Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trấn Thủ Thành Meereen

Chương 17: Kẻ Phản Bội

« Chương TrướcChương Tiếp »
Những bông tuyết đầu tiên rơi xuống khi mặt trời đang lặn dần ở phía tây. Đến sẩm tối, tuyết đã rơi dày đến nỗi mặt trăng khuất hẳn sau một tấm màn trắng toát.

“Các vị thần phương bắc vừa trút giận lên Lãnh chúa Stannis,” Roose Bolton thông báo vào buổi sáng hôm sau khi mọi người tụ tập trong Đại Sảnh của Winterfell để cùng ăn sáng. “Hắn là kẻ lạ mặt ở đây. Và các cựu thần sẽ không cho hắn sống sót.”

Người của ông ta reo hò tán thưởng, hùng hổ đấm tay lên bàn làm từ những chiếc phản gỗ dài. Dù đã đổ nát hoang tàn nhưng những bức tường đá granit của Winterfell vẫn che chắn được những cơn gió lạnh. Họ có thức ăn và nước uống dự trữ, có lửa để giữ ấm khi không phải làm nhiệm vụ, có một nơi để phơi quần áo, có những góc ấm cúng để nằm ngủ. Lãnh chúa Bolton đã chuẩn bị đủ củi để đốt lửa trong nửa năm, vì thế Đại Sảnh luôn ấm cúng và thoải mái. Stannis không có những thứ đó.

Theon Greyjoy không reo hò cùng với mọi người. Gã để ý thấy đám người Nhà Frey cũng vậy. Chúng cũng là những kẻ lạ mặt ở đây, gã nghĩ trong khi quan sát Ser Aenys Frey và Ser Hosteen, người anh cùng cha khác mẹ của ông ta. Sinh ra và lớn lên ở vùng ven sông, người Nhà Frey chưa bao giờ được nhìn thấy tuyết như thế này. Phương bắc đã lấy mất của họ ba mạng người, Theon nghĩ và nhớ lại những kẻ bị mất tích giữa cảng White và Barrowton mà Ramsay gần đây tìm kiếm trong vô vọng.

Trên chiếc bục cao, Lãnh chúa Wyman Manderly ngồi giữa hai hiệp sĩ Cảng White, tay múc cháo đưa lên cái mặt béo phị. Có vẻ món cháo không hấp dẫn được ông ta như món bánh thịt trong đám cưới. Đâu đó Harwood Stout cụt một tay đang nhỏ to nói chuyện với một gã xanh xao nhợt nhạt là Umber Kẻ Gϊếŧ Điếm.

Theon xếp hàng với những người khác chờ lấy cháo. Cháo được múc từ một dãy nồi đồng vào bát gỗ. Gã thấy các lãnh chúa và hiệp sĩ có sữa, mật ong và thậm chí là một chút bơ để làm ngọt cháo, nhưng gã chẳng được thứ gì trong số đó. Gã chỉ được làm hoàng tử Winterfell trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Gã đã đóng xong vai trong màn kịch, cho Arya giả kết hôn, và giờ gã chẳng còn tác dụng gì đối với Roose Bolton nữa.

“Ta nhớ mùa đông đầu tiên, tuyết ngập quá cả đầu ta,” một người Nhà Hornwood xếp hàng phía trước gã nói.

“Đúng thế, nhưng hồi đó ông còn chưa cao đến một mét,” một kỵ sĩ đến từ Rills trả lời.

Đêm qua, vì không ngủ được nên Theon nằm ủ mưu chạy trốn, gã sẽ lẻn ra ngoài

mà không ai nhìn thấy, trong khi Ramsay và lãnh chúa cha hắn đang bận rộn việc khác. Tuy nhiên, mọi cánh cổng đều đóng chặt, cài then và được canh gác cẩn mật. Không ai được phép ra vào tòa lâu đài mà không có chỉ thị của Lãnh chúa Bolton. Ngay cả khi tìm được lối đi bí mật dẫn ra ngoài, Theon cũng chẳng dám tin. Gã vẫn chưa quên bài học về Kyra và chùm chìa khóa. Và nếu gã ra ngoài được thật thì gã sẽ đi đâu? Cha gã đã chết, các chú ruột cũng không ưa gã. Pyke giờ đã thuộc về kẻ khác. Thứ duy nhất gần giống như nhà còn lại đối với gã là ở đây, trong đống xương tàn của Winterfell này.

Một người đàn ông què quặt, một tòa lâu đài đổ nát. Đây là nơi dành cho ta.

Gã vẫn đang xếp hàng chờ cháo khi Ramsay lướt vào trong sảnh cùng với đám tay chân thân tín của hắn, miệng hò hét đòi nổi nhạc lên. Abel dụi mắt, nhặt cây sáo lên và thổi bài “Vợ gã người Dorne,” một trong các thợ giặt của hắn đánh nhịp bằng trống. Tuy nhiên tên ca sĩ lại thay lời bài hát. Thay vì nếm thử mùi vị của vợ gã người Dorne, hắn hát thành nếm thử mùi vị của con gái phương bắc.

Hắn có thể mất lưỡi vì câu hát đó, Theon nghĩ khi người ta đang múc cháo vào bát cho gã. Hắn chỉ là một ca sĩ. Lãnh chúa Ramsay có thể lột da cả hai tay hắn và sẽ chẳng ai ý kiến một lời. Nhưng Lãnh chúa Bolton chỉ mỉm cười khi nghe lời bài hát, và Ramsay thì cười phá lên. Thế là những người khác biết họ có thể cười một cách an toàn. Của Quý Vàng cười đến nỗi rượu bắn ra cả mũi.

Tiểu thư Arya không có ở đó để chia sẻ niềm vui. Mọi người vẫn chưa thấy cô ra khỏi phòng sau đêm cưới. Alyn Cáu Kỉnh vẫn nói Ramsay lột trần cô dâu của mình và xích vào cột giường, nhưng Theon biết đó chỉ là những lời đồn đại. Chẳng có xiềng xích gì cả, mà nếu có cũng là loại xích mà người thường không nhìn thấy được. Chỉ có một cặp lính gác bên ngoài phòng ngủ để cô gái không đi lung tung. Và cô gái chỉ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ khi đi tắm.

