Mỗi sáng, nữ hoàng có thể nhìn thấy những cánh buồm ngoài Vịnh Nô ɭệ từ trên tường lũy phía tây.
Hôm nay cô đếm được hai mươi lăm, tuy nhiên một số con thuyền ở khá xa và lại đang chuyển động nên cô không dám chắc. Thỉnh thoảng cô đếm thiếu, hoặc là đếm một chiếc đến hai lần. Nhưng cũng có sao đâu? Một người chỉ cần mười ngón tay để bóp cổ. Mọi hoạt động giao thương đã ngừng lại, và các ngư dân của cô không dám đưa thuyền ra vịnh. Những kẻ bạo gan nhất vẫn thỉnh thoảng dong thuyền xuống sông, mặc dù ngay cả việc đó cũng bị coi là nguy hiểm; hầu hết thuyền đều được neo bên dưới tường gạch đủ màu của Meereen.
Trên vịnh vẫn có thuyền đến từ Meereen, những chiếc thuyền chiến và ga-lê buôn được các thuyền trưởng đưa ra biển khi đội quân của Dany lần đầu bao vây thành phố, và giờ khi trở về, họ gia nhập các hạm đội của Qarth, Tolos và New Ghis.
Sự thật đã chứng minh những lời cố vấn của đô đốc hải quân chẳng có một chút giá trị nào. “Hãy để họ nhìn thấy lũ rồng của người,” Groleo nói. “Hãy để người Yunkai nếm mùi của lửa, và hoạt động thông thương sẽ trôi chảy ngay thôi.”
“Những con thuyền đó đang siết chúng ta nghẹt thở, và tất cả những gì đô đốc hải quân của ta có thể làm chỉ là nói về những con rồng thôi sao,” Dany nói. “Ông có phải là đô đốc hải quân không vậy?”
“Đô đốc không có con thuyền nào.”
“Vậy thì đóng thuyền đi.”
“Không thể dùng gạch mà xây thuyền chiến được. Các chủ nô đã đốt mọi cây gỗ trong vòng 60 dặm quanh đây rồi.”
“Vậy thì hãy cố đi 61 dặm. Ta sẽ cho ông xe ngựa, thợ thuyền, la, bất kể thứ gì ông yêu cầu.”
“Thần là thủy thủ, không phải thợ đóng tàu. Thần được cử tới để đưa nữ hoàng trở về Pentos. Nhưng thay vào đó người lại đưa chúng thần tới đây và xé con thuyền Saduleon của thần thành trăm mảnh để lấy đinh và gỗ vụn. Thần sẽ không bao giờ được nhìn thấy thuyền nữa. Có lẽ thần cũng chẳng bao giờ được trở về nhà, được gặp người vợ già nua của mình nữa. Thần không từ chối đám thuyền Daxos muốn tặng. Thần không thể dùng thuyền đánh cá để chiến đấu với người Qarth được.”
Giọng lưỡi chua chát của ông ta khiến cô mất tinh thần, đến nỗi Dany phải tự hỏi liệu người đàn ông Pentos tóc hoa râm đó có phải là một trong ba kẻ phản bội cô hay
không. Không, ông ta chỉ là một ông già xa quê đau khổ. “Chắc chắn chúng ta phải làm được điều gì đó chứ.”
“Đúng, và thần đã nói với người rồi. Những con thuyền đó được làm bằng dây thừng, hắc ín và vải bạt, bằng gỗ thông vùng Qohorik, gỗ tếch vùng Sothoros, gỗ sồi già ở Great Norvos, gỗ thông đỏ, tần bì và vân sam. Chúng làm bằng gỗ, thưa nữ hoàng. Và gỗ có thể cháy. Lũ rồng…”
“Ta không muốn nghe thêm về lũ rồng của ta nữa. Thôi ông đi đi. Hãy đi cầu nguyện các vị thần Pentos của ông cho chúng ta một cơn bão để nhấn chìm kẻ thù.”
“Chẳng thủy thủ nào cầu mong bão cả, thưa nữ hoàng.”
“Việc này không làm, việc kia cũng không làm. Ta nghe đến phát chán rồi. Ông đi đi.”
Nhưng Ser Barristan ở lại. “Hiện tại kho dự trữ của chúng ta đang dư dả,” ông gợi ý, “và người cũng đã cho trồng đậu, nho và lúa mỳ. Người Dothraki của nữ hoàng đã cướp phá đám chủ nô trên đồi và tháo gông cùm cho đám nô ɭệ. Họ cũng đang trồng trọt và sẽ đem nông sản tới bán ở chợ Meereen. Và người sẽ có được tình bạn với dân Lhazar.”
Daario đã giúp ta có được điều đó rồi, dù chẳng biết nó có đem lại giá trị gì hay không. “Người Cừu. Ước gì cừu cũng có răng.”
“Chắc chắn điều đó sẽ khiến lũ sói phải cẩn trọng hơn.”
Dany phá lên cười. “Đám trẻ mồ côi của ông thế nào rồi, ser?”
Vị hiệp sĩ già mỉm cười. “Họ vẫn ổn cả, thưa nữ hoàng. Thật hân hạnh khi được người hỏi thăm.” Mấy cậu bé là niềm tự hào của ông. “Bốn, năm cậu nhóc rất có tư chất hiệp sĩ. Có lẽ phải hơn chục đứa ấy.”
