Hoàng hậu Selyse tới Hắc Thành với cô con gái nhỏ và chàng hề của cô bé, các hầu gái, các quý cô, cùng một đoàn tùy tùng năm mươi người khỏe mạnh gồm hiệp sĩ, lính đánh thuê và kỵ binh hạng nặng. Jon Snow biết tất cả đều là người của hoàng hậu. Họ tuy là tùy tùng của Selyse thật, nhưng người họ phục vụ là Melisandre. Nữ tu đỏ đã cảnh báo anh về việc họ đến một ngày trước khi tin tức tương tự được con quạ mang về từ Trạm Đông.
Anh gặp hoàng hậu cùng người của bà ở gần chuồng ngựa, đi cùng anh có Satin, Bowen Marsh và sáu vệ binh mặc áo choàng dài màu đen. Nếu những gì họ nói về bà là sự thật thì đừng bao giờ đến trước mặt bà hoàng hậu này mà không có đoàn tùy tùng đi theo, nếu không bà ta sẽ tưởng anh là thằng nhóc chăn ngựa và đưa dây cương cho anh.
Cuối cùng, tuyết đã di chuyển về phương nam và cho họ thời gian nghỉ xả ngơi. Thậm chí khi quỳ một gối trước hoàng hậu phương nam, Jon Snow còn cảm nhận được không khí có vẻ ấm lên. “Thưa hoàng hậu. Hắc Thành chào đón người và các tùy tùng.”
Hoàng hậu Selyse nhìn xuống. “Cảm ơn. Hãy dẫn ta đến chỗ tướng chỉ huy của ngươi.”
“Các anh em đã chọn thần vào vị trí vinh dự đó. Thần là Jon Snow.”
“Ngươi ư? Họ nói ngươi còn trẻ, nhưng…” Hoàng hậu Selyse có khuôn mặt gầy gò tái nhợt. Bà ta đội một chiếc vương miện bằng vàng đỏ với các ngạnh hình ngọn lửa nhô lên, giống hệt như vương miện của Stannis. “… đứng lên đi, Lãnh chúa Snow. Đây là con gái ta, Shireen.”
“Công chúa.” Jon cúi đầu. Shireen là một đứa trẻ xấu xí và thô kệch, lại càng xấu xí hơn khi căn bệnh vảy nến biến nửa cổ bên trái và một phần má cô bé cứng lại, xám như đá và nứt nẻ. “Thần và các anh em luôn sẵn sàng phục vụ công chúa,” anh nói với cô bé.
Shireen đỏ mặt. “Cảm ơn lãnh chúa.”
“Ta đoán ngươi đã biết Ser Axell Florent, người bà con của ta rồi nhỉ?” hoàng hậu tiếp tục.
“Chỉ thông qua lũ quạ thôi.” Và các báo cáo. Những lá thư anh nhận được từ Trạm-Đông-Bên-Bờ-Biển liên tục nhắc đến Axell Florent, và thường chẳng phải là những lời lẽ tốt đẹp. “Ser Axell.”
“Lãnh chúa Snow.” Florent có thân hình mập mạp, đôi chân ngắn ngủn và bộ ngực nở nang. Râu ria rậm rạp mọc hai bên má, cằm và lởm chởm thò ra từ trong tai và lỗ mũi ông ta.
“Các hiệp sĩ trung thành của ta,” Hoàng hậu Selyse tiếp tục. “Ser Narbert, Ser Benethon, Ser Brus, Ser Patrek, Ser Dorden, Ser Malegorn, Ser Lambert, Ser Perkin.” Mỗi người họ lần lượt cúi chào. Bà không thèm giới thiệu tên hề, nhưng tiếng chuông bò trên chiếc mũ có gạc và những hình xăm đủ màu hai bên má phúng phính khiến anh ta trở nên nổi bật. Mặt Sẹo. Những lá thư của Cotter Pyke cũng nhắc đến anh ta. Pyke nói đó là một gã khờ.
Sau đó hoàng hậu vẫy một thành viên nữa trong đám tùy tùng: một người đàn ông gầy như cây sậy, đã cao lại càng cao hơn với chiếc mũ ba tầng quái đản bằng vải dạ tía. “Và đây là Tycho Nestoris đáng kính, phái viên của Ngân Hàng Sắt ở Braavos, đến đây để thỏa thuận với vua Stannis.”
Người đàn ông cởi mũ và cúi chào. “Tướng chỉ huy. Cảm ơn ngài và các anh em vì đã tiếp đón thịnh tình.” Anh ta nói tiếng phổ thông nhuần nhuyễn, chỉ có một chút xíu ngữ giọng địa phương. Người đàn ông cao hơn Jon khoảng mười lăm phân, dưới cằm là bộ râu mảnh chỉ bằng sợi dây thừng nhưng dài xuống tận thắt lưng. Áo choàng của anh ta màu tía thẫm, trang trí bằng lông chồn éc min. Cổ áo cao và cứng như đóng khung lấy khuôn mặt nhỏ hẹp. “Hy vọng chúng tôi không quấy rầy ngài.”
“Đâu có. Chúng ta rất hoanh nghênh ngài.” Hoan nghênh còn hơn cả bà hoàng hậu kia, thật tình mà nói. Cotter Pyke đã gửi quạ báo trước về việc phái viên của ngân hàng sẽ đến. Jon Snow vẫn mong anh ta kể từ ngày đó.
Jon quay lại nói với hoàng hậu. “Các căn phòng hoàng gia trong Tháp Vương đã được chuẩn bị để tiếp đón hoàng hậu, chỉ cần người muốn ở lại đây với chúng thần. Đây là Lãnh Chúa Quản Gia của chúng ta, Bowen Marsh. Ông ấy sẽ bố trí nơi ở cho tùy tùng của người.”
“Các ngươi chu đáo quá.” Lời lẽ của hoàng hậu nghe có vẻ nhã nhặn, nhưng giọng điệu thì như nói, đây là nhiệm vụ của các ngươi, và hãy hy vọng là ta hài lòng với những gì các ngươi chuẩn bị. “Chúng ta sẽ không ở đây làm phiền ngươi lâu đâu. Chỉ vài ngày là cùng. Chúng ta định tiến lên căn cứ mới ở Tháp Đêm, ngay sau khi nghỉ ngơi và hồi phục. Chuyến đi từ Trạm Đông tới đây làm chúng ta mệt mỏi quá rồi.”