Tuy nhiên hầu như tối nào cô ấy cũng tắm. Lãnh chúa Ramsay muốn vợ mình phải sạch sẽ. “Cô ta chẳng có lấy một đứa hầu gái nào, thật tội nghiệp,” hắn từng nói với Theon. “Chỉ còn có ngươi, Hôi Thối ạ. Ta có nên cho ngươi mặc váy không nhỉ?” Hắn phá lên cười. “Có thể, nếu ngươi xin ta. Bây giờ ta sẽ cho ngươi làm hầu gái tắm cho cô ta. Ta không muốn cô ta có mùi như ngươi.” Vì thế mỗi lần Ramsay muốn lên giường với vợ, Theon phải mượn vài hầu gái của phu nhân Walda hoặc phu nhân Dustin và đi lấy nước nóng từ trong bếp. Dù Arya chẳng bao giờ nói một lời với họ, nhưng ai cũng dễ dàng nhìn thấy những vết thâm tím trên người cô. Đó là lỗi của cô ta. Cô ta không biết làm lãnh chúa hài lòng. “Chỉ cần là Arya,” có lần gã nói với cô gái khi đang giúp cô ngâm mình xuống nước. “Lãnh chúa Ramsay không muốn làm cô đau đâu. Ngài ấy chỉ đánh chúng ta nếu… nếu chúng ta quên mất thôi. Ngài ấy chưa

bao giờ hại tôi mà không có lý do cụ thể.”

“Theon…” cô gái vừa khóc vừa thì thầm.

“Hôi Thối.” Hắn nắm lấy cánh tay cô và lắc. “Ở đây tôi là Hôi Thối. Cô phải nhớ, Arya.” Nhưng cô ta không phải là người Nhà Stark thật, chỉ là con của một quản gia. Jeyne, tên cô ấy là Jeyne. Cô ấy không nên hy vọng sẽ được ta cứu thoát. Theon Greyjoy có thể sẽ cố giúp cô một lần. Nhưng Theon là người sắt, và là một người đàn ông dũng cảm hơn Hôi Thối nhiều. Hôi Thối, Hôi Thối, vần với yếu đuối.

Ramsay có một đồ chơi mới để tiêu khiển, loại có ngực và chỗ kín… nhưng nước mắt của Jeyne sẽ nhanh chóng làm nhạt hết hương vị của chúng, và Ramsay sẽ lại quay về với Hôi Thối cho mà xem. Hắn sẽ lột da mình từng chút một. Khi mình không còn ngón tay nữa, hắn sẽ lấy cả bàn tay. Sau đó là ngón chân và bàn chân. Chỉ khi quá đau mình mới xin hắn tha cho một lúc. Sẽ chẳng có những bồn nước tắm nóng hổi dành cho Hôi Thối. Gã sẽ lại lăn lộn trong đống phân và không được phép tắm. Quần áo gã mặc sẽ biến thành giẻ rách, chua loét và thối tha, và gã sẽ phải mặc chúng cho đến khi chúng mục nát thì thôi. Điều tốt đẹp nhất gã có thể hy vọng là được quay lại cũi chó làm bầu bạn với lũ cɧó ©áϊ của Ramsay. Kyra, gã nhớ lại. Con cɧó ©áϊ mới được hắn gọi là Kyra.

Gã cầm bát tới cuối sảnh và tìm thấy một chỗ trống trên chiếc ghế dài, cách cây đuốc gần nhất khoảng một thước. Dù ngày hay đêm, ít nhất một nửa số ghế dài dành cho tầng lớp dưới lúc nào cũng có người ngồi uống rượu, chơi xúc xắc, nói chuyện hoặc ngủ trong những góc khuất. Các hạ sĩ sẽ đá họ dậy khi đến lượt họ mặc lại áo choàng và đi tuần trên tường thành. Nhưng không ai trong số họ chào đón Theon Phản Bội, và gã cũng chẳng yêu quý gì bọn họ.

Món cháo xám ngoét và loãng toẹt, gã đẩy nó sang một bên sau khi ăn đến thìa thứ ba và để nó đông lại trong bát. Ở bàn bên cạnh, một đám đàn ông đang tranh cãi nhau xung quanh cơn bão và băn khoăn không biết tuyết sẽ rơi đến khi nào. “Cả ngày cả đêm, có khi còn lâu hơn,” người vừa nói là một cung thủ râu đen to lớn với biểu tượng chiếc rìu của Nhà Cerwyn thêu trên ngực áo. Một số người lớn tuổi hơn kể về những trận bão tuyết khác và khăng khăng đây chỉ là chút gió bụi, chẳng nhằm nhò gì so với những trận bão họ từng chứng kiến trong các mùa đông trước khi họ còn trai trẻ. Đám dân cư vùng ven sông đều tỏ ra kinh hãi. Các tay kiếm miền nam không thích tuyết và giá lạnh chút nào. Mọi người vào sảnh đều chúi đầu bên ngọn lửa hoặc xoa tay vào nhau trên lò than rực hồng, nước nhỏ xuống tong tong từ áo choàng của họ treo trên giá đằng sau cửa.

Không gian đặc quánh đầy khói và hơi nước, một lớp váng đã phủ lên bát cháo của gã. Một giọng phụ nữ đằng sau gã vang lên, “Theon Greyjoy.”

Tên tôi là Hôi Thối, gã suýt định nói như vậy. “Cô muốn gì?”

Cô ngồi xuống bên cạnh gã, hai chân dạng hai bên thành ghế, tay vén một mớ tóc đỏ nâu ra khỏi mắt. “Tại sao lại ăn một mình thế này hả lãnh chúa? Nào, đứng dậy cùng nhảy đi chứ.”

Gã quay lại với bát cháo. “Tôi không nhảy.” Hoàng tử của Winterfell từng khiêu vũ rất uyển chuyển, nhưng điệu nhảy của Hôi Thối bị mất ngón chân sẽ vô cùng kệch cỡm. “Để tôi yên. Tôi không có tiền.”

