Vào ngày tôi về nước, tuyết đầu mùa rơi lả tả đầy đất.
Lúc tôi xách vali bước ra khỏi sân bay, tôi liếc mắt một cái đã thấy ngay tấm bảng quảng cáo bên cạnh.
Trên mặt bảng rõ ràng là khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của Lâm Tửu.
Mấy năm nay, trong lúc tôi bận thành lập công ty ở nước ngoài để có thể từng bước thiết lập địa vị ngang hàng tiếp nhận Lục Thị với Lục Tâm Đình, thì anh ấy cũng không hề nhàn rỗi.
Sau khi không được tuyển sinh đặc biệt, cũng trượt cả phỏng vấn. Thì Lâm Tửu vẫn được anh ta nghĩ cách đưa vào Học viện điện ảnh, thành công vức chân vào giới giải trí.
Cô ta thực sự đúng là trước sau như một.
Tôi mỉm cười giễu cợt, rồi lên xe.
Vượt qua dòng xe cộ bị bao trùm bởi làn tuyết mong, xe chạy thẳng đến tầng dưới của công ty.
Hội nghị đấu thầu diễn ra sau ba ngày nữa là một bước ngoặt quan trọng.
Tôi và Tần Chỉ Lan ngâm mình ở công ty ba ngày, để đảm bảo đưa phương án đến tối ưu hóa tốt nhất.
Sau đó, tại buổi đấu thầu công khai, dễ dàng giành được hợp đồng đó.
Khi công ty trúng thầu được công bố, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đối diện với ánh mắt khϊếp sợ của Lục Tâm Đình.
"Mày! Lục Tâm Hỉ!"
Tôi cong môi nói: “Đã lâu không gặp, anh hai.”
Lúc kết thúc, anh ấy đuổi theo tôi ra ngoài, chặn tôi ở hành lang.
Trong giọng nói vẫn còn có chút không tin:
"Lan Tâm là công ty của mày? Sau khi Tần Chỉ Lan mất tích, là đã bị mày giấu đi rồi phải không?!”
"Anh thật thiếu kiên nhẫn, Lục Tâm Đình."
Tôi “xì” một tiếng rồi bật cười: “Cái gì mà giấu đi chứ? Anh và cô ấy xưa nay không quen biết, chấp nhất tìm một người sống như vậy làm gì? Hay là muốn làm cái việc phạm tội hay trái pháp luật gì đó?"
Sau đó dưới ánh mắt muốn g.iê/t người của anh ấy, tôi cười lớn rời đi.
Lần này về nước tôi đã cực kỳ phô trương. Sau khi giành được hợp đồng, thì bắt đầu tham gia hoạt động xã giao khắp nơi, quen biết được không ít nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Vì nắm trong tay độc quyền sử dụng bằng sáng chế của Tần Chỉ Lan, lại mới giành được một hạng mục lớn từ tay Lục Thị. Nên tất cả mọi người đều rất khách khí và thân thiện với tôi.
Đây là điều mà kiếp trước khi tôi cầm ba cái giải Ảnh Hậu, cũng chưa từng được trải qua.
"Con người, suy cho cùng, vẫn nên nắm giữ các tư liệu sản xuất."
Tôi nâng ly rượu vang đỏ lên, cảm khái một câu.
Tô Lam bên cạnh quay đầu, nhìn tôi chằm chằm từ trên xuống dưới đánh giá:
"Tại sao tớ có cảm giác cậu mới đi bốn năm, khi trở về lại giống như già đi chục tuổi vậy?"
"Đó cũng bình thường thôi. Dù sao, lúc mười tám tuổi, có thể ỷ vào việc tuổi trẻ nổi loạn."
Tôi nói: “Bây giờ cũng đã tốt nghiệp đại học rồi, muốn giơ nanh múa vuốt với người ta, thì cũng phải giả vờ có thể diện một tý.”
Nói xong tôi giơ tấm bảng trong tay lên, gọi giá:
"Hai trăm vạn."
Lâm Tửu ngồi ở hàng đầu đột nhiên quay đầu lại.
Ngay cả Giang Thiêm ngồi bên cạnh cũng nhìn về phía tôi.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, anh ta có hơi thất thần.
Tôi liếc nhìn vết sẹo mờ trên trán anh ta.
Đột nhiên cảm thấy đặc biệt thú vị.
"... Hai trăm sáu mươi vạn."
Khi định thần lại, anh ta không ngừng giơ tấm bảng lên, bắt đầu đấu giá với tôi.