“Vâng thưa hoàng hậu,” Jon nói. “Chắc hẳn người đã rất lạnh và đói rồi. Một bữa ăn nóng sốt đang đợi người trong sảnh chung đó ạ.”
“Tốt lắm.” Hoàng hậu nhìn quanh sân. “Tuy nhiên, đầu tiên, chúng ta có việc muốn hỏi ý kiến quý cô Melisandre đã.”
“Ồ, tất nhiên rồi. Quý cô cũng ở trong Tháp Vương. Mời người đi đường này.”
Hoàng hậu Selyse gật đầu, nắm tay con gái và cho phép anh dẫn họ ra khỏi khu chuồng ngựa. Ser Axell, sứ giả của ngân hàng Braavos và toàn bộ đoàn tùy tùng theo sau, giống như lũ vịt con lọt thỏm trong đống len và lông thú.
“Thưa hoàng hậu,” Jon Snow nói, “các thợ xây của thần đã cố gắng hết sức cải tạo Tháp Đêm để đón người vào ở… nhưng phần lớn pháo đài vẫn là một đống đổ nát. Đó là một lâu đài rộng lớn, có thể nói là lớn nhất ở Tường Thành, và chúng thần mới chỉ khôi phục lại được một phần thôi. Có thể người sẽ thấy thoải mái hơn nếu ở lại Trạm-Đông-Bên-Bờ-Biển.”
Hoàng hậu Selyse khịt mũi. “Chúng ta chán Trạm Đông lắm rồi. Chúng ta không thích nơi đó. Hoàng hậu phải là bà chủ dưới mái nhà của chính mình. Ta thấy Cotter Pyke của ngươi vừa thô lỗ vừa khó chịu, vừa cáu bẳn vừa hà tiện.”
Thế thì bà nên nghe những gì Cotter nói về bà. “Thần lấy làm tiếc về chuyện đó, nhưng thần sợ người sẽ thấy Pháo Đài Đêm còn khó chịu hơn. Đó là một pháo đài, chứ không phải cung điện. Một nơi nhàm chán và lạnh lẽo. Trong khi Trạm Đông…”
“Trạm Đông không an toàn.” Hoàng hậu đặt một tay lên vai con gái. “Đây là người thừa kế chính đáng của nhà vua. Rồi một ngày Shireen sẽ ngồi lên Ngai Sắt và cai trị Bảy Phụ Quốc. Con bé phải được bảo vệ trước mọi hiểm nguy, và Trạm Đông là nơi sẽ bị tấn công đầu tiên. Pháo Đài Đêm này là nơi chồng ta đã chọn làm thủ phủ, và chúng ta sẽ tiếp tục ở đó. Chúng ta… ồ!”
Một cái bóng vĩ đại xuất hiện đằng sau tháp Tướng Chỉ Huy. Công chúa Shireen ré lên, ba hiệp sĩ của hoàng hậu đồng thời há hốc mồm kinh ngạc. Một người khác chửi thề. “Thất Diện Thần ơi,” anh ta nói, và có vẻ trong cơn sốc đã quên cả vị thần đỏ mới của mình.
“Đừng sợ,” Jon nói với họ. “Anh ta không làm hại ai đâu, thưa hoàng hậu. Đây là Wun Wun.”
“Wun Weg Wun Dar Wun.” Giọng người khổng lồ lầm rầm như tiếng tảng đá lăn xuống từ sườn núi. Anh ta quỳ xuống trước mặt bọn họ. Ngay cả khi quỳ, trông anh ta vẫn cao lớn hơn họ. “Quỳ gối, hoàng hậu. Hoàng hậu nhỏ.” Hẳn là những từ Leathers đã dạy anh ta.
Mắt công chúa Shireen mở to như hai cái đĩa. “Anh ta là người khổng lồ! Người khổng lồ thật, giống như trong truyện. Nhưng tại sao anh ta nói buồn cười thế?”
“Anh ta mới chỉ nói được vài từ tiếng Phổ Thông thôi,” Jon nói. “Ở vùng đất của họ, người khổng lồ chỉ nói Ngôn Ngữ Cổ.”
“Tôi chạm vào anh ta có được không?”
“Thôi đừng,” mẹ cô bé cảnh báo. “Nhìn hắn mà xem. Một sinh vật bẩn thỉu làm sao.” Hoàng hậu quay bộ mặt cau có sang nhìn Jon. “Lãnh chúa Snow, cái sinh vật gớm ghiếc này làm gì dưới chân Tường Thành của chúng ta vậy?”
“Wun Wun là khách của Đội Tuần Đêm, cũng giống như các vị đây.”
Hoàng hậu không thích câu trả lời đó. Các hiệp sĩ của bà cũng vậy. Ser Axell nhăn mặt vẻ kinh tởm, Ser Brus cười lo lắng, còn Ser Narbert nói, “Tôi nghe nói người khổng lồ đã chết hết rồi cơ mà.”
“Gần hết thôi.” Ygritte từng khóc thương cho họ. “Trong bóng tối người chết đang nhảy múa.” Mặt Sẹo nhảy những bước kỳ cục. “Ta biết rồi, ta biết rồi, ồ ố ô.” Ở Trạm Đông, ai đó đã khâu cho anh ta một chiếc áo choàng sặc sỡ từ da lông hải ly, da cừu và lông thỏ. Mũ của anh ta có hai nhánh gạc hươu chĩa lên, bên trên đeo những quả chuông nhỏ, hai bên tai là hai dải mũ nâu làm bằng da lông sóc. Âm thanh leng keng phát ra theo mỗi bước đi.
Wun Wun há hốc miệng nhìn anh ta vẻ thích thú, nhưng khi người khổng lồ rướn người lên với, gã ngốc leng keng nhảy lùi về phía sau. “Không, không, không.” Wun Wun lảo đảo đứng lên. Hoàng hậu ôm lấy công chúa Shireen và đẩy cô bé lùi lại, các hiệp sĩ của bà lần tìm kiếm, còn Mặt Sẹo cuống cuồng bỏ chạy, sảy chân và ngã dập mông xuống tuyết.
Wun Wun bắt đầu phá lên cười. Tiếng cười của người khổng lồ có thể khiến tiếng thét của một con rồng trở nên quá tầm thường. Mặt Sẹo bịt tai, công chúa Shireen rúc mặt vào áo lông của mẹ, còn hiệp sĩ can đảm nhất của hoàng hậu tiến lên phía trước với kiếm trong tay. Jon giơ một tay lên cản đường anh ta. “Đừng chọc giận người khổng lồ. Tra kiếm vào bao đi, ser. Leathers, anh hãy đưa Wun Wun quay về tháp Hardin.”