Người phụ nữ cười nhếch mép. “Ngài tưởng tôi là gái điếm à?” Cô ta là một trong các thợ giặt của tên ca sĩ, người vừa cao vừa gầy, vì quá gầy nên không thể được gọi là đẹp… Dù vậy, nếu là ngày xưa, có lẽ Theon vẫn sẽ nhào vào cô ta, để xem cảm giác sẽ thế nào khi đôi chân dài kia quắp quanh người gã. “Tiền thì có tác dụng gì ở đây? Tôi sẽ dùng nó để mua gì bây giờ, tuyết chăng?” Cô ta cười lớn. “Ngài có thể trả công tôi bằng một nụ cười. Tôi chưa bao giờ thấy ngài cười, ngay cả trong bữa tiệc đám cưới của em gái.”

“Tiểu thư Arya không phải là em gái tôi.” Ta cũng sẽ không cười, gã định nói như vậy. Ramsay ghét nụ cười của ta, vì thế hắn mới dùng búa đập gãy răng ta. Ta ăn còn không nổi. “Cô ấy chưa bao giờ là em gái tôi.”

“Nhưng vẫn là một thiếu nữ xinh đẹp.”

Tôi chưa bao giờ xinh đẹp như Sansa, nhưng họ đều nói tôi xinh đẹp. Những lời của Jeyne dường như vẫn vang vọng trong đầu gã, hòa với nhịp trống mà hai cô gái khác của Abel đang gióng lên. Một ả khác vừa kéo Walder Frey Nhỏ lên một chiếc bàn để dạy nhảy. Tất cả mọi người đều cười nghiêng ngả. “Để tôi yên,” Theon nói.

“Tôi không hợp với khẩu vị của lãnh chúa à? Tôi có thể cử Myrtle tới thay nếu ngài muốn. Hoặc là Holly, có thể ngài sẽ thích cô ấy hơn. Tất cả đàn ông đều thích Holly. Họ cũng không phải chị em của tôi, nhưng họ rất đáng yêu.” Người phụ nữ cúi lại gần. Hơi thở của cô ta toàn mùi rượu. “Nếu không chịu cười cho tôi xem thì ngài hãy kể chuyện ngài chiếm Winterfell như thế nào đi. Abel sẽ viết thành một bài hát, và ngài sẽ sống mãi.”

“Như một kẻ bạc tình. Theon Phản Bội.”

“Tại sao không phải là Theon Lanh Lợi? Chúng tôi nghe nói đó là một chiến tích táo bạo. Lúc đó ngài có bao nhiêu người? Một trăm? Hay năm mươi?”

Còn ít hơn. “Điên rồ lắm.”

“Điên rồ một cách vẻ vang. Họ nói Stannis có năm nghìn người, nhưng Abel nói quân số đông gấp mười lần như vậy cũng khó mà chọc thủng được những bức tường

này. Vậy ngài làm thế nào mà xâm nhập vào được vậy? Ngài có lối đi bí mật nào chăng?

Ta có dây thừng, Theon nghĩ. Ta có móc sắt. Ta có bóng đêm dày đặc xung quanh, và cả sự bất ngờ nữa. Tòa lâu đài được canh chừng vô cùng lỏng lẻo, và ta đánh úp họ bất ngờ. Nhưng gã không nói gì về những chuyện đó. Nếu Abel viết một bài hát về gã, rất có thể Ramsay sẽ chọc thủng màng nhĩ gã để chắc chắn gã không bao giờ được nghe bài hát.

“Ngài hãy tin tưởng tôi. Abel cũng vậy.” Ả thợ giặt đặt tay lên tay gã. Bàn tay gã đeo găng len và da, còn tay ả để trần với những ngón dài, thô ráp, móng tay bị gặm cụt lủn tới tận sát phần thịt ở đầu ngón tay. “Ngài chưa bao giờ hỏi tên tôi. Tôi tên là Rowan.”

Theon vùng dậy. Đây là một âm mưu, gã biết chứ. Ramsay cử cô ta đến. Cô ta lại là một trò đùa khác của hắn thôi, giống như Kyra và chùm chìa khóa. Một trò đùa vui vẻ, tất cả chỉ có thế. Hắn muốn mình bỏ chạy để hắn có thể trừng phạt mình.

Gã muốn đánh ả, muốn đập tan cái nụ cười chế giễu kia trên mặt ả. Gã muốn hôn ả, muốn làʍ t̠ìиɦ với ả ngay tại đây, trên chiếc bàn này, và làm ả phải kêu tên gã. Nhưng gã biết gã không dám chạm vào cô ta, dù là do giận dữ hay ham muốn. Hôi Thối, Hôi Thối, tên mình Hôi Thối. Mình không được quên cái tên đó. Gã lảo đảo đứng dậy và lặng lẽ đi ra cửa, cà nhắc trên đôi chân tật nguyền.

Bên ngoài tuyết vẫn chưa ngừng rơi. Ướŧ áŧ, nặng nề và tĩnh mịch, tuyết đã bắt đầu phủ lên những dấu chân để lại của những người đến và rời căn sảnh. Tuyết ngập gần hết đôi bốt của gã. Trong rừng sói, tuyết sẽ còn dày hơn… và ngoài kia trên vương lộ nơi gió đang gào thét, sẽ chẳng có cách nào để tránh được nó. Một trận chiến đang diễn ra trên sân; người Nhà Ryswell đang trút những quả bóng tuyết lên đám nhóc Nhà Barrowton. Phía trên, gã nhìn thấy mấy cận vệ đang đắp người tuyết dọc trên đỉnh tường thành. Họ trang bị cho đám người tuyết khiên và giáo, đội mũ sắt lên đầu chúng và xếp chúng dọc theo tường thành phía trong, một hàng lính bằng tuyết trắng xóa. “Chúa Tể Mùa Đông đã gia nhập với chúng ta cùng đội quân của ngài,” một trong các lính gác bên ngoài Đại Sảnh pha trò… cho đến khi hắn nhìn thấy khuôn mặt Theon và nhận ra hắn đang nói chuyện với ai. Hắn liền quay đầu và nhổ nước bọt.