“Nếu một cậu nhóc có thể chân thành như ông thì chỉ cần một là đủ rồi.” Sắp đến lúc cô cần huy động tất cả mọi hiệp sĩ. “Liệu họ có tham gia đấu thương vì ta không? Ta rất muốn như vậy.” Viserys đã kể cho cô nghe rất nhiều câu chuyện về các trường đấu mà anh được xem trên khắp Bảy Phụ Quốc, nhưng bản thân Dany chưa được xem một trận đấu nào.
“Họ chưa sẵn sàng, thưa nữ hoàng. Khi nào sẵn sàng, họ sẽ vui vẻ thể hiện kỹ năng và lòng quả cảm của mình.”
“Ta hy vọng ngày đó sẽ sớm đến.” Cô đang định hôn ông vào má chúc ngủ ngon thì Missandei xuất hiện bên dưới cánh cửa vòm. “Missandei?”
“Thưa nữ hoàng. Skahaz đang đợi để diện kiến người.”
“Đưa anh ta tới đây.”
Đầu Cạo được hộ tống bởi hai người trong nhóm Thú Đồng. Một người đeo mặt nạ chim ưng, một người đeo mặt nạ chó rừng. Chỉ mắt họ là ló ra đằng sau chiếc mặt nạ đồng. “Thưa nữ hoàng chói lọi, người của thần phát hiện Hizdahr tới kim tự tháp của Nhà Zhak tối qua. Phải đến tối mịt anh ta mới rời nơi đó.”
“Anh ta tới bao nhiêu kim tự tháp?” Dany hỏi.
“Mười một.”
“Và việc chém gϊếŧ đã ngừng được bao lâu rồi?”
“Hai mươi sáu ngày.” Mắt Đầu Cạo bừng bừng giận dữ. Chính Đầu Cạo là người gợi
ý cho đội quân Thú Đồng theo dõi chồng sắp cưới của cô và ghi chép lại mọi hành động của anh ta.
“Tính đến giờ thì Hizdahr đã thực hiện rất tốt lời hứa của mình đấy chứ.”
“Bằng cách nào? Hội Con Trai Nữ Quái Harpy đã ngừng chém gϊếŧ, nhưng tại sao? Bởi quý tộc Hizdahr đã nhẹ nhàng yêu cầu ư? Hắn chính là một trong số họ, thần xin đảm bảo với người. Đó là lý do tại sao họ nghe lời hắn. Có khi hắn chính là Harpy cũng nên.”
“Nếu Harpy là có thật.” Skahaz tin rằng đâu đó ở Meereen, hội Con Trai Nữ Quái Harpy có một lãnh chúa quý tộc tối cao, một vị tướng bí mật chỉ huy đội quân bóng tối. Nhưng Dany không nghĩ vậy. Đội quân Thú Đồng đã bắt được hàng chục tên Con Trai Nữ Quái, và những kẻ sống sót khai ra những cái tên khác nhau sau khi bị bức cung… quá nhiều so với mong đợi của Dany. Thà rằng tất cả mọi cuộc gϊếŧ chóc đều do một kẻ thù duy nhất gây ra, rằng họ có thể bắt và gϊếŧ hắn, như vậy sẽ dễ chịu hơn nhiều. Nhưng có lẽ sự thật hoàn toàn ngược lại. Kẻ thù của ta là một quân đoàn. “Hizdahr zo Loraq có nhiều bạn bè và rất biết cách thuyết phục người khác. Anh ta còn giàu có nữa. Có thể anh ta đã dùng vàng để mua lại hòa bình cho chúng ta, hoặc thuyết phục các quý tộc khác rằng đám cưới của chúng ta sẽ đem lại những lợi ích tốt nhất cho họ.”
“Nếu không phải là Harpy thì hắn cũng biết bọn họ. Thần có thể dễ dàng tìm ra sự thật. Hãy cho thần thẩm vấn Hizdahr, và thần sẽ đem cho người lời thú tội của hắn.”
“Không,” cô nói. “Ta không tin vào những lời đó. Ngươi đem cho ta quá nhiều lời thú tội rồi, và tất cả chúng đều vô giá trị.”
“Thưa nữ hoàng…”
“Ta nói không là không.”
Vẻ mặt cau có khiến Đầu Cạo vốn đã xấu xí lại càng xấu xí hơn. “Sai lầm. Great Master Hizdahr đang lừa gạt người trắng trợn. Người muốn đưa một con rắn độc lên giường hay sao?”
Người ta muốn ngủ chung giường là Daario, nhưng ta đã cử anh ta ra chiến trường vì ngươi, và vì người của ngươi. “Ngươi có thể tiếp tục theo dõi Hizdahr zo Loraq, nhưng không được làm hại đến anh ta. Hiểu chưa?”
“Thần không bị điếc thưa nữ hoàng. Xin theo ý người.” Skahaz lôi ra một cuốn giấy da từ trong ống tay áo. “Nữ hoàng nên đọc cái này. Đây là danh sách các con thuyền của Meereen đang bao vây chúng ta và tên các thuyền trưởng của chúng. Tất cả đều là các Great Master.”
Dany đọc cuộn giấy. Tất cả các gia tộc cai trị Meereen đều có tên trong đó: Nhà Hazkar, Merreq, Quazzar, Zhak, Rhazdar, Ghazeen, Pahl, thậm chí cả Reznak và Loraq. “Ta sẽ làm gì với cái danh sách này đây?”
“Tất cả những kẻ trong danh sách đó đều có người thân trong thành phố. Con trai, anh em trai, vợ, con gái, cha mẹ. Hãy để đội quân Thú Đồng của thần bắt giữ họ. Mạng sống của họ sẽ giúp người lấy lại những con thuyền đó.”
“Cử đội quân Thú Đồng tới các kim tự tháp có nghĩa là ta bắt đầu một cuộc chiến bên trong thành phố. Ta phải tin vào Hizdahr. Ta phải hy vọng vào hòa bình.” Dany giơ tấm giấy da bên trên một ngọn nến và quan sát những cái tên bốc cháy, trước cái nhìn trừng trừng của Skahaz.
Sau đó, Ser Barristan nói anh trai Rhaegar sẽ rất tự hào về cô. Dany nhớ lại những lời Ser Jorah đã nói ở Astapor: Rhaegar chiến đấu ngoan cường, Rhaegar chiến đấu xuất sắc, Rhaegar chiến đấu cao thượng. Và Rhaegar chết.
Khi bước xuống căn sảnh lát đá cẩm thạch màu tía, cô thấy cả sảnh hầu như trống không. “Hôm nay không có người cầu kiến hay sao?” Dany hỏi Reznak mo Reznak. “Không ai đòi công lý hay muốn được đền bạc cho con cừu bị mất à?”
“Không, thưa nữ hoàng. Cả thành phố đang sợ hãi.” “Có gì mà phải sợ.”
Nhưng tối hôm đó, cô đã hiểu rằng có nhiều thứ đáng sợ như thế nào. Khi hai đứa bé con tin của cô, Miklaz và Kezmya, đang bày bữa tối đơn giản gồm rau xanh mùa thu và súp gừng cho cô, Irri tới thông báo rằng Galazza Galare đã quay trở lại cùng với ba Mỹ Nữ Xanh từ Đền Mỹ Nữ. “Giun Xám cũng đang tới, thưa khaleesi. Cả hai đều muốn diện kiến người, và đều rất khẩn cấp.”
“Đưa họ vào sảnh của ta. Triệu tập cả Reznak và Skahaz nữa. Mỹ Nữ Xanh Lá có
nói đó là chuyện gì không?”
“Là Astapor ạ,” Irri nói.
Giun Xám bắt đầu kể câu chuyện. “Hắn xuất hiện trong sương sớm, một kỵ binh trên lưng một con ngựa xám đang hấp hối. Con ngựa của hắn loạng choạng khi gần tới tường thành, hai bên hông nó đỏ rực máu và nhễ nhại mồ hôi, hai mắt long sòng sọc vì sợ hãi. Người trên lưng ngựa hét to, “Cô ấy đang cháy, cô ấy đang cháy,” sau đó ngã từ lưng ngựa xuống. Mọi người chạy đến tìm thần, và thần ra lệnh đưa kỵ binh đó đến chỗ các Mỹ Nữ Xanh. Khi các bề tôi của người đưa hắn vào trong cổng, hắn lại hét ‘Cô ấy đang cháy’ một lần nữa. Bên dưới chiếc tokar hắn chỉ có da bọc xương, và cả người nóng hầm hập.”
Một trong các Mỹ Nữ Xanh tiếp nối câu chuyện. “Đội quân Thanh Sạch đưa người đàn ông đó tới ngôi đền, chúng thần cởϊ qυầи áo và tắm cho anh ta trong nước lạnh. Quần áo của anh ta bẩn nhem nhuốc và các chị em của thần tìm thấy nửa mũi tên găm vào đùi anh ta. Dù anh ta đã bẻ gẫy phần đuôi nhưng đầu mũi tên vẫn ở bên trong, và vết thương đã bị hoại tử, bên trong đầy chất độc. Anh ta chết sau một giờ, miệng vẫn không ngừng kêu cô ấy đang cháy.”
“Cô ấy đang cháy,” Daenerys nhắc lại. “Cô ấy là ai?”
“Astapor, thưa nữ hoàng,” một Mỹ Nữ Xanh khác nói. “Có lần anh ta đã nói như vậy. Anh ta nói ‘Astapor đang cháy’.”
“Chắc chỉ là những lời nói nhảm trong cơn sốt thôi.”
“Nữ hoàng nói rất chí lý,” Galazza Galare nói, “nhưng Ezzara còn nhìn thấy một thứ khác nữa.”
Mỹ Nữ Xanh tên Ezzara khoanh tay lại. “Thưa nữ hoàng,” cô ta lẩm bẩm, “cơn sốt không phải do mũi tên gây ra. Anh ta đại tiện và tiểu tiện ra quần, không phải một mà là rất nhiều lần. Phân và nướ© ŧıểυ tràn xuống cả đầu gối, và trong phân có lẫn máu khô.”
“Giun Xám nói con ngựa của anh ta chảy máu.”
“Điều đó thì đúng, thưa nữ hoàng,” thái giám của cô khẳng định. “Con ngựa cái chảy máu vì chiếc đinh thúc ngựa.”
“Cũng có thể là như vậy, thưa nữ hoàng,” Ezzara nói, “nhưng máu này lại trộn với phân. Qυầи ɭóŧ của anh ta dính phân be bét.”
“Vậy là ruột anh ta chảy máu,” Galazza Galare nhận định.
“Chúng ta không dám chắc điều đó,” Ezzara nói, “nhưng rất có thể Meereen có
nhiều điều đáng sợ hơn cả giáo mác của người Yunkai.”
“Chúng ta phải cầu nguyện,” Mỹ Nữ Xanh Lá nói. “Các vị thần đã cử người đàn ông đó đến chỗ chúng ta. Hắn chính là một dấu hiệu, một điềm báo trước.”
“Báo trước điều gì?” Dany hỏi.
“Báo trước về cơn thịnh nộ và và sự đổ nát.”
Cô không muốn tin điều đó. “Hắn chỉ là một người bình thường. Một người đàn ông ốm yếu bị mũi tên cắm vào chân. Một con ngựa đã đưa hắn tới đây, chẳng có thần thánh nào hết.” Một con ngựa cái màu xám nhạt. Dany đột ngột đứng dậy. “Cảm ơn lời khuyên của các ngươi và tất cả những gì các ngươi đã làm giúp người đàn ông tội nghiệp này.”
Mỹ Nữ Xanh Lá hôn lên ngón tay Dany trước khi rời đi. “Chúng ta sẽ cầu nguyện cho Astapor.”
Và cho ta nữa. Đúng, bà hãy cầu nguyện cho ta. Nếu Astapor thất thủ, sẽ chẳng còn gì ngăn chặn Yunkai tiến về phía bắc.
Cô quay sang phía Ser Barristan. “Hãy cử các kỵ binh tới khu đồi tìm các kỵ sĩ tâm phúc của ta. Gọi Ben Da Nâu và Hội Con Trai Thứ về.”
“Và cả Hội Quạ Bão nữa chứ, thưa nữ hoàng?”
Daario. “Đúng, đúng.” Ba đêm trước cô còn mơ thấy Daario nằm chết bên vệ đường, mắt mở trừng trừng hướng lên bầu trời đêm trong khi lũ quạ quàng quạc trên xác anh. Những đêm khác khi trằn trọc trên giường, cô tưởng tượng anh phản bội cô, giống như anh từng phản bội các đội trưởng khác trong Hội Quạ Bão. Anh ta đem đầu họ đến cho ta. Ngộ nhỡ anh ta đem đội quân của cô tới Yunkai, bán đứng cô để đổi lấy một hũ vàng thì sao? Anh ta sẽ không làm vậy. Phải không nhỉ? “Hội Quạ Bão nữa. Lập tức cử các kỵ sĩ đi theo họ.”
Hội Con Trai Thứ là hội nhóm đầu tiên trở về, tám ngày sau khi nữ hoàng cử người đi triệu tập họ trở lại. Khi Ser Barristan nói đội trưởng muốn nói chuyện với cô, trong khoảnh khắc cô cứ ngỡ đó là Daario và tim cô lại đập loạn nhịp. Nhưng vị đội trưởng mà ông nói tới là Ben Plumm Da Nâu.
Khuôn mặt Ben Da Nâu chằng chịt sẹo và dạn dày sương gió, làn da màu gỗ tếch già, tóc bạc trắng và rất nhiều nếp nhăn nơi đuôi mắt. Dany vui mừng khi lại được nhìn thấy khuôn mặt nâu bóng như da thuộc của ông, đến nỗi cô tới ôm chầm lấy ông. Ông thích thú nheo mắt nói, “Thần nghe đâu nữ hoàng chuẩn bị lấy chồng, nhưng không thấy ai bảo người đó sẽ là thần cả.” Họ cùng phá lên cười trong khi Reznak lắp bắp bên cạnh, nhưng tiếng cười tắt hẳn khi Ben Da Nâu nói, “Chúng thần
bắt được ba người Astapor. Tốt nhất nữ hoàng nên nghe câu chuyện của họ.”
“Đem họ vào đây.”
Daenerys gặp họ trong đại sảnh, các cây nến cao được thắp xen kẽ giữa các cột chống bằng cẩm thạch. Khi thấy đám người Astapor trông gần như chết đói, cô sai người đem đồ ăn cho họ ngay lập tức. Chỉ có ba người họ sống sót trong số mười hai người ra đi cùng nhau từ Thành Phố Đỏ: một thợ nề, một thợ dệt và một thợ sửa giày. “Chuyện gì đã xảy ra với những người còn lại trong nhóm vậy?” Nữ hoàng hỏi.
“Bị gϊếŧ cả rồi,” người thợ sửa giày nói. “Lính đánh thuê từ Yunkai lang thang khắp khu đồi phía bắc Astapor, gϊếŧ chết tất cả những ai chạy trốn khỏi biển lửa.”
“Vậy là thành phố đã thất thủ sao? Tường thành dày lắm cơ mà.”
“Đúng là có dày thật,” gã thợ xây lưng gù với đôi mắt ướt đồng tình, “nhưng chúng đã quá cũ và đổ nát.”
Người thợ dệt ngẩng đầu lên. “Mỗi ngày chúng tôi đều bảo nhau rằng nữ chúa rồng sẽ quay trở lại.” Người phụ nữ có đôi môi mỏng dính và đôi mắt đυ.c lờ mờ, các đường nét nằm dúm vào nhau trên khuôn mặt nhỏ hẹp. “Họ nói Cleon đã cầu cứu người, và người đang trên đường tới.”
Đúng là hắn đã cầu cứu ta, Dany nghĩ. Ít nhất thì đó cũng là sự thật.
“Bên ngoài tường thành, người Yunkai ăn hết hoa màu của chúng tôi, gϊếŧ thịt gia súc của chúng tôi,” người thợ sửa giày tiếp tục. “Bên trong chúng tôi chết đói. Chúng tôi ăn thịt mèo, thịt chuột và da thuộc. Một tấm da ngựa sẽ là đại tiệc. Vua Cắt Cổ và hoàng hậu Đĩ Điếm đổ cho nhau tội mở tiệc bằng thịt những người bị gϊếŧ. Đàn ông và phụ nữ bí mật tụ tập với nhau để vạch kế hoạch và ăn thịt kẻ đen đủi nhất. Kim tự tháp Nakloz bị chiếm và đốt phá bởi những kẻ cho rằng mọi nỗi thống khổ của chúng tôi đều do Kraznys mo Nakloz gây ra.”