“Đến giờ ăn à, Wun Wun?” người khổng lồ hỏi.
“Đến giờ ăn,” Jon đồng ý. Anh quay sang nói với Leathers, “Ta sẽ cho người mang một vườn rau đến cho anh ta và thịt cho anh. Đi đốt lửa đi.”
Leathers nhăn răng cười. “Tôi làm ngay đây, nhưng tháp Hardin lạnh chết đi được. Lãnh chúa gửi chút rượu để chúng tôi uống cho ấm người có được không?”
“Cho anh thôi, không cho hắn.” Wun Wun chưa bao giờ uống rượu, cho đến khi anh ta tới Hắc Thành, nhưng sau khi nếm thử, gã khổng lồ trở nên mê rượu. Mê một cách quá mức. Jon có nhiều vấn đề phải giải quyết rồi và không cần phải có thêm một gã khổng lồ nát rượu nữa. Anh quay về phía các hiệp sĩ của hoàng hậu. “Cha ta
thường nói không nên tuốt kiếm ra nếu không có ý định sử dụng nó.”
“Tôi định dùng nó đấy chứ.” Tên hiệp sĩ mày râu nhẵn nhụi và bỏng gió; bên dưới chiếc áo choàng làm bằng lông trắng là áo dài bằng vải kim tuyến bạc, bên trên thêu hình ngôi sao năm cánh. “Ta vẫn nghe nói Đội Tuần Đêm bảo vệ vương quốc loài người trước những loại quái vật như vậy. Không ai nói đến việc giữ chúng làm thú nuôi cả.”
Lại một thằng ngốc dũng cảm nữa đến từ phương nam. “Anh là…?” “Ser Patrek vùng Núi Vua, thưa lãnh chúa.”
“Hiệp sĩ ạ, ta không biết ở vùng núi của anh, các anh đón tiếp khách như thế nào. Nhưng ở phương bắc, chúng ta rất quan trọng việc đó. Wun Wun là khách ở đây.”
Ser Patrek mỉm cười. “Nói tôi nghe, Tướng chỉ huy, nếu ngoại nhân xuất hiện, ngài cũng định tiếp đón chúng nhiệt tình à?” Tên hiệp sĩ quay sang phía hoàng hậu. “Thưa hoàng hậu, nếu không nhầm thì kia là Tháp Vương. Thần xin được dẫn người đến đó nhé?”
“Được thôi.” Hoàng hậu khoác tay hắn ta và đi lướt qua mặt Đội Tuần Đêm mà không ngoái lại một lần nào.
Những ngọn lửa trên chiếc vương miện là thứ ấm áp nhất tỏa ra từ bà. “Lãnh chúa Tycho,” Jon gọi. “Phiền ngài một phút.”
Gã người Braavos dừng khựng lại. “Tôi chẳng phải lãnh chúa gì cả. Tôi chỉ đơn giản là một người phục vụ cho Ngân Hàng Sắt ở Braavos thôi.”
“Cotter Pyke báo cáo rằng ông đến Trạm Đông với ba con thuyền. Một chiếc ga-lê lớn, một chiếc ga-lê và một chiếc cog, đúng không.”
“Đúng vậy, thưa lãnh chúa. Việc vượt biển mùa này rất mạo hiểm. Một con thuyền đơn độc rất dễ bị chìm, nhưng ba chiếc thuyền có thể hỗ trợ lẫn nhau. Ngân Hàng Sắt lúc nào cũng cẩn trọng như vậy.”
“Trước khi ngài rời đi, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?”
“Xin sẵn lòng, thưa Tướng chỉ huy. Ở Braavos, chúng tôi có một câu châm ngôn là “không có lúc nào như lúc này. Liệu ngay bây giờ có được không?”
“Lúc nào cũng được. Ngài muốn về phòng ta, hay muốn lên xem đỉnh Tường Thành?”
Phái viên ngân hàng ngẩng đầu nhìn lên, nơi băng tuyết trắng xám đứng sừng sững trên nền trời. “Tôi e là trên đó sẽ rất lạnh.”
“Đúng, và gió nữa. Ngài phải học cách tránh xa mép tường. Nhiều người đã bị thổi
bay xuống rồi. Đến giờ vẫn vậy. Tường Thành không giống với nơi nào khác trên trái đất. Có thể ngài sẽ không còn cơ hội nhìn thấy nó đâu.”
“Chắc chắn trước khi chết tôi sẽ hối hận vì sự cẩn thận của mình, nhưng sau một quãng đường dài trên yên ngựa, tôi thích một căn phòng ấm áp hơn.”
“Vậy thì vào phòng của ta đi. Satin, phiền cậu mang chút rượu nóng lên nhé.”
Phòng Jon nằm phía sau kho vũ khí, nếu không đặc biệt ấm áp thì cũng khá tĩnh lặng. Ngọn lửa trong lò đã tắt trước đó; Sa-tanh không siêng năng chịu khó bằng Edd U Sầu hồi trước. Con quạ của Mormont chào họ bằng tiếng thét “Ngô!” Jon treo áo choàng lên. “Ngài đến gặp vua Stannis đúng không?”
“Đúng vậy, thưa lãnh chúa. Hoàng hậu Selyse đã gợi ý rằng chúng tôi có thể gửi thư tới Deepwood Motte bằng quạ để báo cho nhà vua rằng tôi đang đợi ông ấy ở Tháp Đêm. Tuy nhiên, vấn đề tôi định nói với ông ấy quá tế nhị nên tôi không tin tưởng vào việc gửi thư.”
“Một món nợ.” Còn có thể là gì được nữa? “Món nợ của ông ấy à? Hay là của anh trai?”
Phái viên ngân hàng chụm các đầu ngón tay vào nhau. “Vị trí của tôi không phù hợp để bàn về việc nợ nần của Lãnh chúa Stannis. Còn với vua Robert… thực ra chúng tôi rất sẵn lòng giúp đỡ nhà vua lúc ngài ấy cần. Khi Robert còn sống, tất cả đều tốt đẹp. Nhưng giờ, Ngai Sắt lại định quỵt mọi khoản vay.”