Phía ngoài lều, dãy ngựa chiến của các hiệp sĩ đến từ Cảng White và Song Thành đang run rẩy. Ramsay đã đốt hết chuồng ngựa khi hắn chiếm Winterfell, vì thế cha hắn đã cho làm một cái chuồng mới rộng gấp đôi cái cũ, dành cho chiến mã và ngựa nhỏ của các hiệp sĩ và lãnh chúa chư hầu. Số ngựa còn lại được buộc ở khu lộ thiên. Mấy người coi ngựa đội mũ đi quanh bầy ngựa, dùng chăn đắp lên để giữ ấm cho chúng.

Theon đi sâu hơn nữa vào những khu vực đổ nát của tòa lâu đài. Khi đi qua đống đá vỡ từng là tháp canh của Maester Luwin, gã thấy lũ quạ nhìn xuống từ vết nứt trên

tường và lẩm bẩm với nhau. Thỉnh thoảng một con lại thét lên một tiếng khàn khàn. Gã đứng trước cửa căn phòng ngủ từng là của gã (tuyết tràn vào qua ô cửa sổ vỡ và phủ một lớp lên sàn nhà, dày đến mắt cá chân), thăm đống đổ nát từng là lò rèn của Mikken và điện thờ của phu nhân Catelyn. Bên dưới Tháp Cháy, gã thấy Rickard Ryswell đang rúc vào cổ một ả thợ giặt khác của Abel, cô ả đẫy đà với hai má như hai quả táo và cái mũi vừa tẹt vừa hếch. Cô ta đi chân trần trong tuyết, người bọc trong chiếc áo choàng lông. Gã nghĩ cô ta không mặc gì bên dưới. Khi nhìn thấy gã, ả nói gì đó với Ryswell khiến hắn phá lên cười.

Theon thất thểu đi tiếp. Có một chiếc cầu thang đằng sau khu trại nuôi ngựa, hiếm khi được sử dụng; và vô thức, gã đưa chân đến đó. Những bậc thang dốc đứng và nguy hiểm. Gã cẩn thận trèo lên và thấy chỉ có mỗi mình gã trên đỉnh bức tường trong, cách xa đám cận vệ và người tuyết của họ. Chẳng ai cho gã được tự do trong lâu đài, nhưng cũng không có ai từ chối gã. Gã có thể đi bất cứ chỗ nào gã muốn, miễn là ở bên trong tường thành.

Tường trong của Winterfell cũ hơn và cao hơn tường ngoài, bức tường cổ màu xám có lỗ châu mai nhô lên cao hơn 30 mét, với tháp vuông ở mỗi góc. Tường ngoài được xây sau đó nhiều thế kỷ, thấp hơn khoảng 6 mét, nhưng dày hơn và được gia cố chắc chắn hơn, tháp vuông ở các góc được thay bằng tháp hình bát giác kiêu hãnh. Giữa hai bức tường là con hào sâu, rộng... và đông cứng. Những bông tuyết bắt đầu rơi lất phất lên mặt nước đóng băng. Tuyết cũng dày lên trên đỉnh tường thành, lấp đầy các lỗ châu mai và đội những chiếc mũ trắng mềm mại lêи đỉиɦ các tòa tháp.

Bên ngoài tường thành, phóng tầm mắt ra xa hết mức, gã thấy cả thế giới đang chuyển dần sang màu trắng nhợt nhạt. Khu rừng, đồng cỏ, vương lộ – tuyết phủ một tấm áo trắng dày lên vạn vật, chôn vùi mọi dấu vết còn lại của thị trấn mùa đông, giấu đi những bức tường cháy đen mà người của Ramsay để lại phía sau khi nhà cửa bị chúng đốt hết. Những vết thương do tên con hoang Snow gây ra đã được tuyết giấu giếm, che đậy hết. Nhưng không đúng. Giờ họ của Ramsay là Bolton rồi, không phải Snow, chưa bao giờ là Snow.

Xa xa, vương lộ lằn vết bánh xe mỗi lúc một mờ dần và biến mất giữa những đồi cây và đồng cỏ, tất cả chỉ còn một khoảng không trắng toát. Tuyết vẫn tiếp tục rơi, những bông tuyết lặng lẽ bay xuống từ bầu trời lặng gió. Stannis Baratheon đang chết cóng ở đâu đó ngoài kia. Liệu Lãnh chúa Stannis có định chiếm Winterfell bằng một cuộc tấn công ồ ạt không? Nếu làm vậy, ông ta sẽ nhận được kết cục bi đát. Tòa lâu đài quá mạnh. Ngay cả khi con hào đã bị đóng băng, hàng phòng thủ của Winterfell vẫn vô cùng chắc chắn. Theon chiếm được tòa lâu đài bằng cách cho những người giỏi nhất lén lút đυ.c tường và bơi qua hào trong đêm. Khi đám lính gác nhận ra tòa lâu đài đang bị tấn công thì đã quá muộn. Kiểu người như Stannis sẽ không dùng

những thủ đoạn đó.

Có thể ông ta sẽ muốn cô lập tòa lâu đài với thế giới bên ngoài để những người bên trong chết đói. Các nhà kho và tầng hầm của Winterfell đã trống trơn. Bolton và các bạn nhà Frey của lão vừa vượt qua vùng Neck và đến đây cùng một đoàn tiếp tế dài ngoằng, phu nhân Dustin mang lương thực và cỏ khô từ Barrowton tới, còn Lãnh chúa Manderly cũng mang rất nhiều thực phẩm đến từ Cảng White… nhưng đội quân họ mang theo cũng rất hùng hậu. Với nhiều miệng ăn như vậy, kho lương thực của họ sẽ không thể tồn tại được lâu. Tuy nhiên, Lãnh chúa Stannis và người của ông ta cũng đói khát không kém. Lạnh lẽo và đau chân. Họ khó mà chiến đấu được trong hoàn cảnh đó… nhưng cơn bão sẽ khiến họ liều mạng xông vào trong lâu đài bằng mọi giá.