“Những người khác đổ lỗi cho Daenerys,” người thợ dệt nói, “nhưng rất nhiều người trong số chúng tôi vẫn yêu quý người. ‘Cô ấy đang trên đường tới,’ chúng tôi vẫn nói với nhau như vậy. ‘Cô ấy đang tới cùng một đội quân hùng hậu và đem thức ăn cho tất cả chúng ta’.”
Đến cư dân của mình ta còn không nuôi nổi. Nếu cho quân đến Astapor, ta sẽ mất Meereen.
Người thợ sửa giày kể cho họ việc xác của vua Đồ Tể được xới lên và cho mặc giáp đồng như thế nào, sau khi Mỹ Nữ Xanh Lá của Astapor tiên đoán ông ta sẽ cứu họ khỏi tay người Yunkai. Bốc mùi thối hoắc trong bộ giáp, xác của Cleon Vĩ Đại được buộc vào lưng một con ngựa chết đói để dẫn đầu phần còn lại đội quân Thanh Sạch
mới trong một cuộc phá vây, nhưng họ lại tiến thẳng vào hàm răng sắt của một quân đoàn New Ghis và bị gϊếŧ không sót một ai.
“Sau đó Mỹ Nữ Xanh Lá bị đóng vào một chiếc cọc trên Quảng Trường Trừng Phạt và bị bỏ mặc cho đến chết. Trong kim tự tháp của Ullhor, những người sống sót mở tiệc đến tận nửa đêm, và sau khi ăn, họ uống rượu độc để sáng mai họ không cần phải đi đâu nữa. Không lâu sau đó bệnh dịch tràn đến, cứ bốn người thì có ba người chết bởi bệnh kiết lỵ, cho đến khi một đám người sắp chết trở nên điên cuồng và gϊếŧ chết các lính canh cổng chính.”
Người thợ xây già xen vào, “Không. Đó là những người còn khỏe mạnh, họ chạy trốn căn bệnh kiết lỵ quái ác.”
“Cũng có khác gì nhau đâu?” Người thợ đóng giày hỏi. “Đám lính canh bị xé xác và cổng thành bật mở. Quân đoàn New Ghis tràn vào Astapor, theo sau là người Yunkai và đám lính đánh thuê trên lưng ngựa. Hoàng hậu Đĩ Điếm chiến đấu với chúng cho đến chết, miệng không thôi nguyền rủa. Vua Cắt Cổ đầu hàng và bị ném vào trường đấu cho bầy chó đói xé xác.”
“Thậm chí đến lúc đó vẫn có người nói nữ hoàng đang đến,” người thợ dệt nói. “Họ thề rằng họ đã nhìn thấy người cưỡi trên một con rồng, bay cao tít phía trên khu trại của người Yunkai. Ngày nào chúng tôi cũng mong ngóng người.”
Ta không thể tới, nữ hoàng nghĩ. Ta không dám tới. “Thế thành phố thất thủ lúc nào?” Skahaz hỏi. “Và sau đó thì sao?”
“Cuộc chém gϊếŧ bắt đầu. Người ốm đau bệnh tật tràn đến Đền Mỹ Nữ để cầu xin các vị thần chữa lành vết thương cho họ. Các binh đoàn niêm phong hết cửa đền và đốt ngôi đền bằng đuốc. Chỉ trong vòng một giờ, lửa đã cháy khắp nơi trong thành phố. Chúng bùng lên và nhập vào với nhau thành những đám cháy vĩ đại. Dân chúng túa ra đường, nháo nhào chạy trốn ngọn lửa nhưng chẳng tìm được lối ra. Người Yunkai đã chiếm tất cả các cánh cổng.”
“Nhưng các ngươi vẫn ra được đó thôi,” Đầu Cạo nói. “Bằng cách nào vậy?”
Ông già lên tiếng. “Nghề nghiệp của tôi là thợ xây, giống như cha và ông tôi trước đó. Nhà của chúng tôi được ông tôi xây ngay sát chân tường thành. Vì thế mỗi đêm chúng tôi dễ dàng đào một vài viên gạch. Khi tôi nói điều đó với các bạn mình, họ giúp tôi chống đường hầm để nó không bị sập. Chúng tôi đồng ý với nhau rằng rất có thể lúc nào đó, chúng tôi sẽ cần một con đường thoát của riêng mình.”
Ta để lại cho các ngươi cả một hội đồng để cai trị, Dany nghĩ, một thầy thuốc, một học giả và một thầy tu. Cô vẫn mường tượng ra Thành Phố Đỏ trong lần đầu cô nhìn thấy nó, khô cằn và bụi bặm đằng sau những bức tường gạch đỏ, mơ những giấc mơ
độc ác, nhưng đầy sinh lực. Trên dòng Worm có những hòn đảo nhỏ, nơi các cặp đôi trao cho nhau những nụ hôn, nhưng ở Quảng Trường Trừng Phạt, họ lột da người sống và treo họ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở đó cho lũ ruồi bâu. “Các ngươi đến đây là tốt rồi,” cô nói với đám người Astapor. “Các ngươi sẽ được an toàn ở Meereen.”