Nhà Lannister có thể ngu ngốc đến vậy sao? “Ngài không thể bắt Stannis chịu trách nhiệm cho những khoản nợ của anh trai mình được.”
“Món nợ đó thuộc về Ngai Sắt,” Tycho tuyên bố, “và bất cứ ai ngồi trên chiếc ghế đó sẽ phải trả. Tuy nhiên, vì Vua Tommen và hội đồng của nhà vua quá ngoan cố nên chúng tôi định đặt vấn đề này với Vua Stannis. Nếu nhà vua chứng tỏ được mình xứng đáng với niềm tin của chúng tôi, chúng tôi sẽ sẵn sàng giúp đỡ bằng cách cho ông ấy mượn tất cả những gì ông ấy cần.”
“Giúp,” con quạ hét lên. “Giúp, giúp, giúp.”
Dường như tất cả những chuyện này Jon đã dự đoán ngay khi anh biết Ngân Hàng Sắt cử phái viên đến Tường Thành. “Theo tin tức gần đây nhất, nhà vua đang hành quân tới Winterfell để đối đầu với Lãnh chúa Bolton và đồng minh của ông ta. Ngài có thể tới tìm ông ta ở đó nếu muốn, tuy nhiên việc đó khá mạo hiểm. Ngài có thể bị đẩy vào cuộc chiến tranh của ông ta.”
Tycho cúi đầu. “Phục vụ Ngân Hàng Sắt cũng là công việc mạo hiểm chết người, giống như việc ngài phục vụ cho Ngai Sắt vậy.”
Ta phục vụ cho Ngai Sắt sao? Jon Snow không còn chắc chắn về điều đó. “Ta có thể cho ngài ngựa, lương thực, người dẫn đường, bất cứ thứ gì cần thiết để đưa ngài đến Deepwood Motte. Từ đó ngài sẽ phải tự mình tìm đến chỗ Stannis.” Và rất có thể ngài sẽ tìm thấy cái đầu ông ta cắm trên ngọn giáo. “Nhưng ngài sẽ phải trả một cái giá.”
“Giá,” con quạ của Mormont kêu lên. “Giá, giá.”
“Chẳng phải mọi thứ luôn có giá của nó sao?” Gã người Braavos mỉm cười. “Đội Tuần Đêm muốn gì?”
“Đầu tiên là thuyền của ngài. Cùng với tất cả thủy thủ đoàn.” “Cả ba sao? Thế thì tôi sẽ trở về Braavos bằng cách nào?” “Tôi chỉ cần dùng chúng cho một chuyến hải trình thôi.”
“Chắc hẳn phải là một chuyến đi mạo hiểm. Và ngài nói đó mới chỉ là yêu cầu đầu tiên?”
“Chúng tôi cũng cần một khoản vay nữa. Đủ vàng để chúng tôi sống sót từ giờ đến mùa xuân. Để mua thực phẩm và thuê thuyền đưa chúng đến đây.”
“Mùa xuân ư?” Tycho thở dài. “Vậy thì không được đâu, thưa lãnh chúa.”
Không biết Stannis đã nói gì với anh ta? Ngươi thương lượng như kiểu một mụ già mặc cả con cá thu ấy, Lãnh chúa Snow ạ. Lãnh chúa Eddard làʍ t̠ìиɦ với một bà bán cá và đẻ ra ngươi hay sao? Có thể lắm chứ.
Phải mất cả tiếng đồng hồ, những điều không thể mới trở thành có thể, và một tiếng đồng hồ nữa họ mới đồng ý với nhau về các điều khoản. Vò rượu nóng mà Sa-tanh đem lên giúp họ giải quyết những điểm khó khăn hơn. Cho đến khi Jon Snow ký vào tấm giấy da do phái viên người Braavos soạn thảo, cả hai người họ đều đã ngà ngà say và không mấy vui vẻ. Jon nghĩ đó là một tín hiệu tốt.
Ba chiếc thuyền của Braavos sẽ nâng tổng số thuyền trong hạm đội ở Trạm Đông lên mười một, trong đó có chiếc thuyền săn cá voi của Ibben mà Cotter Pyke trưng dụng cho quân đội dưới mệnh lệnh của Jon. Chiếc ga lê buôn của Pentos cũng ấn tượng không kém, và ba chiếc thuyền chiến của Lys, phần còn lại trong hạm đội trước kia của Salladhor Saan dạt trở lại phương bắc vì bão biển mùa thu. Cả ba chiếc thuyền của Saan đều rất cần được sửa chữa, nhưng giờ này, hẳn công việc sửa chữa phải xong rồi.
Mười một con thuyền là quá ít, nhưng nếu anh chờ đợi lâu hơn, cư dân tự do ở Hardhome sẽ chết trước khi đoàn thuyền giải cứu tới nơi. Ra khơi bây giờ, hoặc là
không bao giờ. Nhưng Mẹ Chuột Chũi và người của bà ta có tuyệt vọng đến mức giao mạng sống của họ cho Đội Tuần Đêm hay không thì…
Màn đêm đã buông khi anh và Tycho Nestoris rời căn sảnh. Tuyết bắt đầu rơi.
“Cuộc trao đổi của chúng ta có vẻ ngắn nhỉ.” Jon kéo chặt áo choàng quanh người.
“Mùa đông đã sắp đến nơi rồi. Ngày tôi rời Braavos, băng giá đã xuất hiện trên các con kênh.”
“Cách đây không lâu, ba người của chúng tôi cũng đi qua Braavos,” Jon nói. “Một học sĩ già, một ca sĩ và một gã phục vụ trẻ tuổi. Họ đưa một cô gái du mục và con cô ta tới Oldtown. Có lẽ ngài không tình cờ gặp họ đâu nhỉ?”
“Tôi e là không, thưa lãnh chúa. Ngày nào cũng có người Westeros qua lại Braavos, nhưng hầu hết họ đến và đi từ cảng Ragman. Các con thuyền của Ngân Hàng Sắt đậu
ở cảng Purple. Nếu ngài muốn, tôi có thể yêu cầu thông tin về họ khi trở về nhà.” “Không cần đâu. Giờ này chắc họ đã an toàn ở Oldtown rồi.”
“Hãy hy vọng như vậy. Thời gian này, biển hẹp vô cùng nguy hiểm. Chẳng những thế gần đây còn có rất nhiều báo cáo về những con thuyền lạ ở Quần đảo Stepstones.”
“Salladhor Saan à?”