Tuyết đang rơi cả trong khu rừng thiêng, nhưng tan thành nước khi chạm đất. Bên dưới những tán cây phủ áo choàng trắng xóa, mặt đất đã chuyển thành bùn. Hơi nước bay bảng lảng trong không khí như những sợi ruy băng ma quỷ. Tại sao ta lại đến đây? Đó không phải là những vị thần của ta. Chỗ này không dành cho ta. Cây đước đứng đó trước mặt gã, một tên khổng lồ nhợt nhạt với khuôn mặt khắc trên thân cây và những tán lá đỏ trông như những bàn tay đẫm máu.

Một lớp băng mỏng bao phủ lên mặt hồ bên dưới cây đước. Theon quỳ xuống bên cạnh đó. “Cầu xin người,” gã lẩm bẩm qua hàng răng gãy. “Con không cố ý...” Cổ họng gã nghẹn lại. “Hãy cứu con,” cuối cùng gã cũng nói được ra. “Hãy cho con…” Cho cái gì bây giờ? Sức mạnh? Lòng dũng cảm? Hay lòng khoan dung? Tuyết rơi khắp nơi xung quanh gã, trắng xám, lặng lẽ và kiên định với những lời khuyên của nó. Âm thanh duy nhất là tiếng khóc khe khẽ. Jeyne, gã nghĩ. Cô ấy đang khóc trên chiếc giường tân hôn. Còn có thể là ai được nữa? Các vị thần không bao giờ khóc. Hay là có nhỉ?

Âm thanh đó quá đau đớn nên gã không thể chịu đựng được lâu. Theon bám vào một cành cây và đu người đứng dậy, phủi tuyết trên chân và tập tễnh quay về chỗ có ánh sáng. Ở Winterfell có ma, gã nghĩ, và mình là một trong số đó.

Trong sân có thêm nhiều người tuyết nữa mọc lên khi Theon Greyjoy trở về. Để chỉ huy đội quân tuyết trên tường thành, đám cận vệ đã đắp thêm một tá lãnh chúa bằng tuyết. Một người rõ ràng là Lãnh chúa Manderly – người tuyết béo ị nhất mà Theon từng thấy trong đời. Vị lãnh chúa một tay chỉ có thể là Harwood Stout, phu nhân tuyết là Barbrey Dustin. Và người gần cửa nhất với bộ râu làm bằng các trụ băng chắc hẳn là ông già Umber Kẻ Gϊếŧ Điếm.

Bên trong, các đầu bếp đang múc món bò hầm lúa mạch đặc quánh với cà rốt và hành tây đổ vào những mâm ăn làm từ các ổ bánh mì cũ từ hôm trước. Các mẩu thừa được ném xuống sàn nhà cho lũ cɧó ©áϊ của Ramsay và những con chó khác.

Lũ chó rất vui mừng khi nhìn thấy gã. Chúng nhận ra mùi của gã. Jeyne Đỏ nhảy cẫng lên liếʍ tay gã, còn Helicent chui qua gầm bàn và nằm cuộn tròn dưới chân gã, mồm gặm một cục xương. Chúng là những con chó ngoan. Người ta dễ quên mất rằng mỗi con chó đều được đặt tên theo một cô gái mà Ramsay săn được và gϊếŧ chết.

Dù đã rất mệt mỏi, Theon vẫn ăn được một chút món hầm và uống thêm bia. Lúc này căn sảnh bắt đầu đông đúc. Hai lính trinh sát của Roose Bolton trên lưng ngựa quay về từ Cổng Thợ Săn và báo cáo rằng cuộc tiến quân của Lãnh chúa Stannis đã chậm lại như rùa bò. Các hiệp sĩ của ông ta cưỡi trên những con chiến mã to, và chúng bị sa lầy trong tuyết. Theo lời lính trinh sát, những con ngựa nhỏ vững chãi của các bộ tộc trên núi di chuyển tốt hơn, nhưng người bộ tộc cũng không dám đi cách quá xa về phía trước vì sợ làm tan rã đội hình. Lãnh chúa Ramsay ra lệnh cho Abel chơi cho họ một bản nhạc hành quân để tôn vinh Stannis đang lết đi trong tuyết, và tên thi sĩ lại cầm tiêu lên, còn một trong các thợ giặt của hắn lấy được thanh kiếm từ Alyn Cáu Kỉnh, đóng giả Stannis và chém loạn xạ vào tuyết.

Theon đang nhìn chăm chăm vào đống cặn trong cốc rượu thứ ba của gã thì phu nhân Barbrey Dustin lướt vào trong sảnh và cho hai tay kiếm thân cận đưa gã đến gặp bà. Khi gã đứng bên dưới chiếc bục cao, bà nhìn gã từ đầu đến chân và khịt mũi. “Trong đám cưới ngươi cũng mặc chính bộ này.”

“Vâng thưa phu nhân. Là quần áo họ đưa cho tôi.” Đó là một trong những bài học gã học được ở Dreadfort: nhận những thứ được cho và không bao giờ đòi hỏi gì thêm.

Phu nhân Dustin mặc màu đen như thường lệ, tuy nhiên tay áo được viền lông thú. Chiếc váy của bà có cổ cao và cứng như một cái khung quanh mặt. “Ngươi biết rõ tòa lâu đài này lắm nhỉ.”

“Đã từng thôi.”

“Đâu đó trong lòng đất bên dưới chúng ta là hầm mộ nơi các vị vua cổ xưa của Nhà Stark ngồi trong bóng tối. Người của ta không tìm được đường xuống dưới đó. Họ đã tìm khắp các hầm vòm, hầm rượu, thậm chí là ngục tối, nhưng…”

“Không thể vào hầm mộ từ nhà ngục, thưa phu nhân.” “Ngươi có thể chỉ cho ta đường xuống được không?” “Ở dưới đó chẳng có gì ngoài...”

“...xác chết Nhà Stark? Ừ, đúng vậy. Và thật trớ trêu là tất cả những người Nhà Stark mà ta yêu quý đều đã chết. Ngươi có biết đường hay không?”

