Khi nghe xong mệnh lệnh, mồm Ser Alliser nhếch lên thành một nụ cười, nhưng đôi mắt vẫn lạnh tanh như đá. “Thì ra tên con hoang cử ta ra ngoài đó để chết.”
“Chết,” con quạ của Mormont ré lên. “Chết, chết, chết.”
Mày chẳng được tích sự gì cả. Jon xua con quạ đi. “Tên con hoang cử ông ra ngoài đó đi tuần. Để tìm kiếm kẻ thù và gϊếŧ chúng nếu cần thiết. Ông là kiếm sĩ tài năng. Ông từng là hiệp sĩ cấp cao cơ mà, cả ở đây và ở Trạm Đông.”
Thorne chạm tay vào chuôi thanh trường kiếm. “Đúng. Ta đã lãng phí ba phần tư cuộc đời cố dạy những nguyên tắc cơ bản của thuật đánh kiếm cho đám người hạ đẳng, ngu độn và bất lương. Khu rừng đó có vẻ sẽ không đem lại cho ta nhiều thứ tốt đẹp.”
“Dywen sẽ đi với ông, cùng với một lính biệt kích dày dạn nữa.”
“Chúng tôi sẽ dạy ngài những gì ngài cần biết, thưa ser,” Dywen nói với Thorne, bộ răng gỗ lạch cạch. “Chẳng hạn như cách chùi cái đít cao quý của ngài bằng lá cây giống như một lính biệt kích thực thụ.”
Kedge Mắt Trắng phá lên cười, còn Jack Bulwer Đen nhổ nước bọt. Ser Alliser chỉ nói, “Chắc chắn ngươi đang rất muốn ta từ chối, để ngươi có thể chặt đầu ta như đã làm với Slynt. Ta sẽ không cho ngươi đạt được nguyện ước đó đâu, con hoang ạ. Tuy nhiên, tốt nhất ngươi hãy cầu nguyện để ta chết dưới kiếm của một tên du mục đi. Những kẻ bị Ngoại Nhân gϊếŧ sẽ không chết… và họ nhớ dai lắm đấy. Ta sẽ quay trở lại, Lãnh chúa Snow.”
“Tôi cũng mong như vậy.” Jon không bao giờ coi Ser Alliser Thorne là bạn, nhưng ông ta vẫn là một anh em trong nhóm. Người ta không nhất thiết phải yêu quý anh em của mình.
Đưa người ra ngoài vùng đất hoang vu đó không phải là chuyện dễ, khi mà anh biết rất có thể họ sẽ chẳng bao giờ trở về. Họ là những người từng trải, Jon tự nhủ… nhưng chú Benjen và người của ông ấy cũng đều là lính biệt kích lão luyện đấy thôi, vậy mà khu rừng ma ám vẫn nuốt chửng họ không để lại dấu vết. Khi hai người trong số họ cuối cùng cũng quay trở lại Tường Thành, họ đã trở thành xác sống. Không phải lần đầu tiên, và cũng không phải là lần cuối, Jon Snow tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra với Benjen Stark. Có thể các lính biệt kích sẽ tìm được dấu vết nào đó của họ, dù nghĩ vậy nhưng thực sự anh không mấy tin vào điều đó.
Dywen sẽ dẫn đầu một nhóm biệt kích, Jack Bulwer Đen và Kedge Mắt Trắng sẽ
dẫn đầu hai nhóm khác. Ít nhất họ cũng háo hức trước nhiệm vụ được giao. “Thật sung sướиɠ khi lại được ngồi trên lưng ngựa,” Dywen nói khi ra tới cổng, hàm răng gỗ xuýt xoa. “Nói lãnh chúa đừng giận, chứ ngồi quanh quẩn một chỗ mãi chúng tôi thấy như bị rằm đâm vào đít ấy.” Ở Hắc Thành, không ai hiểu khu rừng bằng Dywen: cây cối, sông suối, những loại thực vật nào ăn được, hay cách dã thú săn mồi. Được đi cùng Dywen, Thorne nhận được nhiều hơn những gì ông ta xứng đáng.
Jon quan sát các lính biệt kích từ trên đỉnh Tường Thành – ba nhóm, mỗi nhóm ba người, mỗi người mang theo hai con quạ. Từ trên cao nhìn xuống, những con ngựa trông nhỏ bé chẳng khác gì lũ kiến, và Jon không thể phân biệt được các lính biệt kích với nhau. Tuy nhiên anh biết họ. Mỗi cái tên đều được anh khắc cốt ghi tâm. Tám người anh em tốt, anh nghĩ, và một… hừm, để chờ xem sao.