“Gã cướp biển người Lys đó sao? Một số người nói hắn đã lui về nơi trú ẩn cũ rồi. Và hạm đội thuyền chiến của Lãnh chúa Redwyne cũng đang bò qua bán đảo Broken Arm. Hẳn là chúng đang trên đường về nhà. Nhưng chúng tôi biết rất rõ về những con thuyền đó và các thủy thủ. Không, chắc là thuyền khác… đến từ viễn đông,… tôi thấy mọi người đồn đại về những con rồng.”
“Ước gì chúng ta có một con ở đây. Nó sẽ làm mọi thứ ấm lên được chút ít.”
“Lãnh chúa lại đùa rồi. Mong ngài thứ lỗi nếu tôi không cười. Người Braavos là con cháu của những kẻ chạy trốn khỏi Valyria và cơn thịnh nộ của các lãnh chúa rồng. Chúng tôi không nhắc đến rồng một cách đùa cợt.”
Không, không nên chút nào. “Xin lỗi lãnh chúa Tycho.”
“Không cần phải như vậy, Tướng Chỉ Huy. Nhưng giờ tôi đói quá. Cho mượn một khoản tiền lớn như vậy thì không đói mới lạ. Ngài có thể chỉ đường cho tôi đến sảnh đại tiệc được không?”
“Tôi có thể dẫn ngài đến đó.” Jon chỉ. “Đi lối này.”
Đã đến bữa tiệc rồi, nếu không ăn chút bánh mì với phái viên ngân hàng thì hơi bất lịch sự, vì thế Jon sai Sa-tanh đi lấy đồ ăn cho họ. Đám người lạ mới đến thu hút tất cả các anh em còn thức hoặc không phải làm nhiệm vụ, vì thế căn sảnh đông đúc và ấm
áp.
Hoàng hậu và con gái bà không có mặt. Giờ này có lẽ họ đã có mặt ở Tháp Vương. Nhưng Ser Brus và Ser Malegorn đang có mặt ở đó và mua vui cho các anh em bằng những tin tức mới nhất từ Trạm Đông và phía bên kia bờ biển. Ba quý cô đi cùng hoàng hậu ngồi cùng nhau, theo sau là các hầu gái và một tá người của Đội Tuần Đêm.
Gần cánh cửa, quân sư của hoàng hậu đang ngấu nghiến một con gà trống thiến, mυ"ŧ thịt khỏi xương và cứ ăn một miếng lại uống một ngụm rượu. Khi nhìn thấy Jon Snow, Axell Florent vứt một khúc xương sang bên cạnh, chùi mép bằng mu bàn tay và thong dong tiến lại gần. Với đôi chân vòng kiềng, ngực to như trống và đôi tai vểnh, bộ dạng hắn trông thật tức cười, nhưng Jon biết không nên cười hắn. Hắn là một trong các chú của hoàng hậu Selyse và là một trong những người đầu tiên chấp nhận vị thần đỏ của Melisandre theo hoàng hậu. Nếu hắn không phải là kẻ gϊếŧ hại người thân thì cũng là hạng người tương tự như thế. Anh trai của Axell Florent bị Melisandre thiêu sống, Jon được nghe thông tin từ Maester Aemon, nhưng Ser Axell hầu như chẳng làm gì để ngăn chặn điều đó. Sao lại có loại người nhẫn tâm đứng nhìn anh trai mình bị thiêu sống như vậy?
“Nestoris,” Ser Axell nói, “và tướng chỉ huy. Cho phép tôi ngồi chung bàn được không?” Hắn ngồi xuống ghế băng trước khi họ kịp trả lời. “Lãnh chúa Snow, liệu tôi có thể hỏi… công chúa du mục mà vua Stannis nhắc đến… cô ta đâu rồi nhỉ?”
Cách xa nơi này nhiều dặm, Jon nghĩ. Nếu các vị thần tốt bụng, giờ này cô ấy đã tìm được Tormund Giantsbane. “Val là em gái Dalla, vợ của Mance Rayder và mẹ của con trai hắn. Vua Stannis bắt Val và đứa trẻ làm con tin sau khi Dalla chết trong khi sinh, nhưng cô ấy không phải là công chúa, không phải như những gì ông tưởng.”
Ser Axell nhún vai. “Cô ta là gì cũng được, ở Trạm Đông, mọi người nói cô ta rất xinh đẹp. Tôi muốn được tận mắt chiêm ngưỡng. Chứ tôi thấy một số phụ nữ du mục, hừm, đàn ông phải quay lưng họ lại để thực hiện nghĩa vụ làm chồng chứ nào dám nhìn mặt. Nếu tướng chỉ huy không ngại, xin hãy đem cô ấy ra đây cho chúng tôi xem cái nào.”
“Cô ấy không phải ngựa để được diễu ra cho các ngài kiểm tra, thưa ser.”
“Tôi hứa sẽ không đếm răng cô ta đâu.” Florent nhăn nhở cười. “Ôi đừng sợ, tôi sẽ đối xử với cô ta nhã nhặn đúng mức cô ta xứng đáng.”
Hắn biết ta không giữ cô ấy trong tay. Trong một ngôi làng, không có thông tin nào là bí mật, và ở Hắc Thành cũng vậy. Dù mọi người không tự do nói về sự vắng mặt của Val, nhưng một số người biết, và mỗi đêm trong sảnh chung, các anh em đều
buôn chuyện. Hắn đã nghe thấy những gì? Jon tự hỏi. Hắn sẽ tin tưởng bao nhiêu phần trăm? “Xin thứ lỗi, ser, nhưng Val sẽ không tham gia với chúng ta.”
“Thế thì tôi sẽ đi tìm cô ấy. Ngài giữ cô ả đó ở đâu vậy?”
Ở nơi càng xa ngươi càng tốt. “Đâu đó an toàn. Đủ an toàn, thưa ser.”
Tay hiệp sĩ mặt đỏ tía tai. “Thưa lãnh chúa, ngài quên mất tôi là ai rồi sao?” Hơi thở của hắn đầy mùi hành và bia. “Tôi có cần phải nói chuyện với hoàng hậu không? Chỉ cần một lời của bà ấy là ả dã nhân đó sẽ được tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giải đến sảnh chung cho chúng tôi kiểm tra.”
Đó sẽ là một trò bẩn thỉu, ngay cả với hoàng hậu. “Hoàng hậu sẽ không bao giờ phụ lòng hiếu khách của chúng ta,” Jon nói và hy vọng đó là sự thật. “Giờ e là ta phải đi rồi, trước khi ta quên mất nhiệm vụ của chủ nhà. Lãnh chúa Tycho, xin thứ lỗi.”