“Tôi biết.” Gã không thích hầm mộ và chưa bao giờ thích hầm mộ, nhưng gã không còn lạ gì nơi đó nữa.

“Chỉ đường cho ta. Hạ sĩ, tìm một cái đèn l*иg lại đây.”

“Phu nhân sẽ cần áo ấm đấy,” Theon cảnh báo. “Chúng ta sẽ phải ra ngoài.”

Tuyết đang rơi dày hơn bao giờ hết khi họ rời căn sảnh, phu nhân Dustin cuộn mình trong bộ lông chồn zibelin. Lụp sụp trong áo choàng và mũ, các lính gác bên ngoài trông chẳng khác đám người tuyết là bao. Chỉ có hơi thở của họ trong không khí chứng minh họ là những sinh vật sống. Lửa được đốt dọc trên đỉnh tường thành để xua tan bóng đêm, nhưng chẳng mấy hiệu quả. Đoàn người nhỏ lội qua một vùng tuyết trắng mịn bằng phẳng cao tới tận nửa bắp chân. Các lều trại trên sân đều bị chôn vùi một nửa và võng xuống dưới sức nặng của đống tuyết phủ bên trên.

Đường dẫn vào hầm mộ là phần cổ nhất của tòa lâu đài, gần chân Pháo Đài Tiền Tiêu, nơi mấy trăm năm nay chẳng có ai động đến. Ramsay đã châm đuốc đốt nó khi chiếm Winterfell, và hầu hết những gì không thể cháy đã đổ sập. Chỉ có lớp vỏ bên ngoài còn lại, một mặt hở ra toác hoác và đầy tuyết bên trong. Gạch vụn vương vãi xung quanh: từng tảng gạch vữa đổ nát, xà nhà cháy đen, tượng thú gãy. Tuyết rơi gần như phủ kín mọi vật, nhưng một bức tượng thú vẫn nhô một phần lên khỏi tuyết, khuôn mặt dị dạng của nó gầm gừ hướng lên trời một cách vô định.

Đây là nơi mọi người tìm thấy Bran bị ngã. Ngày hôm đó Theon ra ngoài đi săn cùng Lãnh chúa Eddard và vua Robert, chẳng hay biết gì về những tin tức đang đợi họ

ở nhà. Gã nhớ lại khuôn mặt Robb khi họ báo tin cho cậu ta. Chẳng ai nghĩ thằng bé què đó có thể sống sót. Các vị thần không thể gϊếŧ Bran, và ta cũng vậy. Đó là một ý nghĩ kỳ lạ, và còn kỳ lạ hơn khi gã nhớ ra rằng Bran có thể vẫn còn sống sót.

“Kia.” Theon chỉ nơi một bờ tuyết bò lên tường lâu đài. “Dưới đó. Tìm những viên gạch vỡ ấy.”

Người của phu nhân Dustin phải mất hơn nửa giờ mới có thể tìm được lối đi, sau khi đào qua lớp tuyết và gạch vụn. Một cánh cửa đóng chặt hiện ra. Hạ sĩ của bà phải đi tìm một cái rìu để mở cửa, bản lề kêu kẽo kẹt. Bên trong là một chiếc cầu thang xoắn ốc bằng đá dẫn vào bóng tối.

“Quãng đường xuống dài lắm đấy, thưa phu nhân,” Theon cảnh báo.

Phu nhân Dustin vẫn không hề nao núng. “Beron, lấy đèn đi.”

Con đường vừa hẹp vừa dốc, các bậc thang đã mòn vẹt ở giữa bởi bước chân người lại qua trong suốt bao thế kỷ. Họ đi theo hàng một – viên hạ sĩ với chiếc đèn, rồi đến Theon và Phu nhân Dustin, rồi một thuộc hạ nữa của bà ở phía sau. Gã luôn nghĩ hầm mộ là nơi lạnh lẽo, và có vẻ đúng như vậy trong mùa hè, nhưng giờ khi họ đi xuống, không khí lại trở nên ấm áp hơn. Không phải ấm, ở đây chưa bao giờ ấm, nhưng là ấm

hơn ở phía trên. Dưới này trong lòng đất, không gian luôn luôn ớn lạnh và chưa bao giờ thay đổi.

“Cô dâu đang khóc,” phu nhân Dustin nói khi họ đang cẩn trọng dò từng bước một đi xuống. “Tiểu thư Arya bé nhỏ của chúng ta.”

Cẩn thận nào. Cẩn thận, cẩn thận. Gã vịn một tay lên tường. Ánh đuốc lập lòe khiến những bậc thang dường như chuyển động dưới chân gã. “Vâng… vâng, thưa phu nhân.”

“Roose không hài lòng đâu. Bảo với tên con hoang của ngươi như vậy.”

Hắn không phải là con hoang của ta, gã rất muốn nói như vậy, nhưng một giọng nói khác trong gã lại vang lên, Đúng thế, đúng thế. Hôi Thối thuộc về Ramsay, và Ramsay thuộc về Hôi Thối. Ngươi không bao giờ được quên cái tên của mình.

“Cho con bé mặc váy cô dâu màu trắng với xám có tác dụng gì đâu nếu để nó ở lại đây ngày ngày khóc lóc. Nhà Frey có thể không quan tâm, nhưng người phương bắc… họ sợ Dreadfort, nhưng họ yêu mến Nhà Stark.”

“Nhưng bà thì không,” Theon nói.

“Phải, ta thì không,” phu nhân vùng Barrowton thú nhận, “nhưng tất cả những gì còn lại đều đúng. Lão già Kẻ Gϊếŧ Điếm chỉ tới đây vì Nhà Frey giữ Greatjon làm con tin. Và ngươi nghĩ người Nhà Hornwood liệu có quên được đám cưới gần đây nhất của tên Con Hoang, trong đó vợ hắn bị bỏ cho chết đói, đến mức phải tự ăn ngón tay mình như thế nào không? Ngươi nói xem họ sẽ nghĩ gì khi nghe thấy tiếng khóc của cô dâu mới? Cô con gái nhỏ quả cảm quý báu của Ned.”