Khi bóng người lính biệt kích cuối cùng khuất dạng đằng sau những tán cây, Jon Snow chui vào trong chiếc l*иg và quay trở xuống cùng Edd U Sầu. Vài bông tuyết nhảy nhót trong cơn gió mạnh khi họ chậm chạp đi xuống. Một bông bay theo chiếc l*иg, lượn lờ ngay phía ngoài chấn song. Nó rơi xuống nhanh hơn tốc độ của họ và thỉnh thoảng lại mất hút trong khoảng không phía dưới. Sau đó một cơn gió sẽ đẩy nó bay lên một lần nữa. Jon có thể với tay qua chấn song và bắt lấy nó nếu anh muốn.
“Đêm qua tôi có một giấc mơ kinh hoàng, thưa lãnh chúa,” Edd U Sầu thú nhận. “Trong giấc mơ ngài là người phục vụ của tôi, đem thức ăn lên và dọn dẹp cho tôi. Tôi là tướng chỉ huy và chưa bao giờ được thảnh thơi lấy một phút giây nào.”
Jon không cười. “Ác mộng của cậu, nhưng là cuộc sống của tôi.”
Đám thuyền ga-lê của Cotter Pyke thông báo rằng số lượng cư dân tự do dọc bờ sông rậm rạp phía bắc và đông Tường Thành đang mỗi lúc một tăng thêm. Họ nhìn thấy những lán trại, bè mảng đang đóng dở, thậm chí thân một con thuyền cog vỡ cũng được ai đó bắt đầu sửa chữa lại. Dân du mục luôn biến mất vào rừng mỗi khi bị ai đó nhìn thấy, và chắc chắn sẽ xuất hiện trở lại khi đoàn thuyền của Pyke đi qua. Trong khi đó, Ser Denys Mallister vẫn nhìn thấy lửa bốc lên mỗi đêm ở phía bắc hẻm Gorge. Cả hai chỉ huy đều xin thêm người.
Và ta biết đi đâu để xin thêm người đây? Jon đã gửi cho mỗi bọn họ mười người trong số dân du mục chiêu mộ được ở Thị Trấn Chuột Chũi: các cậu nhóc non xanh, những ông già, một số kẻ bị thương và ốm yếu, nhưng tất cả đều có thể sử dụng được, không vào việc này thì việc khác. Tuy nhiên, không những không hài lòng, Pyke và Mallister còn viết thư lại phàn nàn. “Khi yêu cầu thêm người, trong đầu tôi nghĩ đến người của Đội Tuần Đêm, các anh em được huấn luyện và kỷ luật, những kẻ tuyệt đối trung thành mà tôi không có lý do gì để nghi ngờ họ,” Ser Denys viết. Còn Cotter Pyke lỗ mãng hơn, “Tôi có thể treo chúng lên Tường Thành như một lời cảnh cáo, để
những tên du mục khác sợ không dám đến gần, nhưng ngoài ra tôi không biết dùng họ vào việc gì cả,” Maester Harmune cũng viết thư gửi anh. “Tôi sẽ không tin tưởng giao bô tiểu cho mấy tên đó cọ, và mười người là quá ít.”
Chiếc l*иg sắt kẽo kẹt di chuyển đến cuối sợi xích dài, và cuối cùng dừng khựng lại cách mặt đất dưới chân Tường Thành khoảng mười lăm phân. Edd U Sầu mở cửa và nhảy xuống, đôi bốt của cậu ta làm vỡ lớp tuyết đóng trên cùng. Jon bước ra theo sau.
Bên ngoài kho vũ khí, Emmett Sắt vẫn đang thúc ngựa tấn công trên sân. Bài ca của thép đánh thức cơn đói trong Jon. Nó làm anh nhớ lại những ngày ấm áp hơn, đơn giản hơn, khi anh mới chỉ là một cậu bé ở Winterfell, tập kiếm với Robb dưới sự giám sát của Ser Rodrik Cassel. Ser Rodrik cũng đã bị gϊếŧ bởi Theon Phản Bội và đám người sắt của hắn khi ông cố chiếm lại Winterfell. Thành trì vững chãi và vĩ đại của Nhà Stark giờ đã bị đốt phá tan tành. Mọi ký ức của ta đều bị hủy hoại.
Khi nhác thấy anh, Emmett Sắt giơ tay lên và trận đấu dừng lại. “Tướng chỉ huy. Chúng tôi có thể giúp gì cho ngài không?”
“Cho ta ba người giỏi nhất của anh.”
Emmett nhe răng cười. “Lại đây nào Arron, Emrick, Jace.”
