Nhưng cho dù biết thì thế nào? Tôi thèm vào cái hối hận của anh đấy? Lần này người thắng là tôi, còn người xuống địa ngục chính là anh. Giang Thiêm, anh đáng bị như vậy."

Mùa đông năm nay đến rất sớm.

Khi tôi rời đi, bên ngoài sắc trời cũng đã tối.

Tần Chỉ Lan gọi điện nói, sau năm mới cô ấy sẽ ra nước ngoài, đến viện nghiên cứu bắt đầu những thí nghiệm mới.

Tôi nói tốt, rồi chúc cô ấy thuận buồm xuôi gió.

Sau khi cúp điện thoại, trên WeChat có tin nhắn của Tô Lam, nói là cô ấy đã ngồi ở quán lẩu, bảo tôi nhanh đến thanh toán.

Tôi mỉm cười, nhắn lại một chữ: được.

Ngoài cửa sổ xe, vầng trăng rằm treo cao trên bầu trời, chiếu sáng một góc màn đêm đen dày đặc như mực.

Khi màn đêm đi qua, mặt trăng lặn xuống.

Mặt trời của tôi, sẽ lại mọc lên một lần nữa.

(Hết.)