Không, gã nghĩ. Cô ta không phải máu mủ của Lãnh chúa Eddard, tên cô ta là Jeyne, cô ta chỉ là con của một quản gia mà thôi. Chắc chắn phu nhân Dustin có nghi ngờ, nhưng ngay cả như vậy…

“Tiếng khóc của tiểu thư Arya gây tổn hại cho chúng ta còn hơn cả gươm giáo của Lãnh chúa Stannis. Nếu tên Con Hoang đó vẫn định làm Lãnh chúa Winterfell thì tốt nhất hắn nên dạy cho vợ hắn biết cười.”

“Thưa phu nhân,” Theon xen vào. “Chúng ta đến nơi rồi.”

“Các bậc thang dẫn sâu xuống dưới,” Phu nhân Dustin quan sát. “Còn có những tầng thấp hơn nữa. Cổ hơn. Ta nghe nói tầng dưới cùng đã bị sập một phần. Ta chưa bao giờ xuống dưới đó.” Gã đẩy mở cửa và dẫn bà vào một đường hầm dài có mái vòm, nơi các cột đá granite vĩ đại xếp thành hai hàng chạy dọc vào bóng tối.

Hạ sĩ của Phu nhân Dustin giơ đèn l*иg lên. Những cái bóng di chuyển. Một đốm sáng nhỏ trong một vùng bóng tối mênh mông. Theon chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu

khi ở trong hầm mộ. Gã cảm nhận được các vị vua đá đang nhìn gã chằm chằm bằng đôi mắt đá, những ngón tay đá nắm lấy chuôi những thanh trường kiếm gỉ sét. Chẳng ai trong số họ yêu quý người sắt. Một cảm giác sợ hãi quen thuộc xâm chiếm lấy gã.

“Nhiều quá,” phu nhân Dustin nói. “Ngươi có biết tên bọn họ không?”

“Đã từng… nhưng từ lâu lắm rồi.” Theon chỉ. “Những người phía bên này là Vua Phương Bắc. Torrhen là người cuối cùng.”

“Vị Vua Quỳ Gối.”

“Đúng vậy, thưa phu nhân. Sau ông ta chỉ có các lãnh chúa mà thôi.”

“Cho đến khi Sói Trẻ lên ngôi. Mộ Ned Stark đâu?”

“Ở cuối. Đường này, thưa phu nhân.”

Tiếng bước chân vọng lên mái vòm khi họ đi giữa hai hàng cột. Những đôi mắt bằng đá của người chết và những con sói tuyết dường như dõi theo họ. Những khuôn mặt gợi lên bao ký ức xa xăm. Bất giác trong đầu gã vang lên vài cái tên, những âm thanh nghe như tiếng thì thầm ma quái của Maester Luwin. Vua Edrick Râu Bạc, người trị vì phương bắc đến cả trăm năm. Brandon Thợ Đóng Thuyền, người từng dong thuyền đến tận phía bên kia đường chân trời. Theon Stark, con Sói Đói. Người cùng tên với ta. Lãnh chúa Beron Stark, người liên minh với Casterly Rock để gây chiến với Dagon Greyjoy, Lãnh chúa đảo Pyke, trong những ngày Bảy Phụ Quốc thực chất được trị vì bởi tên phù thủy con hoang mà mọi người gọi là Quạ Máu.

“Vị vua kia không có kiếm kìa,” phu nhân Dustin quan sát.

Đúng thế. Theon không nhớ đó là vị vua nào, nhưng thanh trường kiếm lẽ ra ông ta phải cầm trên tay đã biến mất. Những vết gỉ sét vương lại chứng minh nó từng ở đó. Hình ảnh ấy làm gã lo lắng không yên. Gã luôn nghe mọi người nói rằng kiếm thép khóa linh hồn người chết trong hầm mộ. Nếu một thanh kiếm bị mất…

Ở Winterfell có ma. Và ta là một trong số đó.

Họ tiếp tục đi. Cứ sau mỗi bước chân, khuôn mặt Barbrey Dustin càng thêm đanh lại. Cũng như ta, bà ấy chẳng thích thú gì nơi này. Theon nói, “Thưa phu nhân, tại sao bà lại ghét người Nhà Stark?”

Bà nhìn gã chăm chú. “Cũng giống như lý do ngươi yêu quý họ thôi.”

Theon suýt ngã. “Yêu quý họ ư? Tôi chưa bao giờ… tôi cướp tòa lâu đài này từ tay họ, thưa phu nhân. Tôi đã… tôi đã cho người gϊếŧ Bran và Rickon, treo đầu chúng lên ngọn giáo, tôi…”

“… cưỡi ngựa về phương nam với Robb Stark, chiến đấu bên cạnh cậu ta trong trận

ở rừng Whispering và Riverrun, quay về Quần đảo Iron với vai trò sứ giả để thỏa thuận với chính cha mình. Barrowton cũng phải cử người đi cùng Sói Trẻ. Ta chỉ cho cậu ta một ít quân lèo tèo, nhưng không dám chống đối hẳn vì sợ chọc giận Winterfell. Vì thế ta có tai mắt của mình trong đội quân đó. Họ báo tin cho ta rất đầy đủ. Ta biết ngươi là ai. Ta biết ngươi là gì. Giờ thì trả lời câu hỏi của ta. Tại sao ngươi lại yêu quý Nhà Stark?”

“Tôi…” Theon chống một bàn tay đeo găng lên chiếc cột. “… Tôi từng mong được là một người Nhà Stark…”

“Nhưng không thể. Chúng ta có nhiều điểm chung hơn ngươi tưởng đấy, lãnh chúa ạ. Đi tiếp thôi.”

Đi vào sâu thêm một chút nữa, họ thấy ba ngôi mộ được đặt rất gần nhau. Đó là nơi họ dừng lại. “Lãnh chúa Rickard,” phu nhân Dustin chăm chú quan sát hình người ở giữa. Bức tượng hiện ra lù lù trên đầu họ… mặt dài, râu ria xồm xoàm và nghiêm nghị. Ông ta cũng có đôi mắt bằng đá như những người khác, nhưng mắt ông ấy trông thật buồn. “Và ông ta cũng không có kiếm.”