Ngựa và Hop-Robin đem miếng độn đến cho tướng chỉ huy, cùng với một chiếc áo giáp xích dài mặc ngoài, giáp che ống chân, giáp che bụng và mũ nửa đầu. Một chiếc khiên đen viền sắt cho tay trái và kiếm dài cùn cho tay phải. Trong ánh bình minh, thanh kiếm sáng lên màu bạc mờ ảo và trông gần như mới. Một trong những thanh kiếm cuối cùng được lấy ra từ trong xưởng rèn của Donal. Thật buồn vì ông không sống đủ lâu để mài lưỡi kiếm cho sắc. Thanh kiếm ngắn hơn Móng Dài, nhưng vì được làm bằng thép thường nên trọng lượng lớn hơn. Những nhát chém của anh sẽ chậm chạp hơn một chút. “Được, ta sẽ dùng thanh này.” Jon quay mặt về phía các đối thủ. “Tới đây!”
“Ngài muốn ai tấn công trước?” Arron hỏi.
“Tất cả ba người. Cùng một lúc.”
“Ba người một lúc?” Jace ngờ vực. “Như thế không công bằng.” Cậu ta là một trong những người mới được Conwy tuyển về, con trai của một thợ chữa giày đến từ đảo Fair. Có lẽ vì thế nên lúc nào cậu ta cũng đòi hỏi phải công bằng.
“Đúng vậy. Xông lên đi.”
Và khi xông lên, cậu ta bị thanh kiếm của Jon chém sượt một bên đầu và ngã bổ chửng. Trong chớp mắt, cậu nhóc đã bị giẫm chân lên ngực và một mũi kiếm trỏ vào họng. “Chiến tranh chưa bao giờ công bằng,” Jon nói. “Giờ chỉ còn hai đấu một, cậu
coi như chết rồi.”
Khi nghe thấy tiếng sỏi lạo xạo, anh biết hai cậu nhóc sinh đôi đang xông lên. Hai người này chưa thể làm lính biệt kích được. Anh quay người, chặn cú chém của Arron bằng cạnh khiên và dùng kiếm đỡ nhát chém của Emrick. “Đây là kiếm chứ không phải thương,” anh hét. “Tiến lại gần hơn đi.” Anh chuyển sang thế tấn công để chỉ cho họ phải làm thế nào. Emrick trước. Anh chém vào đầu và cổ cậu ta, bên phải, bên trái, rồi bên phải một lần nữa. Cậu nhóc giơ khiên lên và cố chém lại một cách vụng về. Jon dúi chiếc khiên của anh về phía Emrick và quật ngã cậu ta bằng một cú chém vào bắp chân dưới… Cũng vừa lúc đó, Arron chém vào sau đùi khiến anh khuỵu một gối xuống. Chắc chắn chỗ đó sẽ để lại vết thâm. Anh dùng khiên đỡ được nhát chém thứ hai, sau đó loạng choạng đứng dậy và dồn Arron tới đầu bên kia khoảnh sân. Cậu nhóc khá nhanh nhẹn, anh thầm nghĩ khi hai thanh trường kiếm chạm nhau một lần, hai lần rồi ba lần, nhưng không đủ mạnh. Khi nhìn thấy ánh mắt mừng rỡ của Arron, anh biết Emrick đang ở phía sau. Anh vòng lại và giải quyết cậu ta bằng một cú chém vào sau vai, khiến cậu ta ngã nhào vào người anh trai. Lúc này Jace đã đứng được dậy, vì thế Jon hạ gục cậu ta một lần nữa. “Ta rất ghét người chết sống lại. Cậu cũng sẽ có cảm giác đó khi được nhìn thấy bọn xác sống.” Anh lùi lại và hạ kiếm xuống.
“Quạ lớn có thể mổ quạ con,” một giọng nói đằng sau anh làu bàu, “nhưng hắn có đủ dũng cảm để chiến đấu với một người đàn ông thực thụ không?”
Giáp Xương đang đứng dựa vào một bức tường. Bộ râu thô ráp lởm chởm như gốc rạ che kín hai bên má hóp của hắn ta, mái tóc nâu mỏng dính bay lơ thơ trước đôi mắt vàng nhỏ xíu.
“Ngươi đang tự huyễn hoặc mình đấy,” Jon nói. “Đúng. Nhưng ta sẽ đánh bại ngươi.” “Stannis thiêu nhầm người rồi.”
“Đâu có.” Gã du mục nhe một mồm đầy răng vỡ và nâu xỉn cười với anh. “Ông ta đốt kẻ cần phải đốt, để cho cả thế giới chứng kiến. Chúng ta đều làm những việc cần phải làm, Snow. Kể cả vua cũng vậy thôi.”
“Emmett, tìm áo giáp cho hắn. Tôi muốn cho hắn mặc giáp sắt thay vì xương xẩu.” Khi mặc giáp xích và vảy sắt, dường như Lãnh Chúa Xương Xẩu đứng thẳng hơn một chút. Trông hắn cũng có vẻ cao hơn, vai hắn dày và mạnh mẽ hơn Jon tưởng. Chỉ là do bộ giáp thôi, không phải hắn, anh tự nhủ. Ngay cả Sam trông cũng có vẻ đáng sợ khi được khiên giáp của Donal Noye bọc từ chân lên đến đầu. Tên du mục ném chiếc khiên Ngựa đưa cho hắn đi. Thay vào đó hắn đòi một thanh kiếm nặng mà một người phải dùng cả hai tay để chém. “Một âm thanh thật ngọt ngào,” hắn nói và chém vào
không khí. “Bay gần vào đây. Ta sẽ chém tung bộ lông của ngươi.”
Jon lao vào hắn.
Giáp Xương lùi lại một bước và đỡ cú tấn công bằng một cú chém hai tay. Nếu Jon không kịp giơ khiên ra, cú chém có thể chọc thủng tấm chắn ngực và làm gãy một nửa số xương sườn của anh. Lực của nó khiến anh loạng choạng mất một lúc, cánh tay anh cũng tê đi. Hắn chém mạnh hơn ta tưởng. Và sự nhanh nhẹn của hắn cũng là một điều ngạc nhiên khó chịu nữa đối với anh. Hai người đi vòng tròn và thay nhau chém. Số lần ra đòn và bị tấn công của họ gần như ngang nhau. Thanh đại kiếm dành cho hai tay đáng lẽ phải nặng nề hơn trường kiếm của Jon rất nhiều, nhưng tên du mục vẫn múa may nó với tốc độ chóng mặt.
Ban đầu, đám chim non của Emmett Sắt cổ vũ cho tướng chỉ huy của họ, nhưng tốc độ tấn công vũ bão của Giáp Xương nhanh chóng khiến họ chìm vào im lặng. Ta không thể kéo dài tình huống này, Jon tự nhủ khi anh chống trả một cú chém nữa. Lực va chạm khiến anh phải rên lên. Tuy cùn nhưng thanh đại kiếm vẫn làm chiếc khiên bằng gỗ thông của anh nứt toác và bẻ cong vành sắt. Hắn sẽ sớm mất sức thôi. Chắc chắn là như vậy. Jon chém vào mặt tên du mục, và Giáp Xương ngửa đầu về phía sau. Anh chém xuống bắp chân Giáp Xương, nhưng hắn khéo léo nhảy lên tránh. Thanh đại kiếm bổ xuống vai Jon. Cú đánh mạnh làm miếng giáp vai của anh lõm vào và cánh tay anh bên dưới tê rần. Jon lùi lại. Lãnh Chúa Xương Xẩu vừa đuổi theo vừa cười như nắc nẻ. Hắn không có khiên, Jon tự nhủ, và thanh kiếm quái vật đó quá cồng kềnh để có thể dùng thay khiên. Ta cần chém hai nhát mỗi khi hắn chém một nhát.
Tuy nhiên, chẳng hiểu sao anh không làm được như vậy, và những cú chém của anh cũng không có tác dụng gì. Tên du mục luôn di chuyển hoặc tránh sang một bên, vì thế thanh trường kiếm của Jon chỉ lướt được qua vai hoặc cánh tay. Anh nhanh chóng nhận ra mình lùi nhiều hơn tiến, suốt buổi anh chỉ cố gắng tránh những nhát chém dứt khoát của đối thủ mà cũng chỉ tránh được một nửa. Khiên của anh biến thành đống nhùi nhóm lửa. Anh vứt nó xuống đất. Mồ hôi nhễ nhại chảy xuống mặt làm mắt anh nhức nhối dưới chiếc mũ giáp. Anh nhận ra hắn quá khỏe và quá nhanh, đó là chưa kể thanh kiếm vĩ đại đó cho hắn thuận lợi về cả trọng lượng lẫn tầm với. Mọi chuyện sẽ khác nếu anh được sử dụng Móng Dài, nhưng…
Cơ hội của anh đến ở cú xoay người tiếp theo của Giáp Xương. Jon lao lên, đâm thẳng vào hắn, họ cùng ngã xuống, chân vướng vào nhau. Tiếng sắt thép chạm nhau leng keng. Cả hai đều để văng mất kiếm và lăn lộn trên nền gạch nóng. Tên du mục thúc một đầu gối vào giữa hai chân Jon. Jon bất ngờ đấm bằng bàn tay bọc thép. Sau một hồi, cuối cùng Giáp Xương cũng nắm được đầu Jon. Hắn đập đầu anh xuống nền
đất, sau đó mở giáp che mặt của anh ra. “Nếu ta có một con dao găm ở đây thì giờ ngươi đã mất một mắt rồi,” hắn gầm gừ trước khi Ngựa và Emmett Sắt lôi hắn ra khỏi ngực tướng chỉ huy. “Thả ta ra, lũ quạ khốn kiếp,” hắn gầm lên.