Người thợ sửa giày cảm ơn cô, còn người thợ xây già hôn chân cô, nhưng bà già thợ dệt chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh giá như băng. Bà ta biết mình nói dối, nữ hoàng nghĩ. Bà ta biết mình không thể bảo vệ họ an toàn. Astapor đang cháy, và kế tiếp sẽ là Meereen.
“Lại có người tới, thưa nữ hoàng” Ben Da Nâu thông báo khi đám người Astapor được dẫn ra ngoài. “Ba người có ngựa. Hầu hết đi chân đất.”
“Chúng có bao nhiêu người?” Reznak hỏi.
Ben Da Nâu nhún vai. “Một trăm. Một nghìn. Một số người bị ốm, một số bị bỏng, và một số bị thương. Hội Nhóm Mèo và Hội Gió Thổi đang tràn qua khu đồi với giáo mác, roi vọt để dồn đuổi họ về phía bắc và gϊếŧ những kẻ bị tụt lại phía sau.”
“Lũ người bẩn thỉu. Và ông nói họ bị ốm à?” Reznak siết chặt tay. “Nữ hoàng không nên cho họ vào thành phố.”
“Nếu là thần, thần cũng làm vậy,” Ben Plumm Da Nâu nói. “Người cũng biết thần không phải là học sĩ, nhưng thần biết người cần phân biệt táo ngon và táo hỏng.”
“Họ không phải là táo, Ben,” Dany nói. “Họ là đàn ông và đàn bà, những người ốm yếu, đói khát và sợ sệt.” Các con của ta. “Lẽ ra ta nên đến Astapor.”
“Nữ hoàng làm sao cứu họ được,” Ser Barristan nói. “Người đã cảnh báo vua Cleon về cuộc chiến này với người Yunkai. Tại hắn quá ngu ngốc thôi, và tay hắn đã vấy máu rồi.”
Tay ta thì sạch sẽ gì hơn? Cô nhớ lại những gì Daario đã nói – rằng mọi vị vua đều phải là đồ tể, hoặc sẽ trở thành miếng thịt. “Cleon là kẻ thù của kẻ thù của chúng ta. Nếu ta hợp sức với ông ta ở Mỏm Hazzat, có lẽ chúng ta đã tạo được thế gọng kìm để kẹp Yunkai ở giữa.”
Đầu Cạo không đồng ý. “Nếu người đưa đội quân Thanh Sạch về phía nam tới Hazzat, hội Con Trai Nữ Quái Harpy sẽ…”
“Ta biết, ta biết. Lại một Eroeh nữa.”
Ben Plumm Da Nâu tỏ ra bối rối. “Eroeh là ai?”
“Một cô gái, ta cứ tưởng mình đã cứu được cô ta khỏi bị cưỡng bức và tra tấn.
Nhưng tất cả những gì ta làm chỉ khiến cho mọi việc trở nên tồi tệ hơn vào phút cuối.
Và tất cả những gì ta làm ở Astapor tương đương với mười nghìn Eroeh.”
“Đó là do nữ hoàng không biết…”
“Ta là nữ hoàng. Ta phải biết.”
“Chuyện gì qua cũng đã qua rồi,” Reznak mo Reznak nói. “Thưa nữ hoàng, thần xin người hãy lấy quý tộc Hizdahr làm chồng ngay lập tức. Anh ta có thể nói chuyện với các Wise Master và đem lại hòa bình cho chúng ta.”
“Với những điều kiện gì?” Hãy cẩn thận với tên quản gia nước hoa thơm phức, Quaithe đã nói như vậy. Lời tiên tri của người phụ nữ đeo mặt nạ về con ngựa cái màu trắng xám đã trở thành sự thật, liệu bà ta có đúng về quý tộc Reznak không? “Có thể ta chỉ là một cô gái trẻ và không biết gì về chiến tranh, nhưng ta không phải là con cừu be be bước vào hang ổ nữ quái. Ta vẫn có đội quân Thanh Sạch. Ta có Hội Quạ Bão và Hội Con Trai Thứ. Ta có ba nhóm cư dân tự do.”
“Họ và lũ rồng nữa,” Ben Plumm Da Nâu cười nhăn nhở nói.
“Dưới hố, trong xiềng xích,” Reznak mo Reznak than vãn. “Người có rồng nhưng lại không thể kiểm soát được chúng thì còn có tác dụng gì? Thậm chí người của đội quân Thanh Sạch cũng sợ hãi khi họ phải mở cổng để cho chúng ăn.”
“Cái gì? Sợ hai con thú nuôi của nữ hoàng ấy à?” Đôi mắt Ben Da Nâu nheo lại vẻ thích thú. Viên đội trưởng tóc hoa râm của hội Con Trai Thứ từng là người của các hội nhóm tự do, một gã con lai với hàng chục dòng máu pha tạp chảy trong huyết quản, nhưng ông ta luôn thích rồng, và chúng cũng yêu quý ông ta.
“Thú nuôi?” Reznak kêu thất thanh. “Chúng là quái vật thì đúng hơn. Những con quái vật ăn thịt trẻ em. Chúng ta không thể…”
“Im đi,” Daenerys nói. “Chúng ta sẽ không bàn đến chuyện đó ở đây.”
Reznak cúi mặt tránh cơn thịnh nộ trong giọng nói của cô. “Xin nữ hoàng thứ tội, thần không có ý…”
Ben Plumm Da Nâu xen vào. “Thưa nữ hoàng, người Yunkai kiếm được ba hội nhóm tự do để chống lại hai hội nhóm của chúng ta, và nghe nói người Yunkai còn đang tới Volantis chiêu mộ hội Chiến Binh Vàng. Bọn chúng có những hơn mười nghìn quân. Yunkai còn có bốn quân đoàn Ghiscari nữa, thậm chí có thể nhiều hơn, và thần còn nghe nói họ cử kỵ sĩ băng qua biển Dothraki, có thể để tìm một khalasar lớn đến đánh úp chúng ta. Theo thần, chúng ta cần những con rồng.”
