Chương 22

Đêm nay tôi lại gặp ác mộng, tôi gặp Thạch Vô Mẫn.

Tôi mơ thấy Thạch Vô Mẫn tới, cạy cửa phòng tôi, đứng bên mép giường, rồi cậu ấy thì thầm vào tai tôi:

- Thần Thần, cuối cùng em cũng bắt được anh...

Cậu ấy đè lên người tôi, ghì hai tay tôi trên đỉnh đầu tôi, tàn nhẫn hôn tôi, cắn môi tôi, đầu lưỡi cậu ngang ngược xông vào.

Thạch Vô Mẫn xé cả áo lẫn quần tôi.

Phía lỗ nhị của tôi có một vật cứng rắn cọ lung tung nhưng muốn đâm thật mạnh vào trong. Ấn hai lần, hình như không vào được, Thạch Vô Mẫn vớ lấy lọ dưỡng da tay đầu giường, phết lên vật cứng nọ xong thúc sâu vào trong tôi.

Tôi đang mơ ư? Sao mơ thật vậy?

Nỗi đau này, luồng nhiệt này.

Tôi như khối gỗ lênh đênh giữa khơi, bị sóng đánh từng đợt dập dờn. Tôi muốn cập bờ, nhưng eo tôi bị tay cậu ghì chặt, tôi không thoát được. Sau một hồi đưa đẩy, tôi há miệng thở dốc.

Sóng ngừng rồi.

Có người thắp nến lên, bóng tối tản dần. Bên ánh nến có một người, nhưng tôi không thấy rõ người đó.

Người đến gần chỗ tôi, trên tay người là cây nến đang cháy, người chạm mặt tôi, giọng người trầm thấp, giọng điệu ái muội:

- Trung Nặc Thần à, em nhớ anh lắm.

Thì ra mọi chuyện nãy giờ không phải giấc mơ.

Thạch Vô Mẫn là thật.

Tôi nhìn gương mặt thường xuất hiện trong ác mộng của tôi ngoài đời, nước mắt tôi trào hết ra. Cậu đã tìm thấy rồi, cậu tìm được tôi rồi.

- Sao lại khóc? – Cậu ấy lại gần tôi, hôn lên khóe mắt tôi – Đừng khóc mà.

Thạch Vô Mẫn bế tôi vào phòng tắm, xả vòi sen. Cậu đứng ôm tôi từ phía sau, ngực cậu dính chặt lưng tôi. Hơi nước lấp khắp phòng, cậu ấy bắt đầu hôn vành tai, xuống cổ, và lưng tôi. Rồi cậu xoay người tôi, hôn lên mí mắt, và má tôi. Cậu ấy xuống dần phía dưới, đến ngực trái của tôi, cậu lè lưỡi mân mê vết sẹo ấy. Động tác cậu ấy rất nhẹ nhàng, mà lòng tôi đau từng khúc.

Cậu ấy nhìn thẳng vào tôi, tay cậu sờ vết sẹo mà rằng:

- Chỗ này, từng xăm tên em.

Chợt cậu tức giận, thét:

- Từ Tùng! Tất cả là tại Từ Tùng!

Tôi bị dáng vẻ phẫn nộ ấy dọa, cả người lui vào góc phòng. Thạch Vô Mẫn ôn hòa trở lại, cậu lại gần tôi, dội nước vào lỗ nhị của tôi.

- Thần Thần... Trung Nặc Thần...

Thạch Vô Mẫn lại đè tôi, làm trong phòng tắm thêm một lần. Tôi kiệt sức, ngã xuống thì cậu ấy đỡ lấy tôi, bế tôi về giường. Chân cậu quấn vào chân tôi, cậu ôm tôi vào lòng, cằm cậu tì vai tôi, tay cậu xoa lưng tôi, nhẹ nhàng nói:

- Trung Nặc Thần, đừng sợ em. Đừng trốn em mà... Chuyện anh thích em, em đã hiểu. Em tìm thấy anh rồi, sau này mình đừng xa nhau nữa.