Đúng thế. “Ai đó đã xuống đây ăn trộm những thanh kiếm. Kiếm của Brandon cũng biến mất.”

“Ông ấy sẽ rất ghét điều đó.” Bà tháo găng tay và chạm vào đầu gối ông, da dẻ trắng xanh chạm vào đá đen như hắc ín. “Brandon yêu quý thanh kiếm của ông ấy lắm. Ông rất thích mài nó và thường bảo ‘Ta muốn nó sắc đến mức có thể cạo lôиɠ ʍυ phụ nữ’. Ông cũng rất thích dùng nó. Có lần ông ấy bảo ‘Một thanh kiếm vấy máu mới là thanh kiếm đẹp’.”

“Bà hiểu rõ về ông ấy quá,” Theon nói.

Ánh đèn sáng lên trong đôi mắt bà khiến nó trông như đang bốc lửa. “Brandon được đưa về Barrowton giám hộ bởi Lãnh chúa Dustin già, cha của chồng ta sau này. Nhưng ông ta dành hầu hết thời gian cưỡi ngựa đi khắp vùng Rills. Ông ấy thích cưỡi ngựa. Em gái ông ta cũng vậy. Hai người họ đúng là một đôi nhân mã. Cha ta luôn vui vẻ tiếp đón người thừa kế Winterfell, bởi ông có những tham vọng rất lớn cho Nhà Ryswell. Ông ta sẵn sàng dâng trinh tiết của ta cho bất cứ người Nhà Stark nào tình cờ đi qua, nhưng điều đó hoàn toàn không cần thiết. Brandon chưa bao giờ ngại lấy những gì ông ấy muốn. Giờ ta đã già cả nhăn nheo và góa bụa quá lâu rồi, nhưng ta vẫn nhớ máu trinh của ta vương trên thằng nhỏ của ông ấy trong đêm đầu tiên. Ta nghĩ Brandon cũng thích cảnh tượng đó. Một thanh kiếm vấy máu chẳng phải là một hình ảnh rất đẹp sao. Cũng đau đấy, nhưng đó là nỗi đau ngọt ngào.

“Tuy nhiên ngày ta hay tin Brandon sẽ cưới Catelyn Tully, nỗi đau đó chẳng ngọt

ngào chút nào cả. Ông ấy chưa bao giờ muốn cưới bà ta, ta đảm bảo với ngươi. Chính ông ấy nói với ta như vậy, vào đêm cuối cùng chúng ta ở bên nhau… nhưng Rickard Stark cũng có tham vọng rất lớn. Cho người thừa kế của mình lấy con gái của một chư hầu không giúp ông ta chinh phục miền nam. Sau đó cha ta lại hy vọng gả được ta cho em trai của Brandon là Eddard, nhưng Catelyn Tully cũng lấy ông ấy nốt. Ta chỉ còn lại Lãnh chúa trẻ Dustin, cho đến khi Ned Stark cướp ông ấy từ tay ta.”

“Cuộc phiến loạn của Robert…”

“Phải nửa năm sau khi Robert nổi dậy và Ned Stark kêu gọi các chư hầu, Lãnh chúa Dustin và ta mới làm đám cưới. Ta đã cầu xin chồng ta đừng đi. Ông ấy có thể cử một người họ hàng đi thay. Một ông chú nổi tiếng với khả năng sử dụng rìu, một ông bác đã từng tham gia cuộc chiến của các vị vua Chín Đồng. Nhưng là một người đàn ông đầy kiêu hãnh, ông ấy không chấp nhận phương án nào khác ngoài việc thân chinh dẫn đầu đội quân Barrowton. Ta tặng ông ấy một con ngựa ngày ông ấy lên đường, một con ngựa xích thố với cái bờm đỏ rực, niềm tự hào trong đám ngựa của cha ta. Ngài hứa sẽ cưỡi con ngựa đó trở về khi chiến tranh kết thúc.

“Ned Stark trả lại ngựa cho ta trên đường quay về nhà ở Winterfell. Ông ấy bảo ta rằng lãnh chúa chồng ta đã chết một cách vinh quang, rằng xác ông ấy đã được đặt yên nghỉ bên dưới một ngọn núi đỏ xứ Dorne. Tuy nhiên ông ta lại mang xương cốt của em gái mình về phương bắc, và cô ta yên nghỉ ở đó… nhưng ta hứa với ngươi, xương của Lãnh chúa Eddard sẽ không bao giờ được an nghỉ bên cạnh bà ta. Ta sẽ đem chúng cho chó ăn.”

Theon không hiểu. “Xương… xương của ông ấy…?”

Miệng bà xếch lên. Một nụ cười thật xấu xí. Nó khiến gã nhớ đến nụ cười của Ramsay. “Catelyn Tully cho người đưa hài cốt của Lãnh chúa Eddard về phương bắc trước Đám Cưới Đỏ, nhưng ông chú người sắt của ngươi chiếm Moat Cailin và chặn mất đường. Ta vẫn luôn để ý kể từ khi đó. Chỉ cần xương của ông ta xuất hiện ở vùng đầm lầy, chúng sẽ không thể ra khỏi Barrowton.” Bà nhìn bức chân dung của Eddard Stark lần cuối thật lâu. “Chúng ta xong việc rồi.”

Cơn bão tuyết vẫn đang dữ dội khi họ ra khỏi hầm mộ. Suốt quãng đường đi lên phu nhân Dustin chỉ im lặng, nhưng khi họ đứng bên dưới đống đổ nát còn lại của Pháo Đài Tiền Tiêu một lần nữa, bà run run nói, “Ngươi sẽ an toàn với điều kiện không được nhắc lại những gì ta nói dưới kia, hiểu chưa?”

Hiểu rồi. “Biết giữ mồm giữ miệng, hoặc là mất lưỡi.” “Roose huấn luyện ngươi tốt đấy.” Nói rồi bà bỏ đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »