Khi họ tới Volantis, bầu trời đã chuyển sang màu tía ở phía tây và đen ở phía đông, những vì sao đang dần lặn. Đây cũng chính là những ngôi sao trên bầu trời Westeros, Tyrion Lannister thầm nghĩ.
Đáng lẽ anh sẽ tìm được chút an ủi ở đó nếu không bị trói lại như con ngỗng và buộc vào yên ngựa. Những nút thắt quá chặt, anh đã thôi không quằn quại nữa mà mặc kệ cho cơ thể mềm oặt như một bao bột xay. Tốt nhất nên để dành sức lực, anh tự nhủ, dù để làm gì thì anh chưa biết.
Volantis đóng mọi cổng thành khi trời tối, các lính canh nơi cổng bắc đang sốt ruột càu nhàu trước những kẻ lề mề tụt lại phía sau. Họ xếp hàng sau một chiếc xe ngựa chất đầy chanh và cam. Đám lính canh ra hiệu cho chiếc xe đi qua bằng cách vẫy đuốc, nhưng lại quan sát rất kỹ gã người Andal to cao trong bộ giáp xích và đeo kiếm dài, ngồi trên lưng ngựa chiến. Một đội trưởng được triệu tập. Khi anh ta và tay hiệp sĩ nói gì đó với nhau bằng tiếng Volantis, một người trong đám lính gác tháo chiếc găng sắt có móng vuốt của hắn ra và xoa đầu Tyrion. “Vận may của tôi lớn lắm,” người lùn nói với hắn. “Cắt dây trói cho tôi đi anh bạn, tôi đảm bảo anh sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.”
Kẻ bắt giữ anh nghe được câu chuyện. “Để dành mấy lời dối trá đó cho kẻ nào nói cùng ngôn ngữ với ngươi ấy, Quỷ Lùn ạ,” ông ta nói khi đám người Volantis vẫy họ đi qua.
Họ tiếp tục di chuyển, qua cổng thành và bên dưới bức tường đồ sộ của thành phố. “Ngươi nói cùng ngôn ngữ với ta đấy. Liệu ta có thể lay chuyển ngươi bằng những lời hứa hẹn không, hay ngươi quyết tâm đổi lấy chức lãnh chúa với cái đầu của ta?”
“Tính theo dòng dõi thì ta từng là lãnh chúa. Ai thèm những tước vị rỗng tuếch đó làm gì.”
“Đó là tất cả những gì ngươi có thể nhận được từ chị gái ta.”
“Vậy mà ở đây ta lại nghe nói người Nhà Lannister luôn trả món nợ của mình.”
“Ôi, trả không sót một đồng nào… nhưng cũng không hơn một xu, lãnh chúa ạ. Ông sẽ có được bữa ăn của mình giống như trong thỏa thuận, nhưng nó sẽ không được nêm nếm bằng lòng biết ơn, và cuối cùng bữa ăn đó sẽ chẳng bổ béo gì đâu.”
“Có thể tất cả những gì ta muốn là nhìn thấy ngươi phải trả giá cho những tội lỗi của mình. Cả thần linh lẫn con người đều ghê tởm những kẻ gϊếŧ hại người thân.”
“Các vị thần đều mù quáng. Và con người chỉ nhìn thấy những gì họ muốn mà
thôi.”
“Vậy thì ta nhìn ngươi quá đủ rồi, Quỷ Lùn ạ.” Có cái gì đó xấu xa lẫn trong giọng nói của tên hiệp sĩ. “Ta đã làm những việc chẳng có gì đáng tự hào, những việc làm khiến gia tộc ta và cha ta phải hổ thẹn… nhưng gϊếŧ hại chính cha mình ư? Sao con người có thể làm được điều đó?”
“Đưa cho ta một cái nỏ và tụt quần xuống, ta sẽ chỉ cách cho ngươi.” Rất vui lòng. “Ngươi nghĩ ta đang đùa chắc?”
“Ta nghĩ cuộc sống vốn đã là một trò đùa. Cuộc sống của ngươi, của ta, và của tất cả mọi người.”
Bên trong tường thành, họ cưỡi ngựa qua các trụ sở phường hội, chợ búa và nhà tắm công cộng. Chính giữa những quảng trường rộng, nước bắn tóe lên từ các đài phun khi chúng ca bài ca của nước. Cạnh đó, đàn ông ngồi bên những chiếc bàn đá chơi cờ cyvasse và uống rượu từ ly thủy tinh, trong khi đám nô ɭệ châm những chiếc đèn l*иg lộng lẫy để xua tan bóng tối. Cọ và tuyết tùng mọc lên dọc những con đường trải sỏi, và ở mỗi ngã ba, ngã tư đều có các tượng đài kỷ niệm. Người lùn để ý thấy rất nhiều bức tượng mất đầu, nhưng ngay cả khi đã mất đầu, trông chúng vẫn oai nghiêm hùng vĩ trong sắc đỏ của hoàng hôn.
Khi con chiến mã nặng nhọc lê bước dọc theo dòng sông về phía nam, các hàng quán cũng dần nhỏ bé và tồi tàn hơn, hàng cây bên đường trở thành một dãy gốc cây. Dưới móng ngựa, đá cuội được thay bằng cỏ dại, sau đó là bùn nhão màu phân trẻ con. Những cây cầu bé con con bắc qua các dòng suối nhỏ phụ lưu của dòng Rhoyne kêu kẽo kẹt dưới sức nặng của bọn họ như thể chúng sắp sập đến nơi. Nơi trước kia từng có một pháo đài nhìn ra dòng sông giờ chỉ còn một cánh cổng vỡ, mở ra toang hoác như cái mồm móm mém của ông già. Anh thoáng thấy lũ dê ngó ra từ đằng sau tường phòng hộ.
Volantis Cổ, con gái cả của Valyria, người lùn mơ màng. Volantis kiêu hãnh, nữ hoàng vùng Rhoyne và phu nhân của vùng biển Summer, quê hương của các lãnh chúa tiếng tăm và các tiểu thư đài các mang trong mình dòng máu cổ xưa nhất. Bất chấp đám trẻ con tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tha thẩn trong các con ngõ nhỏ và gào thét đến inh tai nhức óc, hay lũ cướp đứng cửa các quán rượu tay đặt trên chuôi gươm, hay đám nô ɭệ mặt xăm trổ, khom lưng uốn gối chạy khắp nơi như lũ gián. Volantis hùng vĩ, đồ sộ và đông đúc nhất trong số Chín Thành Phố Tự Trị. Tuy nhiên, những cuộc chiến cổ đại làm dân số của thành phố thu hẹp lại rất nhiều, và một phần lớn đất đai của Volantis đã bắt đầu chìm dần. Volantis đẹp đẽ, thành phố của những đài phun nước và hoa lá xanh tươi. Nhưng một nửa số đài phun nước đang khô cạn, và các hồ nước đang nứt nẻ hoặc chỉ có ao tù nước đọng còn ở lại. Dây leo nở hoa mọc lên từ các khe nứt trên
tường hoặc lối đi, và cây con mọc rễ trên tường của các cửa hiệu bỏ hoang và các ngôi đền tốc mái.
Tiếp theo là mùi của thành phố. Nó bảng lảng trong không khí, nóng nực, ẩm ướt, nặng nề, hôi thối và tỏa khắp mọi nơi. Trong số đó có mùi cá, mùi hoa, và cả mùi phân voi nữa. Trong không gian có chút vị ngọt, có chút ngai ngái của đất, và có gì đó như mùi của xác chết thối rữa. “Thành phố này có mùi như con đĩ già ấy,” Tyrion nói. “Giống như một con mẹ nhếch nhác cố tưới đẫm nước hoa vào vùиɠ ҡíи để che đi mùi tanh hôi giữa hai chân. Không phải ta đang phàn nàn đâu nhé. Với lũ điếm, những cô trẻ hơn bao giờ cũng có mùi dễ chịu hơn, nhưng điếm già lại biết nhiều mánh khóe và thủ thuật.”
“Ngươi hiểu rõ về những chuyện đó hơn ta.”
“À, tất nhiên. Cái nhà thổ nơi chúng ta gặp nhau đó, ngươi tưởng nhầm đó là điện thờ hả? Cái cô gái oằn oại trên đùi ngươi có phải là một nữ tu trinh trắng không?”
Câu nói đó khiến ông ta nổi quạu. “Cho cái lưỡi của ngươi nghỉ ngơi một chút đi, nếu ngươi không muốn ta thắt nút nó lại.”
Tyrion đành ngậm ngùi nuốt câu trả miếng. Môi anh vẫn còn sưng phồng vì lần trước quá trớn với tên hiệp sĩ to cao. Đôi tay cứng ngắc và cái đầu không hề biết hài hước là gì làm nên một sự kết hợp tồi tệ. Anh đã học được điều đó trên đường từ Selhorys tới đây. Những suy nghĩ của anh chuyển xuống mũi giày nơi anh cất giữ mấy cây nấm độc. Kẻ bắt giữ anh không hề khám xét triệt để như anh tưởng. Ta vẫn luôn còn một lối thoát đó. Ít nhất Cersei sẽ không bắt sống được ta.
Xa xa về phía nam, dấu hiệu của sự giàu có bắt đầu quay trở lại. Những tòa nhà đổ nát ít xuất hiện hẳn đi, lũ trẻ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cũng biến mất, đám kẻ cướp trên bậu cửa ăn mặc có vẻ sang trọng hơn. Nhiều nhà trọ họ đi qua là những nơi khách có thể an tâm ngủ qua đêm mà không sợ bị cắt cổ. Đèn l*иg treo lủng lẳng trên các cây cột chạy dọc bờ sông và khẽ đung đưa khi gió thổi qua. Đường phố cũng rộng rãi hơn, các tòa nhà thêm phần hùng vĩ. Trên nóc một số tòa nhà còn có những mái vòm lắp kính màu. Dưới ánh hoàng hôn nhập nhoạng, các mái vòm được thắp lửa bên trong tỏa ra ánh sáng màu đỏ, tía, xanh lục, xanh lam.
Ngay cả như vậy, trong không gian vẫn có thứ gì đó khiến Tyrion khó chịu. Anh biết ở phía tây dòng Rhoyne, các hải cảng của Volantis đang chật cứng thủy thủ, nô ɭệ và thương nhân, các quán rượu, nhà trọ và nhà thổ đều là để mua vui cho họ. Phía đông dòng sông, những kẻ lạ mặt từ phía bên kia các vùng biển hiếm khi xuất hiện hơn. Chúng ta không được chào đón ở đây, người lùn nhận ra điều đó.
Lần đầu tiên đi qua một con voi, Tyrion không thể không trố mắt lên nhìn. Anh
từng nhìn thấy một con voi trong gánh xiếc ở Lannisport khi còn là một cậu bé, nhưng nó đã chết khi anh lên bảy tuổi… và con vật màu xám khổng lồ này phải to cỡ gấp đôi con voi anh thấy ngày xưa.
Tiếp tục tiến về phía trước, họ đi sau một con voi nhỏ hơn, toàn thân trắng như thạch cao và đang kéo một chiếc xe ngựa hoa văn lộng lẫy. “Xe bò có phải là một cái xe bò khi không có bò kéo không?” Tyrion hỏi kẻ bắt giữ mình. Thật buồn là anh không nhận được câu trả lời nào, vì thế anh đành lặng im, nghiền ngẫm cái mông của con voi trắng phía trước.
Ở Volantis, voi trắng tràn ngập khắp mọi nơi. Khi tiến gần tới bức Tường Đen và những khu dân cư đông đúc gần Cầu Dài, họ nhìn thấy hơn chục con như vậy. Voi lớn màu xám cũng không hiếm gặp – những con vật vĩ đại chở cả tòa lâu đài trên lưng. Và trong ánh chiều tà, những chiếc xe chở phân xuất hiện cùng với các nô ɭệ cởi trần; nhiệm vụ của họ là dọn những đống phân nóng hổi để lại bởi những con voi lớn nhỏ. Lũ ruồi đuổi theo bu quanh những chiếc xe bò, vì thế các nô ɭệ dọn phân có hình xăm ruồi trên má để đánh dấu công việc của họ. Ở đây có việc cho chị gái ta làm rồi, Tyrion ngẫm nghĩ. Hẳn chị ta trông sẽ rất xinh đẹp với hình xăm một cái xẻng và mấy con ruồi trên hai bên má hồng hào đáng yêu kia.
Đến lúc này, họ đã đi chậm lại đến mức không thể chậm hơn. Con đường ven sông dày đặc người qua lại, hầu hết đều đi về hướng nam. Tên hiệp sĩ cũng hòa vào cùng bọn họ như một thanh củi trôi xuôi dòng. Tyrion để ý đám người đi qua. Cứ mười người thì có chín người có dấu xăm của nô ɭệ trên má. “Nhiều nô ɭệ quá… họ đang đi đâu vậy?”
“Các thầy tu đỏ đốt lửa đêm khi mặt trời lặn. Đại Tư Tế sẽ có bài giảng đạo. Ta cũng muốn tránh nó ra lắm, nhưng để đến được Cầu Dài, chúng ta buộc phải đi qua ngôi đền đỏ.”
Qua ba khu dân cư nữa, con đường dẫn tới một quảng trường vĩ đại sáng rực ánh đuốc, và ngôi đền đứng đó. Ôi Thất Diện Thần! Ngôi đền phải to gấp ba lần Đại Điện Baelor. Một loạt các cột chống, cầu thang, trụ tường, các cây cầu, mái vòm và tòa tháp nối tiếp nhau như thể chúng được tạc ra từ cùng một tảng đá khổng lồ. Ngôi đền của Thần Ánh Sáng hiện ra to lù lù như đồi Aegon. Một trăm sắc đỏ, vàng, cam trộn vào nhau và phản chiếu lên tường, chúng hòa lẫn vào nhau trông như những đám mây đủ màu lúc hoàng hôn. Những tòa tháp mảnh mai cứ vυ"t lên cao mãi, lửa xanh như nhảy nhót trên những đỉnh tháp chọc trời. Lửa biến thành đá. Những ngọn lửa đêm vĩ đại cháy bên các bậc thang của tòa tháp, và ở giữa chúng, Đại Tư Tế bắt đầu giảng đạo.
Benerro. Vị thầy tu đứng trên chốc một chiếc cột đá màu đỏ, nối với nó là một cây cầu đá mảnh mai dẫn lên sân thượng cao sừng sững, nơi các thầy tu cấp dưới và các
thầy dòng đang đứng. Các thầy dòng mặc áo thụng màu vàng nhạt và cam sáng, còn thầy tu và nữ tu mặc màu đỏ.
Quảng trường vĩ đại trước mặt họ chật cứng người và dường như không còn chỗ trống. Rất nhiều kẻ sùng đạo gắn những mảnh vải đỏ ở tay áo hoặc buộc một dải băng đỏ lên trên trán. Mọi con mắt đều đổ dồn về phía Đại Tư Tế, trừ bọn họ. “Tránh đường,” gã hiệp sĩ hò hét khi con ngựa của ông băng qua đám đông. “Tránh đường.” Người Volantis đành phải tránh sang bên, họ lẩm bẩm chửi thề với những ánh mắt tức tối.
Chất giọng cao vυ"t của Benerro vang rất xa. Đó là một người đàn ông cao gầy với khuôn mặt u sầu và làn da trắng sữa. Trên má, cằm và cái đầu trọc của ông ta xăm hình những ngọn lửa, tất cả tạo nên một chiếc mặt nạ lửa sáng bập bùng quanh mắt và cuộn xuống xung quanh cái miệng dường như không có môi của ông ta. “Đó cũng là hình xăm của nô ɭệ à?” Tyrion hỏi.
Tên hiệp sĩ gật đầu. “Ngôi đền đỏ mua họ từ khi còn là trẻ con và cho họ làm thầy tu, hoặc làm điếm trong đền, hoặc trở thành chiến binh. Nhìn kìa.” Ông ta chỉ về phía những bậc thang nơi một hàng người trong những bộ giáp trang trí công phu và áo choàng cam đứng trước cửa đền, tay nắm những cây thương với đầu nhọn trông như ngọn lửa đang quằn quại. “Hội Bàn Tay Lửa. Các chiến binh thần thánh của Thần Ánh Sáng, những người bảo vệ ngôi đền.”
Các hiệp sĩ lửa. “Thế bàn tay đó có bao nhiêu ngón vậy?”
“Một nghìn. Không hơn không kém. Một ngọn lửa mới sẽ được thắp thêm khi một ngọn lửa khác cháy hết.”
Benerro trỏ một ngón tay lên mặt trăng, nắm tay lại thành nắm đấm rồi xòe bàn tay. Khi giọng ông vang lên cao dần, lửa liếʍ lên những ngón tay ông với một tiếng rít khiến cả đám đông há hốc mồm kinh ngạc. Vị thầy tu còn có thể viết chữ bằng lửa trong không khí. Những ký tự trong tiếng Valyria. Có lẽ Tyrion nhận ra được hai trong mười chữ; một chữ là Ngày Tàn, chữ còn lại là Bóng Tối.
Tiếng hô nổi lên từ phía đám đông. Phụ nữ khóc lóc và đàn ông giơ nắm đấm. Ta có cảm giác không hay về chuyện này. Cảnh tượng đó khiến người lùn nhớ đến ngày Myrcella lên thuyền tới Dorne và cuộc bạo loạn nổ ra ngay khi họ lên đường quay lại Tháp Đỏ.
Haldon Maester Nửa Mùa đã nói về việc sử dụng tu sĩ đỏ làm lợi thế cho Griff Trẻ, Tyrion nhớ lại. Giờ khi đã được nhìn tận mắt ông ta, anh mới nhận ra đó là một ý tưởng cực tồi. Anh đã hy vọng Griff có trực giác tốt hơn thế. Một số đồng minh còn nguy hiểm hơn cả kẻ thù. Nhưng Lãnh chúa Connington sẽ phải tự nhận ra điều đó.
Ta sắp trở thành cái đầu cắm trên ngọn giáo rồi.
Vị thầy tu đang chỉ lên bức tường chắn răng cưa trên đỉnh Tường Đen phía sau ngôi đền, nơi một đám lính gác mặc giáp đang đứng nhìn xuống. “Ông ta nói gì thế?” Tyrion hỏi tên hiệp sĩ.
“Rằng Daenerys đang trong cơn nguy hiểm. Con mắt đen tối đang dõi theo và đám tay sai của bóng đêm đang bày mưu để diệt trừ cô ấy, chúng cầu xin các vị thần giả mạo của chúng trong các ngôi đền dối trá… âm mưu tạo phản với những kẻ ngoại lai vô thần…”
Tóc gáy Tyrion dựng đứng lên. Hoàng tử Aegon sẽ chẳng tìm thấy bạn bè nào ở đây hết. Thầy tu đỏ nói về một lời tiên tri cổ đại, một lời tiên tri dự đoán sự ra đời của một anh hùng để cứu rỗi thế giới khỏi màn đêm tăm tối. Một vị anh hùng, không phải hai. Daenerys có rồng, còn Aegon thì không. Chẳng cần phải làm nhà tiên tri người lùn cũng biết Benerro và đám thuộc hạ của hắn sẽ phản ứng thế nào với một Targaryen thứ hai. Chắc chắn Griff cũng sẽ nhận ra điều đó, anh ngẫm nghĩ và không ngờ mình lại quan tâm chuyện đó đến vậy.
Tên hiệp sĩ mở đường cho họ đi qua gần hết đám đông và tới cuối quảng trường, bất chấp những lời chửi rủa ném vào mặt khi họ đi qua. Một người đàn ông đứng ra chắn đường họ, nhưng người bắt giữ anh nắm chuôi thanh trường kiếm và rút nó ra một chút, chỉ đủ để đoạn thép trần lộ ra vài centimet. Người đàn ông vội lủi đi, và đột nhiên một con đường hẹp mở ra trước mắt họ. Tên hiệp sĩ thúc ngựa tiến lên, để lại đám đông sau lưng. Trong chốc lát, Tyrion vẫn nghe thấy giọng Benerro nhỏ dần phía sau và tiếng reo hò hưởng ứng của đám đông đột ngột vang lên như sấm.
Họ tới một chuồng ngựa. Tên hiệp sĩ nhảy xuống, sau đó gõ cửa thùm thụp cho đến khi một nô ɭệ hốc hác với vết xăm hình đầu ngựa trên má chạy ra. Người lùn bị lôi xềnh xệch từ trên ngựa xuống và bị trói nghiến vào một cái cột trong khi kẻ bắt giữ anh đánh thức chủ chuồng để thương lượng giá ngựa và yên thắng. Bán ngựa đi sẽ đỡ tốn kém hơn là mang nó theo sang nửa bên kia quả đất. Tyrion cảm nhận được tương lai không xa anh sẽ lênh đênh trên thuyền. Có lẽ anh là nhà tiên tri thật cũng nên.
Sau khi mặc cả xong xuôi, tên hiệp sĩ đeo vũ khí, khiên và túi treo yên ngựa qua vai rồi hỏi đường tới lò rèn gần nhất. Xưởng rèn cũng đóng im ỉm, nhưng cửa được mở nhanh chóng khi tiếng gọi của tên hiệp sĩ cất lên. Người thợ rèn nheo mắt nhìn Tyrion, sau đó gật đầu và nhận một nắm tiền. “Tới đây,” tên hiệp sĩ bảo với tù binh của mình. Hắn rút dao ra và cắt đứt những sợi dây trói Tyrion. “Cảm ơn,” người lùn vừa nói vừa xoa cổ tay, nhưng tên hiệp sĩ chỉ cười sằng sặc và nói, “Để dành lòng biết ơn đó cho người nào xứng đáng đi, Quỷ Lùn. Ngươi sẽ không thích những gì sắp diễn ra đâu.”
Và ông ta nói không sai.
Chiếc cùm làm bằng sắt đen, dày và nặng trịch, mỗi bên lên tới gần một cân, nếu người lùn đoán không nhầm. Sợi xích lại càng làm cho chúng thêm nặng. “Hẳn là ta phải đáng sợ hơn mức ta tưởng,” Tyrion nói khi mắt xích cuối cùng được đóng chặt lại bằng búa. Mỗi nhát nện búa là một cú sốc truyền từ cánh tay lên đến tận vai. “Hoặc ngươi sợ ta sẽ bỏ chạy trên đôi chân nhỏ bé còi cọc này sao?”
Người thợ rèn không thèm ngẩng lên nhìn lấy một cái, nhưng tên hiệp sĩ thì cười khùng khục. “Mồm mép ngươi mới là thứ làm ta bận tâm, chứ không phải chân ngươi. Khi ở trong gông cùm, ngươi là nô ɭệ. Không ai thèm để ý đến bất kỳ lời nào ngươi thốt ra, ngay cả những người nói tiếng Westeros.”
“Đâu cần thiết phải làm thế này,” Tyrion phản kháng. “Ta sẽ là một tù binh nhỏ ngoan ngoãn. Ta hứa! Ta hứa đấy!”
“Thế thì chứng minh điều đó đi, và ngậm mồm vào.”
Anh đành cúi đầu và cắn chặt lưỡi trong khi bị đeo xích sắt lên người, cổ tay với cổ tay, cổ tay với cổ chân, và hai cổ chân với nhau. Những thứ khốn kiếp này còn nặng hơn cả ta nữa. Tuy nhiên, ít nhất anh cũng có thêm chút thời gian để thở. Người bắt giữ anh có thể dễ dàng chặt đầu anh. Cersei cũng chỉ yêu cầu có thế. Không chặt nó ra ngay lập tức là sai lầm đầu tiên của hắn. Volantis và Vương Đô cách nhau nửa vòng trái đất, và sẽ còn rất nhiều chuyện xảy ra trên đường, hiệp sĩ ạ.
Đoạn đường còn lại họ đi bộ hoàn toàn, Tyrion leng keng loảng xoảng đằng sau khi anh cố đi cho kịp những sải bước dài nóng vội của kẻ bắt giữ mình. Mỗi lần anh có vẻ tụt lại phía sau, tên hiệp sĩ sẽ nắm lấy đám xích và kéo một cách thô bạo, khiến người lùn loạng choạng chạy theo bên cạnh. Thế này cũng chưa tệ lắm. Hắn có thể dùng roi để bắt ta đi nhanh hơn.
Volantis nằm hai bên cửa sông Rhoyne nơi dòng sông đổ ra biển, hai nửa thành phố được nối với nhau bởi Cầu Dài. Khu vực cổ nhất, giàu nhất của thành phố nằm ở phía đông dòng sông, nhưng lính đánh thuê, lũ người man rợ và bọn hoang dã ngoài vòng pháp luật không được chào đón ở đó, vì thế họ phải qua sông để sang phía bờ tây.
Lối dẫn vào Cầu Dài là một cổng vòm bằng đá đen chạm khắc hình nhân sư, sư tử lai bọ cạp, rồng và các loài vật kỳ lạ khác. Phía bên kia cổng vòm là nhịp cầu vĩ đại mà người Valyria đã xây trong thời kỳ thịnh vượng nhất, con đường đá được đỡ bởi những trụ cầu đồ sộ. Con đường chỉ đủ rộng cho hai chiếc xe ngựa dàn hàng ngang đi qua, vì thế mỗi lần có một chiếc xe đi về hướng tây và một chiếc nữa đi về hướng đông, cả hai đều phải đi chậm như bò lê trên đường.
Và thật may là họ đều đi bộ. Được một phần ba quãng đường ra, một chiếc xe thồ chở dưa bị vướng bánh xe vào một chiếc xe khác chất đầy thảm lụa, khiến xe cộ tắc
nghẽn mất một lúc. Rất nhiều người đi bộ cũng đứng lại để xem những người đánh xe chửi bới và hò hét lẫn nhau, nhưng tên hiệp sĩ lôi sợi xích của Tyrion và mở đường xuyên qua đám đông cho cả hai. Cuối cùng, một thằng nhóc định móc túi ông ta nhưng chưa kịp làm gì đã bị một cùi chỏ táng vào đầu khiến máu mũi nhoe nhoét khắp nửa khuôn mặt.
Những tòa nhà đứng sừng sững hai bên đường: hàng quán và đền đài, quán rượu và nhà trọ, tiệm cờ cyvasse và nhà thổ. Hầu hết chúng đều cao ba, bốn tầng, mỗi tầng trên lại nhô ra một ít so với tầng bên dưới. Những tầng trên cùng của các tòa nhà trông như chuẩn bị hôn nhau đến nơi. Cảm giác khi băng qua cây cầu giống như khi đi qua một đường hầm rực rỡ ánh đuốc. Dọc theo thân cầu là các cửa hàng và quầy sạp đủ loại: thợ dệt và thợ làm đăng ten trưng bày sản phẩm của họ bên cạnh những người thổi thủy tinh, làm nến và bán lươn, hàu. Mỗi thợ vàng đều có một lính canh đứng cửa, và mỗi cửa hàng bán gia vị có tới hai lính canh, vì sản phẩm của họ giá trị gấp hai lần. Đây đó giữa các cửa hàng, du khách có thể thoáng thấy dòng sông mà họ đang băng qua. Phía bắc dòng Rhoyne là dải ruy băng lớn màu đen lấp lánh những vì sao, rộng gấp năm lần Xoáy Nước Đen ở Vương Đô. Phía nam cây cầu, dòng sông mở ra và ôm lấy biển cả mặn mòi.
Ở giữa cầu, một loạt bàn tay kẻ trộm và lũ móc túi được treo lủng lẳng trên những thanh trụ sắt dọc con đường, trông như những dây hành treo. Trên đó còn có ba cái đầu của hai người đàn ông và một người phụ nữ, tội ác của họ được ghi trên những tấm bia phía dưới. Một cặp lính giáo đứng canh chừng chúng trong chiếc mũ giáp bóng loáng và áo giáp xích bạc. Trên má họ là những sọc hổ vằn màu xanh ngọc. Đám lính gác phải liên tục khua giáo để xua lũ chim cắt, mòng biển và quạ tới ăn xác chết. Nhưng chỉ được một lúc là lũ chim lại quay lại.
“Họ đã làm gì sai vậy?” Tyrion hỏi.
Vị hiệp sĩ liếc nhìn những dòng chữ trên tấm bia. “Người phụ nữ là nô ɭệ nhưng dám giơ tay đánh lại chủ nhân. Người đàn ông già hơn bị buộc tội kích động tạo phản và làm gián điệp cho nữ chúa rồng.”
“Thế còn tên trẻ hơn?”
“Tội gϊếŧ cha.”
Tyrion nhìn cái đầu đang thối rữa một lần nữa. Tại sao trông đôi môi kia lại giống như đang mỉm cười thế nhỉ.
Họ tiếp tục tiến lên. Tên hiệp sĩ dừng lại một chút để ngắm một chiếc mũ lưỡi liềm gắn châu báu dành cho phụ nữ, đang được bày bán trên một bục trải thảm nhung màu đỏ tía. Ông ta bỏ qua, nhưng được vài bước nữa lại dừng lại ngắm nghía một đôi găng
tay trong tiệm bán đồ da. Tyrion khoan khoái vì được nghỉ ngơi chút ít. Tốc độ di chuyển nhanh khiến anh thở không ra hơi, còn cổ tay thì phồng rộp vì bị cái còng chà xát.
Ở đầu bên kia Cầu Dài, họ chỉ cần đi bộ một đoạn ngắn qua những quận cảng đông đúc ở bờ tây, xuống một con phố sáng ánh đuốc nơi tụ tập của các thủy thủ, nô ɭệ và những kẻ hội hè say xỉn. Có lần một con voi lặc lè đi qua, hơn chục nữ nô ɭệ ăn mặc thiếu vải ngồi trong tháp trên lưng voi vẫy xuống, trêu chọc người qua đường bằng cách thỉnh thoảng khoe ngực, miệng nói “Malaquo, Malaquo.” Họ tạo nên một cảnh tượng quyến rũ đến nỗi Tyrion suýt giẫm vào bãi phân nóng hổi mà con voi vừa để lại. Anh được cứu ở giây cuối cùng nhờ tên hiệp sĩ kéo giật anh sang một bên, mạnh đến nỗi anh loạng choạng suýt ngã.
“Còn bao xa nữa?” Người lùn hỏi.
“Ngay ở kia. Chỗ Chợ Cá ấy.”
Đích đến của họ hóa ra lại là Nhà Lái Buôn, một ngôi nhà bốn tầng kỳ quái nằm giữa đống nhà kho, nhà thổ và quán rượu ven sông, giống như một người đàn ông béo phì ngồi giữa một đám trẻ em lúc nhúc. Sảnh chung của nó lớn hơn cả lâu đài ở Westeros, một mê cung sáng lờ mờ với hàng trăm góc thụt riêng tư và những góc yên tĩnh bí mật, nơi những thanh rầm đen kịt và trần nhà rạn nứt dội lên âm thanh huyên náo của các thủy thủ, thương nhân, thuyền trưởng, người đổi tiền, người gửi hàng và nô ɭệ. Họ đang nói dối, nguyền rủa và lừa gạt nhau bằng mấy chục thứ tiếng.
Tyrion đồng tình trong việc chọn nhà trọ. Sớm hay muộn thuyền Thiếu Nữ E Thẹn cũng sẽ đến Volantis. Đây là nhà trọ lớn nhất trong thành phố, lựa chọn đầu tiên của những người chuyển hàng, thuyền trưởng và các lái buôn. Rất nhiều thương vụ đã diễn ra trong cái sảnh chung nhiều ngóc ngách như hang thỏ. Vốn tiếng Volantis của anh đủ để hiểu điều đó. Một khi Griff xuất hiện ở đây cùng với Vịt và Haldon, anh sẽ sớm được tự do trở lại.
Trong thời gian đó, anh sẽ kiên nhẫn chờ đợi. Rồi thời cơ của anh sẽ tới.
Tuy nhiên, những căn phòng trên tầng không lớn lắm, đặc biệt là các phòng rẻ tiền trên tầng bốn. Là căn gác mái nhỏ dưới mái nhà dốc chéo, phòng ngủ của kẻ bắt giữ anh có trần thấp, một cái giường đệm lông võng xuống ở giữa và bốc mùi khó chịu, nền nhà lát ván gỗ nghiêng hẳn sang một bên khiến Tyrion nhớ đến nơi anh phải “tạm trú” hồi ở Eyrie. Ít nhất căn phòng này cũng có tường. Và cả cửa sổ nữa; đó là những tiện nghi chính trong phòng, cùng với chiếc vòng sắt gắn trên tường dùng để xích các nô ɭệ. Kẻ bắt giữ anh chỉ dừng lại để đốt một cây nến mỡ cao, trước khi xích anh vào cái móc trên tường.
“Có phải đến nỗi thế không?” Người lùn khẽ rung sợi xích phản đối. “Ta biết đi đâu được, nhảy ra ngoài cửa sổ chắc?”
“Biết đâu được đấy.”
“Chúng ta đang ở tầng bốn, và ta thì không biết bay.”
“Ngươi có thể ngã xuống chết. Mà ta thì muốn ngươi sống.”
Đúng, nhưng tại sao? Cersei thèm gì quan tâm. Tyrion rung sợi xích lạch cạch. “Ta biết ông là ai, hiệp sĩ ạ.” Không khó để nhận ra điều đó. Con gấu trên áo choàng của ông ta, biểu tượng trên khiên, tước vị lãnh chúa ông ta từng nhắc đến. “Ta biết gốc gác của ông. Và nếu ông biết ta là ai, ông sẽ biết ta là quân sư của nhà vua và từng ngồi trong hội đồng với Nhền Nhện. Ông có thấy thú vị không nếu biết chính tên thái giám đó đã phái ta đến đây?” Hắn và Jaime, nhưng ta sẽ không cho tên anh trai mình vào đó. “Ta cũng là tay sai của hắn giống như ông thôi. Chúng ta không nên đấu đá lẫn nhau.”
Tên hiệp sĩ tỏ ra không hài lòng. “Đúng là ta nhận tiền của Nhền Nhện, nhưng ta chưa bao giờ là tay sai của hắn. Và bây giờ lòng trung thành của ta cũng đặt ở một nơi khác rồi.”
“Nơi Cersei ư? Vậy thì lại càng ngu ngốc. Tất cả những gì chị ta yêu cầu là cái đầu của ta, và ông có trong tay một thanh kiếm sắc. Tại sao không kết thúc màn kịch này đi và giải thoát cho cả hai chúng ta?”
Tên hiệp sĩ phá lên cười. “Đây có phải mánh khóe của người lùn không? Xin được chết với hy vọng ta sẽ cho ngươi sống sao?” Ông ta đi về phía cửa. “Ta sẽ đem cho ngươi một chút đồ ăn từ dưới bếp.”
“Ông tốt bụng quá. Ta sẽ đợi ở đây.”
“Ta biết ngươi sẽ đợi mà.” Tuy nhiên khi ra ngoài, tên hiệp sĩ vẫn khóa cửa lại bằng một chiếc khóa sắt nặng trịch. Nhà Lái Buôn nổi tiếng về hệ thống khóa. Chúng chắc chắn như khóa nhà ngục vậy, người lùn cay đắng nghĩ, nhưng ít ra vẫn còn có cửa sổ.
Tyrion biết khả năng thoát được ra khỏi chiếc cùm là rất ít hoặc hầu như không có, nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn cần phải thử. Anh cố rút tay ra khỏi chiếc cùm, nhưng chỉ thêm tróc da và cổ tay rớm máu. Anh cố kéo, vặn nhưng chiếc vòng sắt trên tường không hề suy suyển. Mẹ kiếp, anh nghĩ và ngồi sụp xuống, kéo sợi xích căng hết mức có thể. Hai chân anh bắt đầu tê cứng. Đêm nay sẽ khó chịu lắm đây. Và mới chỉ là đêm đầu thôi, chắc chắn là như vậy.
Căn phòng khá ngột ngạt nên tên hiệp sĩ đã mở cánh cửa chớp để có gió lùa vào. Tuy tù túng nằm trong một góc tòa nhà dưới mái hiên, nhưng căn phòng may mắn có
hai cửa sổ. Một nhìn ra Cầu Dài và bức tường đen, trung tâm của Volantis Cổ phía bên kia dòng sông. Chiếc còn lại mở ra khu chợ phía dưới. Chợ Cá, theo cách gọi của Mormont. Dù sợi xích khá căng nhưng Tyrion vẫn có thể ngó ra ngoài cửa sổ thứ hai bằng cách nghiêng sang một bên và tận dụng lực đỡ của chiếc móc sắt. Quãng đường rơi xuống tuy không xa bằng nhà ngục Cổng Trời của Lysa Arryn, nhưng kết cục vẫn là cái chết. Có lẽ nếu ta say…
Ngay cả giờ này, căn nhà trọ vẫn đông đúc các thủy thủ rượu chè say xỉn, gái điếm đi quanh tìm khách và các lái buôn bàn công chuyện. Một thầy tu đỏ đi qua, theo sau là một tá thầy dòng cầm đuốc, áo choàng của họ dài đến mắt cá chân. Bên ngoài quán rượu có hai người chơi cờ cyvasse. Một nô ɭệ đứng cạnh, tay cầm đèn l*иg soi lên bàn cờ. Tyrion nghe thấy tiếng hát của một phụ nữ. Những từ ngữ lạ lùng, âm điệu nhẹ nhàng và buồn thảm. Nếu hiểu cô ta đang hát gì, có lẽ mình sẽ khóc. Ở ngay cạnh đó là một đám đông đang tụ tập xem một cặp nghệ sĩ tung hứng tung đuốc cho nhau.
Chỉ một lát sau, kẻ bắt giữ anh đã trở về, trên tay là hai vại bia và một con vịt quay. Ông ta đá cánh cửa đóng lại, xé con vịt làm đôi và ném một nửa cho Tyrion. Lẽ ra anh có thể bắt lấy nó trên không, nhưng sợi xích quá ngắn giật anh xuống khi cố giơ tay lên. Thay vào đó, con vịt nóng hổi và nhầy nhụa mỡ đập vào thái dương và trượt xuống mặt, anh phải cúi xuống và với lấy nó, xích sắt trên tay anh kêu leng keng. Phải cố ba lần mới lấy được chỗ thịt, anh vui vẻ dùng răng cắn xé. “Cho tôi chút bia được không?”
Mormont đưa một vại cho anh. “Hầu như cả thành phố Volantis đang nhậu nhẹt, tại sao ngươi lại không được chứ?”
Bia cũng rất ngọt với vị hoa quả. Tyrion uống một hơi dài và vui vẻ ợ to. Chiếc cốc vại làm bằng hợp kim thép và rất nặng. Hãy uống cạn bia và ném nó vào đầu hắn, anh nghĩ. Nếu ta may mắn, hắn sẽ vỡ sọ. Nếu cực kỳ may mắn, ta sẽ ném trượt và hắn sẽ đấm ta cho đến chết. Anh uống một ngụm nữa. “Hôm nay là ngày lễ gì đó à?”
“Ngày bầu cử thứ ba. Lễ bầu cử kéo dài mười ngày. Mười ngày điên loạn với những cuộc diễu đuốc, bài phát biểu, những vở kịch câm, người hát rong, vũ công, lính đánh thuê đọ kiếm sinh tử để vinh danh các ứng cử viên của họ, những con voi được sơn tên của các triarch tương lai ở một bên sườn. Đám người tung hứng kia đang biểu diễn ủng hộ Methyso.”
“Nhớ nhắc tôi bầu cho ai đó khác nhé.” Tyrion liếʍ mỡ trên các ngón tay. Dưới kia, đám đông đang ném xu cho những người tung hứng. “Các triarch tương lai đó có tổ chức những buổi diễn kịch câm không?”
“Họ làm bất cứ điều gì có thể để được nhiều phiếu hơn,” Mormont nói. “Thức ăn, đồ uống, các màn biểu diễn… Alios còn cho hàng trăm cô gái nô ɭệ xinh xắn ra đường
để ăn nằm với những người bầu cử.”
“Tôi sẽ bầu ông ta,” Tyrion quyết định. “Đem cho tôi một ả nô ɭệ đi.”
“Quyền này dành cho các cư dân tự do của Volantis, những kẻ có đủ tiền để bầu cử. Số người ít ỏi có quyền bầu cử đó đều ở phía tây dòng sông.”
“Và cuộc bầu cử diễn ra tới mười ngày?” Tyrion phá lên cười. “Có thể tôi sẽ thích như vậy đấy, dù ba vị vua là quá nhiều. Tôi đang cố tưởng tượng cảnh trị vì Bảy Phụ Quốc với chị gái yêu quý và anh trai can đảm của tôi. Chỉ sau một năm, chắc chắn chúng ta sẽ cố gϊếŧ hai kẻ còn lại. Thật ngạc nhiên khi các triarch này không làm như vậy.”
“Một vài người đã thử. Rất có thể người Volantis là những kẻ khôn ngoan, trong khi người Westeros chúng ta mới là lũ ngốc. Volantis tuy có phần điên rồ, nhưng nó chưa bao giờ phải chịu sự cai trị của một triarch nhóc con. Mỗi khi một kẻ điên khùng được bầu cử, hai người còn lại sẽ cầm chừng hắn cho đến khi nhiệm kỳ của hắn kết thúc. Hãy nghĩ xem, những kẻ chết dưới tay Vua Điên Aerys có thể vẫn còn sống đến giờ này nếu có hai vị vua nữa ở bên cạnh cùng trị vì với ông ta.”
Nhưng thay vào đó, nhà vua lại có cha ta, Tyrion nghĩ.
“Một số người ở các Thành Phố Tự Trị nghĩ chúng ta đều là lũ hoang dã phía bên kia biển hẹp,” hiệp sĩ nói tiếp. “Nếu không thì cũng coi chúng ta là lũ trẻ khóc lóc đòi bàn tay mạnh mẽ của cha.”
“Hoặc là bàn tay của mẹ?” Cersei sẽ thích như vậy. Đặc biệt là khi hắn giơ cái đầu của ta ra cho ả. “Ông có vẻ biết rõ về thành phố này quá nhỉ.”
“Ta đã sống gần một năm ở đây.” Tay hiệp sĩ lắc chút cặn bia dưới đáy vại. “Khi Stark đẩy ta đi đày, ta đã chạy trốn đến Lys với người vợ thứ hai của mình. Ta làm kẻ cướp hợp hơn, nhưng Lynesse lại muốn một nơi ấm áp. Vì thế thay vì phục vụ người Braavos, ta lại chiến đấu với họ trên dòng Rhoyne. Tuy nhiên với mỗi đồng bạc ta kiếm ra, vợ ta tiêu hết mười đồng. Khi ta quay trở lại Lys, cô ta đã có người tình mới, kẻ vui vẻ báo với ta rằng ta sẽ bị làm nô ɭệ vì số tiền ta đang nợ, trừ khi từ bỏ cô ta và rời khỏi thành phố. Đó là lý do tại sao ta tới Volantis… nhanh hơn đám người buôn nô ɭệ một bước, trên người chẳng còn gì ngoài thanh kiếm và quần áo trên lưng.
“Và giờ ông muốn chạy về nhà.”
Tên hiệp sĩ uống nốt chỗ bia còn lại. “Sáng mai ta sẽ tìm một con thuyền. Cái giường là của ta. Người có thể nằm trên sàn, bất cứ chỗ nào sợi xích đủ dài để vươn tới. Ngươi có thể ngủ nếu muốn, nhưng nếu không ngủ được thì nằm đếm số tội ác ngươi gây ra cũng được. Buổi sáng sẽ tới nhanh thôi.”
Ngươi cũng có những tội ác của chính mình, Jorah Mormont ạ, người lùn nghĩ, nhưng anh biết không nên nói ra thì hơn.
Ser Jorah treo đai kiếm lên một chiếc cột giường, đá đôi bốt ra khỏi chân, cởi chiếc áo giáp xích qua đầu, rồi cởϊ áσ len, da thuộc và chiếc áo mặc trong đẫm mồ hôi, để lộ thân hình nâu bóng đầy sẹo và phủ một lớp lông đen. Nếu có thể lột da hắn, ta sẽ bán tấm da đó làm áo choàng lông, Tyrion nghĩ khi Mormont thả mình lên chiếc giường lông mềm mại, êm ái nhưng bốc mùi có phần khó chịu.
Chỉ một lúc sau tên hiệp sĩ đã ngáy như kéo gỗ, để lại tù binh của ông ta trong xiềng xích. Với cả hai cửa sổ đều mở rộng, vầng trăng khuyết tỏa ánh sáng khắp căn phòng ngủ. Âm thanh vọng lên từ quảng trường bên dưới: bài hát của đám say rượu, tiếng kêu của một con mèo động đực, tiếng leng keng của sắt thép chạm vào nhau từ phía xa vọng lại. Ai đó sắp lìa đời, Tyrion nghĩ.
Chỗ trầy da ở cổ tay anh đau nhức nhối, và cùm sắt khiến anh ngồi cũng không xong chứ chưa nói đến nằm. Tất cả những gì anh có thể làm là xoay sang một bên để dựa vào tường, nhưng cũng chỉ được một lúc là tay anh đã không còn cảm giác gì. Khi anh trở mình để cơ khỏi căng, cơn đau lại tràn về. Anh phải nghiến chặt răng để khỏi rên lên thành tiếng. Anh tự hỏi cha anh đau đến mức nào khi bị mũi tên xuyên qua háng, Shae cảm thấy thế nào khi anh siết chuỗi xích quanh cổ họng dối trá của cô ta, và Tysha cảm thấy ra sao khi bị chúng hãʍ Ꮒϊếp. Nỗi đau của anh chẳng là gì so với nỗi đau của họ, nhưng điều đó cũng không khiến anh cảm thấy bớt đau hơn. Ngừng lại đi nào.
Ser Jorah đã nghiêng người về một phía, vì thế tất cả những gì Tyrion thấy là tấm lưng rộng lông lá và cơ bắp. Dù có thoát khỏi đống xích này, ta cũng phải trèo qua người hắn để lấy chiếc đai đeo kiếm. Nếu ta có thể lôi con dao ra… Hoặc nếu không anh có thể tìm chìa khóa, mở cửa, lẻn xuống cầu thang và đi qua sảnh chung… rồi sau đó đi đâu? Ta không có bạn bè, không có tiền, cũng chẳng nói ngôn ngữ địa phương.
Cuối cùng anh cũng quên hết đau đớn vì kiệt sức, và Tyrion chìm vào giấc ngủ chập chờn. Nhưng mỗi lần chân bị chuột rút đau điếng, người lùn lại la hét trong giấc ngủ, người anh run lên trong xiềng xích. Mỗi lúc cơ bắp đau nhức, anh lại tỉnh dậy và thấy ánh bình minh rọi vào qua cửa sổ, ánh nắng vàng chói như màu sư tử Nhà Lannister. Phía dưới, anh nghe thấy tiếng rao của những người bán cá và tiếng lục cục của những bánh xe vành sắt trên đường lát gạch.
Jorah Mormont đang đứng phía trên anh. “Nếu ta gỡ ngươi khỏi cái móc kia, ngươi sẽ nghe theo những gì được sai bảo chứ?”
“Tôi có phải nhảy nhót không? Việc đó hơi khó vì tôi chẳng cảm nhận được chân mình nữa. Chắc chúng đã đứt rời ra rồi cũng nên. Còn lại thì tôi sẽ làm tất cả những gì
ông sai bảo. Bằng danh dự của một người Nhà Lannister.”
“Nhà Lannister làm quái gì có danh dự.” Nói vậy nhưng Ser Jorah vẫn nới lỏng xích. Tyrion lảo đảo đi hai bước và ngã xuống. Máu quay trở lại bàn tay làm nước mắt anh chảy ra giàn giụa. Anh cắn môi nói. “Giờ chúng ta đi đâu, ông sẽ phải lăn tôi đến đó.”
Thay vào đó tên hiệp sĩ xách anh đi, bằng cách cầm sợi xích giữa hai cổ tay anh và nhấc bổng lên.
Sảnh chung của Nhà Lái Buôn là một mê cung mờ ảo với những góc thụt và hang động xây xung quanh khoảnh sân giữa, nơi một giàn lưới mắt cáo phủ đầy hoa leo in bóng xuống nền đá; rêu xanh và đỏ tía mọc lên giữa các phiến đá lát đường. Các cô gái nô ɭệ chạy qua chạy lại như mắc cửi giữa những chỗ sáng và chỗ tối, trên tay họ là những vại bia, rượu, thỉnh thoảng là các loại nước uống lạnh màu xanh có mùi bạc hà. Vào buổi sáng như thế này, chỉ một trong hai mươi chiếc bàn có người ngồi.
Một gã người lùn ngồi bên một trong những chiếc bàn. Hắn cạo râu nhẵn nhụi, hai má hồng hào và tóc màu hạt dẻ, xương trán dô và mũi tẹt. Hắn ngồi chễm chệ trên ghế với một cái thìa gỗ trong tay, mắt nhìn tô cháo màu đỏ tía với đôi mắt đỏ ngầu. Thằng nhóc còi cọc xấu xí, Tyrion nghĩ thầm.
Gã người lùn cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của anh. Khi hắn ngẩng đầu lên và nhìn thấy Tyrion, chiếc thìa rơi khỏi tay hắn.
“Hắn nhìn thấy tôi rồi,” Tyrion bảo Mormont.
“Thế thì sao?”
“Hắn biết tôi. Biết tôi là ai.”
“Ta có nên tống ngươi vào bao tải để không ai nhìn thấy ngươi không?” Tên hiệp sĩ chạm tay vào chuôi thanh trường kiếm. “Nếu hắn định bắt và cướp ngươi thì xin mời.”
Ý ngươi là xin mời vào chỗ chết đúng không, Tyrion nghĩ. Tên lùn đó sao có thể làm hại một gã khổng lồ như ngươi? Hắn chỉ là một tên lùn.
Ser Jorah ngồi vào một chiếc bàn ở góc tối tăm rồi gọi đồ ăn và rượu. Họ ăn sáng với bánh mì lạt mềm, trứng cá hồng, xúc xích mật ong và châu chấu rang, uống cùng với bia đen vừa đắng vừa ngọt. Tyrion ăn nhồm nhoàm như kẻ sắp chết đói.
“Sáng nay ngươi ăn được nhiều nhỉ,” tên hiệp sĩ quan sát.
“Tôi nghe nói thức ăn dưới địa ngục kinh khủng lắm.” Tyrion liếc nhìn ra cửa, nơi một người đàn ông vừa mới bước vào. Hắn cao và hơi còng, bộ râu nhọn nhuộm lốm đốm màu đỏ tía. Một thương gia người Tyrosh. Những âm thanh cũng tràn vào từ bên
ngoài cùng với sự xuất hiện của hắn ta: tiếng kêu của mòng biển, tiếng cười của một phụ nữ, tiếng rao của đám người bán cá. Trong tích tắc, anh tưởng như mình vừa nhìn thấy Illyrio Mopatis, nhưng đó chỉ là một trong những con voi trắng lùn đi qua trước cửa.
Mormont trải trứng cá lên một lát bánh mì và cắn một miếng. “Ngươi đang đợi ai à?”
Tyrion nhún vai. “Biết đâu gió sẽ đưa đẩy một người nào đó đến. Tình yêu đích thực của ta, bóng ma của cha ta, hoặc là một con vịt.” Anh bỏ một con châu chấu vào miệng và nhai rồm rộp. “Côn trùng mà được thế này cũng không tồi nhỉ.”
“Tất cả câu chuyện ở đây đêm qua đều nói về Westeros. Một lãnh chúa bị lưu đày nào đó đã thuê hội Chiến Binh Vàng giành lại vùng đất đã mất giúp ông ta. Một nửa số thuyền trưởng ở Volantis đang hối hả ngược dòng tới Volon Therys để mời ông ta thuê thuyền.”
Tyrion vừa nuốt một con châu chấu nữa. Anh suýt nữa mắc nghẹn. Hắn đang mỉa mai ta đấy à? Hắn biết những gì về Griff và Aegon? “Chó chết,” anh nói. “Tôi cũng muốn tự mình thuê Hội Chiến Binh Vàng để đòi lại Casterly Rock.” Liệu đây có phải mánh khóe của Griff hay không, giả vờ loan báo thông tin sai sự thật? Trừ khi… Lẽ nào chàng hoàng tử khôi ngô đã bị cám dỗ rồi? Đi về phía tây thay vì phía đông, từ bỏ hy vọng cưới nữ hoàng Daenerys? Từ bỏ những con rồng… Griff cũng chấp nhận điều đó sao? “Tôi cũng sẽ rất vui mừng nếu thuê được ông. Đáng lẽ theo đúng luật, chiếc ghế của cha tôi phải thuộc về tôi. Hãy thề làm tay kiếm trung thành của tôi, và một khi tôi lấy lại được vị trí của mình, ông sẽ chết ngập trong vàng.”
“Ta từng thấy người chết đuối trong vàng một lần rồi. Cảnh tượng không được đẹp đẽ cho lắm đâu. Kiếm của ta sẽ đâm thủng ruột ngươi, nếu ngươi nhất định muốn như vậy.”
“Một cách chữa táo bón hiệu quả đấy,” Tyrion nói. “Cứ hỏi cha ta mà xem.” Anh với lấy vại bia và uống chậm chạp, để che đi bất cứ dấu hiệu gì biểu lộ trên mặt. Đó hẳn phải là mưu kế được bày ra để người Volantis khỏi nghi ngờ. Dùng lý do giả để đưa người lên thuyền và cướp thuyền khi hạm đội ra khơi. Liệu đó có phải kế hoạch của Griff không? Có thể kế hoạch đó sẽ thành công. Hội Chiến Binh Vàng có tới mười nghìn quân, tất cả đều kỷ luật và lão luyện. Nhưng không ai trong số họ quen với biển cả. Griff sẽ phải kề gươm vào cổ từng người, và nếu họ tới Vịnh Nô ɭệ và cần phải chiến đấu thì…
Cô hầu gái quay trở lại. “Góa phụ đã đồng ý gặp ngài, thưa hiệp sĩ đáng kính. Ngài có đem theo quà cho bà ấy không?”
“Có. Cảm ơn cô.” Ser Jorah đặt một đồng xu vào tay cô gái và cô ta rời đi. Tyrion nhíu mày. “Góa phụ nào vậy?”
“Góa phụ vùng cửa sông. Phía đông dòng Rhoyne họ vẫn gọi bà ta là con điếm của Vogarro, tất nhiên không gọi trước mặt.”
Người lùn vẫn chưa hiểu gì. “Còn Vogarro là…?”
“Một con voi, bảy lần làm triarch, rất giàu và có thế lực ở khu vực bến cảng. Trong khi những người khác đóng thuyền và ra khơi, ông ta đóng cầu cảng và nhà kho, môi giới hàng hóa, đổi tiền, bảo hiểm cho chủ thuyền trước những rủi ro trên biển. Ông ta còn buôn bán nô ɭệ. Một vụ bê bối lớn xảy ra khi ông ta trở nên mê đắm một trong số họ, một nô ɭệ giường chiếu được huấn luyện về bảy niềm khao khát ở Yunkai… Và một vụ bê bối nữa còn lớn hơn khi ông ta thả tự do cho cô gái và lấy cô ta làm vợ. Sau khi ông ta chết, người vợ tiếp tục công việc kinh doanh của chồng. Không có cư dân tự do nào được ở bên trong bức Tường Đen, vì thế bà ta buộc phải bán cung điện của Vogarro. Bà ta ở trong Nhà Lái Buôn. Đó là chuyện xảy ra ba mươi hai năm về trước, và bà ta vẫn ở đây cho đến giờ này. Bà ta đang ở đằng sau ngươi đấy, sau khoảnh sân trong, đang tiếp khách bên chiếc bàn quen thuộc của bà ta. Không, đừng nhìn. Giờ bà ta đang có khách. Khi anh ta xong việc sẽ đến lượt chúng ta.”
“Và bà già hom hem đó sẽ giúp gì được cho ông?”
Ser Jorah đứng dậy. “Cứ chờ xem. Hắn chuẩn bị đi rồi.”
Tyrion nhảy xuống khỏi ghế, tiếng xích sắt va vào nhau leng keng. Lần này mọi thứ sẽ sáng tỏ.
Người phụ nữ ngồi trong một góc nhỏ trông có vẻ gì đó xảo quyệt. Bà ta có đôi mắt trông như mắt bò sát. Mái tóc bạc trắng mỏng đến nỗi có thể nhìn thấu da đầu hồng hào ở bên trong. Dưới một bên mắt bà vẫn còn những vết sẹo mờ, là vết dao xẻo đi những giọt nước mắt xăm trên đó. Phần còn lại trong bữa sáng của bà vẫn còn vương vãi trên bàn – đầu cá mòi, hạt ô liu và vài khoanh bánh mì lạt. Tyrion dễ dàng nhận ra chiếc bàn tiếp khách của bà có vị trí tiện lợi như thế nào; sau lưng bà ta là đá tảng, một bên là góc thụt rậm rạp lá dùng làm lối vào ra, một nơi tuyệt vời để quan sát cửa trước dẫn vào nhà trọ, nhưng lại ẩn trong bóng tối đến nỗi bà ta gần như tàng hình.
Bà già mỉm cười khi nhìn thấy anh. “Một người lùn à,” giọng bà rất nhẹ nhàng nhưng không giấu được vẻ nham hiểm. Bà ta nói tiếng phổ thông và gần như không có ngữ giọng địa phương. “Có vẻ gần đây Volantis bắt đầu tràn ngập người lùn. Tên này có biết làm trò ảo thuật gì không?”
Có chứ, Tyrion rất muốn nói như vậy. Cho ta một cái nỏ, và ta sẽ chỉ cho bà trò yêu
thích nhất của ta. “Không,” Ser Jorah trả lời.
“Đáng tiếc thật. Ta từng có một con khỉ biết diễn trò rất lém lỉnh. Người lùn của ông khiến ta nhớ đến nó. Hắn có phải là một món quà không?”
“Không. Tôi mang đến cho bà những thứ này.” Ser Jorah lấy đôi găng tay ra và vứt nó xuống bàn bên cạnh những món quà khác mà bà góa phụ đã nhận sáng nay: một chiếc ly bạc có chân, một cái quạt trang trí cầu kỳ được chạm từ lá ngọc bích, mỏng đến nỗi trông chúng dường như trong suốt, và một con dao đồng cổ khắc chữ rune. Bên cạnh những món quà đắt giá đó, đôi găng tay trông xoàng xĩnh và lòe loẹt một cách rẻ tiền.
“Dành cho đôi tay già nhăn nheo tội nghiệp của ta à. Tốt quá.” Góa phụ có vẻ không muốn chạm vào nó.
“Tôi mua chúng ở Cầu Dài.”
“Người ta có thể mua gần như tất cả mọi thứ ở Cầu Dài. Dù là găng tay, nô ɭệ hay khỉ.” Năm tháng khiến lưng bà ta còng xuống và cho bà một cái bướu trên lưng, nhưng đôi mắt vẫn đen láy và sáng sủa. “Giờ hãy cho ta biết góa phụ già này có thể làm gì cho ngài.”
“Chúng tôi cần tới Meereen càng nhanh càng tốt.”
Chỉ một chữ thôi. Nhưng thế giới của Tyrion Lannister như đảo lộn.
Chỉ một chữ thôi. Meereen. Hay là anh nghe nhầm nhỉ?
Chỉ một chữ thôi. Meereen, hắn nói Meereen, hắn đang đưa ta tới Meereen. Meereen tức là vẫn được sống. Hoặc ít nhất là hy vọng được sống.
“Tại sao lại đến tìm ta?” Góa phụ nói. “Ta không có con thuyền nào cả.” “Có rất nhiều thuyền trưởng đang nợ tiền bà.”
Hắn đã nói là sẽ giao ta cho nữ hoàng. Đúng, nhưng mà nữ hoàng nào? Hắn không định bán ta cho Cersei. Hắn đưa ta tới chỗ Daenerys Targaryen. Thảo nào hắn không chặt đầu ta. Chúng ta đang đi về hướng đông, trong khi Griff và hoàng tử của ông ta đi về hướng tây, những tên đại ngốc.
Ôi, tất cả thật quá sức chịu đựng. Những âm mưu ẩn trong những âm mưu, nhưng tất cả mọi con đường đều dẫn tới miệng rồng. Tiếng cười ha hả bật ra khỏi môi anh, và đột nhiên Tyrion không thể dừng cười.