Tôi từng thích Thạch Vô Mẫn, tôi từng yêu cậu ấy, nhưng nay tôi chỉ có sợ cậu thôi. Chỉ còn nỗi khϊếp sợ.

Ai nói chuyện hình xăm cho cậu vậy? Trừ tôi thì chỉ có Từ Tùng biết chuyện này thôi. Từ Tùng nói cho cậu biết ư?

Chính tôi cũng từng nói cho cậu nghe mà. Tôi nói cho cậu nghe trước mà. Cậu chẳng tin tôi, còn bảo tôi rằng: "Anh muốn lừa tôi thì cũng đầu tư chút lòng thành đi chứ."

Rõ ràng là cùng một sự thật, tôi nói cậu, cậu một mực không tin. Vì cớ gì Từ Tùng, hoặc bất cứ ai khác, nói cậu thì cậu tin răm rắp.

Cậu ấy lật người tôi lại, nâng mặt tôi lên để tôi nhìn thẳng vào mắt cậu, rồi cậu hỏi:

- Sao anh không nói gì dạ? Anh không có gì muốn nói với em ư?

- Mười Lăm.

- Em đây. – Thạch Vô Mẫn cười với tôi.

Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại Thạch Vô Mẫn như nào, cũng chưa nghĩ Thạch Vô Mẫn sẽ ra sao nếu biết tấm chân tình của tôi.

Lúc này, tôi chỉ thấy mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi. Tôi từng rất yêu cậu, nhưng tình yêu thầm đó bị chính sự thiếu tin tưởng tôi của cậu xóa sạch trong quãng thời gian bị cậu giam cầm, biến mất triệt để vào khoảnh khắc cậu cầm ống sắt đánh gãy chân tôi.

- Không thể quay lại được. Quan hệ của chúng ta, không thể quay lại được.

Thạch Vô Mẫn cười một chút, cũng không định phản bác tôi:

- Vậy sao? Trời chưa sáng, mình ngủ tiếp thôi anh.

Hai người chúng tôi chẳng ai ngủ nổi.

Tôi có vấn đề về giấc ngủ, còn Thạch Vô Mẫn cả đêm tỉnh táo, trong bóng tối mở mắt thao láo nhìn tôi.

Mãi mới tới sáu giờ sáng. Tôi rời giường, đi vệ sinh. Thạch Vô Mẫn cũng đi theo tôi. Phòng tôi thuê chỉ có một phòng vệ sinh nhỏ bé này thôi, tôi đành nhìn cậu ấy, đề nghị:

- Cậu dùng trước đi.

Thạch Vô Mẫn đứng ở cửa nhà vệ sinh, cười:

- Đi chung đi anh.

- Tôi không vội, cậu dùng trước đi. – Nói rồi tôi đi ra ngoài luôn.

Chờ tôi làm vệ sinh cá nhân xong, ngồi vào bàn ăn, Thạch Vô Mẫn đã mua bữa sáng cho chúng tôi rồi.

Thạch Vô Mẫn đổ cháo ra tô, rồi lấy muỗng cho tôi. Tôi chả buồn ăn, chỉ ngồi nhìn cậu, cậu cũng nhìn tôi, tôi miễn cưỡng nhấc muỗng múc cháo.

Sau khi ăn xong, Thạch Vô Mẫn dọn tô rồi rửa chén. Chợt cậu hỏi:

- Anh đang lái taxi dạo à?

Tôi gật đầu, bỗng nhận ra cậu đang rửa chén, chắc không thấy được nên tôi trả lời:

- Ờ.

- Cực lắm, sau này anh đừng làm nữa. Phải thuê chung xe với người khác, lại đi sớm về khuya nữa.

Tôi không biết tại sao cậu cứ muốn chen vào cuộc sống của tôi. Không lái taxi dạo thì làm gì giờ?

Quan hệ của chúng tôi từng có sai lầm, từng có đau khổ, thậm chí còn có căm hận.

Có điều hai năm nay, "căm hận" của tôi chỉ khiến tôi khổ sở thôi, chả ảnh hưởng ai cả. Tôi cố bỏ nỗi căm hận này, học cách bắt đầu cuộc sống mới, học cách quên đi. Tôi cố gắng thay đổi từng ngày, ấy vậy mà Ân Thượng và Thạch Vô Mẫn lại xông vào cuộc sống mới của tôi.

- Sao đâu, lái xe tự do, cũng không cực mà.

Thạch Vô Mẫn rửa chén xong, cậu đứng trước mặt tôi, thừa nhận:

- Chính em không muốn anh lái xe.

Thạch Vô Mẫn định ôm tôi, tôi lui về phía sau, cách cậu ấy cả một mét rồi đứng lại. Tôi không thích cái cách cậu ấy chuyên quyền, độc đoán, khoa tay múa chân quyết định thay tôi.

- Mười Lăm, cậu không nên can thiệp vào cuộc sống của tôi.

Tôi có thể cảm nhận được Thạch Vô Mẫn đang cố nén giận. Cậu bật cười:

- Được, Thần Thần thích lái thì cứ lái đi. Em không ý kiến nữa, được chưa? Anh đừng tức mà.

Giữa tôi có nhiều việc cần nói rõ với Thạch Vô Mẫn, tránh để cậu ấy hiểu lầm hơn.

Chuyện cậu ấy từng đối xử tệ với tôi cũng do hiểu lầm. Bây giờ giải thích rõ một chút, rồi cắt đứt quan hệ với cậu ấy.

- Thạch Vô Mẫn, chúng ta từng yêu nhau, từng tổn thương nhau, nhưng mà chuyện qua hết rồi. Chúng ta không nên dây dưa thêm nữa.

Tôi thấy Thạch Vô Mẫn thay đổi sắc mặt, nói tiếp:

- Tôi cũng không muốn dây dưa với cậu nữa.

- Gì mà không muốn dây dưa với em! – Thạch Vô Mẫn nổi trận lôi đình, cả người cậu áp lên tôi, bóp chặt cổ tôi, giận dữ hét – Anh không muốn dây dưa với em, vậy anh muốn dây dưa với ai? Với ai hả? Anh thích em mà? Không phải anh vẫn luôn thích em sao? Anh nói đi! Anh nói anh thích em! Nói anh yêu em đi! Nói!

Tôi bị bóp cổ, không nói nên lời. Chuông cửa nhà tôi vang lên, kế đó là giọng của Phó Lập Dương vang lên:

- Trung Nặc Thần, sao em không bắt máy nữa? Mở cửa cho anh với.

Thạch Vô Mẫn nhíu mày, cậu nhìn xuyên qua lỗ mắt mèo rồi thấp giọng hỏi tôi:

- Vì hắn à?

- Hắn... gì...

- Anh từ chối em, vì hắn phải không? – Cậu ấy cố nén giận, nhưng tức rung ngực – Không muốn dây dưa với em, vì muốn dây dưa với hắn à?

Thạch Vô Mẫn không cho tôi giải thích, lật người tôi lại, thô bạo cởϊ qυầи tôi, rồi nhét hai ngón tay vào trong tôi, ngoáy một lúc.

Mặt tôi áp lên cửa, qua lỗ mắt mèo, tôi thấy Phó Lập Dương vừa gọi cho tôi, vừa gõ cửa, vừa tự nhủ:

- Ủa, em ấy không ở nhà ư? Điện thoại cũng không bắt.

Thạch Vô Mẫn đỡ dương v*t của cậu rồi đâm vào, từng đợt thúc như từng nát dao cứa vào tim tôi. Cậu ra lệnh:

- Rên lên đi! Rên đi! Rên cho hắn nghe nữa.

Cậu ấy cắn cổ tôi ngấu nghiến, gằn lên:

- Anh là của em. Anh không được yêu người khác.

Quan hệ của chúng tôi chưa từng có hiểu lầm, hết thảy đều do cậu không tin tôi.

Cậu chưa bao giờ tin tôi, cũng sẽ không bao giờ nghe tôi nói.