Jon loạng choạng quỳ một gối. Đầu anh ong ong và miệng đầy máu. Anh nhổ máu ra và nói, “Đánh hay lắm.”
“Ngươi lại tự huyễn hoặc mình rồi, quạ đen. Ta chẳng phải đổ một giọt mồ hôi nào.”
“Nhưng lần tới chắc chắn là có đấy,” Jon nói. Edd U Sầu giúp anh đứng dậy và cởi mũ. Trên đó có thêm vài vết lõm sâu mà khi anh mới đội chúng còn chưa xuất hiện. “Thả hắn ra.” Jon ném chiếc mũ cho Hop-Robin, nhưng cậu ta đánh rơi nó.
“Thưa lãnh chúa,” Emmett Sắt nói, “hắn đã dọa lấy mạng ngài, tất cả chúng tôi đều nghe thấy. Hắn nói nếu hắn có một con dao găm…”
“Hắn có dao găm đấy chứ. Đeo ngay ở thắt lưng đó thôi.” Dù một người giỏi đến đâu, trên đời luôn có người khác nhanh hơn và khỏe mạnh hơn, Ser Rodrik có lần đã nói với Jon và Robb như vậy. Và đó là kiểu người ta muốn đối đầu trên sân tập trước khi phải đối đầu trên chiến trường.
“Lãnh chúa Snow?” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Anh quay người và thấy Clydas đang đứng bên dưới mái vòm đổ nát, với một cuộn giấy da trong tay. “Của Stannis gửi à?” Jon vẫn chờ mong tin tức từ nhà vua mấy hôm nay. Anh biết Đội Tuần Đêm không liên quan gì cả, và lẽ ra đối với anh, vị vua nào chiến thắng cũng không quan trọng. Nhưng chẳng hiểu tại sao anh lại cứ bận tâm. “Có phải đến từ Deepwood không?”
“Không, thưa lãnh chúa.” Clydas giơ cuộn giấy da ra. Nó được cuộn chặt và đóng dấu bằng sáp cứng màu hồng. Chỉ có Dreadfort mới dùng sáp hồng. Jon tháo bao tay sắt, nhận bức thư và bẻ dấu niêm phong. Khi nhìn thấy chữ ký, anh quên hết những cú đánh mà Giáp Xương dành cho anh.
Ramsay Bolton, Lãnh chúa vùng Hornwood, bức thư được viết bằng một bàn tay vĩ đại và thô ráp. Mực nâu bong ra như tàn lửa khi Jon dùng ngón cái xoa lên đó. Lãnh chúa Dustin, phu nhân Cerwyn cùng bốn người Nhà Ryswell cũng để lại ký hiệu và dấu niêm phong của họ bên dưới chữ ký của Bolton. Hình người khổng lồ của Nhà Umber được vẽ bằng một bàn tay thậm chí còn thô lỗ hơn. “Liệu chúng tôi có thể biết trong thư viết gì không, thưa lãnh chúa?” Emmett Sắt hỏi.
Jon thấy không có gì phải giấu giếm. “Moat Cailin đã thất thủ. Xác của đám người sắt đã bị lột da và đóng đinh lên các cột mốc dọc vương lộ. Roose Bolton triệu tập
mọi lãnh chúa chư hầu tới Barrowton để khẳng định lòng trung thành với Ngai Sắt và để dự đám cưới của con trai ông ta với…” Trong một khoảnh khắc tim anh như ngừng đập. Không, không thể nào. Con bé đã chết ở Vương Đô cùng với cha rồi cơ mà.
“Lãnh chúa Snow?” Clydas ngó anh chăm chú bằng đôi mắt đỏ lờ mờ. “Ngài thấy… không khỏe à? Ngài có vẻ…”
“Hắn chuẩn bị kết hôn với Arya Stark. Em gái tôi.” Trong giây phút đó, hình ảnh cô em gái nhỏ như hiện ra trước mắt Jon, một cô bé gầy gò, đầu gối củ lạc và khuỷu tay nhọn hoắt, khuôn mặt dài bẩn thỉu và tóc tai rối bù xù. Tất nhiên họ sẽ rửa mặt và chải tóc cho nó, nhưng anh không thể tưởng tượng ra Arya trong bộ váy cưới hay trên giường với Ramsay Bolton. Dù sợ hãi đến mức nào, con bé cũng không bao giờ thể hiện ra ngoài. Nếu hắm dám chạm vào con bé, chắc chắn nó sẽ chống trả.