“Có vẻ người lùn của ngài đang rất giận dữ thì phải,” góa phụ quan sát.
“Người lùn của tôi sẽ phải giữ im lặng, nếu không tôi sẽ nhét giẻ vào miệng hắn.”
Tyrion đưa hai tay lên che miệng. Meereen!
Góa phụ vùng cửa sông quyết định phớt lờ anh. “Chúng ta uống chút gì nhé?” Bà ta hỏi. Những hạt bụi trôi trong không khí khi một cô gái phục vụ rót đầy hai cốc rượu xanh cho Ser Jorah và góa phụ. Cổ họng Tyrion khô khốc, nhưng chẳng ai rót rượu cho anh. Góa phụ nhấp một hớp, để rượu chảy tới mọi ngóc ngách trong miệng rồi mới nuốt. “Tất cả những kẻ bị lưu đày khác đều lên thuyền đi về hướng tây, hoặc là xưa nay người ta vẫn nghe nói như vậy. Và tất cả các thuyền trưởng mắc nợ ta đều đổ xô đến đó để bòn rút chút đỉnh từ cái két của hội Chiến Binh Vàng. Các triarch quý tộc của chúng ta đã ủng hộ hàng tá thuyền chiến, để đảm bảo hạm đội an toàn, ít nhất là đến quần đảo Stepstones. Ngay cả Doniphos già cũng tán thành. Thật là một chuyến hành trình thú vị. Vậy mà ngài muốn đi đường ngược lại sao, ser?”
“Tôi có việc cần phải đi về phía đông.”
“Việc gì vậy nhỉ? Không phải để buôn bán nô ɭệ, vì nữ hoàng bạch kim đã chấm dứt chế độ nô ɭệ ở đó rồi. Cô ta còn đóng cửa các trường đấu, nên chắc cũng không phải vì khát máu mà ngài đến đó. Meereen còn có thể đem lại điều gì cho một hiệp sĩ Westeros đây? Gạch ngói? Ô liu? Rồng? À, đúng rồi.” Nụ cười của góa phụ già trở nên dữ tợn. “Ta nghe nói nữ hoàng bạch kim dùng thịt trẻ con làm thức ăn cho rồng, còn cô ta thì tắm máu trinh nữ và mỗi đêm lại đổi một nhân tình mới.”
Ser Jorah nghiến chặt hàm. “Đám người Yunkai đang rót độc vào tai bà. Phu nhân không nên tin vào những thông tin bẩn thỉu đó.”
“Ta không phải phu nhân nào hết, nhưng ngay cả con điếm của Vogarro cũng biết thế nào là dối trá. Nhưng có việc này ta dám khẳng định… đó là nữ chúa rồng có rất nhiều kẻ thù… Yunkai, New Ghis, Tolos, Qarth… và nhanh chóng sẽ là Volantis nữa. Ngài sẽ tới Meereen à? Hãy chờ một chút đi, hiệp sĩ. Họ sẽ nhanh chóng cần nhiều tay kiếm khi các chiến thuyền khua chèo tiến về phía đông để hạ bệ nữ hoàng bạch kim. Hổ thích giơ vuốt lắm, và ngay cả voi cũng sẵn sàng gϊếŧ người nếu bị chọc tức. Malaquo thèm vị chiến thắng, và Nyessos giàu có chủ yếu vì buôn bán nô ɭệ. Hãy để Alios hoặc Parquello hoặc Belicho lên nắm vị trí triarch còn lại, và hạm đội sẽ lập tức ra khơi.”
Ser Jorah cau có. “Nếu Doniphos lại được bầu…”
“Vogarro sẽ được bầu lại đầu tiên, và lãnh chúa yêu quý của ta đã chết ba mươi năm nay rồi.”
Đằng sau họ, một số thủy thủ đang la hét. “Đây mà là bia à? Mẹ kiếp. Khỉ còn đái ra loại bia ngon hơn thế này.”
“Uống nhanh lên,” một giọng khác trả lời.
Tyrion ngoái lại nhìn, một lần nữa hy vọng đó là giọng của Vịt và Haldon. Nhưng anh chỉ nhìn thấy hai kẻ lạ hoắc… và gã người lùn ban nãy đứng cách đó vài mét, đang nhìn anh chằm chằm. Trông anh ta có nét gì đó quen quen.
Góa phụ tao nhã nhấp một ngụm rượu. “Vài con voi đầu tiên là phụ nữ,” bà ta nói, “họ hạ bệ lũ hổ và kết thúc những cuộc chiến cổ xưa. Trianna được bầu lại bốn lần. Nhưng chao ôi, chuyện đã xảy ra ba trăm năm về trước. Volantis kể từ đó không có triarch nữ nào, dù một số phụ nữ vẫn được bầu chọn. Họ mang dòng dõi cao quý, sống trong những cung điện cổ đằng sau bức Tường Đen, chứ không phải loại tầm thường như ta đâu. Dòng máu cổ xưa thà cho trẻ em và chó bầu chọn chứ nhất quyết không cho cư dân tự do quyền đó. Không, sẽ là Belicho, hoặc có thể là Alios, nhưng dù chọn ai thì kết cục vẫn là chiến tranh. Hoặc là họ nghĩ vậy.”
“Còn bà nghĩ sao?” Ser Jorah hỏi.
Tốt lắm, Tyrion thầm nghĩ. Hỏi đúng rồi đấy.
“À, ta cũng cho rằng sẽ có chiến tranh, nhưng không theo chiều hướng họ mong muốn.” Bà già rướn người lên, đôi mắt đen láy sáng rực. “Ta nghĩ vị thần đỏ R’hllor có nhiều người sùng đạo ở đây hơn tất cả các vị thần khác cộng lại. Ngài đã nghe về Benerro chưa?”
“Đêm qua.”
“Benerro thấy trước tương lai trong ngọn lửa,” góa phụ nói. “Triarch Malaquo đã thuê được hội Chiến Binh Vàng, ngài có biết không? Ông ta định xóa sổ ngôi đền đỏ và chém đầu Benerro. Ông ta không dám dùng đội quân hổ, vì một nửa trong số họ cũng thờ Thần Ánh Sáng. Ôi, những ngày tháng kinh khủng ở Volantis Cổ, ngay cả với những góa phụ già nhăn nheo như ta. Nhưng ta nghĩ vẫn không kinh khủng bằng một nửa Meereen. Vậy ser, nói ta nghe… tại sao ngài lại đi tìm nữ hoàng bạch kim?”
“Đó là việc của tôi. Tôi có thể trả tiền hậu hĩnh cho chuyến đi. Tôi có bạc.”
Đồ ngốc, Tyrion nghĩ. Bà ta đâu cần bạc. Cái bà ta cần là sự kính trọng. Ngươi không nghe những lời bà ta nói hay sao? Anh quay đầu nhìn lại một lần nữa. Gã người lùn đã tiến gần tới chiếc bàn hơn. Và anh ta có vẻ đang có một con dao trong tay. Tóc gáy Tyrion bắt đầu dựng đứng lên.
“Hãy cứ giữ lấy mấy đồng bạc của ngài. Ta có vàng. Và đừng nhìn ta với ánh mắt như vậy, ser. Ta đã già chừng này rồi, đâu còn sợ hãi trước một cái lườm nữa. Ngài là người đàn ông cứng cỏi và chắc chắn là một kiếm sĩ tài ba. Nhưng đây là vương quốc của ta. Ta chỉ cần ngoắc một ngón tay là ngài sẽ được xích vào một mái chèo trên một chiếc ga-lê và đưa đến Meereen.” Bà ta nhấc chiếc quạt bằng ngọc bích lên và mở nó
ra. Có tiếng lá cây xao xác, lập tức một người đàn ông xuất hiện chỗ chiếc cổng tò vò rậm rạp và tiến đến đứng bên trái bà. Khuôn mặt hắn chằng chịt sẹo, một tay cầm thanh kiếm ngắn và nặng như dao phay. “Người ta bảo ngài tới tìm góa phụ vùng cửa sông, nhưng lại quên không nhắc ngài phải cẩn trọng với các con trai của bà góa. Thôi được rồi, vì sáng nay trời đẹp nên ta sẽ hỏi lại lần nữa. Tại sao ngài lại tìm Daenerys Targaryen, trong khi cả nửa thế giới muốn cô ta phải chết?”
Mặt Jorah Mormont tối sầm vì giận dữ, nhưng ông vẫn trả lời. “Để phục vụ cô ấy. Bảo vệ cô ấy. Chết vì cô ấy, nếu cần.”
Góa phụ phá lên cười. “Ngài muốn cứu cô ta ấy à? Trong khi kẻ thù của cô ta đếm cả ngày không hết, với số tay kiếm nhiều không đếm xuể… Đó là những gì ông muốn góa phụ đáng thương này phải tin sao? Rằng ông là một hiệp sĩ Westeros đích thực và hào hiệp, dám đi nửa vòng trái đất để cứu giúp cô ta… Chà, cô ta không còn trinh trắng nữa, nhưng có thể vẫn xinh đẹp.” Bà phá lên cười lần nữa. “Ngài nghĩ tên lùn kia sẽ làm cô ta vui sao? Cô ta có định tắm trong máu hắn không nhỉ, hay chỉ chặt đầu hắn là đã hài lòng rồi, ngài nghĩ xem?”
Ser Jorah lúng túng. “Người lùn là…”
“Ta biết tên lùn đó là ai, và là cái gì.” Đôi mắt đen lạnh lẽo như băng của bà ta quay sang nhìn Tyrion. “Kẻ gϊếŧ người thân, gϊếŧ vua, gϊếŧ người, tạo phản. Lannister.” Từ cuối cùng nghe như lời nguyền rủa. “Ngươi định đem đến cho nữ chúa rồng cái gì, gã tí hon kia ư?”
Sự căm ghét và thù hận, Tyrion muốn nói như vậy. Nhưng thay vào đó anh giơ tay ra xa đến chừng nào chiếc cùm cho phép. “Cho cô ấy bất kể thứ gì cô ấy muốn ở tôi. Những lời cố vấn khôn ngoan, những âm mưu hiểm độc, một ít năng khiếu nhào lộn. Của quý của tôi nữa, nếu cô ấy thích. Lưỡi của tôi, dù cô ấy muốn hay không. Tôi sẽ chỉ huy đội quân của cô ấy, xoa chân cho cô ấy, tất cả những gì cô ấy yêu cầu. Phần thưởng duy nhất tôi mong đợi là cho phép tôi hϊếp và gϊếŧ chị gái tôi.”