Tôi biết chiếc vòng tay đính đầy kim cương này là món quà anh ta muốn lấy làm quà tặng cho Lâm Tửu.
Bởi vì vài ngày nữa, chính là sinh nhật Lâm Tửu.
Mặc dù anh ta đã dùng mọi thủ đoạn, miễn cưỡng giành được một chút quyền lên tiếng ở trong công ty nhà họ Giang, thì vẫn kém xa địa vị độc tôn của Lục Tâm Đình trong Lục Thị.
Muốn tranh sủng, cũng chỉ có thể lấy lòng bằng con đường khác.
Tôi đấu giá suốt một đường, rồi nhìn anh ta trả 600 vạn cho một chiếc vòng tay thì cười: “Tình cảm thật là sâu đậm.”
Giang Thiêm cầm chiếc vòng tay kia, im lặng nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, anh ta mới nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Tâm Tâm."
“Thôi đừng, tôi buồn nôn c.hết mất.”
Tôi lùi lại một cách khoa trương, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới.
Một lúc sau, khẽ nhếch mép:
"So với bà mẹ tiểu tam của mình thì anh có bản lĩnh hơn đó, tốt xấu gì thì cũng đã thượng vị thành công. Tôi chỉ không biết anh và anh trai tôi sắp xếp lịch trình thường ngày như thế nào. Anh hai, tư, sáu, anh ấy ba, năm, bảy, còn chủ nhật thì dùng chung à?"
Khi tôi nói xong lời này, âm lượng không hề nhỏ.
Quả nhiên khi cuộc đấu giá kết thúc, có một số người bạn kinh doanh đến gặp tôi để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi tỏ vẻ khó xử: “Anh trai tôi cùng với vị con riêng của nhà họ Giang kia cùng thích một tiểu minh tinh. Haizzz, cũng là như vậy, nhà nào mà chẳng có một người si tình. Vì chân ái, thì cái gì cũng có thể nhịn được.”
Không chỉ lan truyền tin đồn về ba người bọn họ.
Tôi cũng lấy tiền để đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh, truyền hình và quảng bá cho các nữ minh tinh mới.
Cướp được một số vai quan trọng ở kiếp trước của Lâm Tửu.
Lục Tâm Đình làm sao có thể chịu để tiểu bạch hoa của mình phải chịu tủi thân như vậy ở bên ngoài.
Nhanh chóng quyết định ra tay với tôi.
Chính xác đây là điều tôi đang chờ đợi.
Nếu không ra tay, thì làm sao có thể để lộ sơ hở được.
Tên của tôi và công ty đột nhiên leo lên hot search.
#ngườisánglậpLanTâm,LụcTâmHỉBắtNạtHọcĐường
#LụcTâmHỉTungTinĐồnNhảm
#LâmTửuBịBắtNạt
Đoạn video tại buổi biểu diễn lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, cảnh tôi đập đàn piano của Lâm Tửu lại được tung ra.
Chỉ có điều lần này, đã cắt bỏ phần tôi đánh bản "Định mệnh".
Không những vậy, bọn họ còn liên lạc với các bạn cùng lớp năm cuối của tôi để chứng minh rằng tôi quả thực đã bắt nạt học đường Lâm Tửu.
“Đúng vậy, Lục Tâm Hỉ lúc đó luôn không ưa Lâm Tửu, xé bài thi của cậu ấy, đổ mực vào ngăn kéo của cậu ấy, còn dẫn dắt toàn bộ nữ sinh trong lớp cô lập cậu ấy.”
Trong video, khuôn mặt nam sinh kia đầy phẫn nộ.
“Nhưng bởi vì cậu ta là con gái của một gia đình giàu có, nên căn bản Lâm Tửu không thể làm gì cậu ta, chỉ có thể nhịn và chịu đựng mọi uất hận. Sau đó bởi vì mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, trường học đã đuổi học cậu ta. Kết quả là cậu ta quay đầu đã đi du học ở nước ngoài để đánh bóng bản thân. Bây giờ thì lắc mình một cái, đã biến thành người sáng lập của một công ty tiên tiến."
Giá cổ phiếu của công ty giảm liên tục trong vài ngày.
Một số đối tác đã gọi điện thoại cho tôi, uyển chuyển hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra.
Tôi biết, nếu không cho họ một câu trả lời thỏa đáng thì sự hợp tác của sẽ chấm dứt.
"Ngài chờ một chút."