Dany thở dài. “Ta xin lỗi, Ben. Ta không thể mạo hiểm để mất lũ rồng được.” Cô có thể thấy rõ đó không phải là câu trả lời mà ông ta mong đợi.
Plumm gãi chòm râu muối tiêu. “Nếu không có rồng để đối trọng, hừm… vậy thì chúng ta nên rời khỏi đây trước khi bị lũ người Yunkai khốn kiếp bao vây… Có điều việc đầu tiên là bắt đám chủ nô trả tiền để chúng ta rời đi. Họ trả tiền để các khal bỏ lại các thành phố của họ, vậy thì với chúng ta tại sao không? Hãy bán Meereen lại cho họ và tiến về phương tây với những chiếc xe ngựa chở đầy vàng, đá quý và của cải.”
“Ngươi muốn ta bỏ Meereen đó mà chạy sao? Không, ta sẽ không làm thế. Giun Xám, các cư dân của ta đã sẵn sàng chiến đấu chưa?”
Gã thái giám khoanh tay trước ngực. “Họ không phải là quân Thanh Sạch, nhưng họ sẽ không phụ người đâu. Bề tôi này xin thề điều đó trước giáo và gươm, thưa nữ hoàng.”
“Tốt. Tốt lắm.” Daenerys liếc nhìn khuôn mặt của những người đàn ông xung quanh cô. Mặt Đầu Cạo cau có. Mặt Ser Barristan nhăn nheo với đôi mắt xanh buồn thảm. Mặt Reznak mo Reznak xám ngoét và lấm tấm mồ hôi. Mặt Ben Da Nâu cứng rắn như tấm da thuộc lâu ngày, mái tóc bạc điểm hoa râm. Mặt Giun Xám lãnh đạm không chút cảm xúc, hai bờ má nhẵn mịn mượt mà. Lẽ ra Daario nên ở đây, cả các kỵ sỹ tâm phúc của ta nữa, cô nghĩ bụng. Nếu một cuộc chiến nổ ra, máu mủ của ta phải
ở bên cạnh ta. Cô nhớ cả Ser Jorah Mormont. Ông ấy lừa gạt ta, do thám ta, nhưng cũng yêu ta và luôn đưa ra những lời khuyên hữu ích. “Ta từng đánh bại Yunkai. Ta sẽ đánh bại chúng lần nữa. Vấn đề là ở đâu? Và bằng cách nào?”
“Nguời muốn xông ra chiến trường ư?” Giọng Đầu Cạo đầy nghi hoặc. “Người điên rồi sao. Tường thành của chúng ta cao và dày hơn tường thành Astapor, hàng phòng thủ của chúng ta cũng quả cảm hơn nhiều. Người Yunkai sẽ không chiếm được thành phố này một cách dễ dàng.”
Ser Barristan không đồng ý. “Thần nghĩ chúng ta không nên để họ bao vây. Lính của họ chỉ là một đội quân chắp vá. Đám nô ɭệ đó không biết chiến đấu. Nếu chúng ta đánh úp chúng bất ngờ…”
“Khó lắm,” Đầu Cạo nói. “Người Yunkai có rất nhiều bạn trong thành phố. Chúng sẽ biết trước ý định của chúng ta.”
“Chúng ta có thể huy động bao nhiêu quân?” Dany hỏi.
“Không đủ lớn, thưa nữ hoàng,” Ben Plumm Da Nâu nói. “Không biết ý Naharis thế nào? Nếu quyết định chiến đấu, chúng ta cần Hội Quạ Bão của anh ta.”
“Daario vẫn đang ở chiến trường.” Ôi trời, ta đã làm gì thế này? Có phải ta đã đẩy anh ta vào chỗ chết rồi không? “Ben, ta cần Hội Con Trai Thứ của ông đi thám thính kẻ thù. Xem chúng đang ở đâu, tốc độ hành quân ra sao, chúng có bao nhiêu người và được bố trí như thế nào.”
“Chúng thần sẽ cần quân lương. Và ngựa khỏe nữa.” “Tất nhiên rồi. Ser Barristan sẽ lo chuyện đó.”
Ben Da Nâu gãi cằm. “Rất có thể chúng ta sẽ dụ được vài nhóm đứng về phía chúng ta. Nếu nữ hoàng chịu bỏ ra vài túi vàng và đá quý… để lấy lòng các đội trưởng, giống như trước đây… hừm, ai mà biết được đúng không?”
“Mua chuộc họ à? Tại sao không?” Dany nói. Cô biết những việc như thế xảy ra như cơm bữa giữa các hội nhóm tự do ở Vùng Đất Tranh Chấp. “Đúng, tốt lắm. Reznak, hãy lo việc đó nhé. Một khi Hội Con Trai Thứ lên đường, hãy đóng chặt cổng và tăng gấp đôi số lính gác trên tường thành.”
“Xin tuân lệnh nữ hoàng,” Reznak mo Reznak nói. “Thế còn người Astapor thì sao?”
Các con ta. “Họ đến đây cầu cứu ta. Để được ta giúp đỡ và bảo vệ. Chúng ta không thể quay lưng với họ được.”