“Em gái ngài,” Emmett Sắt nói, “cô ấy bao nhiêu tuổi…”
Tính đến giờ này con bé sẽ được 11 tuổi, Jon nghĩ. Vẫn còn là trẻ con. “Tôi không có chị em nào hết. Chỉ có các anh em. Chỉ có mọi người ở đây.” Anh biết phu nhân Catelyn hẳn sẽ vui mừng khi nghe được những lời đó. Nhưng như vậy cũng không giúp lời nói thốt ra dễ dàng hơn. Anh nắm chặt lấy cuộn giấy da. Ước gì anh có thể bóp cổ Ramsay Bolton đơn giản như vậy.
Clydas hắng giọng. “Ngài sẽ trả lời chứ?”
Jon lắc đầu và bỏ đi.
Khi màn đêm buông xuống, những vết thâm tím mà Giáp Xương để lại cho anh đã chuyển sang màu đỏ tía. “Chúng sẽ chuyển sang màu vàng trước khi biến mất,” anh nói với con quạ của Mormont. “Trông ta sẽ vàng vọt bủng beo chẳng khác gì Lãnh Chúa Xương Xẩu.”
“Xương,” con chim đồng ý. “Xương, xương.”
Anh nghe thấy những tiếng lầm rầm nho nhỏ từ đằng xa vọng lại, dù âm thanh quá nhỏ nên anh chẳng nghe ra từ gì. Những âm thanh như cách xa vài nghìn dặm. Đó là quý cô Melisandre và những người đi theo cô ta đang tụ tập xung quanh ngọn lửa đêm. Tối nào khi mặt trời lặn, nữ tu đỏ cũng hướng dẫn đám môn đồ cầu nguyện trong ánh hoàng hôn nhập nhoạng, cầu xin vị thần đỏ của cô ta dẫn đường đưa họ qua bóng tối. Vì màn đêm tối tăm và đầy nỗi kinh hoàng. Vì Stannis và hầu hết người của hoàng hậu đã lên đường nên đám môn đồ của cô ta ít hơn trước nhiều; năm chục dân du mục từ Thị Trấn Chuột Chũi, một nhúm lính gác mà nhà vua để lại cho cô ta, có lẽ khoảng hơn một chục anh em áo đen nhận vị thần đỏ của cô ta làm vị thần của mình.
Jon cảm giác người ngợm cứng quèo như một ông già 60 tuổi. Những giấc mơ đen
tối và tội lỗi, anh nghĩ. Anh không thôi nghĩ về Arya. Mình chẳng có cách nào để giúp con bé. Ta đã bỏ người thân lại khi đọc lời tuyên thệ. Nếu một trong các anh em nói với mình rằng em gái anh ta mới qua đời, mình sẽ bảo đó không phải việc của anh ta. Khi một người đã nói lời tuyên thệ, máu của anh ta sẽ chuyển thành màu đen. Đen như trái tim của một gã con hoang. Có lần, anh đã nhờ Mikken làm một thanh kiếm cho Arya, kiểu kiếm Braavos nhỏ nhắn để vừa với tay con bé. Mũi Kim. Anh tự hỏi liệu con bé có còn giữ nó hay không. Đâm chúng bằng đầu nhọn, anh dặn, nhưng nếu con bé cố dùng nó để đâm gã Con Hoang, rất có thể nó sẽ phải trả giá bằng mạng sống.
“Snow,” con quạ của Lãnh chúa Mormont lẩm bẩm. “Snow, snow.”
Đột nhiên anh cảm giác như mình không thể chịu đựng nó thêm một phút giây nào nữa.
Anh bước ra cửa và gặp Bóng Ma ở đó, đang gặm một khúc xương bò để lấy tủy bên trong. “Mày quay lại khi nào vậy?” Con sói tuyết đứng lên, bỏ khúc xương lại và đi theo Jon.
Mully và Kegs đứng bên trong cánh cửa, tựa người vào thanh giáo. “Ngoài đó chắc lạnh lắm đấy, lãnh chúa,” Mully với bộ râu màu cam rối bù cảnh báo. “Ngài đi có lâu không?”
“Không, ta chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí chút thôi.” Jon bước ra chỗ bóng tối. Bầu trời đầy sao và gió đang cuộn lên dọc theo Tường Thành. Ngay cả mặt trăng trông cũng lạnh lẽo và sởn gai ốc trên khắp bề mặt. Sau đó cơn gió lạnh đầu tiên vồ lấy anh, cắt qua các lớp len và da thuộc và khiến răng anh va vào nhau lập cập. Anh sải bước đi dọc khoảnh sân, bước vào hàm răng sắc nhọn của cơn gió đang gào rít. Áo choàng của anh bay lật phật ầm ĩ trên vai. Bóng Ma chạy theo sau. Ta đang đi đâu đây? Và ta đang làm gì vậy? Hắc Thành vẫn chìm trong im ắng, các tòa tháp và đại sảnh tối đen như mực. Ghế của ta, Jon Snow nghĩ. Sảnh của ta, nhà của ta, quyền chỉ huy của ta. Chỉ là một đống hoang tàn đổ nát.