“Tất nhiên rồi,” sứ giả ngân hàng nói. “Rất vui lòng.”
Bên ngoài, tuyết rơi ngày càng dày đặc. Phía bên kia sân, Tháp Vương đã biến thành một cái bóng nặng nề, ánh sáng phía sau cửa sổ bị che khuất sau màn tuyết.
Về phòng, Jon thấy con quạ của Gấu Già đang đậu trên thành chiếc ghế bằng gỗ sồi và da đằng sau tấm ván kê làm bàn. Con quạ bắt đầu gào thét đòi thức ăn ngay khi anh xuất hiện. Jon bốc một nắm quả khô từ cái túi bên cạnh cửa và rải xuống nền nhà, sau đó ngồi lên ghế.
Tycho Nestoris đã để lại một bản sao của bản hiệp ước. Jon đọc đi đọc lại nó ba lần. Mọi việc thật đơn giản, anh nhớ lại. Đơn giản hơn những gì ta tưởng tượng. Đơn giản hơn mức bình thường.
Nó khiến anh cảm thấy không dễ chịu. Tiền của Braavos sẽ giúp Đội Tuần Đêm mua thức ăn từ phương nam khi kho lương của họ cạn kiệt, lượng thức ăn đủ cho họ vượt qua mùa đông, dù nó có đằng đẵng đến mức nào. Một mùa đông dài khắc nghiệt sẽ khiến Đội Tuần Đêm sa vào vũng nợ nần, nhiều đến mức chúng ta không bao giờ có thể thoát ra được, Jon tự nhủ, nhưng khi lựa chọn là mang nợ hoặc chết thì mang nợ vẫn tốt hơn.
Nhưng anh không nhất thiết phải thích điều đó. Khi mùa xuân đến, khi đến lúc phải trả hết số vàng đang nợ, anh sẽ còn chán nản hơn nhiều. Ấn tượng mà Tycho Nestoris để lại trong anh là một người đàn ông có học và lịch thiệp, nhưng Ngân Hàng Sắt của Braavos nổi tiếng có cách đòi nợ rất đáng sợ. Chín Thành Phố Tự Trị đều có ngân hàng riêng, và một số nơi không chỉ có một ngân hàng, họ đánh nhau vì từng đồng bạc lẻ như chó tranh nhau một khúc xương, nhưng Ngân Hàng Sắt giàu có và mạnh hơn tất cả những ngân hàng khác gộp lại. Khi các ông hoàng không trả nợ các ngân
hàng nhỏ, chủ các ngân hàng phá sản sẽ bán vợ con họ làm nô ɭệ và tự kết liễu đời mình. Nhưng nếu các ông hoàng không trả được tiền cho Ngân Hàng Sắt, các ông hoàng mới sẽ đột nhiên xuất hiện và chiếm ngai vàng của họ.
Cậu nhóc Tommen béo tội nghiệp rất có thể sẽ được trải nghiệm điều đó. Chắc chắn Nhà Lannister có những lý do thuyết phục để từ chối trả các món nợ mà vua Robert để lại, nhưng đó cũng là việc làm ngu ngốc. Nếu Stannis không quá cứng đầu cứng cổ và chấp nhận các điều khoản của họ, Braavos sẽ cho ông mượn tất cả vàng bạc mà ông yêu cầu, số tiền đủ lớn để mua hàng chục hội lính đánh thuê, đút lót hàng trăm lãnh chúa và trả lương, lo cơm ăn áo mặc và vũ khí cho người của ông. Điều đó nghĩa là rất có thể Stannis vừa giành được Ngai Sắt, trừ khi ông ta đã chết dưới chân tường thành Winterfell. Anh tự hỏi liệu Melisandre có nhìn thấy điều đó trong ngọn lửa hay không.
Jon ngồi thẳng dậy, ngáp dài và vươn vai. Sáng mai anh sẽ truyền lệnh cho Cotter Pyke. Mười một con thuyền tới Hardhome. Đem về nhiều người hết mức có thể, phụ nữ và trẻ em trước. Đã đến giờ họ phải lên đường. Mình có nên tự đi không, hay là giao nhiệm vụ đó cho Cotter? Gấu Già đã thân chinh dẫn đầu một cuộc xuất kích. Đúng vậy. Và không bao giờ trở lại.
Jon nhắm mắt. Nhưng chỉ được một lúc đã phải tỉnh dậy, người cứng ngắc như tấm ván, trong khi con quạ của Gấu Già cứ luôn mồm lẩm bẩm, “Snow, Snow,” và Mully đang lay gọi anh. “Lãnh chúa, có người muốn gặp ngài. Thưa lãnh chúa. Họ tìm thấy một cô gái.”
“Một cô gái à?” Jon ngồi dậy dụi mắt. “Val? Có phải Val trở về không?” “Không phải Val, thưa lãnh chúa. Từ phía bên này Tường Thành cơ.”
Arya. Jon ngồi thẳng người dậy. Chắc hẳn là con bé rồi. “Cô gái,” con quạ thét lên. “Cô gái, cô gái.”
“Ty và Dannel gặp cô ta ở cách Thị Trấn Chuột Chũi 2 dặm về phía nam, khi họ đang đuổi theo mấy tên du mục trên vương lộ. Họ bắt được chúng, rồi sau đó tình cờ gặp cô gái này. Cô ấy là con nhà quyền quý, thưa lãnh chúa, và cô ấy muốn được gặp ngài.”
“Cô ấy đi cùng bao nhiêu người?” Anh tới chỗ cái chậu và té nước lên rửa mặt. Trời ạ, nhưng anh đang rất mệt.
“Không có ai cả, thưa lãnh chúa. Cô ấy đến một mình, cưỡi trên lưng một con ngựa sắp chết. Nó chỉ còn da bọc xương, què quặt và nhễ nhại mồ hôi. Họ cắt cổ nó và đem cô gái vào tra hỏi.”
Một cô gái mặc đồ xám trên lưng một con ngựa sắp chết. Có vẻ lửa của Melisandre không nói dối. Nhưng còn Mance Rayder và đám nữ chiến binh đâu? “Cô gái đó đâu?”
“Trong phòng Maester Aemon, thưa lãnh chúa.” Các anh em ở Hắc Thành vẫn gọi căn phòng bằng cái tên đó, dù giờ đây vị học sĩ già đã ấm áp và an toàn ở Oldtown. “Cô gái tím tái vì lạnh và run lẩy bẩy như cầy sấy, vì thế Ty muốn Clydas xem cô ấy có bị sao không.”
“Tốt lắm.” Jon cảm giác như trở lại hồi 15 tuổi. Em gái. Anh đứng dậy và mặc áo choàng.
Tuyết vẫn đang rơi khi anh băng qua sân cùng với Mully. Phía đông, bình minh đang lên với những tia sáng đầu tiên vàng óng, nhưng đằng sau cửa sổ phòng quý cô Melisandre ở Tháp Vương, một ngọn lửa đỏ rực vẫn đang cháy chập chờn. Cô ấy không ngủ bao giờ sao? Cô đang chơi trò gì vậy hả nữ tu? Hay cô có nhiệm vụ nào khác dành cho Mance?
Anh muốn tin đó là Arya. Anh muốn nhìn thấy mặt cô bé một lần nữa, được mỉm cười và xoa tóc nó, nói với nó rằng nó đã được an toàn. Nhưng làm sao mà an toàn cho được. Winterfell đã cháy trụi và đổ sập, chẳng còn nơi nào an toàn nữa.
Anh không thể giữ con bé bên mình, dù anh muốn điều đó đến nhường nào. Tường Thành không phải chỗ cho phụ nữ, càng không phải chỗ cho con gái nhà quyền quý. Anh cũng không định giao cô bé cho Stannis hay Melisandre. Nhà vua sẽ chỉ muốn cho con bé lấy người của mình, Horpe, Massey hoặc là Godry Kẻ Gϊếŧ Người Khổng Lồ, và chỉ có các vị thần mới biết nữ tu đỏ muốn làm gì với em gái anh.
Phương án tốt nhất anh có thể nghĩ ra lúc này là cho cô đến Trạm Đông và nhờ Cotter Pyke cho cô lên thuyền đến một nơi nào đó bên kia bờ biển, vượt ra ngoài tầm với của đám vua chúa láo nháo này. Chắc chắn anh sẽ phải đợi đến khi những con thuyền trở về từ Hardhome. Con bé có thể trở về Braavos với Tycho Nestoris. Có thể Ngân Hàng Sắt sẽ giúp tìm một gia đình quý tộc nào đó nhận con bé làm con nuôi. Braavos là nơi gần nhất trong số Chín Thành Phố Tự Trị, nhưng… cũng chính vì thế mà Braavos vừa là lựa chọn tốt nhất, vừa là lựa chọn tồi tệ nhất. Lorath ở cảng Ibben có thể sẽ an toàn hơn. Nhưng dù anh gửi con bé đi đâu, Arya cũng sẽ cần bạc để đi đường, cần một mái nhà để che đầu và cần ai đó để bảo vệ. Nó mới chỉ là một đứa trẻ.
Phòng cũ của Maester Aemon ấm áp đến nỗi làn hơi tỏa ra khi Mully mở cửa đủ khiến cả hai người họ tối tăm mặt mũi. Bên trong, lửa mới được nhóm trong lò, những khúc củi nứt ra và cháy lách tách. Jon bước qua một đống quần áo ướt. “Snow, Snow, Snow,” con quạ từ trên cao nói vọng xuống. Cô gái đang cuộn mình bên ngọn lửa và ngủ thϊếp đi, cả người bọc trong chiếc áo choàng len đen to hơn người cô đến ba lần.
Trông cô ta khá giống Arya, đủ để khiến anh sững lại, nhưng chỉ trong giây lát. Một cô gái cao gầy, hiếu động, người toàn chân với tay, mái tóc nâu được tết thành một bím dày và buộc bằng sợi dây da. Cô bé có khuôn mặt dài, cằm nhọn và tai nhỏ.
Nhưng cô ta lớn hơn Arya nhiều, rất nhiều. Cô gái này phải gần bằng tuổi ta. “Cô ấy đã ăn gì chưa?” Jon hỏi Mully.
“Chỉ bánh mì và nước súp thôi, thưa lãnh chúa.” Clydas rời khỏi ghế. “Maester Aemon luôn nói mọi thứ tốt nhất phải từ từ. Nếu nhiều hơn cô ấy sẽ không đủ sức tiêu hóa chúng.”
Mully gật đầu. “Dannel có một cái xúc xích của Hobb và bảo cô ấy ăn, nhưng cô ấy không động vào.”
Jon không thể trách cô gái về việc đó. Xúc xích của Hobb được làm bằng mỡ, muối và những thứ chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy ghê. “Có lẽ chúng ta nên để cho cô ấy nghỉ.”
Vừa lúc đó, cô gái ngồi nhỏm dậy, tay nắm chặt chiếc áo choàng che lên bầu ngực nhỏ nhắn xanh xao. Trông cô gái có vẻ bối rối. “Đây là…”
“Hắc Thành, thưa quý cô.”
“Tường Thành.” Mắt cô gái ướt đẫm nước. “Vậy là ta đã đến nơi rồi.”
Clydas tiến lại gần hơn. “Cô bé tội nghiệp, cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ngày lễ đặt tên tới tôi sẽ tròn 16 tuổi. Và tôi không phải trẻ con nữa, mà là một phụ nữ trưởng thành.” Cô ngáp dài và che miệng bằng chiếc áo choàng. Một đầu gối cô thò ra qua nếp gấp của chiếc áo. “Ông không đeo sợi xích, ông có phải học sĩ không?”
“Không,” Clydas nói, “nhưng ta từng giúp việc cho học sĩ.”
Đúng là cô gái có nét giống Arya, Jon nghĩ. Tuy gầy gò và đói khát, nhưng cô ta có màu tóc và màu mắt giống của con bé. “Tôi nghe nói cô muốn tìm tôi. Tôi là…”
“… Jon Snow.” Cô gái hất bím tóc về phía sau. “Gia đình hai chúng ta có mối ràng buộc bằng máu và danh dự. Giờ hãy nghe tôi nói đây, người bà con. Chú tôi là Cregan đang đuổi sát phía sau tôi. Anh không được để ông ta đưa tôi về Karhold.”
Jon nhìn cô gái chằm chằm. Mình biết cô gái này. Có cái gì đó trong mắt cô ta, cái cách cô ta giơ tay lên che ngực, cách cô ta nói. Trong giây lát, ký ức như chơi trốn tìm với anh. Sau đó anh chợt nhớ ra. “Alys Karstark.”