Tôi xoay cây bút máy trong tay, mỉm cười lôi kéo bọn họ: “Chúng ta đều là người làm ăn. Mọi người đều rõ ràng, nếu không nắm chắc, thì không nên dễ dàng ra tay.”
Cũng may Lâm Tửu không trầm ổn như tôi tưởng.
Cô ta còn hận tôi hơn cả kiếp trước, hiện giờ thấy tôi mang tiếng xấu nên thừa cơ nhảy ra.
Ở trong một buổi phát sóng trực tiếp nói ra chuyện này:
“Tôi nhớ lúc ấy, cô giáo gọi tôi đứng dậy đọc bài. Vì tôi học tiểu học ở một làng quê, một giáo viên phải dạy nhiều môn học khác nhau, nên môn tiếng Anh tôi được học lúc đó phát âm không được chuẩn lắm.
Nói đến thì cũng có chút mất mặt, lúc cô ấy cười tôi, lần đầu tiên tôi biết hóa ra phát âm của mình không chuẩn.
Lần đó vào buổi biểu diễn lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, tôi cũng đã nghiêm túc chuẩn bị rất kỹ càng. Tôi đã học piano nhiều năm như vậy..."
Giọng nói của cô ta có vẻ bình tĩnh, nhưng nói xong câu cuối cùng, đôi mắt lại bao phủ một tầng nước mắt.
Ở bão bình luận không biết là của cư dân mạng hóng dưa hay là thủy quân được Lục Tâm Đình thuê, chợt bùng lên:
"Bảo bối, em không mất mặt một chút nào, em đã rất tuyệt rồi."
"Là do cô ta mặt dày vô sỉ! Không nhìn lại bản thân xuất thân cái gì, dựa vào đâu mà dám cười nhạo sự nỗ lực của người thường chứ?"
“Không phải, chỉ có tôi để ý đến việc cô ta nói học tiểu học ở làng quê, thậm chí còn không có giáo viên dạy tiếng Anh, cùng với việc học piano mười mấy năm, hai chuyện này chẳng phải mâu thuẫn sao?"
Khi tôi nhìn thấy cái bình luận cuối cùng, không nhịn được cười ra tiếng.
Nhưng bình luận này cũng chỉ lóe lên, rồi nhanh chóng bị bao phủ trong đại dương chữ.
Trong buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm nay, số lượng người xem trực tuyến đã vượt quá 500 vạn.
Ngày hôm sau, ba tôi gọi tôi trở về, ra lệnh cho tôi với vẻ mặt nghiêm khắc phải xác nhập Lan Tâm vào Lục Thị.
“Ở bên ngoài đọc sách bốn năm, mà không có một tiến bộ nào! Mới về nước có mấy ngày đã làm loạn thành cái dạng này. Còn không nhanh giao công ty về nhà, rồi công khai xin lỗi đi.”
Tôi lẳng lặng nhìn ông ấy: “Ba à, xin ba hiểu cho rõ, việc này là do bạn gái kia của anh trai con làm, chứ không phải công ty của con xảy ra vấn đề.”
"Đấy cũng là do mày bắt nạt người ta trước!"
Ông ấy đập bàn, trừng mắt lên: "Nếu còn tiếp tục không nghe lời, thì coi như tao chưa từng sinh ra đứa con gái như mày!"
Tôi mỉm cười nói: “Thật ngại quá, thật sự không phải là ngài sinh ra tôi, mà là mẹ tôi đã mang thai và sinh ra tôi.”
Rất nhanh, Lục Thị và Giang Thị tuyên bố hợp tác.
Hai nhà liên thủ, cùng tấn công công ty tôi, cướp đi một số hạng mục quy mô lớn của Lan Tâm.
Ba tôi công khai tuyên bố sẽ cắt đứt quan hệ cha con với tôi. Ông ấy không có loại con gái độc ác như tôi.
Tôi ở bãi đỗ xe của công ty, suýt chút nữa bị fan cuồng cực đoan của Lâm Tửu tạ.t a.x.it vào người.
Anh ta còn bí mật thương lượng với ba tôi, phải dùng chuyện nổi đ.i.e^n của tôi lúc cấp 3, cùng với giấy chẩn bệnh lúc đó để ném tôi vào bệnh viện tâm thần.
Kiếp trước và kiếp này, đều chỉ có những thủ đoạn dơ bẩn này mà thôi.
Cuộc phản kích của tôi, cần phải bắt đầu rồi.
Anh hai à.