Ser Barristan nhíu mày. “Thưa nữ hoàng, thần từng nghe nói căn bệnh kiết lỵ chết người có thể tiêu diệt cả một đội quân nếu để bệnh dịch phát tán mà không có biện pháp ngăn chặn. Vị quản gia nói đúng đấy, chúng ta không thể để người Astapor vào Meereen được.”
Dany bất lực buồn bã nhìn ông. Rồng không được khóc. “Vậy thì hãy làm theo ý ông. Chúng ta sẽ cho họ ở bên ngoài tường thành cho đến khi… đến khi lời nguyền này chấm dứt. Dựng trại cho họ bên sông, phía tây thành phố. Chúng ta sẽ đem cho họ lương thực khi có thể. Hoặc chúng ta hãy tách người khỏe và người bệnh thành hai nhóm.” Tất cả bọn họ đều đang nhìn cô. “Còn để ta nói hai lần hay sao? Hãy thực hiện mệnh lệnh đó đi.” Dany đứng dậy, đi lướt qua Ben Da Nâu và trèo lên cầu thang dẫn lên sân thượng, một nơi ngọt ngào và cô độc của riêng cô.
Meereen và Astapor cách nhau 600 dặm, nhưng đối với cô bầu trời phía tây nam dường như tối tăm hơn, bẩn thỉu và mù mịt khói bay lên từ Thành Phố Đỏ. Gạch và máu xây nên Astapor, gạch và máu của người dân nơi đó. Những câu thơ cổ cứ vang lên trong đầu cô. Tro và xương là Astapor, tro và xương của người dân ở đó. Cô cố nhớ lại khuôn mặt cô gái mang tên Eroeh, nhưng những đường nét trên khuôn mặt người chết cứ chực biến thành sương khói.
Cuối cùng khi Daenerys quay đi, cô thấy Ser Barristan đứng cạnh cô, chiếc áo choàng trắng bọc kín quanh người giúp chống lại cái lạnh của ban đêm. “Liệu chúng ta có nên chiến đấu không?” Cô hỏi ông.
“Đàn ông lúc nào cũng có thể chiến đấu, thưa nữ hoàng. Thay vào đó hãy hỏi
chúng ta có thể chiến thắng hay không. Chết thì dễ, nhưng chiến thắng không bao giờ đến một cách dễ dàng. Cư dân tự do của người chỉ được huấn luyện dở chừng và thấp kém. Lính đánh thuê của người từng phục vụ kẻ thù, và kẻ từng phản bội một lần sẽ phản bội thêm lần nữa mà chẳng cần do dự. Người có hai con rồng nhưng không điều khiển được chúng, và con thứ ba thì gần như đã để mất. Bên ngoài bức tường thành kia, bạn bè duy nhất của nữ hoàng là người Lhazar, những kẻ không thích chiến tranh.”
“Nhưng ta có những bức tường thành vững chãi.”
“Dù chúng ta ngồi trong hay ngồi ngoài bức tường này thì cũng nguy hiểm như nhau cả thôi. Và hội Con Trai Nữ Quái Harpy đang ở trong tường thành cùng với chúng ta. Các Great Master cũng vậy, bao gồm cả những người nữ hoàng không gϊếŧ và con trai của những kẻ chết dưới tay người.”
“Ta biết.” Nữ hoàng thở dài. “Vậy theo ông ta nên làm thế nào đây, ser?”
“Chiến đấu,” Ser Barristan nói. “Meereen quá đông đúc và đầy rẫy những cái miệng đói khát, trong khi người có quá nhiều kẻ thù phía trong. Thần sợ rằng chúng ta sẽ không thể cầm cự được lâu nếu bị bao vây. Hãy để thần đối mặt với kẻ thù khi chúng tiến về phương bắc, và địa điểm do chính thần lựa chọn.”
“Hãy đối mặt với kẻ thù,” cô nhắc lại, “với đám dân tự do mà ông gọi là những kẻ được huấn luyện dở chừng và thấp kém.”
“Chúng ta đều đã từng là những kẻ thấp kém, thưa nữ hoàng. Đội quân Thanh Sạch sẽ giúp họ cứng cỏi hơn. Thần có năm trăm hiệp sĩ…”
“Hoặc là năm. Nếu ta cho ông đội quân Thanh Sạch, ta sẽ không còn ai khác để giữ Meereen ngoài đội Thú Đồng.” Khi Ser Barristan không tranh luận với cô nữa, Dany nhắm mắt lại. Cầu xin các vị thần, cô cầu nguyện, các ngài đã lấy mất Khal Drogo, mặt trời và các vì tinh tú của con. Các ngài cướp đi cả đứa con trai quả cảm của con khi nó còn chưa kịp ra đời. Các ngài đã được nếm máu của con rồi. Giờ xin các ngài hãy giúp con. Cho con trí khôn để tìm thấy lối đi và sức mạnh để bảo vệ các con con được an toàn.
Các vị thần không trả lời.
Khi mở mắt ra, Daenerys nói, “Ta không thể đánh lại hai kẻ thù cùng một lúc, không thể đối mặt với cả thù trong lẫn giặc ngoài. Nếu muốn giữ Meereen, ta cần phải được thành phố đó đứng phía sau ủng hộ. Cả thành phố. Ta cần… ta cần…” Cô không thể nói thành lời.
“Người cần gì ạ?” Ser Barristan nhẹ nhàng hỏi. Một nữ hoàng phải nghĩ về dân
chúng trước khi nghĩ đến bản thân. “Ta cần Hizdahr zo Loraq.”