Một ngày nắng chiều rực rỡ, là một cuối tuần đẹp trời. Trình phu nhân sửa sang xong phần tài liệu cuối cùng, trong đầu cân nhắc đã lâu không hẹn hò với Trần tiên sinh rồi, cô tính toán mức chi tiêu tháng này một lát, cảm thấy đi xem phim , ăn một bữa ngon cũng vẫn có thể chi trả được, bèn lập tức thu dọn đồ, thẳng tiến tới chỗ làm của Trần tiên sinh.
Cô không báo lại kế hoạch tác chiến này cho tổ chức, vốn định cho Trần tiên sinh một niềm vui bất ngờ, ai ngờ Trần tiên sinh ngược lại còn cho một niềm kinh hãi bất ngờ hơn.
Trình Y Nhiên dựa trên cửa xe nhà mình, nhìn một đôi nam nữ từ gara đi ra. Chàng trai đỡ cô gái, mặt có vẻ lo lắng, cô gái cười vờ vịt nói không sao , thế nhưng cơ thể vẫn cứ dựa sát vào người Trần tiên sinh.
Trình Y Nhiên nhíu mày, cảm thấy địa vị của mình đã bị công kích không kiêng nể gì.
Cô gọi điện cho Trần Hựu Lâm, thấy anh nhận điện mà chân tay luống cuống, cô hỏi: “Đang ở đâu thế?”
“Y Nhiên, anh hôm nay gặp sự cố, không về nhà ăn tối được, em …” Trần tiên sinh vừa ngẩng đầu, thấy Trình phu nhân đang như cười như không đánh giá mình, bỗng chốc có dự cảm không lành, cái tay đang đỡ nữ đồng nghiệp khó chịu như bị lửa đốt.
“Ồ, anh gặp sự cố gì, nói cho em nghe chút.”
Tiếng nói trong điện thoại và giọng nói của Trình phu nhân trước mặt cùng truyền tới tai của Trần tiên sinh. Trần tiên sinh rút cái tay đang đỡ nữ đồng nghiệp về, sờ sờ đầu cười cười: “A ha ha, chỉ là không cẩn thận làm người ta bị ngã, đang muốn đưa cô ấy về nhà này.”
Trình phu nhân gật đầu, mắt lia sang người nữ đồng nghiệp. Trong nháy mắt nữ đồng nghiệp hiểu quan hệ giữa hai người, cô ta hơi xấu hổ đứng thẳng mình dậy, đầu cũng không dám ngẩng lên chút nói: “Tôi … ờ, không làm phiền anh nữa, tôi gọi xe về cũng thế, cũng thế mà.” Nói xong dứt khoát chạy khỏi hiện trường vụ án.
Trình phu nhân dường như vẫn còn khó hiểu nói: “Ồ, em thấy cô ấy đi lại nhanh nhẹn đấy chứ.”
Trần tiên sinh cũng hơi ngạc nhiên gật đầu: “Ờ nhỉ, vừa rồi vẫn còn nghiêm trọng như vậy …”
Trình phu nhân liếc xéo anh một cái, hừ lạnh một tiếng lên xe, Trần tiên sinh ỉu xìu ngồi vào ghế lái. Dọc đường, Trình phu nhân chỉ chăm chăm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không nói lời nào, Trần tiên sinh nhịn hồi lâu, mới nói: “Hay là chúng ta đi siêu thị một lát nhá?”
“Làm gì?”
Giọng điệu như muốn thụi người dọa cho Trần tiên sinh co rúm cả người lại, anh tủi thân nói: “Mua một bàn giặt về nhà quỳ …”
“Không phải có bàn phím sao, chui vào góc nhà, quỳ một đêm đi.”
“Có thể quỳ nửa đêm thôi không … nửa đầu anh còn phải bán thân hầu hạ em nữa.”
Trình phu nhân không nhịn được bật cười, nghĩ một chút vẫn thấy tức, hung hăng nhéo một cái lên cánh tay chồng: “Ai bảo anh ôm chặt như vậy, đồ đàn ông không có tiết tháo.”
“Đau, đau, Y Nhiên, anh làm người ta vấp ngã thật mà, đây là anh sợ cô ta tàn tật rồi, phải lãng phí thời gian anh hầu hạ em để đi hầu cô ta sao …”
“Cả vυ" lấp miệng em!” Trình phu nhân kết luận: “Tối nay ban anh cho Thịt Viên, anh đi mà hầu hạ nó, không cho anh lên giường của em nữa!”
Trần tiên sinh bất đắc dĩ thở dài mà trong lòng cũng thấy vui vui. Anh biết một chút dấm chua không ảnh hưởng gì tới tình cảm sâu sắc giữa bọn họ. Thỉnh thoảng nhỏ thêm vài giọt dấm có thể điều chỉnh hứng thú vợ chồng, cũng có thể để đối phương biết lòng mình vẫn đang để ý họ. Trần tiên sinh không khỏi nhớ lại quá khứ, nhớ lúc đầu anh mới theo đuổi Trình tiểu thư, cô còn đang là bạn gái của người khác, khi đó anh ăn dấm (ghen) như là bị axit sunfuric ăn vào xương vậy, từng giọt từng giọt ngấm vào ruột gan. Mà ruột gan anh đã ngấm đến thối rữa cả bụng rồi, quay đầu lại vẫn thích Trình Y Nhiên hết thuốc chữa.
Không có cách nào, ai bảo anh đυ.ng phải ái tình.