Những gì anh nói đem nụ cười trở lại trên khuôn mặt bà góa già. “Ít nhất thì tên này cũng thành thực,” bà ta tuyên bố, “nhưng ngài, ser… ta biết hàng tá hiệp sĩ người Westeros và hàng ngàn khách du hành tương tự, nhưng chẳng có kẻ nào trong sáng như những gì ngài tô vẽ về bản thân. Đàn ông là thú dữ, ích kỷ và tàn bạo. Dù lời lẽ có mềm mỏng đến đâu đi chăng nữa, đằng sau chúng vẫn có những động cơ đen tối. Ta không tin ngài, ser.” Bà ta phẩy nhẹ quạt về phía họ như thể họ là những con ruồi vo ve trước mặt. “Nếu ngài muốn đến Meereen thì cứ việc bơi. Ta không giúp gì được cả.”
Cả bảy tầng địa ngục như mở ra cùng một lúc.
Ser Jorah bắt đầu đứng lên, bà góa gấp chiếc quạt lại, người đàn ông mặt sẹo của bà ta bước ra từ trong bóng tối… và đằng sau họ, một giọng phụ nữ hét lên. Tyrion quay phắt lại, vừa kịp lúc để thấy gã người lùn lao về phía mình. Đó là một cô gái, anh nhận ra ngay lập tức. Một cô gái trong bộ đồ đàn ông. Và cô ta định mổ bụng mình với con dao đó.
Trong tích tắc cả Ser Jorah, góa phụ và người đàn ông có sẹo đứng im như tượng đá. Đám người ăn không ngồi rồi đang nhấm nháp rượu bia và quan sát từ những chiếc bàn bên cạnh, nhưng không ai định can thiệp cả. Tyrion phải giơ cả hai tay lên cùng lúc, nhưng xích sắt chỉ đủ dài để anh với lấy bình rượu trên bàn. Anh cầm lấy nó, xoay người và hất toàn bộ rượu bên trong vào mặt cô gái lùn đang tấn công anh, sau đó lao sang một bên để tránh con dao của cô ta. Bình rượu vỡ tan tành khi anh chúi đầu xuống đất. Cô ta tiếp tục tấn công. Tyrion lăn sang một bên khi con dao cắm ngập vào sàn gỗ. Cô ta nhổ con dao ra rồi giơ nó lên một lần nữa…
… Và đột nhiên cô ta bị nhấc bổng lên, đôi chân đá loạn xạ khi cô ta cố thoát ra khỏi tay Ser Jorah. “Không!” Cô ta kêu gào bằng tiếng phổ thông của Westeros. “Thả ta ra!” Tyrion nghe thấy tiếng vải rách toạc khi cô ta cố gắng giẫy giụa.
Mormont nắm cổ áo cô ta bằng một tay. Tay còn lại giật con dao. “Đủ rồi.”
Lúc này chủ nhà trọ mới xuất hiện với dùi cui trong tay. Khi nhìn thấy chiếc bình vỡ, ông ta lầm bầm chửi rủa và muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở đây. “Người lùn đánh nhau,” gã người Tyrosh với bộ râu tía cười khùng khục.
Tyrion trố mắt nhìn cô gái ướt như chuột lột đang oằn oại trên không. “Tại sao?” Anh hỏi. “Tôi đã làm gì cô?”
“Chúng đã gϊếŧ anh ấy.” Lúc này cô gái đã không còn sức vùng vẫy. Cô ta yếu ớt túm lấy Mormont trong khi mắt giàn giụa nước. “Anh trai tôi. Chúng bắt và gϊếŧ anh ấy.”
“Ai gϊếŧ anh ta?” Mormont hỏi.
“Các thủy thủ. Thủy thủ đến từ Bảy Phụ Quốc. Năm gã say rượu. Chúng nhìn thấy chúng tôi cưỡi ngựa đấu thương ở quảng trường và đi theo. Khi nhận ra tôi là con gái, bọn chúng để tôi đi, nhưng chúng bắt anh trai tôi và gϊếŧ anh ấy. Chúng chặt đầu anh ấy rồi.”
Tyrion choáng váng khi nhận ra sự thật. Chúng nhìn thấy chúng tôi cưỡi ngựa đấu thương ở quảng trường. Lúc này anh mới nhận ra cô gái đó là ai. “Cô cưỡi con lợn à?” Anh hỏi. “Hay con chó?”
“Con chó,” cô ta nức nở. “Oppo luôn cưỡi lợn.”
Những người lùn trong đám cưới của Joffrey. Chính màn biểu diễn của họ là nguồn gốc của mọi rắc rối trong đêm hôm đó. Thật kỳ lạ khi mình lại gặp họ ở một nơi cách xa nửa vòng trái đất. Nhưng cũng không có gì khó hiểu cho lắm. Nếu họ có trí thông minh bằng một nửa con lợn của mình thì chắc chắn họ biết phải chạy khỏi Vương Đô trong đêm Joff chết, trước khi Cersei chia phần trách nhiệm cho họ trong cái chết của con trai chị ta. “Thả cô ta xuống, ser,” anh nói với Ser Jorah Mormont. “Cô ta sẽ không làm gì hại chúng ta đâu.”
Ser Jorah thả cô gái người lùn xuống sàn. “Ta rất lấy làm tiếc về việc của anh cô… nhưng chúng ta không liên quan gì đến cái chết của anh ta.”
“Nhưng hắn thì có.” Cô gái quỳ gối đứng dậy, tay giữ chặt chiếc áo rách nát, ướt đẫm rượu trên hai bầu ngực nhỏ xanh xao. “Người chúng muốn là hắn. Chúng tưởng nhầm Oppo là hắn.” Cô gái khóc lóc cầu xin sự giúp đỡ từ bất kỳ người nào chịu lắng nghe. “Hắn phải chết, giống như người anh trai tội nghiệp của tôi ấy. Xin các ngài. Ai đó hãy giúp tôi. Ai đó hãy gϊếŧ hắn đi.” Tên chủ nhà thô bạo nắm cánh tay lôi cô ta đứng dậy, la hét bằng tiếng Volantis và hỏi ai sẽ là người đền bù cho những thiệt hại đã gây ra.
Góa phụ ở khu cảng ném cho Mormont cái nhìn sắc lạnh. “Người ta nói các hiệp sĩ thường bảo vệ kẻ yếu và người vô tội. Nếu đó là sự thật thì ta là thiếu nữ xinh đẹp nhất ở Volantis.” Giọng cười của bà ta đượm vẻ khinh miệt và chế giễu. “Tên ngươi là gì, bé con?”
“Xu.”
Góa phụ già gọi gã chủ nhà bằng tiếng Volantis Cổ. Tyrion chỉ hiểu rằng bà ta bảo gã đưa cô gái lùn lên phòng, cho cô ta uống rượu và tìm quần áo sạch cho cô.
Khi họ đi rồi, góa phụ nhìn Tyrion chằm chằm, đôi mắt đen của bà sáng lên. “Ta cứ nghĩ quái vật phải to lớn hơn cơ. Nếu ở Westeros, ngươi sẽ đáng giá một tước vị lãnh chúa, chàng trai nhỏ ạ. Nhưng ở đây, ta sợ rằng cái giá của ngươi không được cao như thế. Ta đành phải giúp các ngươi vậy. Có vẻ Volantis không phải là chỗ cho người lùn.”
“Bà thật tốt bụng.” Tyrion trao cho bà nụ cười ngọt ngào nhất của anh. “Liệu bà có thể giúp tôi tháo những cái vòng sắt đáng yêu này ra được không? Con quái vật này chỉ có nửa cái mũi, và hầu như lúc nào nó cũng ngứa kinh khủng khϊếp. Mà dây xích thì quá ngắn nên tôi không giơ tay lên gãi được. Tôi sẽ rất vui lòng tặng lại nó cho bà.”
“Ôi, hào phóng quá nhỉ. Nhưng thời trẻ ta đã đeo vòng sắt đủ rồi, giờ ta thích vàng bạc hơn. Và cũng thật đáng buồn vì đây là Volantis, nơi gông cùm, xiềng xích còn rẻ
hơn cả bánh mì thiu, và không ai được phép giúp nô ɭệ trốn thoát cả.”
“Tôi không phải nô ɭệ.”
“Tất cả những ai bị chủ nô bắt đều ca bài ca buồn nhàm chán đó. Ta không dám giúp ngươi… ở đây.” Bà lại rướn người về phía trước. “Hai ngày nữa, con thuyền cog mang tên Selaesori Qhoran sẽ lên đường từ Qarth và đi qua New Ghis, chở theo thiếc, sắt, len, đăng ten, năm mươi tấm thảm kiểu Myr, một cái xác ướp trong nước muối, hai mươi bình tiêu rồng và một tu sĩ đỏ. Hãy lên con thuyền đó khi nó ra khơi.”
“Tất nhiên rồi,” Tyrion nói, “và cảm ơn bà.”
Ser Jorah nhíu mày. “Qarth không phải là đích đến của chúng ta.”
“Cô ta sẽ không bao giờ tới được Qarth. Benerro đã nhìn thấy điều đó trong ngọn lửa.” Mụ già nở nụ cười xảo quyệt.
“Xin theo ý bà.” Tyrion nhăn nhở cười. “Nếu tôi là người Volantis, được tự do và là con nhà dòng dõi, chắc chắn tôi sẽ bầu bà làm triarch, thưa phu nhân.”
“Ta không phải phu nhân gì hết,” góa phụ trả lời, “chỉ là con điếm của Vogarro thôi. Ngươi sẽ muốn biến khỏi đây trước khi lũ hổ đến. Nếu tới được chỗ nữ hoàng, hãy đưa cho cô ấy thông điệp từ các nô ɭệ ở Volantis Cổ.” Bà ta rờ tay lên vết sẹo mờ trên gò má nhăn nheo, nơi hình xăm những giọt nước mắt đã được xóa đi. “Nói với cô ấy là chúng ta đang đợi. Bảo cô ấy hãy đến đây thật mau.”