Cô gái khẽ nở nụ cười uể oải. “Tôi không dám chắc là anh sẽ nhớ. Lần đầu anh gặp tôi, tôi mới chỉ lên 6 tuổi.”
“Cô đến Winterfell cùng với cha.” Người cha mà Robb đã chặt đầu. “Nhưng tôi không nhớ mục đích chuyến đi đó.”
Cô đỏ mặt. “Để cho tôi gặp anh trai anh. À, thực ra chúng tôi có cớ khác, nhưng mục đích thực sự là như vậy. Tuổi của tôi sàn sàn với Robb, và cha tôi nghĩ chúng tôi có thể thành một đôi. Mọi người tổ chức một bữa tiệc. Tôi nhảy với cả anh và anh trai anh. Anh ấy rất lịch thiệp và nói tôi nhảy rất duyên dáng. Còn anh thì lầm lì chẳng nói chẳng rằng. Cha tôi nói con hoang bao giờ cũng như vậy.”
“Tôi nhớ rồi.” Câu nói chỉ có một nửa là sự thật.
“Kể cả bây giờ anh vẫn hơi ủ dột,” cô gái nói, “nhưng tôi sẽ không để bụng chuyện đó nếu anh cứu tôi khỏi tay chú của tôi.”
“Chú của cô… có phải Lãnh chúa Arnolf không?”
“Ông ấy không phải là lãnh chúa,” Alys nói với vẻ khinh miệt. “Anh trai Harry của tôi mới là lãnh chúa chính đáng, và theo luật tôi là người thừa kế của anh ấy. Con gái có quyền thừa kế cao hơn chú ruột. Chú Arnolf chỉ là người quản thành. Thực ra đó là ông của tôi mới đúng, vì ông ấy là chú của cha tôi. Con ông ấy là Cregan. Tôi nghĩ lẽ ra Cregan phải là anh họ mới phải, nhưng chúng tôi luôn gọi ông ấy là chú. Giờ họ lại muốn tôi gọi ông ấy là chồng.” Cô gái nắm tay lại thành nắm đấm. “Trước chiến tranh tôi được gả cho Daryn Hornwood. Chúng tôi chỉ đợi đến khi tôi đến tuổi dậy thì là làm lễ cưới, nhưng tên Sát Vương lại gϊếŧ Daryn trong rừng Whispering. Cha tôi viết thư bảo ông sẽ tìm cho tôi một lãnh chúa phương nam làm chồng, nhưng ông ấy không bao giờ thực hiện được. Robb anh trai anh đã chặt đầu ông ấy vì tội gϊếŧ người Nhà Lannister.” Miệng cô đanh lại. “Thế mà tôi tưởng họ hành quân về phương nam chỉ để để gϊếŧ đám người Nhà Lannister chứ.”
“Chuyện không… đơn giản như vậy đâu. Lãnh chúa Karstark gϊếŧ hai tù binh, thưa tiểu thư. Chúng là những cận vệ vô hại ngồi trong ngục tối.”
Cô gái không lấy gì làm ngạc nhiên. “Cha tôi chưa bao giờ om sòm như Greatjon, nhưng khi giận dữ ông ấy cũng không kém phần nguy hiểm. Nhưng giờ ông ấy đã chết. Anh trai anh cũng vậy. Nhưng anh và tôi vẫn đang sống, và đang ở đây. Giữa chúng ta có nợ máu hay không, Lãnh chúa Snow?”
“Khi một người đã khoác lên mình áo choàng đen, mọi món nợ truyền kiếp đều được bỏ lại phía sau. Đội Tuần Đêm không có thù oán gì với Karhold, cũng như đối với cô.”
“Tốt lắm. Tôi chỉ sợ… Tôi đã cầu xin cha mình để cho một trong các anh trai tôi ở lại quản thành, nhưng chẳng ai trong số họ muốn bỏ lỡ vinh quang và khoản tiền
chuộc mà họ sẽ giành được nếu tiến về phương nam. Giờ Torr và Edd đều đã chết. Theo tin cuối cùng chúng tôi nhận được thì Harry đang làm tù binh ở Maidenpool, nhưng đã một năm trôi qua kể từ ngày đó. Có thể anh ấy cũng chết rồi. Tôi không biết phải bấu víu vào đâu, ngoại trừ người con trai cuối cùng của Eddard Stark.”
“Tại sao không phải là nhà vua? Karhold đã tuyên bố trung thành với Stannis.”
“Chú tôi tuyên bố ủng hộ Stannis với hy vọng sẽ khiến Nhà Lannister nổi giận mà lấy đầu Harry tội nghiệp. Nếu anh tôi chết, Karhold sẽ về tay tôi, nhưng các chú của tôi lại muốn giành lấy nó. Một khi Cregan có con với tôi, họ sẽ không cần tôi nữa. Hai người vợ trước của ông ta đều đã chết cả rồi.” Cô gái giận dữ lau một giọt nước mắt, điệu bộ giống hệt Arya. “Anh có giúp tôi không?”
“Hôn nhân và quyền thừa kế phải để nhà vua lo liệu. Tôi sẽ thay mặt cô viết thư cho Stannis, nhưng…”
Alys Karstark phá lên cười, nhưng là tiếng cười tuyệt vọng. “Viết, nhưng đừng đợi câu trả lời. Stannis sẽ chết trước khi kịp nhận thông điệp của anh. Chú tôi sẽ đảm bảo chuyện đó.”
“Ý cô là sao?”
“Arnolf đang tức tốc hành quân đến Winterfell, đó là sự thật, nhưng chỉ như vậy ông ta mới có thể đâm lén sau lưng nhà vua của anh. Ông ta đã cấu kết với Roose Bolton từ lâu rồi … để đổi lấy vàng, để được tha thứ, và đổi lấy cái đầu tội nghiệp của Harry. Lãnh chúa Stannis đang hành quân vào giữa một cuộc tàn sát. Thế nên ông ấy không thể giúp tôi được, thậm chí nếu có thể ông ấy cũng chẳng giúp đâu.” Alys quỳ xuống trước mặt anh, nắm lấy vạt áo choàng của anh. “Anh là hy vọng duy nhất của tôi, Lãnh chúa Snow. Vì cha anh, tôi cầu xin anh. Hãy bảo vệ tôi.”