Dưới bóng Tường Thành, con sói tuyết lướt qua chạm nhẹ vào các ngón tay anh. Trong giây lát, màn đêm trở nên sống động với hàng nghìn thứ mùi khác nhau, và Jon Snow nghe thấy tiếng lách tách khi lớp băng trên cùng vỡ ra trên nền tuyết cũ. Đột nhiên anh nhận ra có ai đó ở phía sau. Ai đó tỏa ra mùi ấm áp như một ngày hè.
Khi quay người, anh nhìn thấy Ygritte.
Cô ấy đứng đó bên dưới đống tàn tích cháy xém của Tháp Tướng Chỉ Huy, giữa bóng tối và giữa những ký ức trong anh. Ánh trăng vương trên tóc cô, mái tóc đỏ rực như được nhận nụ hôn của lửa. Khi nhìn thấy cô, tim Jon như nhảy ra khỏi l*иg ngực.
“Ygritte,” anh nói.
“Lãnh chúa Snow.” Đó là giọng của Melisandre.
Anh khựng lại vì bất ngờ. “Quý cô Melisandre.” Anh lùi lại một bước. “Tôi tưởng nhầm cô là một người khác.” Trong đêm, mọi trang phục đều mang màu xám. Vậy mà đột nhiên váy của cô ta lại có màu đỏ. Anh không hiểu tại sao mình lại tưởng nhầm cô ta là Ygritte. Cô ta cao hơn, gầy hơn, già hơn, dù ánh trăng đã xóa hết mọi dấu vết của thời gian trên khuôn mặt cô ả. Khói tỏa ra từ mũi cô ta, và từ đôi tay để trần trắng bệch trong đêm. “Các ngón tay cô sẽ đóng băng mất,” Jon cảnh báo.
“Nếu đó là ý của thần R’hllor. Sức mạnh của bóng đêm không thể chạm tới những ai có trái tim được tắm trong lửa thiêng của Thần Ánh Sáng.”
“Tim cô tôi không quan tâm. Tôi chỉ đang nói tay cô thôi.”
“Tất cả nằm ở trái tim. Đừng thất vọng, Lãnh chúa Snow. Thất vọng là vũ khí của kẻ thù, kẻ chúng ta không nên nhắc tên ở đây. Cậu chưa mất em gái đâu.”
“Tôi không có chị em nào cả.” Lời nói thốt ra sắc như những lưỡi dao. Cô thì biết gì về trái tim ta hả nữ tu? Cô thì biết gì về em gái ta?
Melisandre có vẻ thích thú. “Tên cô bé là gì, người cậu bảo không phải là em gái ấy?”
“Arya.” Giọng anh lạc đi. “Thực ra là em cùng cha khác mẹ…”
“… vì cậu là con hoang. Ta đâu có quên điều đó. Ta đã nhìn thấy em gái cậu trong ngọn lửa, bỏ chạy khỏi đám cưới mà họ sắp đặt cho con bé. Nó tới đây tìm cậu. Một cô bé mặc đồ xám trên lưng một con ngựa sắp chết, ta nhìn thấy nó rõ như ban ngày. Điều đó vẫn chưa xảy ra, nhưng nó sẽ xảy ra.” Cô ta nhìn Bóng Ma chăm chú. “Ta có thể chạm vào… con sói của cậu được không?”
Jon cảm thấy không thoải mái. “Tốt nhất là đừng nên.”
“Nó sẽ không làm hại ta đâu. Cậu gọi nó là Bóng Ma à?”
“Đúng thế, nhưng…”
“Bóng Ma.” Melisandre ngân nga nói như hát.
Con sói tuyết chạy lại chỗ cô ta. Nó lo lắng đi vòng tròn quanh cô ta và đánh hơi.
Khi cô ta giơ tay ra, nó ngửi tay cô ta sau đó rúc mũi vào giữa những ngón tay.
Jon thở ra một hơi dài. “Bình thường nó không…”
“… nồng nhiệt như vậy? Hơi ấm sẽ tự tìm đến nhau, Jon Snow.” Đôi mắt cô ta trông như hai ngôi sao đỏ sáng lên trong bóng tối. Trên cổ cô ta, viên ruby lập lòe như một
con mắt thứ ba, sáng hơn cả hai con mắt còn lại. Jon cũng từng thấy đôi mắt của Bóng Ma đỏ rực lên như vậy khi bắt sáng. “Bóng Ma,” anh gọi. “Đến đây với ta.”
