“An Thành chính là bạch nhãn lang!”
An Quỳnh lại đánh nhau.
Nghe nói cậu ấy mượn xe đạp của chồng Chu Thẩm. Chạy hơn ba tiếng đồng hồ đến thành phố tới chỗ của An Thành đánh hắn một bạt tai.
“Đánh chết kẻ vong ân phụ nghĩa!”
An thành bị một cái tát đánh đến xoay nửa vòng, mới đước em gái An Bình đỡ.
Hắn đọc sách rất giỏi, ngoại hình lại đẹp trai, có một công việc tốt, đã nhiều năm rồi hắn chưa bị sỉ nhục như thế này.
Huống chi vẫn là bị chính em trai ruột thịt của mình đánh trước cửa cơ quan.
An Thành xấu hổ, hơn nửa ngày mới hoàn hồn, ăn một bạt tai lớn như vậy liền tức giận mắng: “An Quỳnh cậu điên rồi có phải hay không!”
Nhưng giây tiếp theo, hắn lại bị An Bình quấn bao tải vào chân. An Quỳnh tay chân lanh lẹ, lấy từ trong túi lấy ra phiếu gạo, phiếu vải, vé xe.
Đây là An Thành mới vừa nhận được trong tháng này.
Còn không có cầm nóng đã bị An Quỳnh lấy.
Chu Thẩm nói được sinh động như thật, giống như chính mắt nhìn thấy.
Bà vừa dứt lời, người hàng xóm ở ngoài tường đã lớn tiếng hỏi: "Tiếp theo thì sao!"
“Sau đó, sau đó hai đưa nhỏ đã bị Vi Vi phạt đứng.”
Tôi đếm phiếu thực phẩm trên bàn và nhăn mặt.
Hai đứa nhỏ choai choai một cao một thấp đứng sát vào tường. Ánh trăng phía trên lọt qua dây leo chiếu vào gương mặt nhỏ nhắn và quật cường của hai đứa nhỏ.
“Nói đi, hai người sai ở chỗ nào?”
An Quỳnh ngạnh cổ, nửa ngày liền phun ra ba chữ: “Em không sai”
An Bình nhưng thật ra thông minh, tròng mắt vừa chuyển đã nhận ra.
“Chi Vi Vi, có phải chê chúng ta chạy đi quá xa mà lại đoạt về quá ít?”
Tôi cầm lấy bàn tính, gõ nhẹ lên trán hai người bọn họ, cẩn thận mà tính.
“An Bình có thành tích học tập tốt và sau này sẽ phải vào đại học, nghe nói giáo dục cải cách, về sau đi học đại học cũng cần phải đóng học phí.
“An Quỳnh năm nay cũng đã mười bốn, lại qua mấy năm liền phải cưới vợ. Ba món đồ lớn trong thành phố trở thành tủ lạnh, tivi và máy giặt sẽ tốn rất nhiều tiền.”
An Quỳnh mặt đỏ khóe miệng nhếch lên.
“Em không cưới vợ, em sẽ nuôi em gái đi học.”
Cậu ấy đã quyết, mười đầu trâu đều không kéo trở về được.
May mắn tuổi còn nhỏ, còn tính nghe lời nói của tôi.
"Đang nói nhảm cái gì vậy? Hai người các em họ An, An Thành là anh trai hỗ trợ cho hai đứa đọc sách là điều đương nhiên.
"Nếu anh ấy không nhận chị và gia đình...."
Tôi nói chưa nói xong.