Con sói tuyết nhìn anh như thể anh là người xa lạ. Jon nhíu mày kinh ngạc. “Sao lại… kỳ quặc thế này.”
“Cậu nghĩ thế à?” Cô ta quỳ xuống và gãi sau tai Bóng Ma. “Tường Thành của cậu là một nơi kỳ quặc, nhưng ở đây có sức mạnh, nếu cậu biết sử dụng nó. Sức mạnh bên trong cậu, và sức mạnh bên trong con sói này. Sẽ là một sai lầm nếu cậu từ chối nó. Hãy đón nhận và sử dụng nó.”
Ta không phải là sói, anh nghĩ. “Và tôi sẽ làm điều đó bằng cách nào?”
“Tôi có thể chỉ cho cậu.” Melisandre choàng một cánh tay mảnh dẻ xung quanh Bóng Ma, và con sói tuyết liếʍ mặt cô ta. “Bằng sự thông thái của mình, Thần Ánh Sáng tạo ra chúng ta dưới hình hài đàn ông và phụ nữ, hai nửa trong một tổng thể vĩ đại hơn. Khi chúng ta kết hợp sẽ tạo ra sức mạnh. Sức mạnh để tạo nên sự sống. Sức mạnh để tạo ra ánh sáng. Sức mạnh để hình thành những cái bóng.”
“Những cái bóng.” Thế giới dường như tối tăm hơn khi anh nói ra từ đó.
“Mọi người trên thế giới đều để lại một cái bóng trên đời. Một số cái bóng mỏng manh và yếu ớt, những cái bóng khác dài và tối tăm. Cậu nên để ý phía sau mình, Lãnh chúa Snow. Mặt trăng hôn cậu và tạc cái bóng của cậu lên bức tường băng cao 6 mét.”
Jon liếc nhìn phía sau. Cái bóng ở đó, đúng như cô ta nói, tạc trên Tường Thành trong ánh trăng. Một cô bé mặc đồ xám trên lưng một con ngựa sắp chết, anh nghĩ. Đang tới đây, tìm ta. Arya. Anh quay lại nhìn nữ tu đỏ. Jon cảm nhận được hơi ấm của cô ta. Cô ta có sức mạnh. Suy nghĩ đó tự nhiên đến, xâm chiếm lấy anh với những cái răng bằng sắt, nhưng anh không muốn mắc nợ người phụ nữ này, dù là để cứu em gái nhỏ của anh. “Có lần Dalla từng nói với tôi một điều. Cô ta là chị gái Val, vợ của Mance Rayder ấy. Cô ấy nói thuật phù thủy giống như thanh kiếm không chuôi. Chẳng có cách nào an toàn để nắm lấy nó cả.”
“Một phụ nữ khôn ngoan.” Melisandre đứng dậy, chiếc váy đỏ bay bay trong gió. “Tuy nhiên, kiếm không chuôi vẫn là một thanh kiếm, và chúng ta sẽ vui mừng có được nó trong tay khi kẻ thù áp sát xung quanh. Giờ hãy nghe ta, Jon Snow. Chín con quạ bay vào khu rừng trắng để tìm kẻ thù cho cậu. Ba người trong số họ đã chết. Họ vẫn chưa chết hết, nhưng cái chết đang ở ngoài đó đợi họ, và họ lên ngựa ra đi để đón nhận lấy nó. Cậu cử họ đi để làm đôi mắt cho cậu trong bóng tối, nhưng họ sẽ chẳng còn mắt khi trở lại với cậu. Ta đã nhìn thấy những khuôn mặt nhợt nhạt của xác chết trong ngọn lửa. Những lỗ mắt trống không đầy máu.” Cô ta hất mái tóc đỏ ra phía sau,
đôi mắt đỏ sáng rực lên. “Giờ cậu không tin ta. Nhưng rồi cậu sẽ phải tin. Cái giá phải trả cho điều đó là ba mạng sống. Một số người sẽ nói để đổi lấy trí khôn thì cái giá đó vẫn còn rẻ lắm… nhưng cậu đâu có phải trả. Hãy nhớ lấy điều đó khi cậu trông thấy những khuôn mặt nát bét không còn mắt mũi của người chết. Và khi ngày đó đến, hãy nắm lấy tay ta.” Khói tỏa ra từ da thịt trắng bệch của cô ta, và trong giây lát dường như những ngọn lửa trắng yêu ma đang nhảy nhót trên những ngón tay ả. “Hãy nắm lấy tay ta,” ả nói một lần nữa, “và để ta cứu em gái cậu.”